Trước khi ra ngoài, Đới Húc và Phương Viên còn mới xem tin tức trên báo chí, cho dù khi ấy điều khiến Phương Viên vô cùng khó chịu chính là thái độ hống hách cao ngạo, nhưng cô không hề có ác cảm với Daily Life, cô vốn cho rằng mình có thể nhắm mắt làm ngơ, cùng lắm thì sắp tới không đọc báo xã hội nữa, dù sao mỗi ngày đều có nhiều chuyện xảy ra như vậy, hơn nữa dù là chuyện xấu hay chuyện tốt thì đó vẫn là báo lá cải, sẽ không có ai theo dõi tiến triển đến cuối cùng.

Nhưng, suy nghĩ này của cô thật sự quá ngây thơ. Trên đường về Cục Công An, Đường Hoằng Nghiệp gọi điện cho Đới Húc, nói có phóng viên tới phỏng vấn, bị anh và Thang Lực bắt gặp, Đường Hoằng Nghiệp dứt khoát từ chối yêu cầu phỏng vấn khiến đối phương không hài lòng, mà Thang Lực thì không cần phải nói, thời điểm anh không muốn nói chuyện, miệng có thể ngậm chặt hơn vỏ trai. Phóng viên kia lúc đầu thấy thái độ của Đường Hoằng Nghiệp vô cùng kiên quyết, liền muốn nỗ lực bên chỗ Thang Lực, kết quả phóng viên kia thất bại có thể nghĩ đến, nhưng hắn không từ bỏ như vậy, thời điểm Đường Hoằng Nghiệp gọi điện tới, hắn còn loanh quanh bên ngoài đội hình sự, muốn tìm người có thể để hắn phỏng vấn.

Đường Hoằng Nghiệp gọi tới là muốn nhắc nhở Đới Húc và Phương Viên chuyện này, bảo họ chuẩn bị sẵn tư tưởng, hoặc dứt khoát vòng đi làm chuyện khác, miễn cho bị cuốn vào.

Phương Viên hỏi Đới Húc có chuyện gì, Đới Húc nhún vai: "Đại khái là trong phòng có muỗi nên không dám ngủ. Bọn họ muốn phỏng vấn, đó là công việc của họ. Chúng ta không quản được, nhưng lại không tiện phối hợp, đó là sự thật khách quan, mỗi nghề mỗi công việc, không thể vì không hỗ trợ người ta mà tránh né nhiệm vụ của mình, em nói xem có phải không?"

Phương Viên gật đầu. Đối với quyết định này của Đới Húc cô không hề kinh ngạc, thời gian ở chung càng lâu, cô càng cảm thấy tính cách bình thản ung dung và kiên định với suy nghĩ của mình từ Đới Húc rất đáng để học tập, bản thân cô trước đây quá để ý cách nhìn của người khác, luôn hùa theo số đông, kết quả tự khiến chính mình mệt mỏi, người khác chưa chắc đã ghi nhận, đến cuối cùng ngược lại làm giảm sự tự tin của bản thân.

Thật ra suy nghĩ một chút, chỉ cần không gây ảnh hưởng tới mọi người, cô cứ sống theo cách mà cô thích thì có gì sai? Người ta chẳng qua chỉ có quyền bình luận mà thôi. Cô nên học theo Đới Húc, bỏ mặc những thị phi xung quanh.

Sau khi quyết định, hai người vẫn theo kế hoạch lái xe trực tiếp về Cục Công An. Đỗ xe xong, vừa lên lầu liền thấy hai đồng nghiệp đang khuyên một người đi, đối phương lại không thuận theo, liên tiếp lớn tiếng lý luận, một hai đòi phải vào trong. Từ xa Phương Viên đã nhận ra đây là người quen, còn không phải phóng viên thực tập Hướng Văn Ngạn hôm đó làm việc ở công viên trò chơi, còn tỏ thái độ không tốt sao? Nói không chừng tin tức trên báo hôm nay là kiệt tác của hắn.

Thời điểm Phương Viên nhìn thấy Hướng Ngạn Văn, Hướng Ngạn Văn cũng trông thấy bọn họ, hắn trừng mắt khịt mũi với hai đồng nghiệp: "Được rồi, hai anh không cho tôi vào trong, tôi đây cũng không cần, dù sao tôi tới đây là tìm bọn họ, bọn họ vừa lúc đã quay về, chẳng lẽ hai anh còn định nói tôi không có quyền phỏng vấn bọn họ hả?"

Sự kiên nhẫn của hai đồng nghiệp kia đương nhiên đã sắp tới giới hạn, sắc mặt rất khó coi, trong đó có một người tương đối thân với Đới Húc, vừa thấy Hướng Văn Ngạn muốn đi qua chỗ họ, không khỏi khó xử, thấy Đới Húc gật đầu, anh chỉ biết thở dài, kêu người còn lại vào trong tiếp tục công việc. Hướng Văn Ngạn bất mãn nhìn hai người kia rời đi, sau đó nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, chào đón, giơ camera lên muốn chụp ảnh.

Đới Húc vội duỗi tay ý bảo hắn dừng lại: "Xin lỗi, Cục Công An có quy định không được chụp ảnh."

"Tôi nghe nói cảnh sát phòng chống ma túy cho phép chụp ảnh phỏng vấn, anh chị không phải cảnh sát sao? Tôi không biết anh chị trông như thế nào thì sao yên tâm để anh chị bảo vệ? Công việc của anh chị không phải là chạy khắp nơi thăm hỏi tin tức sao, những việc này cần gì giữ bí mật?" Bị Đới Húc ngăn cản, Hướng Văn Ngạn có chút không vui, thời điểm nói chuyện, bề ngoài thoạt nhìn là dò hỏi, thực chất lại đang châm chọc.

Đới Húc nhún vai: "Đâu chỉ chúng tôi, mỗi công dân đều có quyền riêng tư của mình, trước khi được sự đồng ý, người ngoài không thể chụp hình, đặc biệt là anh muốn chụp hình để đăng báo đúng không? Như vậy chẳng khác nào phát biểu công khai, anh là phóng viên, vấn đề này anh hiểu rõ hơn chúng tôi, đừng nói là chụp ảnh, cho dù chỉ là phỏng vấn bình thường, phóng viên các anh cũng nên trừng cầu ý kiến của người được phỏng vấn, sau khi người ta đồng ý mới tiến hành hỏi thăm đúng không? Nào có thái độ chưa nói năn gì đa đòi chụp ảnh? Hơn nữa có một việc anh nói rất đúng, mỗi ngày chúng tôi phải chạy khắp nơi thu thập chứng cứ, đây là công việc cảnh sát phá án, còn ngồi ở văn phòng chơi trò trinh thám, đó là những nghệ thuật gia!"

Hướng Văn Ngạn không ngờ bị Đới Húc chăm chọc lại, hắn nhìn Đới Húc, có hơi kinh ngạc, không ngờ người đàn ông cao to trông có vẻ thô bạo đứng trước mặt này lại phản ứng nhanh thế. Hắn nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, sau đó chỉ vào camera của mình, hỏi: "Vậy được, là tôi quá nóng nảy, bây giờ chúng ta làm lại từ đầu. Tôi muốn phỏng vấn anh chị về vụ án giết người ở lễ hội hóa trang, đúng lúc gặp được anh chị, anh chị có thể phối hợp một chút, cho tôi chụp mấy tấm ảnh không?"

"Xin lỗi, bây giờ chúng tôi còn công việc, không có thời gian nhận phỏng vấn." Chờ Hướng Văn Ngạn nói hết, Đới Húc mới không nhanh không chậm từ chối đề nghị phỏng vấn.

Hướng Văn Ngạn cho rằng bản thân khi nãy quá nóng vội khiến Đới Húc bài xích, hiện tại trưng cầu ý kiến tượng trưng xong liền có thể chính thức phỏng vấn, không ngờ đi một vòng, Đới Húc thế mà vẫn từ chối.

"Anh bảo tôi trưng cầu ý kiến, tôi trưng cầu rồi, kết quả bây giờ anh lại tỏ thái độ như vậy! Anh đúng là không tôn trọng và phối hợp với công việc của tôi, tôi là một phóng viên, tôi có trách nhiệm truyền đến người dân tin tức chân thật nhất. Cho nên làm phiền anh chị phối hợp với công việc của tôi, tiếp nhận phóng vấn."

"Nếu tiện phối hợp, tôi chắc chắn sẽ phối hợp, chẳng qua điều kiện khách quan hiện giờ không cho phép, mong anh thứ lỗi. Chỗ chúng tôi còn rất nhiều việc phải giải quyết, nếu phối hợp với anh, công việc của chúng tôi sẽ chậm trễ, mong anh thông cảm." Ngoài miệng Đới Húc tương đối khách khí, nhưng thái độ hoàn toàn không cho Hướng Văn Ngạn cơ hội thương lượng. Nói xong, anh ra hiệu bảo Phương Viên cùng mình về văn phòng.

Phương Viên vui vẻ nhìn Hướng Văn Ngạn chịu thiệt, cô không có thành kiến với phóng viên đưa tin, họ hàng cô cũng có người làm trong ngành này, nhưng người như Hướng Văn Ngạn thật sự khiến cô chán ghét, càng đừng nói tin tức trên báo sáng nay.

Cho dù là bạn thân, mỗi khi xảy ra mâu thuẫn đều cần thời gian để làm hòa, Hướng Văn Ngạn vừa phát biểu ý kiến chủ quan về cảnh sát trên báo, buổi chiều liền chạy tới đây, ngang nhiên đòi người ta phối hợp nhận phỏng vấn, nào có chuyện như vậy!

Nếu trước đó Hướng Văn Ngạn đã có thể dây dưa với Đường Hoằng Nghiệp và Thang Lực, vừa rồi còn tiếp tục níu kéo những đồng nghiệp khác, hiện tại đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, hắn cứ đi theo Đới Húc, thậm chí còn kéo Phương Viên vào cuộc: "Anh chị vì không muốn nhận phỏng vấn nên mới cố ý tìm cớ đúng không? Đã xảy ra án mạng đáng sợ như vậy, cảnh sát như anh chị vì sao không kịp thời thông báo cho người dân, để người dân có sự phòng bị? Là vì anh chị không tin vào khả năng phá án của mình hay còn nguyên nhân nào khác? Chẳng lẽ anh chị cho rằng người dân không có quyền được biết sao? Hiện tại anh chị đã có phương hướng gì điều tra ra tên hung thủ kia chưa?"

"Thành thật xin lỗi, tôi nói rồi, chúng tôi không có thời gian nhận phỏng vấn, cho dù anh nói gì, câu trả lời chỉ có thế." Đới Húc thở dài, "Có điều tôi có thể giải đáp một vài nghi vấn của anh. Đầu tiên đúng là người dân có quyền được biết, nhưng đây là vụ án hình sự, không phải chương trình phát sóng trực tiếp, nếu chúng tôi công khai tiến độ điều tra, vậy có khác nào báo tin cho tên tội phạm? Nếu anh muốn phỏng vấn như vậy, anh muốn làm một chuyên mục đặc biệt, cũng không phải không thể xin, có điều tạm thời không phải lúc thích hợp. Hơn nữa, những vụ án như thế này không thường xảy ra, cho nên không uy hiếp đến an toàn của đa số người dân, cũng không tới tình trạng trị an bình thường, vì thế anh không cần lo lắng."

Nói xong, anh không thèm để ý tới Hướng Văn Ngạn, sải bước đi về phía trước. Bản thân vóc dán anh cao lớn, Hướng Văn Ngạn thấp hơn anh nửa cái đầu, hơn nữa đây là cục cảnh sát, hắn đương nhiên không dám ngăn cản, chỉ đành đi theo bên cạnh. Phương Viên bị bỏ lại phía sau, ba người cứ thế đi về phía trước. Đột nhiên ở hành lang phía xa có người gọi tên Đới Húc, Đới Húc theo tiếng nhìn qua, là đại đội trưởng Dương Thành từ văn phòng ra ngoài. Đới Húc gật đầu ý bảo chờ một chút, quay đầu ra hiệu bảo Phương Viên vào văn phòng chờ mình, sau đó bỏ lại Hướng Văn Ngạn vẫn không có ý định rời đi, đi qua bàn chuyện với Dương Thành.

Hướng Văn Ngạn đi theo vài bước, rất nhanh cũng nhận ra rằng đi theo chẳng có ý nghĩa, chỉ đành thất vọng xoay người, đúng lúc Phương Viên đi lướt qua, hai mắt hắn lại sáng rực, vực dậy tinh thần.

"Mỹ nữ, em đừng đi vội, cho tôi xin mấy phút." Hướng Văn Ngạn cản đường Phương Viên, "Em là lính mới đúng không? Mới vào nghề hả? Vậy chúng ta thật giống nhau, đều ở bước khởi đầu. Thế nào? Một cô gái như em làm nghề này có phải rất vất vả không?"

Ngay từ cách xưng hô Phương Viên đã không có ấn tượng tốt với người trước mặt, rõ ràng hôm ở hiện trường hắn còn hùng hổ đòi xem chứng từ, bây giờ lại trở mặt tươi cười với mình, lòng càng chán ghét.

Vì thế Phương Viên dừng lại, không trả lời, yên lặng nhìn Hướng Văn Ngạn, chờ hắn nói tiếp, muốn xem hắn rốt cuộc lại muốn dung chiêu gì.

"Tiền lương lúc mới đi làm thế nào? Có gặp tình trạng ma cũ bắt nạt ma mới không? Ở tuổi này như em, à không, phải nói là cái tuổi của chúng ta, vừa mới đi làm, tiền lương không nhiều, lại đang trong thời điểm hẹn hò yêu đường, tiền cần tiêu chắc chắn không ít đúng không? Tiền lương của tôi không đủ dùng, có lẽ bên em cũng vậy." Thấy Phương Viên không có phản ứng, Hướng Văn Ngạn thấp giọng, tỏ vẻ thần bí, "Em xem, chúng ta thương lượng một chút được không? Em mới vào nghề, chắc chắn muốn được nhanh chóng nổi tiếng, được lãnh đạo chú ý, còn nghề phóng viên như chúng tôi, yêu cầu lớn nhất chính là cung cấp tin tức manh mối, tôi thấy chúng ta có thể suy xét hợp tác để cùng có lợi, em thấy thế nào? Tiền thưởng nếu báo tin bên chỗ chúng tôi không ít, chi bằng em..."

"Không cần, tôi không cần tiêu nhiều tiền." Hết kiên nhẫn nghe hắn nói tiếp, Phương Viên xụ mặt cắt ngang, "Anh đừng nói mấy lời vô nghĩa này nữa, tôi không có hứng thú."

"Em suy xét một chút đi, không cần băn khoăn." Hướng Văn Ngạn vẫn chưa từ bỏ ý định, "Chúng tôi sẽ không để lộ tin tức ra ngoài, chỉ nói là người trong ngành cung cấp manh mối thôi."

Phương Viên cười trào phúng: "Anh đi đi, đừng ở đây ảnh hưởng tới công việc của chúng tôi, còn làm nhục IQ của tôi nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện