“Sư tôn.” Quyết Minh Tử vội vã đi vào gian phòng. Thanh Dương Tử đang ở cùng tám trưởng lão của Diệt Tự Cảnh. Các vị trưởng lão đang tìm cách để đạo chủ hiểu rõ tình huống của mình. Cả Diệt Tự Cảnh đều biết tật xấu của đạo chủ nhà mình, ai cũng nhìn quen rồi cũng không sợ hãi nữa. Chẳng qua là đạo trưởng ngủ một giấc năm trăm năm mới tỉnh lại, có nhiều thứ cần phải làm quen lại lần nữa. Ví dụ như là quy cũ của Diệt Tự Cảnh, hay các tình thế của thiên hạ, vân vân. Nhưng mà căn cứ theo quy củ của Thiên đình, không được nói chuyện riêng tư của người khác, những chuyện đã qua coi như là hết.

Bản thân Thanh Dương Tử cũng biết điều này, cho nên anh cũng giữ một vài người cần thiết ở bên mình để tránh lúc không để ý lại quên điều gì, không may làm chuyện xấu. Quyết Minh Tử ghé vào tai đạo chủ nói nhỏ mấy câu, đạo chủ liền cầm lấy phất trần đặt trên bàn, thở ra một tiếng thật dài, sau đó đứng dậy ý nói: Vi sư có việc đi trước.

Nói đến việc đạo chủ của chúng ta mất trí nhớ, tam giới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Đặc biệt là Tiên giới, mấy thượng tiên thậm chí mở ra một cuộc party, quyết tâm náo nhiệt một trận. Song đúng lúc đồng chí Nhị Lang Thần của chúng ta cầm microphone rống lên: “Gặp chuyện bất bình rống một tiếng, lúc cần thiết thì phải ra tay. . . . . .” , đạo chủ của chúng ta lại đột nhiên từ từ bay đến đến Nam Thiên Môn, rồi lại từ từ thong thả đi vào Phượng Minh cung.

Chúng tiên ngây ngốc, mấy thượng tiên ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trợn mắt với nhau một hồi lâu. Thái Bạch Tinh Quân mới ra vẻ nghiêm túc chủ động nghênh đón, cười cười làm vẻ nhiệt tình: “Ơ, đây không phải là đạo chủ Thanh Dương Tử sao? Mấy ngày không thấy, thật sự là làm bổn quân nhớ quá thể!”

Ông ta cười xong, ôm thật chặt Thanh Dương Tử, vừa ôm vừa quay về phía chúng tiên dựng thẳng ngón giữa lên, dung môi mấp máy nói: “Đệt, mẹ nó kẻ nào đạp ta! ! !”

“Vô Lượng Thọ Phật.” Đạo chủa của chúng ta nói nghiêm túc: “Gần đây bần đạo gặp chuyện kì lạ năm trăm năm mới có một lần, nên đặc biệt đi lên chào hỏi để làm quen các vị một lần nữa.”

Trong đại sảnh chỉ nghe thấy mấy tiếng: “Hân, hạnh, hân, hạnh….”

Hàn huyên xong, đạo trưởng Thanh Dương Tử vẫn rất thành khẩn: “Kính xin các vị tiên hữu giới thiệu lại bản thân một lượt, cũng để cho bần đạo có hiểu biết đại khái về thiên giới, sau này nếu có chuyện muốn tìm các vị tiên hữu, bần đạo cũng tìm dễ dàng hơn.”

Chúng tiên đầy nhiệt tình: “Đạo chủ nói hay lắm, nói hay lắm.” Sau đó quay lưng rối rít thấp giọng phân phó tiểu đồng nhà mình: “Mau mau chạy về nhà, đem toàn bộ những đồ có thể mang đi đều giấu hết, giấu ít là ta hỏi tội ngươi.”

Cho nên đạo chủ của chúng ta khoái trá đi dạo ở Tiên giới đến trưa, thỉnh thoảng lại ra vẻ nói: “Ồ tiên hữu, miếng ngọc này cũng không tệ nhỉ.”

“A? Đạo chủ à, đây là. . . . . .”

“Tiên hữu à, lần trước vẻn vẹn chỉ bởi vì có một người Hồ Quốc bất kính, không cúng thần linh, đã khiến cho thiên hạ ba năm đại hạn, bây giờ sinh linh còn bị vây trong nước sôi lửa bỏng. . . . . .”

“Được rồi, đạo chủ cầm đi đi, cầm đi đi.”

“Có thế chứ, công đức dày mỏng cũng có một phần lớn công lao của tiên hữu đó.”

“Ồ, bức vẽ núi non này thật của tác giả nổi tiếng.”

“A? Đạo chủ à, cái này là đồ giả, đồ giả không đáng mấy tiền. . . . . .”

“Tiên hữu, không câu nệ bao nhiêu tiền, quan trọng là tâm ý thôi, tôi tin tưởng Thương Sinh chắc là sẽ không ghét bỏ.”

“. . . . . .”

“A, cái bình phong chính là của Hòa Điền ngọc .”

Mỗ tiên nước mắt chảy dài: “Đạo chủ, không lẽ cả bình phong anh cũng muốn mang đi sao? Vật này rất cồng kềnh. . . . . .”

“Ây da tiên hữu đang ở Tiên giới mà còn có tâm ý thế này, dĩ nhiên Thanh Dương Tử không thể nào chối từ vất vả cực nhọc.”

. . . . . .

Chúng tiên mang gương mặt cười đến cứng ngắc tiễn anh, không biết là kẻ nào mất hình tượng còn nói thêm: ”À, đúng rồi, đạo chủ, nếu bàn về bạn hữu, anh ngàn vạn lần đừng quên thượng tiên Bích Lạc trên Bích Lạc hải nhé, giao tình của hai người cũng không phải tệ.”

Chúng tiên cùng nhìn cái vị đang nói, cùng dựng thắng ngón tay cái lên: “Ngoan độc!”

Đạo chủ vung phất trần, làm như có điều suy nghĩ: “Hả? Đúng thế, Thanh Dương Tử đương nhiên phải nhanh tới gặp gỡ rồi.” Chúng tiên cùng gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng thế, đúng thế. . . . . .”

Sau đó đạo chủ của chúng ta bị chúng tiên nhiệt tình đưa ra khỏi tiên giới, chạy thẳng tới Bích Lạc hải.

Lúc tiểu yêu đi lên thông báo, Thất Diệp đang ở trên núi Nguyệt Lãng hấp thu linh khí, cô vẫn rất cố gắng tu luyện Mộc Xuân Phong, cùng với sức mạnh của ma lực, bây giờ thi triển Mộc Xuân Phong đã có thể làm cho cây khô trên Bích Lạc hải hồi xuân, trăm hoa đua nở. Nhưng sức mạnh của Tâm Ma cũng ngày càng lớn, có đôi khi Thất Diệp thấy tinh thần hoảng hốt, nó đang tranh quyền khống chế cái thân thể này.

Thất Diệp lo lắng trong lòng, đêm đêm không thể say giấc. Ma khí xâm lấn, huyết ma cùng với tâm ma làm cho cô ngày càng lạnh lùng. Nghe thấy ba chữ Thanh Dương Tử, cô ngẩng đầu, một lúc lâu sau mới phất tay: “Cho anh ta vào đi.”

Nhưng mà lúc đạo chủa của chúng ta thấy Bích Lạc thượng tiên thì không bình tĩnh được như thế: Thượng tiên này vậy mà lại là một người phụ nữ. Sau đó lại càng kinh ngạc hơn: người phụ nữ này còn là một người mù! Đạo chủ của chúng ta tự khiển trách lương tâm một chút, gài bẫy với một người mù. . . . . thật là không có phúc đức. . . . . .

Đến lúc anh ngồi đối diện với Thất Diệp rồi, lòng vừa bình thường trở lại, mới phát hiện ra người mù này thế mà lại là một thánh ma nguyên thai!

“Khụ, bạn hữu. . . . . .” Đang suy nghĩ làm sao để mở lời, mùi trà thơm lượn lờ bay đến, cho nên đạo chủ của chúng ta lại nuốt câu chuyện lại, mùi trà này thật là quá. . . . . . Quá mê người rồi !

Anh đi qua, trên người có một loại mùi vị rất ôn hòa. Thất Diệp cũng không đuổi khéo anh, trên bàn có ba chén trà, cô cầm lấy một cái chén nghịch ngợm xoay xoay trên không trung như quả cầu một vòng, rồi mới chậm rãi mở miệng: “Hôm nay anh đến, lại muốn xin xỏ cái gì?”

Đạo chủ chun mũi ra sức hít hà, anh nghĩ, người bạn này thật hay, dường như là không giống với mấy thần tiên kia.

“Thật là, sao bạn hữu có thể hình dung bần đạo như thế!” Anh coi khinh Thất Diệp không nhìn thấy, lén lút sờ soạng chén trà, uống một ngụm, nhưng lại không nhịn được mà khen: “Quả nhiên trà ngon!”

Thất Diệp cũng không để ý, đột nhiên cô không rõ mình đối với cái lão đạo keo kiệt xấu xa đi khắp nơi tống tiền này là có tình cảm gì. Đặc biệt là từ sau khi có giấc mộng xuân lần trước, cứ mỗi lần thử nghỉ là lại đỏ mặt. Ông trời làm chứng cho Mỗ Thảo, cô xưa nay chưa từng nghĩ tới người đàn ông nào, dù là Xà Quân cũng chưa từng có loại mộng xuân này. Có lẽ là cô đơn quá lâu, có chút lưu luyến nhớ nhung chắc cũng là chuyện bình thường.

Cô ở bên kia suy nghĩ lung tung, đạo chủ ở mái hiên bên này đã uống trộm hết sạch trà. Ngẩng đầu lên thấy sắc mặt cô hồng hồng, lại đi qua: “Bạn hữu thấy rất nóng sao? Bần đạo quạt cho bạn hữu. . . . . .” Thế là anh vén ống tay áo rộng rãi ân cần quạt gió cho Thất Diệp. Ông trời làm chứng đạo chủ của chúng ta quả thật không có ý gì khác, nhưng mà câu này lại đâm trúng tâm tư của Thất Diệp, cô lập tức mất bình tĩnh, ném một cái chén qua: “Cút xuống núi đi!”

Đạo chủ không giải thích được vì sao lại bị ném cái chén vào người, lập tức lắc đầu, thầm nghĩ: quả nhiên lòng của phụ nữ là kim dưới đáy biển. Cũng may độ dày của da mặt anh vốn đã không tầm thường, anh lập tức đi tới nói mấy câu lấy lòng: “Không ngờ bạn hữu lại có tư thế khuynh thành đến vậy, ngay cả tức giận thôi mà cũng thật là tao nhã”

Thất Diệp bị anh chọc cho không còn tinh thần, thế mà anh lại còn đưa cái chén qua: “Bạn hữu, trà.”

Thất Diệp nhướng mi: “Anh cho tôi là tiểu nhị ở quán trà sao!”

Đạo chủ cười như tắm gió xuân: “Bạn hữu, xem cô nói kìa, làm phiền một chút thì có sao.”

Thất Diệp nhẹ giọng than thở, khói lại bay lên trên đỉnh Nguyệt Lãng, hương trà tản ra bốn phía.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện