Đoàn Phi quả nhiên đã rơi vào cảnh giới cực kỳ nguy hiểm. Tuy thân thể hắn vẫn ngồi vững trên ghế, nhưng tâm thần không biết đã kinh qua bao nhiêu nguy hiểm rồi. Cũng giống như nằm mơ gặp ác mộng vậy, chỉ là hắn biết đó tuyệt không phải là mơ, bởi vì Vương Thủ Nhân từng vô cùng nghiêm túc dặn dò hắn về tình trạng này. Hạo Thiên thần công vốn dĩ cũng ôn hòa, nhưng mà đến Bồ Đề thần công vốn thanh tịnh, chính đại, ôn hòa nhất trong Phật Môn cũng vẫn có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma, chính là tại vì con người thì dễ phạm sai lầm. Hạo Thiên thần công vốn cũng an toàn, nhưng nếu đã xảy ra vấn đề thì liền biến thành chuyện lớn.

Đoàn Phi tâm thần không ngừng trải qua trùng trùng hiểm cảnh. Chính mắt nhìn thấy thảm cảnh mà trong mơ cũng không dám hình dung. Tuy biết rõ là giả, nhưng tâm thần vẫn không thể khống chế, không ngừng dày vò trong thất tình lục dục, hỉ nộ ái ố. Bản thân hắn cũng không biết đã chết qua bao nhiêu lần, bị thích khách nhất tiễn xuyên tim, bị huynh đệ bán đứng, bị kẻ gian hãm hại mắc tội phanh thây xé xác.

Giả như ngay từ đầu hắn từ từ tu luyện theo tuần tự tiến nhập vào Hạo Thiên thần công, hay như lúc nguy hiểm còn chưa đến mức nghiêm trọng. Đằng này Vương Thủ Nhân nhất quyết không muốn cho người ngoài biết quan hệ với Đoàn Phi, vì thế mới dùng biện pháp mạnh quán đỉnh truyền công cho hắn. Hạo Thiên thần công bên trong cơ thể Đoàn Phi căn cơ không vững, tới lúc bạo phát ra thì càng phát càng nguy hiểm.

Một canh giờ sau Đoàn Phi đã đầm đìa mồ hôi. Từ thần thái trên mặt hắn Tô Dung biết được hắn đã mệt mỏi rã rời rồi. Bất quá Tô Dung vẫn bất động chờ đợi. Chờ đợi thời khắc đó tới!

Đột nhiên, Đoàn Phi toàn thân co giật đùng đùng, cả người từ trên ghế bổ nhào xuống. Hắn giống con cá mắc ngạn cứ cố gắng quẫy đạp vài cái, toàn thân đã căng như cung đã lên dây. Thần sắc Đoàn Phi thê thảm, mồm miệng há hốc, hô hấp nặng nề gấp gáp mà chỉ thở ra không hít vào. Tình cảnh thật giống như đang hấp hối vậy.

Tô Dung lúc này mới cúi xuống đánh một chưởng lên ngực Đoàn Phi. Sau đó nàng thần sắc nghiêm trang vận công xướng lên:

- Nam vô hát la đát na sỉ la dạ da nam vô a. Da bà lư yết đế thước bát la da bồ đề tát đóa bà da.

Một chưởng của nàng đánh xuống, thân thể đang căng cứng của Đoàn Phi tức thì mềm nhũn. Nghe thấy Tô Dung tụng kinh bên tai, thân thể Đoàn Phi liền nương theo đó mà nhẹ nhàng run rẩy, dần dần an tĩnh lại.

Đoàn Phi vốn tưởng sắp sụp đổ đột nhiên nghe được một trận thanh âm thanh tịnh ôn hòa giống như là bầu trời đầy mây đen trong phút chốc bị ánh mặt trời xua tan vậy. Tâm đang hỗn loạn bất ngờ an tĩnh trở lại. Đoàn Phi như là từ địa ngục bay lên thiên đường, tâm trạng nhẹ nhàng thoải mái không sao tả xiết. Tâm đột nhiên thấy động một cái, hắn liền từ từ tỉnh lại.

Đoàn Phi đứng lên phủi bụi trên người không hiểu ra sao, đồng thời nghi hoặc hỏi Tô Dung:

- Ta vừa rồi là bị làm sao vậy? - Công tử...

Tô Dung vừa nói ra một chữ thì thân kiều đã run lên bất bật, nôn ra một ngụm máu tươi. Thân nàng lảo đảo như muốn ngã. Đoàn Phi kinh hãi vô cùng, gấp gáp xông ra trước đỡ lấy thân kiều ôm vào trong lòng, nóng ruột hỏi:

- Dung nhi, ngươi bị làm sao vậy?

Cách một lớp vải mỏng, Đoàn Phi cảm nhận rõ ràng nhịp tim của Tô Dung. Toàn thân nàng nóng bừng như phát sốt vậy. Đoàn Phi không thấy nàng trả lời, bèn lớn tiếng kêu:

- Người đâu! Mau tới đây!

Tô Dung vùng vẫy một cái đẩy Đoàn Phi ra, miễn cưỡng đứng vững lại. Nàng thở dồn dập mấy hồi, rồi nói:

- Không sao cả. Công tử đỡ tiểu nữ ngồi nghỉ ngơi một chút là được rồi.

Đoàn Phi cẩn thận đỡ nàng qua ngồi xuống ghế. Đoàn Phi giọng lo âu hỏi:

- Dung nhi, vừa rồi có phải là ngươi cứu ta? Ngươi vì vậy mới bị thương có phải không? Sao lại ngốc như vậy chứ?

Tô Dung nhắm mắt điều tức, không nói gì. Mấy đứa nha hoàn trong nội viện chạy tới thư phòng liền bị Đoàn Phi xua đi. Qua một hồi sau mới thấy Tô Dung hồi phục lại. Đoàn Phi vừa thương vừa giận mắng nàng vài câu. Tô Dung khẽ thở dài nói:

- Tiểu nữ còn có cách nào chứ? Không lẽ cứ như vậy nhìn công tử tẩu hỏa nhập ma hay sao? Tiểu nữ bị thương chỉ là chuyện nhỏ, điều tức một chút là tốt rồi. Quan trọng là chuyện bên Dương Châu kìa...

Đoàn Phi an ủi nàng:

- Chuyện Dương Châu ngươi không cần phải bận tâm. Huynh đệ họ Nhạc đã qua được thời gian hành quyết rồi, nếu muốn hành hình nữa thì phải báo lên Hình bộ an bài lại từ đầu. Bây giờ ta tới Lại bộ xin Tiền đại nhân giúp chúng ta kéo dài thời gian. Ngược lại chuyện của Hạ đại ca lại có chút phiền phức, không biết tri phủ Dương Châu Bảo đại nhân sẽ phán thế nào. Xử nặng thì sẽ chuyển lên Hình bộ, xử nhẹ thì gửi sang Giang Nam Đề hình Án sát Sử ti. Bất quá ta sẽ nghĩ biện pháp khác, ngươi hãy yên lòng dưỡng thương đi.

Tô Dung thở dài nói:

- Tiểu nữ vẫn còn chút lo lắng, lo rằng ở Bắc Kinh không có ai chịu nói giúp cho công tử. Cho dù Hoàng thượng có tốt với công tử hơn nữa, cũng không thể dập hẳn được lý lẽ chổi cùn của bọn gian tà tiểu nhân kia. Một khi cục diện Bắc Kinh đã định, bọn Ngụy đại nhân thắng rồi thì chúng ta biết làm sao?

- Hiện tại đã không còn suy nghĩ nhiều như vậy được nữa rồi. Giả như thiên ý đã vậy, vậy thì ta chỉ còn cách....

Đoàn Phi dùng lực xiết mạnh nắm đấm nói:

- Chỉ có cách tạm thời nhẫn nhịn, đợi ngày sau báo thù cho bọn họ vậy.

Tô Dung than nhẹ một tiếng:

- Công tử không phải nói muốn cùng mọi người ra biển lớn sang Nhật bản sao? Tiểu nữ còn tưởng công tử sẽ nói rằng phải liều chết cứu bọn họ cơ đấy!

Đoàn Phi cười khổ nói:

- Đến Hạ đại ca cũng thất thủ rồi. Trừ phi ta có bản lĩnh như Quỷ Ảnh Tử Dương Kiếm, bằng không cũng chỉ là tự tìm cái chết, lúc đó đến người báo thù cũng chẳng còn. Ta không phải sợ chết, chỉ là không muốn chết vô giá trị như vậy thôi.

Tô Dung nhíu nhíu mày, nói:

- Nếu như tiểu nữ không bị thương thì đã có thể thử cố một lần. Đáng tiếc thương thế dai dẳng không dứt, vừa rồi vì cứu công tử lại động tới thương thế. Lần này chỉ sợ là lực bất tòng tâm rồi. Bất quá sự tình cũng chưa đến nỗi không còn một tia hy vọng, giả như....

Một tiếng "bịch" lớn vang lên, Dương Sâm như đang bốc hỏa bên ngoài cửa thư phòng bị khóa trái:

- Phi ca, huynh cùng Tô cô nương khóa cửa làm gì bên trong? Mau mở cửa ra, đệ có việc tìm huynh.

Đoàn Phi mở cửa nói:

- Ta cùng Tô cô nương bàn chuyện rất quan trọng. Đệ tìm ta có chuyện gì?

Dương Sâm nói:

- Đệ muốn về Bảo Ứng một chuyến. Đệ nhớ ông nội rồi.

Đoàn Phi ngó hắn một chập, bèn nói:

- Cũng tốt. Gần đây cũng không có vụ án nào cần đệ đi nghiệm thi, không bằng đệ cứ về với ông nội một quãng thời gian đi.

- Ừm.

Dương Sâm do dự một hồi, nói:

- Phi ca, đệ không phải chạy trốn đâu, huynh chớ có hiểu lầm a.

Đoàn Phi vỗ vỗ vai hắn, an ủi:

- Ta còn không hiểu đệ sao? Khi đối diện bọn giặc Oa lùn đệ cũng không bỏ chạy, lúc này đệ muốn ra đi chắc chắn là có nguyên nhân. Ta tin đệ!

Dương Sâm gật mạnh đầu nói:

- Phi ca, đệ không để huynh thất vọng đâu.

Tô Dung nhìn hắn một cái, nói với Đoàn Phi:

- Công tử, lời công tử mới nói đã nhắc nhở ta. Nếu như Dương Kiếm Dương đại hiệp có thể ra tay tương trợ thì tất nhiên có thể bảo vệ an toàn ba người bọn Hạ Thịnh. Bất quá tiểu nữ lo rằng chúng ta nói tới rát cổ rát họng cũng không cách nào lay chuyển được Dương đại hiệp. Dương đại hiệp như thần long thấy đầu không thấy đuôi, thiên hạ hung tà nghe danh mà sợ. Nhưng mà nhiều năm nay ôngta chỉ ra tay vài lần, kẻ bị giết đều là bọn thập ác không từ. Muốn y ra tay cứu mấy người bị quan phủ bắt giam chỉ e là rất khó khăn a.

- Khó cũng phải thử xem sao. Chẵng lẽ chúng ta cứ giương mắt nhìn Ngọc Kỳ, Ngọc Lân rơi đầu hay sao?

Dương Sâm lửng lơ ngó qua Tô Dung nói:

- Cũng còn tốt hơn có kẻ biết rõ có biện pháp cứu người mà nhất quyết thấy chết không cứu.

Tô Dung cười khổ. Đoàn Phi nhìn hai người nghi hoặc nói:

- Các ngươi đang nói chuyện gì vậy? Dương Kiếm đại hiệp dễ tìm như vậy sao? A Sâm, Tô tỷ tỷ của người vừa rồi cứu ta mà thương thế nặng thêm. Vết máu trên đất còn chưa khô, đệ còn không mau nhận lỗi?

Dương Sâm nhìn Tô Dung, nói:

- Tô tỷ tỷ, cô không hiểu được tình cảm giữa ta và bọn họ. Chúng ta từng sát cánh chiến đấu. Ta hiểu rất rõ tình tiết của vụ án. Ông nội ta cũng biết bọn họ cả. Chỉ cần còn một tia hy vọng thì ta cũng sẽ dốc hết sức mà đi cứu bọn chúng. Cô thử tự vấn lòng mình xem, thực sự cô đã cố hết sức rồi ư?

Tô Dung mặt biến sắc, ngực thở dồn dập, trên miệng đột nhiên tràn ra một tia máu tươi. Thân thể nàng đổ sụp xuống. Đoàn Phi giơ tay không kịp, chỉ thấy bóng người lướt qua một cái, Dương Sâm đã đỡ được Tô Dung rồi.

- Đệ....

Đoàn Phi kinh ngạc nhìn Dương Sâm. Tên tiểu tử này từ khi nào thân thủ lại linh hoạt như thế?

Dương Sâm điểm lên uyển mạch của Tô Dung, nghiêm mặt nói:

- Hóa ra là vậy. Quả nhiên cô thương nặng chưa lành. Là đã đã trách lầm cô rồi. Đương nhiên, cũng không phải là ta sai hết.

Đoàn Phi cả giận nói:

- Ngươi nói bậy bạ gì đó? Dung nhi thế nào rồi? Vì vụ án huynh đệ họ Nhạc mà Dung nhi lao tâm lao lực, liên tục trúng thương nôn cả ra máu. Ngươi đều tận mắt trông thấy rồi, sao có thể nói những lời vừa xong? Ngươi thật là quá quắt!

Dương Sâm thần thái có chút kỳ quái nhìn Đoàn Phi, nhẹ nhàng nâng Tô Dung dậy, một chưởng vỗ lên lưng nàng. Tô Dung nghiêng nghiêng đầu rồi lại phun ra một ngụm máu lớn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện