Lê Nguyệt Uẩn đi ra toilet, cách khá xa thì thấy Vu Tư Linh đang nói chuyện với một người phụ nữa, cười cười đi qua: "Quen sao?"
"Không quen." Vu Tư Linh lập tức cắt đứt quan hệ: "Chỉ là thấy bộ dáng chơi game của dì ấy hình như rất giỏi thôi."
"Muốn chơi sao?" Lê Nguyệt Uẩn hỏi.
"Hả? Có thể chơi không?"
"Đương nhiên có thể."
Vừa dứt lời, cậu nam sinh mười lăm mười sáu tuổi kia đột nhiên gỡ tai nghe xuống, hưng phấn mà nhìn các nàng: "Tới đi, Tổ đội hay là PK ?"
"PK." Vu Tư Linh giành nói trước, dự định giáo huấn cho kẻ lừa đảo yêu trên mạng này một trận.
"Không thành vấn đề, tới đây nào, các cô gái." Nam sinh kích động mà bẻ khớp tay.
Hai người sau khi ngồi xuống, chờ một lát, đồng thời nhìn về phía đối phương, trăm miệng một lời: ""Chị/Em có biết chơi game thế nào không?"
Nửa phút sau, hai người lại lần nửa trăm miệng một lời: "Chị/Em cũng không biết?"
Hai người: "..."
Vu Tư Linh nóng ruột, nhỏ giọng nói: "Chị không biết, vậy tại sao lại không hỏi vì sao em lại muốn chơi game?"
"Hử, hai việc này có liên quan đến nhau sao? Chị không biết, cho nên muốn nhìn em chơi a." Lê Nguyệt Uẩn cũng nhỏ giọng theo: "Chị thấy em nói muốn PK như chém định chặt sắt như vậy.
Chị còn tưởng rằng em là cao thủ đấy."
"Cao thủ gì chứ, em chỉ biết chơi Đấu địa chủ (game đánh bạc) thôi." Vu Tư Linh vừa mới nói xong, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, đứng dậy, nói với cậu nam sinh kia, "Mấy người sao còn chưa online!"
Nam sinh: "?"
Nam sinh ở trong game nhìn một vòng: "Các cô ở đâu?"
Vu Tư Linh: "Phòng Hoan Lạc số ba Đấu địa chủ, mau đến đi, hoa của ta đợi đến mức sắp héo hết rồi."
Lê Nguyệt Uẩn vì sự cơ trí của nàng gật đầu tán dương một cái.
Nam sinh: "..."
"Cút cút cút, cút qua một bên đi, tôi mới không chơi cái trò Đấu địa chủ gì đó đâu!" Cậu nam sinh hùng hùng hổ hổ mà tiếp tục chơi game, không để ý đến các nàng nữa.
Mà má Vương lại giơ tay lên: "Đấu đại chủ? Dì được nha!"
Vu Tư Linh chợt dừng lại, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhìn Lê Nguyệt Uẩn, mới sực nhớ ra hôm nay chính là ngày hẹn hò, làm sao có thể cần bóng đèn cơ chứ!
"Không, dì không được." Vu Tư Linh điên cuồng nháy mắt ra hiệu với má Vương.
Ai ngờ sức tiếp thu của má Vương quá cao siêu: "Cô yên tâm đi, dì chính là quán quân cả một nhóm của Đấu địa chủ đấy, sẽ không ngáng chân đâu."
"Vương Tổ Hiền, mau online đi." Nam sinh hối thúc.
"Câm mồm mi lại đi! Người lớn nói chuyện con nít đừng có xen mồm vào!" Má Vương quay đầu hung dữ với cậu nam sinh kia, tức giận gỡ tai nghe của cậu nam sinh kia xuống.
Nam sinh hoảng sợ; "Bà làm gì đấy?"
"Bà làm gì à? Bà đây thay mẹ mi giáo huấn cái loại con cái chuyên đi lừa gạt người khác như mi đấy!"
Vu Tư Linh tranh thủ hỗn loạn kéo Lê Nguyệt Uẩn chạy ra bên ngoài, Lê Nguyệt Uẩn có chút lo lắng: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Sẽ không đâu." Vu Tư Linh cũng không quay đầu lại mà túm lấy cô chạy đi.
Đùa gì chứ, Má Vương trước kia từng luyện võ, được Vu Thiên Túng mời về nhận chức bảo mẫu kiêm vệ sĩ, bởi vì quá mức dũng mãnh mà tới nay vẫn chưa lập gia đình, tuyệt đối không thể không đánh thắng một thằng nhóc vừa mới mọc lông tơ đâu.
Lê Nguyệt Uẩn: "Không, chị là nói cậu nam sinh kia, không có sao chứ?"
Vừa dứt lời, thì trong tiệm net truyền đến một tiếng khóc la thê thảm, chấn động trời xanh.
"Không sao đâu, dì ấy ra tay chắc có chừng mực mà." Vu Tư Linh kéo cô đến trung tâm thương mại, hẹn hò vẫn không thể chỉ chơi game được, nàng đề nghị nói, "Chúng ta đi xem phim đi?"
"Cũng được." Lê Nguyệt Uẩn không từ chối.
Hai người đi vào rạp chiếu phim, Lê Nguyệt Uẩn rất ít tới rạp chiếu phim, ngày thường lúc nghỉ ngơi chỉ tình nguyện ở nhà hoặc đi tập thể dục, căn bản không chú tâm đến việc xem phim.
"Chị muốn xem phim gì?" Vu Tư Linh hỏi.
Nghe vậy, Lê Nguyệt Uẩn ngẩng đầu nhìn phần giới thiệu phim trên màn hình, bắt đầu chọn lựa.
[Ái Tình Tam Thập Lục Kế] ?
Không được, lỡ như là con gái nhà người ta tẩu vi là thượng sách thì làm sao bây giờ? Bạn gái vừa đến tay cũng không thể để bỏ chạy được.
[Ta là người chiến thắng] ?
Ừ, vừa thấy chính là phim kiến cường ý chí bất khuất rồi, không thích hợp với bầu không khí hẹn hò.
[Hỉ Dương Dương đại chiến Vua Hải Tặc phần Điên Cuồng Hải Lục chiến] ?
Ầy, cái này cũng không thích hợp hẹn hò a.
Rồi rốt cuộc là thể loại phim gì mới thích hợp hẹn hò vậy trời!
Ánh mắt của cô rơi xuống dòng chữ đỏ ở phía dưới một chút, thời gian chiếu vừa đúng lúc, còn mười phút nữa là bắt đầu, tên phim cũng không tệ [Truyền thuyết Đảo tình yêu], cái này được nha!
"Vậy bộ này đi." Lê Nguyệt Uẩn chỉ vào.
"Chắc chắn chứ?" Vu Tư Linh hỏi.
"Vô cùng chắc chắn."
"OK, vậy em đi mua vé." Vu Tư Linh vừa hỏi giá, năm mươi tệ, mắc quá trời.
Tiêu rồi tiêu rồi, nàng hiện tại đã có được tư duy của người nghèo rồi.
Nàng quay đầu nhìn người trẻ tuổi ở xung quanh, bên cạnh có một đôi tình nhân vừa lúc mở mã QR của Sửu Đoàn (là một trong những thương hiệu thuộc Công ty tư vấn quản lý suất ăn Sơn Đông), đôi mắt của nàng chợt sáng lên, lập tức lui sang một bên, download Sửu Đoàn.
Lê Nguyệt Uẩn thò đầu tới nhìn, Vu Tư Linh lập tức nói: "Đặt trên đây giảm giá, rẻ hơn vài tệ đấy, lại mua thêm một phần bắp rang nữa."
"Không hổ là em." Lê Nguyệt Uẩn ở sau lưng cũng đã lén download xuống một cái.
Năm phút sau, hai người ôm bắp rang và Coca cola đi soát vé, tiến vào rạp chiếu phim, Lê Nguyệt Uẩn liền buồn bực: "Sao mà bên [Ái Tình Tam Thập Lục Kế] lại nhiều người như vậy? Bên chúng ta lại không mấy người thế này?"
Vu Tư Linh hỏi: "Chị không biết phim có suất chiếu càng ít, thì doanh thu phòng vé càng thấp sao?"
"Không để ý lắm, ngày thường rất ít đến rạp chiếu phim." Lê Nguyệt Uẩn thành thật mà giải thích.
Vu Tư Linh đau lòng mà nhìn cô một cái, sau khi ngồi xuống chỗ ngồi, mới nhỏ giọng nói: "Sau này em dẫn chị tới đây thường xuyên hơn."
"Được."
Phim bắt đầu phát sóng, Lê Nguyệt Uẩn không ngăn được ngồi thẳng lưng, hết sức chuyên chú mà xem bộ phim điện ảnh lần đầu tiên khi hẹn hò.
Mười phút sau, mặt của cô trắng bệch.
Tại sao không có ai nói cho cô biết a, [Truyền thuyết Đảo tình yêu] là cái truyền thuyết khủng bố gì thế này a a a a a a!
Cô không sợ trời không sợ đất, chỉ có duy nhất một tử huyệt, đó chính là phim kinh dị!
"Bộ phim nay không ổn." Vu Tư Linh đột nhiên nói nhỏ ở bên tai của cô.
"Em cũng thấy vậy sao?" Lê Nguyệt Uẩn như tìm được bạn đồng hành, kích động mà cầm tay nàng, "Nếu em thấy sợ, thì chúng ta không xem nữa."
"Em không sợ a."Vu Tư Linh lo lắng cô cảm thấy bản thân nhát gan, mặt không đổi sắc nói: "Ý của em là bộ phim này quay không ổn, không kích thích chút nào cả."
"Còn không kích thích?!" Lê Nguyệt Uẩn khinh ngạc nói.
"Đương nhiên, toàn dựa nhạc nền làm cho kinh dị, chị nhìn kỹ mấy cái xác kia đi, quá giả rồi, máu nhiều lại phun lung tung, chỉ cần phun lên mấy chỗ mấu chốt là được rồi.
Chị nghĩ đi, máu chảy trên người hay thất khiếu (hai lỗ tai, hai con mắt, hai lỗ mũi, miệng) chảy máu thì cái nào có giá trị kinh dị cao hơn?"
Lê Nguyệt Uẩn: "..." Không thể nghĩ, nghĩ tới đều là thứ dọa người!
"Diễn viên diễn quá cứng ngắc, ngoại rừ kinh ngạc mở to hai mắt ra thì không có biểu cảm gì khác." Vu Tư Linh nghiêm túc mà nói, "Trước kia em có xem mấy bộ phim như vậy, cho dù là diễn viên phim kinh dị, cũng có thể có kỹ thuật diễn xuất cao siêu, cảm xúc nhập vai vô cùng giỏi luôn."
Lê Nguyệt Uẩn: "..." A a a a a a a a a a!
Vu Tư Linh ăn xong bắp rang, thấy cô theo bản năng mà ôm cánh tay của mình, hỏi: "Lạnh sao?"
"Hả?" Lê Nguyệt Uẩn gật đầu, "À, máy lạnh quá lạnh rồi."
"Tới đây, em ôm chị." Vu Tư Linh duỗi tay ôm cô thật chặt, xoa xoa cánh tay của cô, "Sao rồi?"
"Đỡ hơn nhiều rồi."
Vu Tư Linh ôm một lát, cảm thấy thân thể của cô vô cùng cứng ngắc: "Có phải đặc biệt lạnh không a? Em thấy chị sắp bị đông cứng rồi."
"Không, không sao." Lê Nguyệt Uẩn muốn phân tán lực chú ý, cầm lấy gói bắp rang ở trên ghế, bắt đầu vùi đầu ăn.
Lúc này, nhạc nền đột nhiên càng thêm quỷ dị, khán giả vang lên một trận la hét, não của Lê Nguyệt Uẩn hậu tri hậu giác mà tự tưởng tưởng ra hình ảnh kinh dị, sợ tới mức đôi tay run rẩy, bắp ray giống như bệnh đậu mùa mà lã chã rơi xuống như lá rụng cuối thu.
"Ai kỳ vậy trời?"
"Đây là gì vậy?" (Lời của người ngồi ghế trước)
Vu Tư Linh kéo cô ngồi xổm dưới mặt đất, chờ mọi người sau khi chuyên chú quay về màn hình lần nữa, mới lặng lẽ ra khỏi phòng chiếu phim.
Lê Nguyệt Uẩn đứng ở đại sảnh hít sâu, Vu Tư Linh từ phía sau lưng cô nghiêng đầu về trước, bỗng nhiên nói, "A Lê, chị có phải đang sợ hay không?"
Ánh mắt Lê Nguyệt Uẩn trốn tránh: "Không sợ, chỉ là chị cảm thấy quá lạnh thôi."
"Vậy chúng ta trở về xem tiếp đi?" Vu Tư Linh xoay người muốn đi.
Lê Nguyệt Uẩn vươn tay Nhĩ Khang style(*): "Thôi bỏ đi, cũng đi ra rồi, lại quay lại thì quá mất măt."
Vu Tư Linh lùi trở về, cười cười: "Sợ thì sợ, có gì không dám nói chứ."
Lê Nguyệt Uẩn đỡ trán, uể oải nói: "Chị sợ em sẽ cảm thấy chị vô dụng."
"Làm sao vậy chứ." Vu Tư Linh nắm tay cô, xoa xoa: "Chị trong lòng em hoàn mỹ vô cùng, nếu chị có nhược điểm thì càng tốt."
"Tốt?"
"Đúng vậy, càng chân thật hơn." Vu Tư Linh chép chép miệng, "Chị quá giỏi, em lại luôn cảm thấy không chân thật a.
Nhưng em phát hiện ra nhược điểm của chị, chị sợ ma, em lại không sợ, về sau để em bảo vệ chị."
Lê Nguyệt Uẩn sửng sốt một chốc, khóe miệng gợi lên một độ cong xinh đẹp: "Được, cho dù bây giờ chị chỉ là người khuân gạch, em cũng cảm thấy chị hoàn mỹ sao?"
"Đúng vậy.
Em chưa thấy qua người nào có thể có năng lực giống như chị." Vu Tư Linh tán dương.
Lê Nguyệt Uẩn ngập ngừng một chút: "Có năng lực, từ này là tính từ hay là động từ?"
"Đương nhiên là tính từ, động từ là nghĩa...." Vu Tư Linh đột nhiên dừng lại, ngó nhìn bống phía, kéo cô đi ra bên ngoài, nhỏ giọng nói bên tai của cô, "Sau này chính là động từ."(*)
(*) Tính từ: Có năng lực, giỏi giang, tháo vát.
Động từ: Có năng lực (ám chỉ việc giường chiếu).
------------------
Hai người yêu nhau đã hơn hai tháng, nhưng hẹn hò như vậy có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.
Hai người đều rất bận, tính chất công việc của Lê Nguyệt Uẩn tất nhiên là không cần nhiều lời, tăng ca là chuyện thường tình.
Mà Vu Tư Linh cũng bận việc học, lại ngay tiết học nghệ thuật, nàng muốn cùng các bạn học tập luyện kịch bản, thân là nữ chính, tất nhiên không thể làm ngáng chân các bạn được.
Hai người đều không ngờ được, mới vừa chìm đắm vào tình yêu cuồng nhiệt, thế nhưng cùng nhau ăn một bữa cơm chiên tình yêu cũng là một điều xa xỉ.
Buổi biểu diễn trên sân khấu rất thuận lợi, nhưng bởi vì trong kịch bản có một đoạn ngâm mình trong nước độc thoại, vừa mới kết thúc thì ngay hôm sau đó, Vu Tư Linh liền bị cảm.
Lê Nguyệt Uẩn đang chuẩn bị mở một cuộc họp quan trọng, khi gọi cho Vu Tư Linh một cuộc điện thoại mới biết được nàng hiện tại đang ở bệnh viện.
"Xin lỗi em, chị không thể ở bên cạnh em được." Lê Nguyệt Uẩn vô cùng áy náy.
"Không sao không sao, chỉ là truyền hai bình nước thôi, chị đừng bận quá mà quên ăn nha." Vu Tư Linh cười nói.
Lê Nguyệt Uẩn nghe thấy tiếng cười của nàng, càng thêm áy náy.
Đã đến lúc này rồi, Linh Linh còn miễn cưỡng thể hiện vui cười với cô, thật là làm trái tim người ta đau đớn.
"Chi bằng, chị lập tức xin nghỉ chỗ này nhé." Lê Nguyệt Uẩn quét mắt nhìn người ở trong phòng hội nghị, cắn chặt răng.
"Đừng mà! Chị tuyệt đối đừng nha ! Nếu chị dám xin nghỉ mà tới đây, em liền chia tay với chị đấy."
Lê Nguyệt Uẩn: "..."Đã nói là không dễ dàng nói câu chia tay rồi mà?
"Được rồi được rồi, chị mau đi làm việc đi, em muốn ngủ một lát.
Trái lại em nói rồi đó nha, nếu như chị dám đến, em thật sự sẽ chia tay chị luôn đấy." Vu Tư Linh nói.
"..."
Lê Nguyệt Uẩn lại dặn dò vài câu như chú ý thân thể, linh tinh gì đó, mới hồn bay phách lạc mà kết thúc cuộc trò chuyện.
"Sư phụ, chị làm sao vậy?" Tư Vũ Đồng hỏi.
Lê Nguyệt Uẩn ủ rũ cụp đuôi: "Tôi nghi ngờ tôi sắp thất tình rồi, công việc đáng chết này."
"Không có sao, chân trời góc biển chỗ nào mà không có cỏ, người tiếp theo thì càng tốt hơn." Tư Vũ Đồng tự như tấm chiếu đã trải mà vỗ vỗ vai của cô, đột nhiên bừng tỉnh, "Chị vừa mới nói gì? Thất tình? Chị yêu đương lúc nào vậy?!"
"Ôi." Lê Nguyệt Uẩn nặng nền mà thở dài, "Linh Linh hiện tại nhất định rất yếu đuối cô đơn, buổi tối dài như thế, bên người lại không có ai chăm sóc, chỉ có cô bạn gái duy nhất thì còn đang gấp rút làm việc, trong lòng em ấy chắc chắn rất khổ sở."
--------------------
Mà bên này trong lòng của Vu Tư Linh còn sợ hãi mà cúp điện thoại, nằm ở trong phòng bệnh cao cấp, trong phòng bày đầy rổ trái cây và điểm tâm.
Mấy người giúp việc Philippines bận trước bận sau hỏi han nàng ân cần, chú Trương ở trên bàn chơi trò khắc trái cây thập cẩm, Má Vương ở trước giường của nàng luyệnmười tám chiêu thức của Thái Cực, Vu Thiên Túng ở đầu giường nắm tay của nàng, khóc lóc kêu nàng Đừng đi....
Tình cảnh này nếu như để Lê Nguyệt Uẩn trông thấy được, còn không há hốc mồm, sau đó ở chỗ này trực tiếp nhảy lầu sao?
Sau khi Vu Tư Linh trở thành động vật được chăm sóc đặc thù, ra vào đều cso người đi theo, vì sợ xảy ra một chút sai sót nào,nhưng lại khiến nàng bị nghẹn sắp chết rồi.
Đáng ghét! Muốnlén lút nói lời âu yếm với A Lê cũng không được a !
Đêm khuya, Vu Tư Linh rốt cuộc cũng tiêm xong mũi cuối cùng, nhìn mọi người trong nhà ở bên cạnh đều ngủ gật hết, tay chân nhẹ nhàng mà đi vào toilet.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên, vừa thấy tên của người gọi đến, nàng liền cười toe toét, cầm lấy điện thoại lặng lẽ cười nói: "A Lê."
"Công việc của chị xong rồi, em còn ở bệnh viện không? Chị lập tức đến." Lê Nguyệt Uẩn vội vàng nói.
"Không cần đâu, em vừa tiêm xong rồi." Vu Tư Linh trong lòng ngọt ngào.
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc lâu, nàng cũng trầm mặc theo.
Thật lâu sau, nàng nghe thấy Lê Nguyệt Uẩn dùng giọng nói hơi trầm thấp lại có chút khẩn trương hỏi nàng: "Linh Linh, chúng ta ở chung đi?"
Vu Tư Linh ngẩn người.
Sau khi trầm mặc thêm một lúc lâu nữa, má lúm đồng tiền của Vu Tư Linh hiện ra: "Được a."
"Không quen." Vu Tư Linh lập tức cắt đứt quan hệ: "Chỉ là thấy bộ dáng chơi game của dì ấy hình như rất giỏi thôi."
"Muốn chơi sao?" Lê Nguyệt Uẩn hỏi.
"Hả? Có thể chơi không?"
"Đương nhiên có thể."
Vừa dứt lời, cậu nam sinh mười lăm mười sáu tuổi kia đột nhiên gỡ tai nghe xuống, hưng phấn mà nhìn các nàng: "Tới đi, Tổ đội hay là PK ?"
"PK." Vu Tư Linh giành nói trước, dự định giáo huấn cho kẻ lừa đảo yêu trên mạng này một trận.
"Không thành vấn đề, tới đây nào, các cô gái." Nam sinh kích động mà bẻ khớp tay.
Hai người sau khi ngồi xuống, chờ một lát, đồng thời nhìn về phía đối phương, trăm miệng một lời: ""Chị/Em có biết chơi game thế nào không?"
Nửa phút sau, hai người lại lần nửa trăm miệng một lời: "Chị/Em cũng không biết?"
Hai người: "..."
Vu Tư Linh nóng ruột, nhỏ giọng nói: "Chị không biết, vậy tại sao lại không hỏi vì sao em lại muốn chơi game?"
"Hử, hai việc này có liên quan đến nhau sao? Chị không biết, cho nên muốn nhìn em chơi a." Lê Nguyệt Uẩn cũng nhỏ giọng theo: "Chị thấy em nói muốn PK như chém định chặt sắt như vậy.
Chị còn tưởng rằng em là cao thủ đấy."
"Cao thủ gì chứ, em chỉ biết chơi Đấu địa chủ (game đánh bạc) thôi." Vu Tư Linh vừa mới nói xong, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, đứng dậy, nói với cậu nam sinh kia, "Mấy người sao còn chưa online!"
Nam sinh: "?"
Nam sinh ở trong game nhìn một vòng: "Các cô ở đâu?"
Vu Tư Linh: "Phòng Hoan Lạc số ba Đấu địa chủ, mau đến đi, hoa của ta đợi đến mức sắp héo hết rồi."
Lê Nguyệt Uẩn vì sự cơ trí của nàng gật đầu tán dương một cái.
Nam sinh: "..."
"Cút cút cút, cút qua một bên đi, tôi mới không chơi cái trò Đấu địa chủ gì đó đâu!" Cậu nam sinh hùng hùng hổ hổ mà tiếp tục chơi game, không để ý đến các nàng nữa.
Mà má Vương lại giơ tay lên: "Đấu đại chủ? Dì được nha!"
Vu Tư Linh chợt dừng lại, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhìn Lê Nguyệt Uẩn, mới sực nhớ ra hôm nay chính là ngày hẹn hò, làm sao có thể cần bóng đèn cơ chứ!
"Không, dì không được." Vu Tư Linh điên cuồng nháy mắt ra hiệu với má Vương.
Ai ngờ sức tiếp thu của má Vương quá cao siêu: "Cô yên tâm đi, dì chính là quán quân cả một nhóm của Đấu địa chủ đấy, sẽ không ngáng chân đâu."
"Vương Tổ Hiền, mau online đi." Nam sinh hối thúc.
"Câm mồm mi lại đi! Người lớn nói chuyện con nít đừng có xen mồm vào!" Má Vương quay đầu hung dữ với cậu nam sinh kia, tức giận gỡ tai nghe của cậu nam sinh kia xuống.
Nam sinh hoảng sợ; "Bà làm gì đấy?"
"Bà làm gì à? Bà đây thay mẹ mi giáo huấn cái loại con cái chuyên đi lừa gạt người khác như mi đấy!"
Vu Tư Linh tranh thủ hỗn loạn kéo Lê Nguyệt Uẩn chạy ra bên ngoài, Lê Nguyệt Uẩn có chút lo lắng: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Sẽ không đâu." Vu Tư Linh cũng không quay đầu lại mà túm lấy cô chạy đi.
Đùa gì chứ, Má Vương trước kia từng luyện võ, được Vu Thiên Túng mời về nhận chức bảo mẫu kiêm vệ sĩ, bởi vì quá mức dũng mãnh mà tới nay vẫn chưa lập gia đình, tuyệt đối không thể không đánh thắng một thằng nhóc vừa mới mọc lông tơ đâu.
Lê Nguyệt Uẩn: "Không, chị là nói cậu nam sinh kia, không có sao chứ?"
Vừa dứt lời, thì trong tiệm net truyền đến một tiếng khóc la thê thảm, chấn động trời xanh.
"Không sao đâu, dì ấy ra tay chắc có chừng mực mà." Vu Tư Linh kéo cô đến trung tâm thương mại, hẹn hò vẫn không thể chỉ chơi game được, nàng đề nghị nói, "Chúng ta đi xem phim đi?"
"Cũng được." Lê Nguyệt Uẩn không từ chối.
Hai người đi vào rạp chiếu phim, Lê Nguyệt Uẩn rất ít tới rạp chiếu phim, ngày thường lúc nghỉ ngơi chỉ tình nguyện ở nhà hoặc đi tập thể dục, căn bản không chú tâm đến việc xem phim.
"Chị muốn xem phim gì?" Vu Tư Linh hỏi.
Nghe vậy, Lê Nguyệt Uẩn ngẩng đầu nhìn phần giới thiệu phim trên màn hình, bắt đầu chọn lựa.
[Ái Tình Tam Thập Lục Kế] ?
Không được, lỡ như là con gái nhà người ta tẩu vi là thượng sách thì làm sao bây giờ? Bạn gái vừa đến tay cũng không thể để bỏ chạy được.
[Ta là người chiến thắng] ?
Ừ, vừa thấy chính là phim kiến cường ý chí bất khuất rồi, không thích hợp với bầu không khí hẹn hò.
[Hỉ Dương Dương đại chiến Vua Hải Tặc phần Điên Cuồng Hải Lục chiến] ?
Ầy, cái này cũng không thích hợp hẹn hò a.
Rồi rốt cuộc là thể loại phim gì mới thích hợp hẹn hò vậy trời!
Ánh mắt của cô rơi xuống dòng chữ đỏ ở phía dưới một chút, thời gian chiếu vừa đúng lúc, còn mười phút nữa là bắt đầu, tên phim cũng không tệ [Truyền thuyết Đảo tình yêu], cái này được nha!
"Vậy bộ này đi." Lê Nguyệt Uẩn chỉ vào.
"Chắc chắn chứ?" Vu Tư Linh hỏi.
"Vô cùng chắc chắn."
"OK, vậy em đi mua vé." Vu Tư Linh vừa hỏi giá, năm mươi tệ, mắc quá trời.
Tiêu rồi tiêu rồi, nàng hiện tại đã có được tư duy của người nghèo rồi.
Nàng quay đầu nhìn người trẻ tuổi ở xung quanh, bên cạnh có một đôi tình nhân vừa lúc mở mã QR của Sửu Đoàn (là một trong những thương hiệu thuộc Công ty tư vấn quản lý suất ăn Sơn Đông), đôi mắt của nàng chợt sáng lên, lập tức lui sang một bên, download Sửu Đoàn.
Lê Nguyệt Uẩn thò đầu tới nhìn, Vu Tư Linh lập tức nói: "Đặt trên đây giảm giá, rẻ hơn vài tệ đấy, lại mua thêm một phần bắp rang nữa."
"Không hổ là em." Lê Nguyệt Uẩn ở sau lưng cũng đã lén download xuống một cái.
Năm phút sau, hai người ôm bắp rang và Coca cola đi soát vé, tiến vào rạp chiếu phim, Lê Nguyệt Uẩn liền buồn bực: "Sao mà bên [Ái Tình Tam Thập Lục Kế] lại nhiều người như vậy? Bên chúng ta lại không mấy người thế này?"
Vu Tư Linh hỏi: "Chị không biết phim có suất chiếu càng ít, thì doanh thu phòng vé càng thấp sao?"
"Không để ý lắm, ngày thường rất ít đến rạp chiếu phim." Lê Nguyệt Uẩn thành thật mà giải thích.
Vu Tư Linh đau lòng mà nhìn cô một cái, sau khi ngồi xuống chỗ ngồi, mới nhỏ giọng nói: "Sau này em dẫn chị tới đây thường xuyên hơn."
"Được."
Phim bắt đầu phát sóng, Lê Nguyệt Uẩn không ngăn được ngồi thẳng lưng, hết sức chuyên chú mà xem bộ phim điện ảnh lần đầu tiên khi hẹn hò.
Mười phút sau, mặt của cô trắng bệch.
Tại sao không có ai nói cho cô biết a, [Truyền thuyết Đảo tình yêu] là cái truyền thuyết khủng bố gì thế này a a a a a a!
Cô không sợ trời không sợ đất, chỉ có duy nhất một tử huyệt, đó chính là phim kinh dị!
"Bộ phim nay không ổn." Vu Tư Linh đột nhiên nói nhỏ ở bên tai của cô.
"Em cũng thấy vậy sao?" Lê Nguyệt Uẩn như tìm được bạn đồng hành, kích động mà cầm tay nàng, "Nếu em thấy sợ, thì chúng ta không xem nữa."
"Em không sợ a."Vu Tư Linh lo lắng cô cảm thấy bản thân nhát gan, mặt không đổi sắc nói: "Ý của em là bộ phim này quay không ổn, không kích thích chút nào cả."
"Còn không kích thích?!" Lê Nguyệt Uẩn khinh ngạc nói.
"Đương nhiên, toàn dựa nhạc nền làm cho kinh dị, chị nhìn kỹ mấy cái xác kia đi, quá giả rồi, máu nhiều lại phun lung tung, chỉ cần phun lên mấy chỗ mấu chốt là được rồi.
Chị nghĩ đi, máu chảy trên người hay thất khiếu (hai lỗ tai, hai con mắt, hai lỗ mũi, miệng) chảy máu thì cái nào có giá trị kinh dị cao hơn?"
Lê Nguyệt Uẩn: "..." Không thể nghĩ, nghĩ tới đều là thứ dọa người!
"Diễn viên diễn quá cứng ngắc, ngoại rừ kinh ngạc mở to hai mắt ra thì không có biểu cảm gì khác." Vu Tư Linh nghiêm túc mà nói, "Trước kia em có xem mấy bộ phim như vậy, cho dù là diễn viên phim kinh dị, cũng có thể có kỹ thuật diễn xuất cao siêu, cảm xúc nhập vai vô cùng giỏi luôn."
Lê Nguyệt Uẩn: "..." A a a a a a a a a a!
Vu Tư Linh ăn xong bắp rang, thấy cô theo bản năng mà ôm cánh tay của mình, hỏi: "Lạnh sao?"
"Hả?" Lê Nguyệt Uẩn gật đầu, "À, máy lạnh quá lạnh rồi."
"Tới đây, em ôm chị." Vu Tư Linh duỗi tay ôm cô thật chặt, xoa xoa cánh tay của cô, "Sao rồi?"
"Đỡ hơn nhiều rồi."
Vu Tư Linh ôm một lát, cảm thấy thân thể của cô vô cùng cứng ngắc: "Có phải đặc biệt lạnh không a? Em thấy chị sắp bị đông cứng rồi."
"Không, không sao." Lê Nguyệt Uẩn muốn phân tán lực chú ý, cầm lấy gói bắp rang ở trên ghế, bắt đầu vùi đầu ăn.
Lúc này, nhạc nền đột nhiên càng thêm quỷ dị, khán giả vang lên một trận la hét, não của Lê Nguyệt Uẩn hậu tri hậu giác mà tự tưởng tưởng ra hình ảnh kinh dị, sợ tới mức đôi tay run rẩy, bắp ray giống như bệnh đậu mùa mà lã chã rơi xuống như lá rụng cuối thu.
"Ai kỳ vậy trời?"
"Đây là gì vậy?" (Lời của người ngồi ghế trước)
Vu Tư Linh kéo cô ngồi xổm dưới mặt đất, chờ mọi người sau khi chuyên chú quay về màn hình lần nữa, mới lặng lẽ ra khỏi phòng chiếu phim.
Lê Nguyệt Uẩn đứng ở đại sảnh hít sâu, Vu Tư Linh từ phía sau lưng cô nghiêng đầu về trước, bỗng nhiên nói, "A Lê, chị có phải đang sợ hay không?"
Ánh mắt Lê Nguyệt Uẩn trốn tránh: "Không sợ, chỉ là chị cảm thấy quá lạnh thôi."
"Vậy chúng ta trở về xem tiếp đi?" Vu Tư Linh xoay người muốn đi.
Lê Nguyệt Uẩn vươn tay Nhĩ Khang style(*): "Thôi bỏ đi, cũng đi ra rồi, lại quay lại thì quá mất măt."
Vu Tư Linh lùi trở về, cười cười: "Sợ thì sợ, có gì không dám nói chứ."
Lê Nguyệt Uẩn đỡ trán, uể oải nói: "Chị sợ em sẽ cảm thấy chị vô dụng."
"Làm sao vậy chứ." Vu Tư Linh nắm tay cô, xoa xoa: "Chị trong lòng em hoàn mỹ vô cùng, nếu chị có nhược điểm thì càng tốt."
"Tốt?"
"Đúng vậy, càng chân thật hơn." Vu Tư Linh chép chép miệng, "Chị quá giỏi, em lại luôn cảm thấy không chân thật a.
Nhưng em phát hiện ra nhược điểm của chị, chị sợ ma, em lại không sợ, về sau để em bảo vệ chị."
Lê Nguyệt Uẩn sửng sốt một chốc, khóe miệng gợi lên một độ cong xinh đẹp: "Được, cho dù bây giờ chị chỉ là người khuân gạch, em cũng cảm thấy chị hoàn mỹ sao?"
"Đúng vậy.
Em chưa thấy qua người nào có thể có năng lực giống như chị." Vu Tư Linh tán dương.
Lê Nguyệt Uẩn ngập ngừng một chút: "Có năng lực, từ này là tính từ hay là động từ?"
"Đương nhiên là tính từ, động từ là nghĩa...." Vu Tư Linh đột nhiên dừng lại, ngó nhìn bống phía, kéo cô đi ra bên ngoài, nhỏ giọng nói bên tai của cô, "Sau này chính là động từ."(*)
(*) Tính từ: Có năng lực, giỏi giang, tháo vát.
Động từ: Có năng lực (ám chỉ việc giường chiếu).
------------------
Hai người yêu nhau đã hơn hai tháng, nhưng hẹn hò như vậy có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.
Hai người đều rất bận, tính chất công việc của Lê Nguyệt Uẩn tất nhiên là không cần nhiều lời, tăng ca là chuyện thường tình.
Mà Vu Tư Linh cũng bận việc học, lại ngay tiết học nghệ thuật, nàng muốn cùng các bạn học tập luyện kịch bản, thân là nữ chính, tất nhiên không thể làm ngáng chân các bạn được.
Hai người đều không ngờ được, mới vừa chìm đắm vào tình yêu cuồng nhiệt, thế nhưng cùng nhau ăn một bữa cơm chiên tình yêu cũng là một điều xa xỉ.
Buổi biểu diễn trên sân khấu rất thuận lợi, nhưng bởi vì trong kịch bản có một đoạn ngâm mình trong nước độc thoại, vừa mới kết thúc thì ngay hôm sau đó, Vu Tư Linh liền bị cảm.
Lê Nguyệt Uẩn đang chuẩn bị mở một cuộc họp quan trọng, khi gọi cho Vu Tư Linh một cuộc điện thoại mới biết được nàng hiện tại đang ở bệnh viện.
"Xin lỗi em, chị không thể ở bên cạnh em được." Lê Nguyệt Uẩn vô cùng áy náy.
"Không sao không sao, chỉ là truyền hai bình nước thôi, chị đừng bận quá mà quên ăn nha." Vu Tư Linh cười nói.
Lê Nguyệt Uẩn nghe thấy tiếng cười của nàng, càng thêm áy náy.
Đã đến lúc này rồi, Linh Linh còn miễn cưỡng thể hiện vui cười với cô, thật là làm trái tim người ta đau đớn.
"Chi bằng, chị lập tức xin nghỉ chỗ này nhé." Lê Nguyệt Uẩn quét mắt nhìn người ở trong phòng hội nghị, cắn chặt răng.
"Đừng mà! Chị tuyệt đối đừng nha ! Nếu chị dám xin nghỉ mà tới đây, em liền chia tay với chị đấy."
Lê Nguyệt Uẩn: "..."Đã nói là không dễ dàng nói câu chia tay rồi mà?
"Được rồi được rồi, chị mau đi làm việc đi, em muốn ngủ một lát.
Trái lại em nói rồi đó nha, nếu như chị dám đến, em thật sự sẽ chia tay chị luôn đấy." Vu Tư Linh nói.
"..."
Lê Nguyệt Uẩn lại dặn dò vài câu như chú ý thân thể, linh tinh gì đó, mới hồn bay phách lạc mà kết thúc cuộc trò chuyện.
"Sư phụ, chị làm sao vậy?" Tư Vũ Đồng hỏi.
Lê Nguyệt Uẩn ủ rũ cụp đuôi: "Tôi nghi ngờ tôi sắp thất tình rồi, công việc đáng chết này."
"Không có sao, chân trời góc biển chỗ nào mà không có cỏ, người tiếp theo thì càng tốt hơn." Tư Vũ Đồng tự như tấm chiếu đã trải mà vỗ vỗ vai của cô, đột nhiên bừng tỉnh, "Chị vừa mới nói gì? Thất tình? Chị yêu đương lúc nào vậy?!"
"Ôi." Lê Nguyệt Uẩn nặng nền mà thở dài, "Linh Linh hiện tại nhất định rất yếu đuối cô đơn, buổi tối dài như thế, bên người lại không có ai chăm sóc, chỉ có cô bạn gái duy nhất thì còn đang gấp rút làm việc, trong lòng em ấy chắc chắn rất khổ sở."
--------------------
Mà bên này trong lòng của Vu Tư Linh còn sợ hãi mà cúp điện thoại, nằm ở trong phòng bệnh cao cấp, trong phòng bày đầy rổ trái cây và điểm tâm.
Mấy người giúp việc Philippines bận trước bận sau hỏi han nàng ân cần, chú Trương ở trên bàn chơi trò khắc trái cây thập cẩm, Má Vương ở trước giường của nàng luyệnmười tám chiêu thức của Thái Cực, Vu Thiên Túng ở đầu giường nắm tay của nàng, khóc lóc kêu nàng Đừng đi....
Tình cảnh này nếu như để Lê Nguyệt Uẩn trông thấy được, còn không há hốc mồm, sau đó ở chỗ này trực tiếp nhảy lầu sao?
Sau khi Vu Tư Linh trở thành động vật được chăm sóc đặc thù, ra vào đều cso người đi theo, vì sợ xảy ra một chút sai sót nào,nhưng lại khiến nàng bị nghẹn sắp chết rồi.
Đáng ghét! Muốnlén lút nói lời âu yếm với A Lê cũng không được a !
Đêm khuya, Vu Tư Linh rốt cuộc cũng tiêm xong mũi cuối cùng, nhìn mọi người trong nhà ở bên cạnh đều ngủ gật hết, tay chân nhẹ nhàng mà đi vào toilet.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên, vừa thấy tên của người gọi đến, nàng liền cười toe toét, cầm lấy điện thoại lặng lẽ cười nói: "A Lê."
"Công việc của chị xong rồi, em còn ở bệnh viện không? Chị lập tức đến." Lê Nguyệt Uẩn vội vàng nói.
"Không cần đâu, em vừa tiêm xong rồi." Vu Tư Linh trong lòng ngọt ngào.
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc lâu, nàng cũng trầm mặc theo.
Thật lâu sau, nàng nghe thấy Lê Nguyệt Uẩn dùng giọng nói hơi trầm thấp lại có chút khẩn trương hỏi nàng: "Linh Linh, chúng ta ở chung đi?"
Vu Tư Linh ngẩn người.
Sau khi trầm mặc thêm một lúc lâu nữa, má lúm đồng tiền của Vu Tư Linh hiện ra: "Được a."
Danh sách chương