Nha hoàn hầu hạ cô vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí, cô xoa bả vai,
miệng vết thương trên người đã khép lại, da non cũng đã mọc ra, tối hôm
qua bị cọ vào, có nhiều chỗ liền hồng hồng.
Nhìn người chung quanh một cách kỳ quái, cô không biết rằng những nữ nhân từng hầu hạ Yêu vương, không một ai còn sống. Yêu cây sau lưng giúp cô chải đầu từng chút một, có người đi vào bày ra bữa ăn sáng rất thịnh soạn, không một ai nói gì, ngay cả quản sự Mạc Hồ của cung Yêu Vương cũng chăm sóc cô tỉ mỉ chu đáo.
Tất cả mọi người đều có cùng một suy nghĩ: Yêu vương đặt tên cho nàng ta.
Mỗ Thảo ban đầu còn thoải mái, cô cho rằng tất cả mọi người ở cung Yêu Vương đều được đãi ngộ thế này. = =
Cho đến khi Mạc Hồ cúi đầu gọi cô là Hắc Phi, cô mới hiểu ra mà rơi lệ: “Đừng gọi tôi Tiểu Hắc. . . . . Tôi không muốn làm Hắc Phi vớ vẩn gì a a a a a a a a ——”
Sau khi mọi cách kháng nghị không có hiệu quả, Mỗ Thảo rất chán chường, có thể dùng một câu nói của mấy thi nhân u buồn để hình dung: thế giới này, mất đi màu sắc, chỉ còn lại hai màu đen trắng. . . . . Mỗi khi bị người khác cung kính gọi là Hắc Phi, trước mắt của cô thật sự là một màn tối, đen giống như con quạ giương cánh bay lượn, cũng phát ra hai tiếng quác quác. . . . . .
Lại nói Yêu Vương lần đầu nạp phi, quản sự Mạc Hồ của cung Yêu Vương cho là nên ăn mừng to một phen. Để tham khảo ý kiến, Yêu Vương triệu tập chúng thần, bàn bạc nội dung nghi thức.
Xà Quân tuy không muốn, nhưng vua muốn thần chết thần không thể không chết, huống chi hiện tại vua chỉ muốn một nữ nhân? Vì vậy Xà Quân vắt hết óc (thật ra trước khi nhờ Mỗ Thảo viết thay bài “Cha tôi”, Xà Quân hành văn rất . . . . .).
Xà Quân khom người: “Ngô Hoàng, thần cho là •¥#%###•#¥. . . . . . (đằng sau lược bỏ 8000 chữ)” tiếng nói vừa dứt, sau lưng lập tức truyền đến một tràng:
Mạc Hồ: “Thần ghế tràng kỷ.”
Đại thần A: “Thần ghế dài.”
Đại thần B: “Thần sàn nhà.”
Đại thần C: “Thần mái nhà.”
Đại thần D: “Thần tầng thượng.”
Đại thần E: “Thần đi mua nước tương.”
. . . . . .
Những đại thần phía sau chỉ cười không nói, Yêu Vương đập bàn: “Không được phát biểu loạn! ! !”
Nhìn người chung quanh một cách kỳ quái, cô không biết rằng những nữ nhân từng hầu hạ Yêu vương, không một ai còn sống. Yêu cây sau lưng giúp cô chải đầu từng chút một, có người đi vào bày ra bữa ăn sáng rất thịnh soạn, không một ai nói gì, ngay cả quản sự Mạc Hồ của cung Yêu Vương cũng chăm sóc cô tỉ mỉ chu đáo.
Tất cả mọi người đều có cùng một suy nghĩ: Yêu vương đặt tên cho nàng ta.
Mỗ Thảo ban đầu còn thoải mái, cô cho rằng tất cả mọi người ở cung Yêu Vương đều được đãi ngộ thế này. = =
Cho đến khi Mạc Hồ cúi đầu gọi cô là Hắc Phi, cô mới hiểu ra mà rơi lệ: “Đừng gọi tôi Tiểu Hắc. . . . . Tôi không muốn làm Hắc Phi vớ vẩn gì a a a a a a a a ——”
Sau khi mọi cách kháng nghị không có hiệu quả, Mỗ Thảo rất chán chường, có thể dùng một câu nói của mấy thi nhân u buồn để hình dung: thế giới này, mất đi màu sắc, chỉ còn lại hai màu đen trắng. . . . . Mỗi khi bị người khác cung kính gọi là Hắc Phi, trước mắt của cô thật sự là một màn tối, đen giống như con quạ giương cánh bay lượn, cũng phát ra hai tiếng quác quác. . . . . .
Lại nói Yêu Vương lần đầu nạp phi, quản sự Mạc Hồ của cung Yêu Vương cho là nên ăn mừng to một phen. Để tham khảo ý kiến, Yêu Vương triệu tập chúng thần, bàn bạc nội dung nghi thức.
Xà Quân tuy không muốn, nhưng vua muốn thần chết thần không thể không chết, huống chi hiện tại vua chỉ muốn một nữ nhân? Vì vậy Xà Quân vắt hết óc (thật ra trước khi nhờ Mỗ Thảo viết thay bài “Cha tôi”, Xà Quân hành văn rất . . . . .).
Xà Quân khom người: “Ngô Hoàng, thần cho là •¥#%###•#¥. . . . . . (đằng sau lược bỏ 8000 chữ)” tiếng nói vừa dứt, sau lưng lập tức truyền đến một tràng:
Mạc Hồ: “Thần ghế tràng kỷ.”
Đại thần A: “Thần ghế dài.”
Đại thần B: “Thần sàn nhà.”
Đại thần C: “Thần mái nhà.”
Đại thần D: “Thần tầng thượng.”
Đại thần E: “Thần đi mua nước tương.”
. . . . . .
Những đại thần phía sau chỉ cười không nói, Yêu Vương đập bàn: “Không được phát biểu loạn! ! !”
Danh sách chương