Tiêu Mộc Diên quay đầu lại nhìn thoáng qua Thịnh Trình Việt và Thịnh Tuấn Hạo trong lòng anh, không khỏi bật cười. Thật ra thì Thịnh Trình Việt cũng là một người cảm tính, nếu không anh đã không kích động ở trong phòng bệnh của cha mình như vậy.
Đáng lẽ lúc nãy cô định đi gọi anh, chỉ là không ngờ đúng lúc anh kích động cho nên không dám đi vào.
Trên xe mở nhạc, âm thanh du dương vang vọng trong buồng xe nhỏ hẹp.
“Hay là em hát cho mọi người nghe nhé? Anh tắt nhạc đi.” Tiêu Mộc Diên bỗng dưng đề nghị. Cô không hiểu sao tự dưng lại rất muốn hát, có lẽ vì tâm trạng tốt chăng? Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cả nhà năm người ra ngoài chơi, tuy rằng Thịnh Trình Việt vẫn chưa biết sự thật nhưng cô vẫn cảm thấy hạnh phúc, tin rằng bọn trẻ cũng có cảm giác giống cô vậy.
“Được ạ.” Nguyệt Nguyệt vỗ tay cổ vũ đầu tiên, cô bé biết giọng hát của Tiêu Mộc Diên rất hay.
“Dì Diên cũng biết hát ạ?” Thịnh Tuấn Hạo kinh ngạc nhìn Tiêu Mộc Diên. Được nghe mẹ hát hạnh phúc biết bao, cậu rất mong đợi điều này.
“Đương nhiên rồi. Mẹ là người hát hay nhất trên thế giới này đấy.” Viễn Đan còn nhấn mạnh, thực tế trong lòng cậu bé, mẹ cậu là người hát hay nhất.
“Vậy thì để mẹ cháu hát một bài đi.” Thịnh Trình Việt vừa nói vừa tắt nhạc. Ngay cả anh cũng có chút mong đợi về tiếng ca của cô. Nhạc chuông điện thoại của cô còn hay đến thế, giọng hát của cô quả là tuyệt vời.
Tiêu Mộc Diên nhìn họ, cười dịu dàng rồi hắng giọng, cất tiếng hát.
Khi bước vào căn phòng kia, vận mệnh em cũng bắt đầu thay đổi.
Giữa bóng đêm, em không nhìn thấy gương mặt của anh. Trong cơn mơ màng, anh đã lặng lẽ bỏ đi.
Khoảnh khắc gặp lại, đôi ta đã thành xa lạ.
Giây phút yêu anh là niềm đau bất tận.
Những tiếng nói cười, chẳng biết còn ở lại bao lâu.
Dẫu biết là sai, em vẫn không muốn bỏ cuộc...
Tiếng hát du dương tựa như đang kể lại một câu chuyện xưa, kể lại một cuộc đời.
“Hay quá.” Chờ Tiêu Mộc Diên hát xong, bọn trẻ bắt đầy vỗ tay nhiệt liệt.
Còn Thịnh Trình Việt trầm ngâm suy nghĩ: Tiếng hát của cô muốn ám chỉ điều gì?
Có phải câu hát “Khi bước vào căn phòng kia, vận mệnh em cũng bắt đầu thay đổi” đang nói về anh và căn phòng kia vào thời điểm đó không?
Có phải câu hát “Giữa bóng đêm, em không nhìn thấy gương mặt của anh. Trong cơn mơ màng, anh đã lặng lẽ bỏ đi” đang nói về một đêm mê ly kia không?
Có phải câu hát “Khoảnh khắc gặp lại, đôi ta đã thành xa lạ” đang nói về cuộc trùng phùng của họ không?
Có phải câu hát “Giây phút yêu anh là niềm đau bất tận” đang nói rằng cô đã yêu anh?
Và câu “Những tiếng nói cười, chẳng biết còn ở lại bao lâu” đang chỉ rằng họ đang vui vẻ hạnh phúc bên nhau, nhưng bởi vì anh không thể cho cô một lời hứa hẹn nên cô không biết còn có thể ở lại bao lâu.
Còn câu “Dẫu biết là sai, em vẫn không muốn bỏ cuộc...” đang biểu đạt tình cảm của cô bây giờ, cô đang ám chỉ với anh sao?
Chưa bao giờ Thịnh Trình Việt lại kích động như lúc này. Cô chính là người phụ nữ mang thai hộ năm xưa phải không?
“Tiểu Diên Diên, có phải em chính là người trong đêm mê ly sáu năm trước không?” Thịnh Trình Việt bỗng buột miệng thốt lên.
“Đêm nào cơ? Anh đang nói gì thế.” Tiêu Mộc Diên bật thốt theo phản xạ. Thật ra cô cũng biết vừa rổi mình hát quá nhập tâm, có phải vừa rồi Thịnh Trình Việt đã phát hiện ra điều gì không?”
“Có phải sáu năm trước em đã tới đây, nếu không làm sao em lại quen thuộc nơi này đến vậy.” Thịnh Trình Việt lại hỏi tiếp, bất kể cô có thừa nhận hay không, anh đã sai người đi điều tra tất cả thông tin về cô rồi, anh sắp biết những gì cô đã trải qua rồi.
“Em tự quen thôi, với lại trí nhớ của em siêu tốt, đã tới một lần thì sẽ nhớ, chuyện này có gì lạ đâu.” Tiêu Mộc Diên trả lời rất nhiển nhiên, khiến người ta không thấy điểm nào giả dối cả.
Thịnh Trình Việt mấp máy môi, tuy rằng anh lại nghi ngờ, nhưng kết quả lấy máu xét nghiệm lần trước cho thấy Viễn Đan không phải con ruột của anh, ngay lúc đó lòng tin của anh cũng vơi đi nhiều, song anh vẫn rất hy vọng Tiêu Mộc Diên là người phụ nữ năm xưa.
“Chẳng bao lâu nữa anh sẽ biết sự thật, chúng ta cứ chờ đến ngày đó xem.” Thịnh Trình Việt nói.
Tiêu Mộc Diên vô cùng lo sợ. Anh biết chân tướng gì? Anh đang nghi ngờ điều gì? Lần trước đã chứng minh Viễn Đan không phải con ruột của anh rồi mà, chẳng lẽ anh không tin? Cô bất chợt nghĩ, ở bên cạnh anh thật nguy hiểm.
“Dù sao sự thật cũng là thế, anh thích điều tra thế nào thì tùy.” Tiêu Mộc Diên thản nhiên nói.
“Mẹ, con thấy chú đẹp trai yêu mẹ nên muốn biết quá khứ của mẹ thôi.” Viễn Đan đột nhiên lên tiếng. Vừa rồi ngay cả cậu cũng suy nghĩ đến gì đó từ lời hát kia, huống chi là ba cậu.
“Chúng ta đừng nói về chuyện này nữa được không? Mọi người xem, đã đến khu vui chơi rồi.” Nguyệt Nguyệt cắt ngang cuộc nói chuyện. Trông thấy các bạn nhỏ ở khu vui chơi, cô bé hào hứng cười tươi tắn.
Viễn Đan cũng thò đầu ra ngoài. Quả nhiên đã đến khu vui chơi rồi. Cậu ưu nhã lấy chiếc kính luôn mang bên mình rồi đeo lên mắt. Chiếc kính che đi phần lớn gương mặt cậu, trông cực thần bí.
“Viễn Đan, anh đẹp trai quá, cho em hôn cái nào.” Nguyệt Nguyệt vươn bàn tay nhỏ bé ra, như thể định trêu đùa Viễn Đan vậy.
Viễn Đan im lặng, xem ra sau này cậu cũng nên kiềm chế, nếu không sẽ dạy hư nhóc con này mất, bây giờ con bé đã học được thói trêu đùa cậu rồi.
Thịnh Tuấn Hạo ngẩn ngơ nhìn cảnh trước mặt, nhưng cậu đã nhanh chóng phản ứng kịp. Hai người họ thật đáng yêu, nếu như có thể, cậu cũng rất muốn hòa nhập với họ.
Tiêu Mộc Diên bật cười vui vẻ rồi xuống xe đầu tiên, Thịnh Trình Việt cũng xuống xe theo.
“Chúng ta có nên tạo không gian riêng cho ba mẹ hẹn hò không nhỉ?” Viễn Đan nhìn Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên cùng nhau xuống, cậu giơ tay chống cằm và nói.
“Tất nhiên, lát nữa ba chúng ta cùng nhau đi chơi, tạo cơ hội cho ba mẹ.” Nguyệt Nguyệt cũng có ý định như thế từ trước. Thật ra cô cũng đã nhận ra, mẹ đã động lòng với ba từ lâu rồi. Hơn nữa rõ ràng ba cũng hơi thích mẹ, tại sao ba vẫn không muốn kết hôn với mẹ vậy?
“Nếu ba biết hai đứa đều là con của ba, các em đoán xem ba có kết hôn với mẹ không?” Thịnh Tuấn Hạo ngẫm nghĩ và nói.
“Không đâu, chắc chắn ba sẽ tức giận.” Viễn Đan ngắt lời Thịnh Tuấn Hạo đầu tiên. Với tính cách của Thịnh Trình Việt, nếu biết mẹ lừa gạt mình, chắc chắn ba sẽ tức giận. Hơn nữa, có khi ba sẽ cướp cậu và Nguyệt Nguyệt về bên mình để trừng phạt mẹ. Đây mới chính là chuyện mà cậu lo lắng nhất.
“Đúng vậy, chúng ta không thể để cho ba biết chuyện này.” Nguyệt Nguyệt vô cùng đồng cảm. Hiện tại mẹ lo lắng ba biết chuyện này như vậy, đương nhiên họ cũng phải giữ kín như bưng.
Thịnh Tuấn Hạo không nói gì thêm, thật ra thì cậu rất tưởng muốn để cho ba mẹ hẹn hò với nhau, và cậu càng muốn ba mẹ tổ chức đám cưới, như vậy cậu sẽ có mẹ. Một người chưa từng được nếm trải tình yêu của mẹ bỗng khát khao biết bao.
“Ba đứa đang thì thầm gì đấy, đừng bảo là không muốn chơi đấy nhé?” Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt đi được một lúc mới phát hiện bọn trẻ vẫn chưa đi theo. Thật ra Thịnh Trình Việt muốn đi gọi bọn trẻ nhưng bị Tiêu Mộc Diên tranh đi trước. Cô sợ bọn trẻ sẽ nói ra câu gì đó khiến Thịnh Trình Việt nghi ngờ.
“Mẹ, đây là bí mật của bọn con.” Dứt lời, cửa xe được mở ra, ba đứa trẻ lần lượt đi xuống.
Thịnh Trình Việt nhìn họ đi về phía mình, anh bỗng nghĩ thật ra cho dù họ không kết hôn cũng có thể có cuộc sống hạnh phúc như vậy. Anh sẽ để lại thân phận vợ mình cho Cao Ngọc Mai, bởi vì anh có trực giác cô ấy sẽ quay về.
“Ba chúng ta đi chơi đu quay thôi.” Nguyệt Nguyệt đề nghị đầu tiên. Đôi mắt to tròn của cô bé lóng la lóng lánh trông thật xinh xắn.
Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt nhìn nhau, khóe miệng cười mỉm, dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của bọn trẻ. Không ngờ ba đứa bé lại tạo cơ hội cho họ ở riêng với nhau.
“Mẹ cũng thích ngồi đu quay, chúng ta cùng đi thôi.” Tiêu Mộc Diên cười tươi tắn dưới ánh mặt trời, khoảnh khắc đó, nụ cười của cô còn rạng rỡ chói lòa hơn cả ánh dương.
“Vậy còn chú đẹp trai thì sao?” Viễn Đan ngoảnh đầu nhìn Thịnh Trình Việt, dường như đang chờ Thịnh Trình Việt nói gì đó.
Hiển nhiên anh cũng hiểu ý Viễn Đan, anh cười thản nhiên, tiến đến ôm lấy Tiêu Mộc Diên. Nếu bọn trẻ đã có ý định làm mối cho họ thì anh nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của chúng.
“Hai chúng ta cùng ngồi đi. Anh nghe nói, khi vòng đu quay lên đến đỉnh cao nhất, ước nguyện sẽ thành hiện thực. Chúng ta thử một chút đi.” Thịnh Trình Việt tươi cười, chứng tỏ lúc này anh cũng vui vẻ.
Tiêu Mộc Diên không nói gì, coi như đồng ý. Chỉ là, liệu lời ước nguyện của cô sẽ trở thành sự thật sao? Nguyện vọng của cô chính là kết hôn với anh, anh sẽ cho cô một gia đình phải không? Đáp án này chắc chắn là không, nhưng sao cô vẫn đồng ý với anh, tại sao vậy? Chẳng lẽ nơi đáy lòng cô còn mong đợi điều gì chăng? Thật ra cũng không phải là mong đợi, là bởi vì yêu, là tình yêu dành cho anh.
Giây phút Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt nắm tay nhau cùng ngồi lên vòng đu quay, cô vô cùng kích động, nỗi kích động này khiến cô về sau thường xuyên hồi tưởng lại.
“Đây là lúc tình yêu của chúng ta bắt đầu.” Thịnh Trình Việt nhẹ nhàng nói. Thời khắc này anh rất muốn bền lâu với cô gái trước mặt này.
Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt. Cô không nói gì, cô thừa nhận mình cảm động, song đồng thời cũng thấy thất vọng. Từ đầu đến cuối anh không thể cho cô thứ mà cô mong muốn.
Khi vòng quay lên đến đỉnh, Thịnh Trình Việt bất chợt cúi người hôn Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên mở to mắt nhìn anh, lúng túng tay chân trước cái hôn đầy bất ngờ từ anh. Thật ra cô còn cảm động hơn nữa, vì từng có một truyền thuyết thật tuyệt đó là nếu hai người thật lòng yêu nhau hôn nhau vào lúc vòng đu quay lên đến đỉnh thì tình yêu của họ sẽ trở thành vĩnh cửu. Chẳng lẽ Thịnh Trình Việt cũng muốn ở bên cô mãi mãi về sau sao?
Cho đến khi nụ hôn này kết thúc, Tiêu Mộc Diên vẫn còn đắm chìm trong sự dịu dàng của anh. Cô muốn có được anh đến mức điên rồi, cho nên mới đắm chìm không thể rút lui đến vậy.
“Em đẹp quá, nếu em mặc váy cưới, chắc chắn sẽ là cô dâu đẹp nhất thế giới này.” Thịnh Trình Việt bỗng dưng ca ngợi, đôi mắt anh chất chứa yêu thương.
Truyện có bản quyền up trên
Đáng lẽ lúc nãy cô định đi gọi anh, chỉ là không ngờ đúng lúc anh kích động cho nên không dám đi vào.
Trên xe mở nhạc, âm thanh du dương vang vọng trong buồng xe nhỏ hẹp.
“Hay là em hát cho mọi người nghe nhé? Anh tắt nhạc đi.” Tiêu Mộc Diên bỗng dưng đề nghị. Cô không hiểu sao tự dưng lại rất muốn hát, có lẽ vì tâm trạng tốt chăng? Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cả nhà năm người ra ngoài chơi, tuy rằng Thịnh Trình Việt vẫn chưa biết sự thật nhưng cô vẫn cảm thấy hạnh phúc, tin rằng bọn trẻ cũng có cảm giác giống cô vậy.
“Được ạ.” Nguyệt Nguyệt vỗ tay cổ vũ đầu tiên, cô bé biết giọng hát của Tiêu Mộc Diên rất hay.
“Dì Diên cũng biết hát ạ?” Thịnh Tuấn Hạo kinh ngạc nhìn Tiêu Mộc Diên. Được nghe mẹ hát hạnh phúc biết bao, cậu rất mong đợi điều này.
“Đương nhiên rồi. Mẹ là người hát hay nhất trên thế giới này đấy.” Viễn Đan còn nhấn mạnh, thực tế trong lòng cậu bé, mẹ cậu là người hát hay nhất.
“Vậy thì để mẹ cháu hát một bài đi.” Thịnh Trình Việt vừa nói vừa tắt nhạc. Ngay cả anh cũng có chút mong đợi về tiếng ca của cô. Nhạc chuông điện thoại của cô còn hay đến thế, giọng hát của cô quả là tuyệt vời.
Tiêu Mộc Diên nhìn họ, cười dịu dàng rồi hắng giọng, cất tiếng hát.
Khi bước vào căn phòng kia, vận mệnh em cũng bắt đầu thay đổi.
Giữa bóng đêm, em không nhìn thấy gương mặt của anh. Trong cơn mơ màng, anh đã lặng lẽ bỏ đi.
Khoảnh khắc gặp lại, đôi ta đã thành xa lạ.
Giây phút yêu anh là niềm đau bất tận.
Những tiếng nói cười, chẳng biết còn ở lại bao lâu.
Dẫu biết là sai, em vẫn không muốn bỏ cuộc...
Tiếng hát du dương tựa như đang kể lại một câu chuyện xưa, kể lại một cuộc đời.
“Hay quá.” Chờ Tiêu Mộc Diên hát xong, bọn trẻ bắt đầy vỗ tay nhiệt liệt.
Còn Thịnh Trình Việt trầm ngâm suy nghĩ: Tiếng hát của cô muốn ám chỉ điều gì?
Có phải câu hát “Khi bước vào căn phòng kia, vận mệnh em cũng bắt đầu thay đổi” đang nói về anh và căn phòng kia vào thời điểm đó không?
Có phải câu hát “Giữa bóng đêm, em không nhìn thấy gương mặt của anh. Trong cơn mơ màng, anh đã lặng lẽ bỏ đi” đang nói về một đêm mê ly kia không?
Có phải câu hát “Khoảnh khắc gặp lại, đôi ta đã thành xa lạ” đang nói về cuộc trùng phùng của họ không?
Có phải câu hát “Giây phút yêu anh là niềm đau bất tận” đang nói rằng cô đã yêu anh?
Và câu “Những tiếng nói cười, chẳng biết còn ở lại bao lâu” đang chỉ rằng họ đang vui vẻ hạnh phúc bên nhau, nhưng bởi vì anh không thể cho cô một lời hứa hẹn nên cô không biết còn có thể ở lại bao lâu.
Còn câu “Dẫu biết là sai, em vẫn không muốn bỏ cuộc...” đang biểu đạt tình cảm của cô bây giờ, cô đang ám chỉ với anh sao?
Chưa bao giờ Thịnh Trình Việt lại kích động như lúc này. Cô chính là người phụ nữ mang thai hộ năm xưa phải không?
“Tiểu Diên Diên, có phải em chính là người trong đêm mê ly sáu năm trước không?” Thịnh Trình Việt bỗng buột miệng thốt lên.
“Đêm nào cơ? Anh đang nói gì thế.” Tiêu Mộc Diên bật thốt theo phản xạ. Thật ra cô cũng biết vừa rổi mình hát quá nhập tâm, có phải vừa rồi Thịnh Trình Việt đã phát hiện ra điều gì không?”
“Có phải sáu năm trước em đã tới đây, nếu không làm sao em lại quen thuộc nơi này đến vậy.” Thịnh Trình Việt lại hỏi tiếp, bất kể cô có thừa nhận hay không, anh đã sai người đi điều tra tất cả thông tin về cô rồi, anh sắp biết những gì cô đã trải qua rồi.
“Em tự quen thôi, với lại trí nhớ của em siêu tốt, đã tới một lần thì sẽ nhớ, chuyện này có gì lạ đâu.” Tiêu Mộc Diên trả lời rất nhiển nhiên, khiến người ta không thấy điểm nào giả dối cả.
Thịnh Trình Việt mấp máy môi, tuy rằng anh lại nghi ngờ, nhưng kết quả lấy máu xét nghiệm lần trước cho thấy Viễn Đan không phải con ruột của anh, ngay lúc đó lòng tin của anh cũng vơi đi nhiều, song anh vẫn rất hy vọng Tiêu Mộc Diên là người phụ nữ năm xưa.
“Chẳng bao lâu nữa anh sẽ biết sự thật, chúng ta cứ chờ đến ngày đó xem.” Thịnh Trình Việt nói.
Tiêu Mộc Diên vô cùng lo sợ. Anh biết chân tướng gì? Anh đang nghi ngờ điều gì? Lần trước đã chứng minh Viễn Đan không phải con ruột của anh rồi mà, chẳng lẽ anh không tin? Cô bất chợt nghĩ, ở bên cạnh anh thật nguy hiểm.
“Dù sao sự thật cũng là thế, anh thích điều tra thế nào thì tùy.” Tiêu Mộc Diên thản nhiên nói.
“Mẹ, con thấy chú đẹp trai yêu mẹ nên muốn biết quá khứ của mẹ thôi.” Viễn Đan đột nhiên lên tiếng. Vừa rồi ngay cả cậu cũng suy nghĩ đến gì đó từ lời hát kia, huống chi là ba cậu.
“Chúng ta đừng nói về chuyện này nữa được không? Mọi người xem, đã đến khu vui chơi rồi.” Nguyệt Nguyệt cắt ngang cuộc nói chuyện. Trông thấy các bạn nhỏ ở khu vui chơi, cô bé hào hứng cười tươi tắn.
Viễn Đan cũng thò đầu ra ngoài. Quả nhiên đã đến khu vui chơi rồi. Cậu ưu nhã lấy chiếc kính luôn mang bên mình rồi đeo lên mắt. Chiếc kính che đi phần lớn gương mặt cậu, trông cực thần bí.
“Viễn Đan, anh đẹp trai quá, cho em hôn cái nào.” Nguyệt Nguyệt vươn bàn tay nhỏ bé ra, như thể định trêu đùa Viễn Đan vậy.
Viễn Đan im lặng, xem ra sau này cậu cũng nên kiềm chế, nếu không sẽ dạy hư nhóc con này mất, bây giờ con bé đã học được thói trêu đùa cậu rồi.
Thịnh Tuấn Hạo ngẩn ngơ nhìn cảnh trước mặt, nhưng cậu đã nhanh chóng phản ứng kịp. Hai người họ thật đáng yêu, nếu như có thể, cậu cũng rất muốn hòa nhập với họ.
Tiêu Mộc Diên bật cười vui vẻ rồi xuống xe đầu tiên, Thịnh Trình Việt cũng xuống xe theo.
“Chúng ta có nên tạo không gian riêng cho ba mẹ hẹn hò không nhỉ?” Viễn Đan nhìn Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên cùng nhau xuống, cậu giơ tay chống cằm và nói.
“Tất nhiên, lát nữa ba chúng ta cùng nhau đi chơi, tạo cơ hội cho ba mẹ.” Nguyệt Nguyệt cũng có ý định như thế từ trước. Thật ra cô cũng đã nhận ra, mẹ đã động lòng với ba từ lâu rồi. Hơn nữa rõ ràng ba cũng hơi thích mẹ, tại sao ba vẫn không muốn kết hôn với mẹ vậy?
“Nếu ba biết hai đứa đều là con của ba, các em đoán xem ba có kết hôn với mẹ không?” Thịnh Tuấn Hạo ngẫm nghĩ và nói.
“Không đâu, chắc chắn ba sẽ tức giận.” Viễn Đan ngắt lời Thịnh Tuấn Hạo đầu tiên. Với tính cách của Thịnh Trình Việt, nếu biết mẹ lừa gạt mình, chắc chắn ba sẽ tức giận. Hơn nữa, có khi ba sẽ cướp cậu và Nguyệt Nguyệt về bên mình để trừng phạt mẹ. Đây mới chính là chuyện mà cậu lo lắng nhất.
“Đúng vậy, chúng ta không thể để cho ba biết chuyện này.” Nguyệt Nguyệt vô cùng đồng cảm. Hiện tại mẹ lo lắng ba biết chuyện này như vậy, đương nhiên họ cũng phải giữ kín như bưng.
Thịnh Tuấn Hạo không nói gì thêm, thật ra thì cậu rất tưởng muốn để cho ba mẹ hẹn hò với nhau, và cậu càng muốn ba mẹ tổ chức đám cưới, như vậy cậu sẽ có mẹ. Một người chưa từng được nếm trải tình yêu của mẹ bỗng khát khao biết bao.
“Ba đứa đang thì thầm gì đấy, đừng bảo là không muốn chơi đấy nhé?” Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt đi được một lúc mới phát hiện bọn trẻ vẫn chưa đi theo. Thật ra Thịnh Trình Việt muốn đi gọi bọn trẻ nhưng bị Tiêu Mộc Diên tranh đi trước. Cô sợ bọn trẻ sẽ nói ra câu gì đó khiến Thịnh Trình Việt nghi ngờ.
“Mẹ, đây là bí mật của bọn con.” Dứt lời, cửa xe được mở ra, ba đứa trẻ lần lượt đi xuống.
Thịnh Trình Việt nhìn họ đi về phía mình, anh bỗng nghĩ thật ra cho dù họ không kết hôn cũng có thể có cuộc sống hạnh phúc như vậy. Anh sẽ để lại thân phận vợ mình cho Cao Ngọc Mai, bởi vì anh có trực giác cô ấy sẽ quay về.
“Ba chúng ta đi chơi đu quay thôi.” Nguyệt Nguyệt đề nghị đầu tiên. Đôi mắt to tròn của cô bé lóng la lóng lánh trông thật xinh xắn.
Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt nhìn nhau, khóe miệng cười mỉm, dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của bọn trẻ. Không ngờ ba đứa bé lại tạo cơ hội cho họ ở riêng với nhau.
“Mẹ cũng thích ngồi đu quay, chúng ta cùng đi thôi.” Tiêu Mộc Diên cười tươi tắn dưới ánh mặt trời, khoảnh khắc đó, nụ cười của cô còn rạng rỡ chói lòa hơn cả ánh dương.
“Vậy còn chú đẹp trai thì sao?” Viễn Đan ngoảnh đầu nhìn Thịnh Trình Việt, dường như đang chờ Thịnh Trình Việt nói gì đó.
Hiển nhiên anh cũng hiểu ý Viễn Đan, anh cười thản nhiên, tiến đến ôm lấy Tiêu Mộc Diên. Nếu bọn trẻ đã có ý định làm mối cho họ thì anh nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của chúng.
“Hai chúng ta cùng ngồi đi. Anh nghe nói, khi vòng đu quay lên đến đỉnh cao nhất, ước nguyện sẽ thành hiện thực. Chúng ta thử một chút đi.” Thịnh Trình Việt tươi cười, chứng tỏ lúc này anh cũng vui vẻ.
Tiêu Mộc Diên không nói gì, coi như đồng ý. Chỉ là, liệu lời ước nguyện của cô sẽ trở thành sự thật sao? Nguyện vọng của cô chính là kết hôn với anh, anh sẽ cho cô một gia đình phải không? Đáp án này chắc chắn là không, nhưng sao cô vẫn đồng ý với anh, tại sao vậy? Chẳng lẽ nơi đáy lòng cô còn mong đợi điều gì chăng? Thật ra cũng không phải là mong đợi, là bởi vì yêu, là tình yêu dành cho anh.
Giây phút Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt nắm tay nhau cùng ngồi lên vòng đu quay, cô vô cùng kích động, nỗi kích động này khiến cô về sau thường xuyên hồi tưởng lại.
“Đây là lúc tình yêu của chúng ta bắt đầu.” Thịnh Trình Việt nhẹ nhàng nói. Thời khắc này anh rất muốn bền lâu với cô gái trước mặt này.
Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt. Cô không nói gì, cô thừa nhận mình cảm động, song đồng thời cũng thấy thất vọng. Từ đầu đến cuối anh không thể cho cô thứ mà cô mong muốn.
Khi vòng quay lên đến đỉnh, Thịnh Trình Việt bất chợt cúi người hôn Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên mở to mắt nhìn anh, lúng túng tay chân trước cái hôn đầy bất ngờ từ anh. Thật ra cô còn cảm động hơn nữa, vì từng có một truyền thuyết thật tuyệt đó là nếu hai người thật lòng yêu nhau hôn nhau vào lúc vòng đu quay lên đến đỉnh thì tình yêu của họ sẽ trở thành vĩnh cửu. Chẳng lẽ Thịnh Trình Việt cũng muốn ở bên cô mãi mãi về sau sao?
Cho đến khi nụ hôn này kết thúc, Tiêu Mộc Diên vẫn còn đắm chìm trong sự dịu dàng của anh. Cô muốn có được anh đến mức điên rồi, cho nên mới đắm chìm không thể rút lui đến vậy.
“Em đẹp quá, nếu em mặc váy cưới, chắc chắn sẽ là cô dâu đẹp nhất thế giới này.” Thịnh Trình Việt bỗng dưng ca ngợi, đôi mắt anh chất chứa yêu thương.
Truyện có bản quyền up trên
Danh sách chương