Tịch Thiên Dạ xõa tóc đứng ở trên trời cao, như làm một bức tượng điêu khắc bất động như núi.
Sau khi tụ thành đạo Minh Hoàng Thi Văn thứ chín thì tu vi của Tịch Thiên Dạ đã mạnh hơn so với Ngũ Vương cảnh, mặc dù vẫn không cách nào so sánh với Tra Lai, chênh lệch tu vi giữa hai bên vẫn chênh lệch vô cùng lớn, nhưng mà Tịch Thiên Dạ cũng không phải tu sĩ bình thường, khí thế khi mà đứng ở đằng đó không kém hơn Tra Lai chút nào.
"Ta không thích sát sinh lung tung, nếu ngươi rời đi thì ta sẽ không làm khó dễ."
Tịch Thiên Dạ chắp tay, không vui không buồn nhìn về phía Tra Lai.
"Thật là to miệng a, theo ý của ngươi tức là ngươi định tha cho ta một con đường sống sao!?"
Nghe vậy, Tra Lai ngửa mặt lên trời cười lớn, trong mắt tràn đầy lạnh lùng và tức giận, một tên nhóc con miệng còn hơi sữa lại dám dùng thần thái và ngữ khí kia, tựa hồ căn bản không coi hắn là đói thủ, dứt khoát khinh thường tất cả.
"Ngươi có thể lý giải như thế."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Tốt! Một tên tiểu tử dũng cảm!"
Tra Lai bị làm cho tức cười lần nữa, hắn đã gặp qua người trẻ tuổi cuồng vọng, nhưng hắn chưa từng gặp qua người nào cuồng vọng cỡ này.
"Để bản tọa xem xem đến cùng ngươi có bản lĩnh gì mà dám ăn nói ngông cuồng như thế."
Tra Lai phóng thẳng lên trời rút ra thanh trọng kiếm bên hông, mạnh mẽ bổ một kiếm về phía Tịch Thiên Dạ, khí thế kia như thể hận không thể chém đứt Tịch Thiên Dạ thành hai đoạn.
Kiếm khí ngàn trượng vượt ngang hư không tựa như muốn xé rách cả bầu trời, tạo nên cơn bão đánh tan tất cả đám mây trên đường đi, cảnh tượng vô cùng kinh người.
Bất quá Tịch Thiên Dạ lại vô cùng trấn tĩnh, lẳng lặng đứng ở trên trời, vẻ mặt không có chút cảm xúc gì, chỉ đấm ra một quyền đơn giản.
Khi mà kiếm khí kinh khủng kia chạm vào nấm đấm của Tịch Thiên Dạ thì thời không phảng phất như bị đình chỉ lại trong nháy mắt, Tịch Thiên Dạ thổi phù một tiếng, kiếm khí ngàn trượng tán loạn chậm rãi tiêu tán trong hư không.
"Quả nhiên có chút năng lực, cao thủ quyền thuật ư?"
Tra Lai không nghĩ Tịch Thiên Dạ có thể dễ dàng đỡ được một kiếm của hắn như thế, trong mắt lúc này đã xuất hiện một tia ngưng trọng.
Hắn không chút nương tay nào với một kiếm kia, nếu đổi thành con chim đầu hổ quái dị kia thì dù không chết cũng sẽ bị thương, người trẻ tuổi trước mắt này lại là đón đỡ vô cùng đơn giản.
"Tốt! Ngươi đã am hiểu quyền thuật như vật thì ta liền nghịch một chút quyền pháp với ngươi vậy."
Keng!
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Tra Lai cất kiếm vào trong vỏ, cái hắn am hiểu chính là quyền pháp, kiếm chỉ như là một món trang sức mà thôi, khi nãy nhất thời tức giận mới nghĩ đến chuyện một kiếm bổ đôi Tịch Thiên Dạ ra, hiện tại hắn đã tra kiếm vào vỏ, quyền thuật được thi triển ra lại càng cường đại đáng sợ hơn.
Ngay sau khi tra kiếm vào, một cỗ khí tức nặng nề như núi liền xuất hiện trên người Tra Lai, sau một khắc liền có một nắm đấm to lớn như núi cao đánh xuống từ trên trời, hung hăng đấm về phía Tịch Thiên Dạ, chẳng khác nào nắm đấm của thái thản cự nhân thượng cổ che phủ cả vùng trời.
Nắm đấm kia vừa xuất hiện thì toàn bộ thiên địa đều được bao phủ bởi một cỗ túc sát khí tức, từng đợt âm thanh ô ô như quỷ khóc sói gào quanh quẩn khắp chín tầng mây, tựa như địa ngục đang kêu gọi.
"Đó là.....Thiên Vương quyền! Huyết Khốc Sát Lục quyền!"
Vẻ mặt Tần Tâm Duyệt ngưng trọng, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Dù là nàng thì cũng đã nghe qua danh tiếng của Huyết Khốc Sát Lục quyền, đây chính quyền pháp do một vị chiến thần bách chiến bất bại trong lịch sử của Trụ Sơn bộ lạc sáng tạo ra, vị chiến thần kia cả đời đều sinh hoạt trong quân lữ, luôn luôn tắm mình trong máu quân thù, có uy danh và quân công hiển hách.
Hắn chính là một quân sĩ, cũng là một vị Thiên Vương, cho nên quyền pháp mà hắn tạo ra cũng là đấu pháp giết người trực tiếp nhất.
Trong đôi mắt của Hàm Hương công chúa có mấy phần lo lắng, nàng dĩ nhiên cũng biết đến Huyết Khốc Sát Lục quyền, trong số Thiên Vương đại thuật của nhân tộc thì khả năng giết chóc của Huyết Khốc Sát Lục quyền có thể xếp đến mười vị trí đầu, chính là một Thiên Vương đại thuật khá đáng sợ.
Theo nàng được biết thì số lượng Thiên Vương từng chết dưới Huyết Khốc Sát Lục quyền cũng khá nhiều.
Tịch công tử có thể thật sự ngăn cản lại quyền thuật thuần túy sinh ra vì giết chóc này sao?
Trong lòng tất cả mọi người đều có cùng nỗi nghi vấn và lo lắng này.
Cự quyền ma sát với bầu trời tạo thành từng đoàn hỏa diễm khổng lồ, hóa thành vòng xoáy huyết hỏa ngàn trượng như là nộ long giáng xuống từ trên trời, hung hăng đánh về phía Tịch Thiên Dạ, sát khí kinh khủng kia đồng hóa toàn bộ thế giới, phảng phất đặt mọi người vào địa ngục.
Tịch Thiên Dạ nhìn về huyết hỏa nộ quyền đánh xuống từ trên trời kia, trong mắt vẫn không có ba động gì, vẫn là lấy một quyền đánh trả nhẹ nhàng như vừa nãy, không có khí thế gì hết, nhưng lại có thể đối cứng cùng với huyết hỏa nộ quyền kia.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, cả bầu trời hóa thành màu máu, những đám mây đã sớm bị thổi tan nhưng năng lượng hỗn loạn đỏ ngòm lại ngưng tụ thành từng đám từng đám mây màu máu bao trùm cả bầu trời, mang một vẻ đẹp kiều diễm và tà ác.
Tịch Thiên Dạ hơi run một cái rồi lùi về sau ba bước, sắc mặt hơi tái, nhưng hắn hơi vung tay một chút liền rút ra tất cả huyết sắc sát khí trong cơ thể ra, sắc mặt lại trở về hồng hào như ban đầu.
"Vậy mà có thể chặn lại!?"
Tra Lai không thể tin vào mắt mình, mở lớn nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, hắn rõ ràng sự đáng sợ của Huyết Khốc Sát Lục quyền, một quyền toàn lực của hắn đánh ra thì dù là Thiên Vương cũng không dám khinh thường, vậy mà thiếu niên áo trắng kia lại phảng phất như không có chuyện gì.
"Không hổ là quyền thuật mà người trong quân đội sáng tọa ra, quả nhiên sắc bén mạnh mẽ không giống bình thường."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, một quyền vừa rồi rất mạnh!
Nếu đổi thành Hổ Tam Âm thì sợ là dù ngăn được cũng sẽ nổ tung nửa thân thể, nhưng mới thế này thì vẫn không đủ uy hiếp hắn, dù sao hắn chính là chín đạo Minh Hoàng Thi Văn, mà hắn chủ tu Minh Hoàng Luyện Thi Thuật,Minh Hoàng Luyện Thi thể tự nhiên có chút khác biệt.
"Đỡ được.....Tịch công tử lại chặn được Huyết Khốc Sát Lục quyền....."
Một thị nữ bên cạnh Hàm Hương công chúa vui mừng nói.
"Tịch công tử có thể chống lại lão bất tử Tra Lai kia, chúng ta được cứu rồi."
Hộ vệ của Yên Nhạc bộ lạc cũng vui mừng không thôi.
"Người trẻ tuổi, ngươi hẳn không phải người của Yên Nhạc bộ lạc đi, sao lại muốn là địch với ta và Trụ Sơn bộ lạc?"
Sắc mặt của Tra Lai ngưng trọng, đôi mắt chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này, đúng như dự đoán của Hàm Hương công chúa, Huyết Khốc Sát Lục quyền đã là đòn mạnh nhất của hắn, là Thiên Vương đại thuật thiên về công phạt nhất, kỳ thực hắn thi triển ra Huyết Khốc Sát Lục quyền cũng không dễ dàng, nếu như đến cả Huyết Khốc Sát Lục quyền cũng không thể làm gì Tịch Thiên Dạ thì hắn thật sự không còn nhiều biện pháp khác.
"Yên Nhạc bộ lạc đã bị hủy diệt, dù ngươi cứu Hàm Hương công chúa thì cũng không chiếm được chỗ tốt nào mà Trụ Sơn bộ lạc chúng ta thì như mặt trời ban trưa, sẽ ngày càng cường thịnh, nếu ngươi không đối địch với ta thì ta cam đoan Trụ Sơn bộ lạc sẽ hậu tạ rất lớn với ngươi."
Tra Lai muốn mua chuộc Tịch Thiên Dạ, dù sao Yên Nhạc bộ lạc đã là hoa cúc ngày xưa, bây giờ đã không có giá trị gì, không đáng liều mạng sống chết vì Hàm Hương công chúa.
Sau khi tụ thành đạo Minh Hoàng Thi Văn thứ chín thì tu vi của Tịch Thiên Dạ đã mạnh hơn so với Ngũ Vương cảnh, mặc dù vẫn không cách nào so sánh với Tra Lai, chênh lệch tu vi giữa hai bên vẫn chênh lệch vô cùng lớn, nhưng mà Tịch Thiên Dạ cũng không phải tu sĩ bình thường, khí thế khi mà đứng ở đằng đó không kém hơn Tra Lai chút nào.
"Ta không thích sát sinh lung tung, nếu ngươi rời đi thì ta sẽ không làm khó dễ."
Tịch Thiên Dạ chắp tay, không vui không buồn nhìn về phía Tra Lai.
"Thật là to miệng a, theo ý của ngươi tức là ngươi định tha cho ta một con đường sống sao!?"
Nghe vậy, Tra Lai ngửa mặt lên trời cười lớn, trong mắt tràn đầy lạnh lùng và tức giận, một tên nhóc con miệng còn hơi sữa lại dám dùng thần thái và ngữ khí kia, tựa hồ căn bản không coi hắn là đói thủ, dứt khoát khinh thường tất cả.
"Ngươi có thể lý giải như thế."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Tốt! Một tên tiểu tử dũng cảm!"
Tra Lai bị làm cho tức cười lần nữa, hắn đã gặp qua người trẻ tuổi cuồng vọng, nhưng hắn chưa từng gặp qua người nào cuồng vọng cỡ này.
"Để bản tọa xem xem đến cùng ngươi có bản lĩnh gì mà dám ăn nói ngông cuồng như thế."
Tra Lai phóng thẳng lên trời rút ra thanh trọng kiếm bên hông, mạnh mẽ bổ một kiếm về phía Tịch Thiên Dạ, khí thế kia như thể hận không thể chém đứt Tịch Thiên Dạ thành hai đoạn.
Kiếm khí ngàn trượng vượt ngang hư không tựa như muốn xé rách cả bầu trời, tạo nên cơn bão đánh tan tất cả đám mây trên đường đi, cảnh tượng vô cùng kinh người.
Bất quá Tịch Thiên Dạ lại vô cùng trấn tĩnh, lẳng lặng đứng ở trên trời, vẻ mặt không có chút cảm xúc gì, chỉ đấm ra một quyền đơn giản.
Khi mà kiếm khí kinh khủng kia chạm vào nấm đấm của Tịch Thiên Dạ thì thời không phảng phất như bị đình chỉ lại trong nháy mắt, Tịch Thiên Dạ thổi phù một tiếng, kiếm khí ngàn trượng tán loạn chậm rãi tiêu tán trong hư không.
"Quả nhiên có chút năng lực, cao thủ quyền thuật ư?"
Tra Lai không nghĩ Tịch Thiên Dạ có thể dễ dàng đỡ được một kiếm của hắn như thế, trong mắt lúc này đã xuất hiện một tia ngưng trọng.
Hắn không chút nương tay nào với một kiếm kia, nếu đổi thành con chim đầu hổ quái dị kia thì dù không chết cũng sẽ bị thương, người trẻ tuổi trước mắt này lại là đón đỡ vô cùng đơn giản.
"Tốt! Ngươi đã am hiểu quyền thuật như vật thì ta liền nghịch một chút quyền pháp với ngươi vậy."
Keng!
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Tra Lai cất kiếm vào trong vỏ, cái hắn am hiểu chính là quyền pháp, kiếm chỉ như là một món trang sức mà thôi, khi nãy nhất thời tức giận mới nghĩ đến chuyện một kiếm bổ đôi Tịch Thiên Dạ ra, hiện tại hắn đã tra kiếm vào vỏ, quyền thuật được thi triển ra lại càng cường đại đáng sợ hơn.
Ngay sau khi tra kiếm vào, một cỗ khí tức nặng nề như núi liền xuất hiện trên người Tra Lai, sau một khắc liền có một nắm đấm to lớn như núi cao đánh xuống từ trên trời, hung hăng đấm về phía Tịch Thiên Dạ, chẳng khác nào nắm đấm của thái thản cự nhân thượng cổ che phủ cả vùng trời.
Nắm đấm kia vừa xuất hiện thì toàn bộ thiên địa đều được bao phủ bởi một cỗ túc sát khí tức, từng đợt âm thanh ô ô như quỷ khóc sói gào quanh quẩn khắp chín tầng mây, tựa như địa ngục đang kêu gọi.
"Đó là.....Thiên Vương quyền! Huyết Khốc Sát Lục quyền!"
Vẻ mặt Tần Tâm Duyệt ngưng trọng, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Dù là nàng thì cũng đã nghe qua danh tiếng của Huyết Khốc Sát Lục quyền, đây chính quyền pháp do một vị chiến thần bách chiến bất bại trong lịch sử của Trụ Sơn bộ lạc sáng tạo ra, vị chiến thần kia cả đời đều sinh hoạt trong quân lữ, luôn luôn tắm mình trong máu quân thù, có uy danh và quân công hiển hách.
Hắn chính là một quân sĩ, cũng là một vị Thiên Vương, cho nên quyền pháp mà hắn tạo ra cũng là đấu pháp giết người trực tiếp nhất.
Trong đôi mắt của Hàm Hương công chúa có mấy phần lo lắng, nàng dĩ nhiên cũng biết đến Huyết Khốc Sát Lục quyền, trong số Thiên Vương đại thuật của nhân tộc thì khả năng giết chóc của Huyết Khốc Sát Lục quyền có thể xếp đến mười vị trí đầu, chính là một Thiên Vương đại thuật khá đáng sợ.
Theo nàng được biết thì số lượng Thiên Vương từng chết dưới Huyết Khốc Sát Lục quyền cũng khá nhiều.
Tịch công tử có thể thật sự ngăn cản lại quyền thuật thuần túy sinh ra vì giết chóc này sao?
Trong lòng tất cả mọi người đều có cùng nỗi nghi vấn và lo lắng này.
Cự quyền ma sát với bầu trời tạo thành từng đoàn hỏa diễm khổng lồ, hóa thành vòng xoáy huyết hỏa ngàn trượng như là nộ long giáng xuống từ trên trời, hung hăng đánh về phía Tịch Thiên Dạ, sát khí kinh khủng kia đồng hóa toàn bộ thế giới, phảng phất đặt mọi người vào địa ngục.
Tịch Thiên Dạ nhìn về huyết hỏa nộ quyền đánh xuống từ trên trời kia, trong mắt vẫn không có ba động gì, vẫn là lấy một quyền đánh trả nhẹ nhàng như vừa nãy, không có khí thế gì hết, nhưng lại có thể đối cứng cùng với huyết hỏa nộ quyền kia.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, cả bầu trời hóa thành màu máu, những đám mây đã sớm bị thổi tan nhưng năng lượng hỗn loạn đỏ ngòm lại ngưng tụ thành từng đám từng đám mây màu máu bao trùm cả bầu trời, mang một vẻ đẹp kiều diễm và tà ác.
Tịch Thiên Dạ hơi run một cái rồi lùi về sau ba bước, sắc mặt hơi tái, nhưng hắn hơi vung tay một chút liền rút ra tất cả huyết sắc sát khí trong cơ thể ra, sắc mặt lại trở về hồng hào như ban đầu.
"Vậy mà có thể chặn lại!?"
Tra Lai không thể tin vào mắt mình, mở lớn nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, hắn rõ ràng sự đáng sợ của Huyết Khốc Sát Lục quyền, một quyền toàn lực của hắn đánh ra thì dù là Thiên Vương cũng không dám khinh thường, vậy mà thiếu niên áo trắng kia lại phảng phất như không có chuyện gì.
"Không hổ là quyền thuật mà người trong quân đội sáng tọa ra, quả nhiên sắc bén mạnh mẽ không giống bình thường."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, một quyền vừa rồi rất mạnh!
Nếu đổi thành Hổ Tam Âm thì sợ là dù ngăn được cũng sẽ nổ tung nửa thân thể, nhưng mới thế này thì vẫn không đủ uy hiếp hắn, dù sao hắn chính là chín đạo Minh Hoàng Thi Văn, mà hắn chủ tu Minh Hoàng Luyện Thi Thuật,Minh Hoàng Luyện Thi thể tự nhiên có chút khác biệt.
"Đỡ được.....Tịch công tử lại chặn được Huyết Khốc Sát Lục quyền....."
Một thị nữ bên cạnh Hàm Hương công chúa vui mừng nói.
"Tịch công tử có thể chống lại lão bất tử Tra Lai kia, chúng ta được cứu rồi."
Hộ vệ của Yên Nhạc bộ lạc cũng vui mừng không thôi.
"Người trẻ tuổi, ngươi hẳn không phải người của Yên Nhạc bộ lạc đi, sao lại muốn là địch với ta và Trụ Sơn bộ lạc?"
Sắc mặt của Tra Lai ngưng trọng, đôi mắt chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này, đúng như dự đoán của Hàm Hương công chúa, Huyết Khốc Sát Lục quyền đã là đòn mạnh nhất của hắn, là Thiên Vương đại thuật thiên về công phạt nhất, kỳ thực hắn thi triển ra Huyết Khốc Sát Lục quyền cũng không dễ dàng, nếu như đến cả Huyết Khốc Sát Lục quyền cũng không thể làm gì Tịch Thiên Dạ thì hắn thật sự không còn nhiều biện pháp khác.
"Yên Nhạc bộ lạc đã bị hủy diệt, dù ngươi cứu Hàm Hương công chúa thì cũng không chiếm được chỗ tốt nào mà Trụ Sơn bộ lạc chúng ta thì như mặt trời ban trưa, sẽ ngày càng cường thịnh, nếu ngươi không đối địch với ta thì ta cam đoan Trụ Sơn bộ lạc sẽ hậu tạ rất lớn với ngươi."
Tra Lai muốn mua chuộc Tịch Thiên Dạ, dù sao Yên Nhạc bộ lạc đã là hoa cúc ngày xưa, bây giờ đã không có giá trị gì, không đáng liều mạng sống chết vì Hàm Hương công chúa.
Danh sách chương