Một khắc sau, dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người, chỗ lôi quang ở trên bầu trời kia chậm rãi tiêu tán, mà bóng dáng thiếu niên kia, vẫn hiên ngang đứng ở đó, chẳng những bình yên không có chuyện gì mà khí tức trái lại càng thêm đáng sợ!

Diệp Trần dùng Thôn Thiên thần công, thôn phệ hết cỗ lực lượng lôi đình mạnh mẽ kia, khóe miệng không thể không nhếch lên, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đặc Lôi Tây, "Ngươi đánh lâu như vậy rồi cũng nên tới lượt ta rồi chứ?"

Đôi mắt của Đặc Lôi Tây lập tức co rụt lại, gần như không do dự một chút nào, quay người liền trốn!

Ngay cả Lôi Thần quyền trượng đều không làm gì được người này, hắn còn lấy cái gì ra để đấu với đối phương? Bạch!

Đặc Lôi Tây không hổ là U Linh chiến thần, trong nháy mắt cũng đã chạy ra ngoài được vài trăm mét!

"Còn muốn chạy sao? Chậm chút đi!"

Diệp Trần đứng ở trên không trung không hề di chuyển, trực tiếp tiện tay vung lên.

Vèo!

Một đạo ánh kiếm màu đỏ ở xẹt qua trên không trung, kiếm Xích Diễm đã bắn ra.

"A!!"

Theo một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Đặc Lôi Tây lúc này đã chạy trốn ra ngoài tới ngàn mét, đột nhiên dừng lại, sau đó mềm nhũn ngã xuống.

Vèo!

Kiếm Xích Diễm đi mà trở lại, một lần nữa chui vào trong cơ thể Diệp Trần, giống như vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra.

"Phù phù!"

Mục Thiên Hoa thấy ảnh này, lập tức bị hù dọa ngay cả ý định chạy trốn cũng không có, trực tiếp ngã ngồi trên đất.

Thực lực của hắn, so với Đặc Lôi Tây cũng không khác mấy, mà nếu nói về công phu bỏ chạy thì Đặc Lôi Tây lấy danh xưng là U Linh chiến thần, so với hắn thì nhanh hơn nhiều lắm, thế mà bây giờ vẫn bị một kiếm của đối phương nháy mắt giết, huống chi là hắn?

Ở trước mặt thực lực cường đại như vậy, hắn căn bản không có bất kỳ cơ hội chạy trốn nào!

"Diệp...Diệp tiền bối! Chỉ cần ngài không giết ta, ta sẵn lòng dâng hiến toàn bộ tài phú ta gom góp tích lũy được suốt đời cho ngài! Chỉ cầu ngài tha cho ta một mạng!"

Mục Thiên Hoa tự biết tuyệt đối không thể nào là đối thủ của Diệp Trần, bắt đầu quỳ ở trên mặt đất cầu khẩn.

Mọi người chung quanh thấy thế, lập tức xôn xao lần nữa, Mục Thiên Hoa là ai? Đây chính là thủ lĩnh của bọn hắn, ở trong lòng bọn hắn là nhân vật giống như thần!

Bây giờ thế mà như một con chó quỳ trên mặt đất, cầu xin sự thương hại của thiếu niên trước mắt này!

Ngay cả Diệp Trần cũng không thể không âm thầm cảm thán, nhớ lại kiếp trước, Mục Thiên Hoa tuy rằng là cừu nhân của hắn, nhưng hắn và những tên sát thủ khác đều giống nhau, trong lòng hắn Mục Thiên Hoa là tồn tại không thể chiến thắng.

Không nghĩ tới hôm nay lại quỳ gối ở trước mặt mình, ngay cả dũng khí động thủ cũng không có...

Tuy nhiên nghĩ lại cũng đúng, dù sao Mục Thiên Hoa cũng chỉ là người bình thường, thậm chí hắn so với người bình thường còn sợ chết hơn, càng thêm không có cảm giác an toàn, bằng không cũng không dùng độc dược tới khống chế những tên sát thủ này, để bọn hắn bán mạng cho chính mình.

Bỗng nhiên, Diệp Trần lại cảm thấy thất lạc vô cùng, thậm chí ngay cả hận ý cũng giảm bớt đi rất nhiều.

Đương nhiên, tuy rằng bớt đi mấy phần loại hận ý khắc cốt ghi tâm kia, nhưng cũng không có đại biểu cho việc hắn sẽ bỏ qua Mục Thiên Hoa.

"Phốc!"

Diệp Trần cong ngón búng ra, một cỗ chân nguyên khí kình cường hãn, trong nháy mắt đánh trúng đan điền của Mục Thiên Hoa.

"Bành!"

Một thân tu vi của Mục Thiên Hoa, trong nháy mắt bị Diệp Trần phế bỏ!

"A!"

Mục Thiên Hoa lập tức hét thảm một tiếng, ôm lấy bụng nằm rạp trên mặt đất, dãy dụa một trận, hận ý trong lòng ngập trời, nhưng lại ngấm ngầm kêu may mắn.

"Còn may, chỉ là phế bỏ tu vi, hắn chắc là sẽ không giết ta đi..."

Nhưng mà, cái suy nghĩ này vừa mới dâng lên, sau đó Diệp Trần lập tức để hắn như rơi xuống địa ngục.

Chỉ thấy, Diệp Trần nhìn mọi người ở xung quanh một vòng, chỉ vào Mục Thiên Hoa, lạnh lùng nói:

"Bây giờ, ta lệnh cho mấy người các ngươi giết chết người này, nếu như kẻ nào không động thủ thì ta giết kẻ đó!" Mục Thiên Hoa nghe được điều này, lập tức trừng hai mắt một cái, không cam lòng rống giận, "Tại sao! Ta và ngươi đến cùng có thù hận gì? Tại sao ngươi lại phải giết ta cho bằng được?"

Diệp Trần cười lạnh, "Tại sao ư? Bởi vì ngươi là kẻ thù kiếp trước của ta! Bởi vì ngươi giết chết Mân Côi hai lần! Cho nên, ngươi phải chết!"

Mục Thiên Hoa lập tức càng thêm không hiểu, "Kiếp trước? Mân Côi?...ngươi là bởi vì nữ nhân kia? Không! Rõ ràng trước đó cô ta từng ám sát ngươi, ngươi sao lại thế..."

Mục Thiên Hoa suy nghĩ nát óc vẫn không thể nào hiểu ra được ý tứ trong lời nói của Diệp Trần.

Đáng tiếc Diệp Trần cũng chẳng có ý định đi giải thích thêm nữa, lạnh lùng nhìn mọi người ở xung quanh, "Làm sao? Còn chưa động thủ sao? Chẳng lẽ các ngươi đều muốn chôn cùng với lão cẩu này sao?"

"Ta đến!"

Lời nói của Diệp Trần vừa mới rơi xuống, một thân ảnh đã lao tới, hóa ra chính là Jeferson hảo hữu kiếp trước của Diệp Trần.

Jeferson đi lên phía trước, trực tiếp xuất ra một quyền mạnh mẽ đập vào trên đầu của Mục Thiên Hoa, Mục Thiên Hoa bị phế đi đan điền, căn bản không có bất kỳ sức đánh trả nào, lập tức nửa đầu đều sắp bị Jeferson đánh bẹp, đập bẹp!

Nhiều sát thủ còn lại, ngày bình thường bị Mục Thiên Hoa dùng độc dược khống chế, oán niệm vốn rất lớn, bây giờ thấy có người dẫn đầu, lại thêm sự uy hiếp của Diệp Trần ở một bên, lập tức cũng thi nhau lao tới, bắt đầu quyền đấm cước đá với Mục Thiên Hoa, thậm chí có người ghé miệng vào trên người Mục Thiên Hoa bắt đầu cắn xé...

"Các ngươi đều là kẻ phản bội! Kẻ phản bội! A!!"

"Diệp Cuồng Tiên! Cái tên hỗn đản nhà ngươi! Ta có làm quỷ...cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

"Ngươi chờ đó cho ta, sẽ có người tới báo thù cho ta!"

...

Trong một trận gào thét thảm thiết điên cuồng, Mục Thiên Hoa thủ lĩnh Huyết Ảnh Thiên Phạt gần như là bị thủ hạ của mình phân thây tươi sống!

Tiếng gào thét cuối cùng cũng dừng lại, một đời kiêu hùng, dùng phương thức vô cùng thê thảm kết thúc tội ác cả đời của hắn.

Sai khi mọi người phân thây Mục Thiên Hoa, không có sự cho phép của Diệp Trần, không ai dám có can đảm rời đi.

Diệp Trần hướng về phía Jeferson vẫy vẫy tay, nói thẳng:

"Mang ta đi nơi mà Mân Côi ngã xuống một chút đi!"

Jeferson tự nhiên không dám chống lại, vội vàng gật đầu đồng ý.

...

Phía bắc tòa thành Băng Tuyết một trăm dặm, trước mặt một hồ băng bao la hùng vĩ, vẻ mặt bi thống của Jeferson chỉ vào mặt hồ, nói:

"Ngày đó Mân Côi chính là ở đây bị đánh rơi xuống, hôm trước ta lặng lẽ tới đây một lần, vốn định đưa thi thể của nàng vớt lên, đáng tiếc hồ nước quá sâu, hơn nữa nhiệt độ ở phía dưới thấp tới đáng sợ, dưới tình không không có trang bị lặn xuống nước, gần như không có khả năng lặn xuống dưới đáy..."

Jeferson còn chưa nói xong, Diệp Trần đã tung người nhảy lên lao xuống, trực tiếp xuyên phá từng lớp băng bề mặt bên ngoài của mặt hồ, cả người đã lao vào trong hồ nước lạnh giá.

Cùng lúc đó, trong đầu của Jeferson đột nhiên vang lên một giọng nói, "Ở phía sau mật thất mà Mục Thiên Hoa bình thường hay tu luyện, có một cái hốc tối, bên trong có rất nhiều vàng bạc tài bảo, còn có phối phương giải dược Tam Thi thần đan, sau đó ngươi tự giải quyết cho tốt đi!"

Jeferson nghe được điều này, hai mắt lập tức trợn thật lớn, trước tiên không cần biết lời này của đối phương là thật hay giả, chỉ tiếng nói này thông qua ý niệm truyền đạt tới trong đầu của hắn, đây là thủ đoạn thần kỳ cỡ nào a?

"Chẳng lẽ thiếu niên này, là người mà thượng đế phái tới cứu vớt chúng ta hay sao?"

Vừa nghĩ đến đây, Jeferson lập tức quỳ rạp xuống đất, hướng về nơi Diệp Trần biến mất, trịnh trọng dập đầu một cái, trong miệng còn lẩm bẩm nói, "Thượng đế phù hộ! Amen!"

...

Lại nói Diệp Trần sau khi chui vào bên trong hồ băng, một đường nhanh chóng lặn xuống, không mất bao nhiêu công phu đã lặn xuống dưới mặt nước vài trăm mét, áp lực của nước ở xung quanh đã đạt tới trình độ cực kỳ khủng bố, nhưng vẫn không thấy đáy.

P/S: Ta thích a....Đẩy kim phiếu nha mọi người ;))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện