Hàn Thiền tạm thời được sắp xếp ở thiên điện bên trong Chiêu Thuần cung.

Hắn phát sốt, mặt đỏ như lửa, đôi môi mỏng khô ráp tái nhợt, mái tóc đen luôn được búi gọn gàng rối tung. Dường như có nhiều sợi tóc bạc trên thái dương hơn trước.

Lý Tung không đi vào, hắn đứng ở trong sân, qua cửa điện mở rộng nhìn tình hình bên trong, Thôi Hi đứng bên cạnh che dù, thấp giọng nói: "Bên ngoài gió lớn, bệ hạ có muốn vào trong nhìn một chút?"

"..." Lý Tung không trả lời, chỉ bình tĩnh đứng tại chỗ.

Qua thật lâu, thái y bên trong châm cứu xong, cưỡng ép y uống một chén thuốc, sau đó bảo nô tỳ bên cạnh coi chừng, đóng cửa sổ lại đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa đã va vào đoàn người trong sân. Thái y sững sờ, vội vàng tiến lên hành lễ, tự giác bẩm báo tình hình của Hàn Thiền.

"Thái... Hàn đại nhân tích tụ u sầu, cơ thể trúng gió độc nên sốt cao. Cũng may thân thể hắn trước giờ coi như khoẻ mạnh, cơ địa tốt. Thần vừa châm cứu xong, chỉ cần sống qua đêm nay sẽ không có gì đáng ngại."

Lý Tung không trả lời, chỉ khoát tay áo một cái.

Thái y có mắt nhìn nhanh chóng lui xuống, Chiêu Thuần cung yên tĩnh trở lại.

Đây vốn là một cung điện hẻo lánh, vì hậu cung bỏ trống đã lâu không có ai ở. Chỉ tình cờ có vài con chim tước đậu trên cây khô trong sân, chúng kêu hai tiếng khiến khung cảnh càng thêm hoang vắng.

Đứng trong gió rét hồi lâu, cuối cùng Lý Tung vẫn tiến vào điện.

Trong điện bốn góc đều đặt lò sưởi, không hề lạnh. Trong không khí vẫn còn chút không khí suy tàn cổ xưa mục nát.

Khi đi tới cửa nội thất, tay phải hắn vẫy về sau, Thôi Hi lập tức hiểu ý, dừng chân trước cửa phòng.

Lý Tung một mình tiến vào nội thất, nội thị canh giữ bên cạnh nhỏ giọng lùi ra. Hắn chắp tay đứng bên giường, từ trên cao nhìn xuống Hàn Thiền hôn mê chưa tỉnh.

Bệnh trong người nên gầy gò tiều tụy rất nhiều, qua nhiều năm như vậy, Hàn Thiền luôn băng lãnh, không có cách nào thân cận, thậm chí cao cao không thể với tới. Hắn chưa bao giờ lộ ra tư thái tiều tụy yếu ớt như vậy. Ánh mắt Lý Tung chuyển từ sợi tóc bạc trên thái dương đến vết nhăn mảnh mai nơi khóe mắt.. Vẫn là khuôn mặt băng lãnh diễm lệ, nhưng khóe mắt đã nhuốm màu sương gió.

Hai tay sau lưng run rẩy, Lý Tung không kìm lòng được đưa tay ra, thời điểm sắp chạm vào gương mặt y thì dừng lại chốc lát, cuối cùng vẫn thu về.

Người đang ngủ mê man như có cảm giác, con ngươi dưới mí mắt mỏng manh rung động, đôi môi khô nứt hơi mở ra, phát ra tiếng nỉ non như dây tóc.

Lý Tung cúi người đến gần, nghe thấy y gọi "Tung Nhi" .

Đôi mắt hắn run lên, chật vật quay người đi, hai tay buông thõng bên hông không khống chế được nắm chặt lại, bộc lộ tâm tình.

Chỉ khi hắn còn nhỏ, Hàn Thiền mới gọi hắn như vậy, thanh âm trong trẻo nhàn nhạt, khuôn mặt vẫn lạnh như băng, nhưng mỗi lần y gọi "Tung Nhi", dường như cái lạnh cũng biến thành nước, mang theo ôn nhu ấm áp.

Sau đó hắn lớn lên, Hàn Thiền không bao giờ gọi như vậy nữa, chỉ gọi "Thái tử", "Bệ hạ", băng lãnh, xa cách, tràn ngập hàn ý khó chịu.

Hắn nhắm mắt lại, dùng hết khí lực toàn thân mới khó khăn bình tĩnh lại tâm trí. Quay đầu liếc mắt nhìn, Hàn Thiền vẫn đang lâm vào mê man, một tiếng khẽ gọi kia dường như chỉ là ảo giác của hắn.

Trầm mặc nhìn chăm chú y hồi lâu, Lý Tung quay người rời đi.

Ra khỏi nội thất, Thôi Hi tiến lên đón, khom người bẩm báo: "Diệp thị lang cầu kiến, nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo. Đã đợi trong Thái Càn cung một lúc."

"Bãi giá Thái Càn cung." Lý Tung bỏ lại một câu nói rồi đi ra ngoài trước.

Thôi Hi đi sau một bước, quay đầu lại thâm trầm liếc nhìn cánh cửa đóng chặt rồi mới đi theo.

*

Bên trong Thái Càn cung, Diệp Bạc Như đã đợi nửa ngày, lý do tiến cung trên đường hắn đã nghĩ xong.

Bởi vậy khi nhìn thấy hoàng đế, hắn nửa điểm không chột dạ bẩm báo lại chuyện phòng tối..

Nói ra chuyện ám thất, một là ngày sau coi như Hàn Thiền phục sủng, cũng không thể truy cứu việc thuốc giải biến mất; thứ hai là nếu bài vị thật sự liên quan đến Triệu gia, cũng coi như giúp hoàng đế có thêm một nhược điểm của Hàn Thiền, có thể làm sâu sắc lòng tin của hoàng đế đối với mình.

"Triệu Danh Tuyền, Triệu Danh Ngọc..."

Sau khi nghe xong, trên mặt Lý Tung lộ ra thần sắc suy tư: "Khi Hoàng tổ phụ còn tại thế, tựa hồ có một gia tộc họ Triệu."

Khi đó hắn còn chưa sinh ra, rất nhiều chuyện sau này nghe phụ hoàng và các lão thần nhắc qua vài câu. Triệu Danh Tuyền từng giữ chức Thượng thư lệnh, và được Hoàng tổ phụ, chính là Thành Tông hoàng đế vô cùng tín nhiệm, Triệu gia cũng bởi vậy mà lớn mạnh. Sau đó Triệu Danh Tuyền còn làm Thái phó của Thái tử Lý Tốn, quyền thế không thể khinh thường.

Nhưng sau đó thời điểm Thái tử Lý Tốn đi phía nam trị thuỷ, không may mắc phải dịch bệnh qua đời, Thành Tông hoàng đế liền thay đổi lập cha hắn thành Thái tử.

Còn Triệu Danh Tuyền bởi vì bất đồng ý kiến với cha hắn nên luôn phản đối chuyện sắc phong ông làm Thái tử, nghe đâu sau đó lại cãi vã vài lần trên triều, phẫn nộ từ quan cáo lão về quê. Cho đến rất nhiều năm sau, Triệu gia không biết tại sao bị cuốn vào bên trong một âm mưu phản loạn, kết tội chém đầu cả nhà.

"Thôi Hi. Ngươi đi điều tra hồ sơ về Triệu gia một chút, khả năng lúc đó vẫn còn nam tử may mắn sống sót." Lý Tung trầm tư một lát nói.

Thôi Hi lĩnh mệnh ra ngoài đi tìm thông tin, qua hai khắc đồng hồ mới nâng hai cuộn hồ sơ trở về.

Lý Tung tiếp nhận cẩn thận đọc một lượt, ánh mắt nhìn chăm chú một chỗ, thần sắc như bừng tỉnh: "Quả thực có một người..."

—— trong hồ sơ viết, Triệu gia bị kết tội có liên quan đến một án mưu phản, xử tử cả nhà, nhưng khi đó con thứ của Triệu Danh Ngọc, em trai của Triệu Danh Tuyền, vì thân thể yếu ớt nên vẫn luôn ở Kiềm Trung chữa bệnh, vừa vặn tránh được một kiếp. Lúc đó quan phủ phát thông cáo truy bắt, nhưng tìm kiếm mấy tháng trời cũng không thu hoạch được gì.

Tính theo thời điểm Triệu gia có chuyện, hài tử kia mới được năm tháng, không chênh lệch nhiều với Hàn Thiền.

"Hắn là đứa trẻ mồ côi của Triệu gia..." Lý Tung cầm hồ sơ, thấp giọng lẩm bẩm. Đôi mắt rũ xuống, xẹt qua từng tia sáng mờ ảo.

"Chẳng trách, chẳng trách."

Hắn chợt nhớ Hàn Thiền đã từng nói với hắn mấy câu.

Hàn Thiền nói, phụ hoàng năm đó lên ngôi bất chính, sở dĩ sớm lập đại ca hắn làm Thái tử, lại tận lực chèn ép mấy đứa trẻ khác là bởi vì sợ chuyện xưa tái diễn. Hắn còn nói, năm đó thời điểm Thái tử Lý Tốn xảy ra chuyện ở phía nam, Thái tử phi đã sắp sinh, sau khi biết được tin dữ của Thái tử, quá đau lòng dẫn đến sinh non, nhưng thời điểm hạ sinh Đông Cung bỗng nhiên bốc cháy, toàn bộ người trong phòng sinh đều bị thiêu chết. Nhưng trên thực tế không ai hiểu rõ, thời điểm Đông Cung đang bùng cháy, Thái tử phi phát hiện nguy hiểm, cố hết sức sinh ra hài tử, sai tâm phúc ôm hài tử trốn thoát ra ngoài...

Lý Tung nghĩ đến đây, ánh mắt liền tối sầm. Lúc đó hắn đã nghi ngờ làm sao Hàn Thiền biết được chuyện cũ năm xưa. Hàn Thiền chỉ nói là trước khi lâm chung phụ hoàng giao phó, dặn dò vạn nhất có chuyện, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.

Nhưng hôm nay nhìn lại một loạt chứng cứ đặt trước mặt, hắn bỗng nhiên hoài nghi những lời giải thích kia.

Có lẽ Hàn Thiền biết đến chuyện xưa, không phải bởi vì phụ hoàng giao phó lúc lâm chung, mà vì hắn là cô nhi nhà Triệu gia.

Con thứ của Triệu Danh Ngọc luôn sống ở Kiềm Trung, không ai biết tướng mạo. Sau khi Triệu gia có chuyện, y có thể đã thay hình đổi dạng. Hơn nữa nếu như y là cô nhi Triệu gia, thì những hành vi hiện tại đều có thể lý giải được.

Triệu Danh Tuyền đã từng là lão sư của Thái tử, Triệu thị lại là trụ cột vững chắc của phe Thái tử, bị cuốn vào án nghịch mưu nghịch là điểm đáng ngờ khó tra xét được, nhưng chủ thẩm lại đúng là phụ hoàng người đã được lập thành Thái tử, liên hệ những chuyện này lại, án mưu phản này, giống như phụ hoàng cố ý sắp đặt để hả cơn giận.

Còn Hàn Thiền may mắn tránh được một kiếp, cải danh đổi họ vào Đông cung cũng có nguyên do.

—— y muốn báo thù.

Phụ hoàng đã sớm chết rồi, y bây giờ còn chưa dừng lại, là muốn trả thù mình và cả hoàng thất Bắc Chiêu? Nếu thật như vậy... Lý Tung vô thức vuốt ve hồ sơ, trong lòng đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Ít nhất Hàn Thiền không phải thật sự hận hắn muốn hắn chết, hắn chỉ bị phụ hoàng hoang dâm ngu ngốc kia liên lụy thôi.

" tất cả các ngươi lui xuống đi." Lý Tung thu lại hồ sơ, âm trầm nhìn qua những người đang có mặt ở đây: "Việc này trẫm không muốn có người khác biết."

Diệp Bạc Như và Thôi Hi cùng khom người: "Thần xin nghe chỉ dụ của bệ hạ."

Lý Tung lúc này mới phất tay áo, mang theo hai cuốn hồ sơ kia, đi về Chiêu Thuần cung.

Chờ người đi rồi, Diệp Bạc Như lúc này mới ung dung thong thả đứng lên, sờ bình ngọc nhỏ mát lạnh trong ống tay áo, khóe môi bất giác cong lên.

Thôi Hi đứng cạnh liếc nhìn hắn một cái, bỗng nhiên nói: "Diệp thị lang đã từng nghe qua những chuyện về Thái phó Hàn Thiền chưa?"

"?" Diệp Bạc Như thu liễm thần sắc, không rõ ý nói: "Đương nhiên nghe qua, thái phó đại nhân kinh tài tuyệt diễm, khiến người khâm phục." Hắn làm bộ thổn thức hai câu: "Hiện tại rơi vào tình cảnh này, cũng khiến cho... Ai."

Thôi Hi cười như không cười nhìn hắn, chắp tay trước người, không nhanh không chậm nói: "Thái phó Hàn Thiền, trí tuệ nhiều hơn quỷ, quỷ quyệt thắng hồ ly."

Diệp Bạc Như càng không rõ, không biết vì sao y bỗng nhiên nói với mình về Hàn Thiền. Nhưng Thôi Hi là tâm phúc của hoàng đế, đương nhiên hắn không dám biểu hiện thiếu kiên nhẫn, chỉ cười qua loa: "Thái phó là lão sư của thiên tử, tự nhiên không tầm thường."

Thấy hắn quả nhiên không để lộ ra điều gì, Thôi Hi lắc đầu cười, đi qua người hắn, khẽ cười nói: "Câu nói này của Diệp thị lang ngược lại nói rất đúng."

Dứt lời, không nhanh không chậm ra khỏi điện, chỉ để lại bóng lưng mơ hồ trong tuyết.

Diệp Bạc Như liếc mắt nhìn, sờ bình ngọc trong tay áo, vội vàng xuất cung.

*

Một đầu khác, Lý Phượng Kỳ nhận được thiếp mời của Diệp Bạc Như, mời hắn ngày mai gặp mặt tại Xuất Vân tự, trong thư còn cố ý nói, cần phải đưaDiệp Vân Đìnhđi theo, giữa những hàng chữ để lộ ra ý mình đã tìm được manh mối thuốc giải, chỉ lo Lý Phượng Kỳ không chịu đến hẹn.

"Hừ " Lý Phượng Kỳ gảy gảy thiếp mời: "Lão hồ ly Hàn Thiền kia, sao có thể để hắn dễ dàng tìm được thuốc giải? Ta không tin đâu?"

Diệp Vân Đình nhìn tên của mình trên thiếp, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, cười nói: "Ngày mai đi xem chẳng phải sẽ biết sao? Là giả không chịu thiệt, nhiều lắm cũng chỉ đi một chuyến tay không, là thật... vậy thì càng tốt hơn."

Lý Phượng Kỳ nghĩ cũng phải, hắn ngược lại muốn nhìn một chút, Diệp Bạc Như còn có thể đùa giỡn chiêu gì.

Hết chương 76.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện