Oanh!
Hổ Tam Âm bị nắm đấm vàng đánh bay, trên thân thể to lớn xuất hiện hàng loạt vết rách. Mặc dù những vết rách kia không ngừng khép lại, nhưng tốc độ bị đả thương lại nhanh hơn khiến thương thế không ngừng tăng thêm, lần này xem như hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
"Ngươi cho rằng có thân thú mạnh mẽ thì có thể đấu với ta, thiên ý tại thân thì ngươi làm sao có thể đấu lại ta."
Tra Lai băng lãnh cười nói, Thiên Vương chí cao vô thượng cùng với chúng sinh phổ thông, căn bản là không cùng cấp bậc.
Chỉ cần không thành Thiên Vương thì cơ hồ không có khả năng chống lại hắn.
Hổ Tam Âm nổi nóng, điên cuồng quơ vuốt hổ như muốn xé rách toàn bộ thiên hạ. Nếu không phải lúc hắn thoát xác bị Tịch Thiên Dạ đả thương, đến nay vẫn chưa thể khôi phục há lại bị Tra Lai áp chế như thế.
Thân thể Kim Ti La Hoàng Minh Điểu mặc dù lợi hại nhưng lại không phải thân thể của hắn, nên hơi bị hạn chế năng lực.
Oanh!
Tra Lai như thiên thần hạ phàm, mỗi một đấm đưa ra đều đáng sợ như Thái sơn chìm xuống.
Hổ Tam Âm lần nữa lại bị đánh bay xuống đường phố bên trong thành khiến hàng loạt quảng trường bị đập nát vụn, rất nhiều người dân vô tội bị ảnh hưởng mà chết.
Sắc mặt Hàm Hương công chúa cùng Tần Tâm Duyệt trắng bệch, trong mắt lại loé lên tia tuyệt vọng. Tra Lai quá mạnh, bọn hắn cũng không còn hi vọng thắng lợi.
Sắc mặt của những hộ vệ kia cũng tương đối khó nhìn, nếu đầu hổ phi cầm kia bại chiến thì vận mệnh bọn hắn sẽ kết thúc.
Chỉ có người của Khố Trác bộ phủ thở phào nhẹ nhàng. Nếu Tra Lai thượng tướng không thể làm gì Hàm Hương công chúa, bọn hắn sẽ phải tiến thoát lưỡng nan.
"Một con súc sinh lông lá, nếu ngươi nguyện ý quy thuận bản toạ thì ta cũng có thể thả ngươi một con đường sống."
Tra Lai tự nhiên có thể nhìn ra đặc thù của Hổ Tam Âm, thậm chí có thể nói là tương đối bất phàm.
Một tu vi Tứ cảnh vương, thậm chí là không phải mà lại có thể chiến đấu đến tình trạng như thế thì rõ ràng cũng rất đáng sợ.
Nếu tu vi Hổ Tam Âm cao hơn một chút, chẳng phải là có thể chống lại với Thiên Vương sao.
Loại thú thần kỳ như thế thật không nỡ giết chết.
"Sâu kiến thật to gan, lại muốn Hổ gia ta thuần phục."
Hổ Tâm Âm nghe vậy suýt tức nổ tung. Bị Tịch Thiên Dạ nô dịch thì cũng đã đành, bây giờ đến một tên không bằng con kiến trong nhân loại lại muốn thuần phục hắn.
"Hừ! Hay cho một tên súc sinh tuỳ tiện, chết đến trước mắt còn không biết hối cải. Xem ra ngươi cũng kiêu ngạo khó thuần, đã vậy thì bản toạ sẽ làm thịt ngươi, trải lông vũ của ngươi trên mặt đất cũng không tệ."
Tra Lai thấy Hổ Tam Âm kiệt ngạo bất thuần, không nói gì thêm. Thế công càng thêm lăng lệ, chiêu chiêu hạ sát thủ.
Hổ Tam Âm tận lực chiến đấu cùng Tra Lai, nhưng lực lượng của Tra Lai lại gia tăng quá nhiều sau khi đạt được thiên thế gia trì. Cho dù dốc hết toàn lực cũng sẽ bị đánh bầm dập, cứ kéo dài như thế sợ là có thể bị Tra Lai giết chết.
Tuy nhiên càng nguy cấp thì Hổ Tam Âm càng không hoảng sợ, đôi mắt hắn băng lãnh tới cực điểm. Bị người như thế khi dễ thật khiến hắn chó cùng rứt dậu, hắn thà từ bỏ thân thể Kim Ti La Hoàng Minh Điểu liều mạng cũng phải giết chết Tra Lai.
"Thôi được rồi, để ta."
Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng lẳng lặng đứng trên mặt đất. Hắn vốn nghĩ Hổ Tam Âm có thể đánh bại Tra Lai nhưng xem ra đã đánh giá cao Hổ Tam Âm.
Có điều bị trấn áp mấy chục năm, vất vả mới chạy được lại bị hắn lần nữa trấn áp. Đã rét vì tuyết lại thêm lạnh vì sương, khả năng thi triển lực lượng sợ là cũng đã có hạn.
Tịch Thiên Dạ bước ra một bước, cả người xông thẳng lên trời như một đạo lưu quang, vừa loé lên đã liền xuất hiện trên chín tầng mây, rơi vào trên lưng Hổ Tam Âm.
"Tịch công tử!"
"Là hắn!"
…
Tất cả mọi người đều nhìn về phía thiếu niên thần bí Tịch Thiên Dạ, hắn cuối cùng cũng muốn xuất thủ rồi sao.
Trong mắt Tần Tâm Duyệt loé lên một tia mong chờ, dù sao Tịch Thiên Dạ cũng là chủ nhân của quái điểu kia, nhân vật như vậy thì hẳn là sẽ không quá kém.
"Tâm Duyệt, Tịch Thiên Dạ cũng là một tu sĩ mạnh sao?"
Hàm Hương công chúa nhịn không được hỏi.
Dưới cái nhìn của nàng, Tịch Thiên Dạ chỉ là một thầy thuốc thôn quê biết được một vài đơn thuốc đặc thù, cho nên mới trị được Thiên Dạ chi độc.
Còn nói đến tu vi, nàng một chút cũng không nhìn ra trên người Tịch Thiên Dạ có tu vi thâm hậu gì. Dù sao trên người Tịch Thiên Dạ cũng không có bất kỳ khí tức gì lưu động, một tu sĩ mạnh mẽ chí ít cũng sẽ biểu hiện ra một chút bất thường.
Hàm Hương công chúa vì có tu vi bất phàm nên có một chút khí tức đặc thù, nhưng nàng lại không thể nhìn thấy những dấu vết kia trên người Tịch Thiên Dạ. Chỉ như một người bình thường trong tất cả người bình thường.
"Công chúa, hắn có lẽ rất mạnh."
Tần Tâm Duyệt hít một hơi sâu nói.
Hàm Hương công chúa nghe vậy lại đưa ánh mắt nhìn lên bầu trời, chí ít còn có một điểm khẳng định Tịch Thiên Dạ chính là tu sĩ Vương cảnh. Vì nếu không có Vương cảnh tu vi thì không thể bay lên chín tầng trời.
…
"Ngươi không cần ra tay, ta có thể giải quyết hắn."
Hổ Tam Âm thấy Tịch Thiên Dạ xuất động liền ngượng nghịu, cố chấp muốn tiếp tục chiến đấu.
"Ngươi nghỉ ngơi chút đi."
Tịch Thiên Dạ không để Hổ Tam Âm tiếp tục lấy uy, vẩy tay rút Minh Hoàng thi văn thứ tám trong cơ thể Hổ Tam Âm, sau đó dung nạp vào cơ thể hắn.
Mất đi Minh Hoàng thi văn thứ tám, Minh Hoàng khổng lồ liền lập tức thu nhỏ rơi vào trên vai Tịch Thiên Dạ.
Tịch Thiên Dạ có Minh Hoàng thi văn thứ tám của Hổ Tam Âm cùng với Minh Hoàng thi văn thứ tám trong cơ thể mình liền phát sinh biến hoá, từ bên ngoài thân sản sinh ra Minh Hoàng thi văn thứ chín.
Minh Hoàng thi văn thứ tám cùng Minh Hoàng thi văn thứ chín, mặc dù chỉ kém một cái thôi nhưng chênh lệch ở giữa lại tương đối to lớn, cho dù là lượng hay chất cũng đều hoàn toàn khác biệt.
Hổ Tam Âm ghé vào vai Tịch Thiên Dạ âm thầm kinh hãi.
Thật không tưởng tượng nổi, Minh Hoàng thi văn dung hợp lẫn nhau lại có thể sinh ra cái thứ chín.
Hắn nhọc nhằn tu luyện lâu như vậy cũng không thể tu ra Minh Hoàng thi văn thứ chín mà chỉ có thể tu luyện tới đỉnh phong của Minh Hoàng thi văn thứ tám mà thôi.
"Há! Lại một tên nữa đi tìm cái chết sao?"
Tra Lai lạnh lùng nhìn Tịch Thiên Dạ nói.
Hắn tự nhiên có thể nhìn ra Tịch Thiên Dạ cùng quái điểu kia có khí tức tương tự, điều khác biệt duy nhất là khí tức mà thiếu niên áo trắng toát ra mạnh hơn so với quái điểu.
Trong mắt hắn xuất hiện một tia ngưng trọng, một quái điểu đã khó đối phó, huống gì còn xuất hiện thêm một người mạnh hơn.
Hổ Tam Âm bị nắm đấm vàng đánh bay, trên thân thể to lớn xuất hiện hàng loạt vết rách. Mặc dù những vết rách kia không ngừng khép lại, nhưng tốc độ bị đả thương lại nhanh hơn khiến thương thế không ngừng tăng thêm, lần này xem như hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
"Ngươi cho rằng có thân thú mạnh mẽ thì có thể đấu với ta, thiên ý tại thân thì ngươi làm sao có thể đấu lại ta."
Tra Lai băng lãnh cười nói, Thiên Vương chí cao vô thượng cùng với chúng sinh phổ thông, căn bản là không cùng cấp bậc.
Chỉ cần không thành Thiên Vương thì cơ hồ không có khả năng chống lại hắn.
Hổ Tam Âm nổi nóng, điên cuồng quơ vuốt hổ như muốn xé rách toàn bộ thiên hạ. Nếu không phải lúc hắn thoát xác bị Tịch Thiên Dạ đả thương, đến nay vẫn chưa thể khôi phục há lại bị Tra Lai áp chế như thế.
Thân thể Kim Ti La Hoàng Minh Điểu mặc dù lợi hại nhưng lại không phải thân thể của hắn, nên hơi bị hạn chế năng lực.
Oanh!
Tra Lai như thiên thần hạ phàm, mỗi một đấm đưa ra đều đáng sợ như Thái sơn chìm xuống.
Hổ Tam Âm lần nữa lại bị đánh bay xuống đường phố bên trong thành khiến hàng loạt quảng trường bị đập nát vụn, rất nhiều người dân vô tội bị ảnh hưởng mà chết.
Sắc mặt Hàm Hương công chúa cùng Tần Tâm Duyệt trắng bệch, trong mắt lại loé lên tia tuyệt vọng. Tra Lai quá mạnh, bọn hắn cũng không còn hi vọng thắng lợi.
Sắc mặt của những hộ vệ kia cũng tương đối khó nhìn, nếu đầu hổ phi cầm kia bại chiến thì vận mệnh bọn hắn sẽ kết thúc.
Chỉ có người của Khố Trác bộ phủ thở phào nhẹ nhàng. Nếu Tra Lai thượng tướng không thể làm gì Hàm Hương công chúa, bọn hắn sẽ phải tiến thoát lưỡng nan.
"Một con súc sinh lông lá, nếu ngươi nguyện ý quy thuận bản toạ thì ta cũng có thể thả ngươi một con đường sống."
Tra Lai tự nhiên có thể nhìn ra đặc thù của Hổ Tam Âm, thậm chí có thể nói là tương đối bất phàm.
Một tu vi Tứ cảnh vương, thậm chí là không phải mà lại có thể chiến đấu đến tình trạng như thế thì rõ ràng cũng rất đáng sợ.
Nếu tu vi Hổ Tam Âm cao hơn một chút, chẳng phải là có thể chống lại với Thiên Vương sao.
Loại thú thần kỳ như thế thật không nỡ giết chết.
"Sâu kiến thật to gan, lại muốn Hổ gia ta thuần phục."
Hổ Tâm Âm nghe vậy suýt tức nổ tung. Bị Tịch Thiên Dạ nô dịch thì cũng đã đành, bây giờ đến một tên không bằng con kiến trong nhân loại lại muốn thuần phục hắn.
"Hừ! Hay cho một tên súc sinh tuỳ tiện, chết đến trước mắt còn không biết hối cải. Xem ra ngươi cũng kiêu ngạo khó thuần, đã vậy thì bản toạ sẽ làm thịt ngươi, trải lông vũ của ngươi trên mặt đất cũng không tệ."
Tra Lai thấy Hổ Tam Âm kiệt ngạo bất thuần, không nói gì thêm. Thế công càng thêm lăng lệ, chiêu chiêu hạ sát thủ.
Hổ Tam Âm tận lực chiến đấu cùng Tra Lai, nhưng lực lượng của Tra Lai lại gia tăng quá nhiều sau khi đạt được thiên thế gia trì. Cho dù dốc hết toàn lực cũng sẽ bị đánh bầm dập, cứ kéo dài như thế sợ là có thể bị Tra Lai giết chết.
Tuy nhiên càng nguy cấp thì Hổ Tam Âm càng không hoảng sợ, đôi mắt hắn băng lãnh tới cực điểm. Bị người như thế khi dễ thật khiến hắn chó cùng rứt dậu, hắn thà từ bỏ thân thể Kim Ti La Hoàng Minh Điểu liều mạng cũng phải giết chết Tra Lai.
"Thôi được rồi, để ta."
Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng lẳng lặng đứng trên mặt đất. Hắn vốn nghĩ Hổ Tam Âm có thể đánh bại Tra Lai nhưng xem ra đã đánh giá cao Hổ Tam Âm.
Có điều bị trấn áp mấy chục năm, vất vả mới chạy được lại bị hắn lần nữa trấn áp. Đã rét vì tuyết lại thêm lạnh vì sương, khả năng thi triển lực lượng sợ là cũng đã có hạn.
Tịch Thiên Dạ bước ra một bước, cả người xông thẳng lên trời như một đạo lưu quang, vừa loé lên đã liền xuất hiện trên chín tầng mây, rơi vào trên lưng Hổ Tam Âm.
"Tịch công tử!"
"Là hắn!"
…
Tất cả mọi người đều nhìn về phía thiếu niên thần bí Tịch Thiên Dạ, hắn cuối cùng cũng muốn xuất thủ rồi sao.
Trong mắt Tần Tâm Duyệt loé lên một tia mong chờ, dù sao Tịch Thiên Dạ cũng là chủ nhân của quái điểu kia, nhân vật như vậy thì hẳn là sẽ không quá kém.
"Tâm Duyệt, Tịch Thiên Dạ cũng là một tu sĩ mạnh sao?"
Hàm Hương công chúa nhịn không được hỏi.
Dưới cái nhìn của nàng, Tịch Thiên Dạ chỉ là một thầy thuốc thôn quê biết được một vài đơn thuốc đặc thù, cho nên mới trị được Thiên Dạ chi độc.
Còn nói đến tu vi, nàng một chút cũng không nhìn ra trên người Tịch Thiên Dạ có tu vi thâm hậu gì. Dù sao trên người Tịch Thiên Dạ cũng không có bất kỳ khí tức gì lưu động, một tu sĩ mạnh mẽ chí ít cũng sẽ biểu hiện ra một chút bất thường.
Hàm Hương công chúa vì có tu vi bất phàm nên có một chút khí tức đặc thù, nhưng nàng lại không thể nhìn thấy những dấu vết kia trên người Tịch Thiên Dạ. Chỉ như một người bình thường trong tất cả người bình thường.
"Công chúa, hắn có lẽ rất mạnh."
Tần Tâm Duyệt hít một hơi sâu nói.
Hàm Hương công chúa nghe vậy lại đưa ánh mắt nhìn lên bầu trời, chí ít còn có một điểm khẳng định Tịch Thiên Dạ chính là tu sĩ Vương cảnh. Vì nếu không có Vương cảnh tu vi thì không thể bay lên chín tầng trời.
…
"Ngươi không cần ra tay, ta có thể giải quyết hắn."
Hổ Tam Âm thấy Tịch Thiên Dạ xuất động liền ngượng nghịu, cố chấp muốn tiếp tục chiến đấu.
"Ngươi nghỉ ngơi chút đi."
Tịch Thiên Dạ không để Hổ Tam Âm tiếp tục lấy uy, vẩy tay rút Minh Hoàng thi văn thứ tám trong cơ thể Hổ Tam Âm, sau đó dung nạp vào cơ thể hắn.
Mất đi Minh Hoàng thi văn thứ tám, Minh Hoàng khổng lồ liền lập tức thu nhỏ rơi vào trên vai Tịch Thiên Dạ.
Tịch Thiên Dạ có Minh Hoàng thi văn thứ tám của Hổ Tam Âm cùng với Minh Hoàng thi văn thứ tám trong cơ thể mình liền phát sinh biến hoá, từ bên ngoài thân sản sinh ra Minh Hoàng thi văn thứ chín.
Minh Hoàng thi văn thứ tám cùng Minh Hoàng thi văn thứ chín, mặc dù chỉ kém một cái thôi nhưng chênh lệch ở giữa lại tương đối to lớn, cho dù là lượng hay chất cũng đều hoàn toàn khác biệt.
Hổ Tam Âm ghé vào vai Tịch Thiên Dạ âm thầm kinh hãi.
Thật không tưởng tượng nổi, Minh Hoàng thi văn dung hợp lẫn nhau lại có thể sinh ra cái thứ chín.
Hắn nhọc nhằn tu luyện lâu như vậy cũng không thể tu ra Minh Hoàng thi văn thứ chín mà chỉ có thể tu luyện tới đỉnh phong của Minh Hoàng thi văn thứ tám mà thôi.
"Há! Lại một tên nữa đi tìm cái chết sao?"
Tra Lai lạnh lùng nhìn Tịch Thiên Dạ nói.
Hắn tự nhiên có thể nhìn ra Tịch Thiên Dạ cùng quái điểu kia có khí tức tương tự, điều khác biệt duy nhất là khí tức mà thiếu niên áo trắng toát ra mạnh hơn so với quái điểu.
Trong mắt hắn xuất hiện một tia ngưng trọng, một quái điểu đã khó đối phó, huống gì còn xuất hiện thêm một người mạnh hơn.
Danh sách chương