Sự nhiệt tình của Cố Tiêu kéo dài liên tục trong hai, ba tháng, tần suất của hai người mới giảm xuống.

Trong giai đoạn này, họ đã thử hầu hết các tư thế và kiểu dáng. Từ lúc bắt đầu cẩn thận dè dặt từng chút một đến khi về sau tập mãi thành quen, Trương Tư Nghị nhức mỏi nhưng cũng vui vẻ, cảm thấy đời này cậu không thể thẳng trở lại được nữa.

Vào cuối tháng mười, Cố Tiêu để Trương Tư Nghị nhận một dự án mới, đó là thiết kế chung cư ở chỗ mới mở rộng tại khu vực mới giải tỏa của Hải Thành.

Thật trùng hợp, Bên A của dự án này là công ty của Khương Hải.

Trương Tư Nghị ngay lập tức liên lạc với Khương Hải và hỏi cậu ta có biết về dự án này không. Khương Hải bây giờ mới bừng tỉnh nói: “Trời ơi, không liên lạc trong một thời gian dài như vậy, tớ suýt quên cậu đang làm việc ở Không Biên Giới!”

Trương Tư Nghị: “Cái tên này, có bạn gái liền quên bạn học cũ. Có phải vài năm nữa ngay cả tên tớ cậu cũng chẳng nhớ nổi nữa?”

Khương Hải nhận tội nói: “Sao lại thế! Nói thật rất lâu rồi chúng ta không tụ tập, lúc nào tớ mời mọi người đi ăn cơm, gọi mấy chị Tô Nguyên nữa.”

Trương Tư Nghị vừa nhận dự án mới, Bên A lại là công ty của Khương Hải, chắc chắn có thể rút ra chút thời gian tham dự, liền vui vẻ đồng ý: “Được thôi.”

Khương Hải lớn tiếng hô hào trong nhóm chat, nhóm bạn nhỏ cũng kịp thời hưởng ứng, chủ yếu là mọi người quá lâu không gặp mặt.

Kể từ khi Khương Hải chuyển khỏi căn hộ chung cư ba người thuê chung, về sau Phó Tín Huy ra nước ngoài, liên lạc giữa họ càng ít. Bây giờ có người khuấy động, nhóm chat im ắng một lần giữa dấy lên sức sống.

Tô Nguyên nói: “Tiểu Nghị, gần đây em thành thần ẩn cư hả? Không đăng status, không biết dạo này em thế nào.”

Đồng thời ở Hải Thành, cách nhau không đến một tiếng đi xe, vậy mà hơn nửa năm nay mọi người chỉ có thể thông qua WeChat hiểu rõ tình trạng hiện tại của nhau, tình huống này thật sự khiến người thổn thức.

Khương Hải: “Đúng vậy, cậu ấy vừa mới tìm em, nói công ty cậu ấy vừa tiếp nhận dự án của bọn em, suýt nữa em còn không nhớ nổi cậu ấy làm ở công ty nào.”

Trương Tư Nghị: “Cậu còn không biết xấu hổ mà nói!”

Khương Hải: “Aiz, phải gặp mặt tử tế, nếu không theo xu hướng này biết đâu mấy năm nữa trí nhớ giảm sút, thật sự quên mất tất cả!”

Nhậm Mộng Huyên: “Hẹn hẹn hẹn, cuối tuần thôi!”

Khương Hải: “Đánh tiếng trước, lúc đó em mang theo người nhà, mọi người đều quen biết rồi đấy.”

Nhậm Mộng Huyên: “Hả? Vậy tớ có thể dẫn theo bạn trai không? [Cười xấu xa]”

Trương Tư Nghị: “Nhậm Mộng Huyên có bạn trai rồi à? Tớ không biết!”

Tô Nguyên: “Thông tin của em lạc hậu thế này rồi? Cô gái mê trai này mỗi ngày khoe khoang hạnh phúc trên WeChat, bây giờ chị nhìn thấy em ấy đều hận không thể bóp chết em ấy!”

Nhậm Mộng Huyên: “Nguyên Nguyên chị đừng thế mà! [Khóc to]”

Tô Nguyên: “[Khinh bỉ]”

Khương Hải: “Em cũng nhìn thấy, mỗi ngày đều bị spam...”

Trương Tư Nghị vội vàng đến xem WeChat một chút, hình ảnh gần đây nhất là Nhậm Mộng Huyên đang ăn món Pháp với bạn trai. Bạn trai của cô rất đẹp trai, nhìn cách ăn mặc có vẻ là kiểu người ưu tú, phong cách có chút chín chắn, đoán chừng tuổi tác không quá nhỏ.

Lướt xuống dưới còn có một đống ảnh, hai người họ cùng nhau đi dạo, cùng đi xem phim, thậm chí còn mặc đồ đôi nằm trên giường... Sự thân mật của hai người thật khiến những người độc thân đau khổ! Tuy nhiên, bây giờ Trương Tư Nghị đã có Cố Tiêu, cậu thỏa mãn về cả thể chất và tinh thần, nên những bức ảnh này không thể làm tổn thương cậu chút nào hết.

Trương Tư Nghị quay lại nhóm chat, nói: “Vừa đi xem một chút, bạn trai cậu rất đẹp trai, hẹn hò bao lâu rồi?”

Nhậm Mộng Huyên: “Mới được một tháng, hì hì.”

Trương Tư Nghị: “Đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt nha...” Chẳng trách, nếu cậu và Cố Tiêu là cặp đôi bình thường, cậu có lẽ suốt ngày phô bày hạnh phúc.

Nhậm Mộng Huyên nói tiếp: “Anh ấy đến tớ có thể bảo anh ấy mời khách [Hai đầu ngón tay chạm nhau]”

Khương Hải: “Thật sao? Tốt tốt tốt!”

Tô Nguyên: “Tiết tháo của em đâu!!!”

Nhậm Mộng Huyên: “Vậy cứ quyết định thế đi, mọi người đều là “người nhà mẹ đẻ” của tớ, để anh ấy mời khách là phải. Hơn nữa, lúc đó tớ còn muốn nhờ mọi người xem giúp xem anh ấy có phải là người đáng tin cậy không.”

Khương Hải: “Hai người đã hẹn hò được một tháng, không phải mới yêu nhau, sao còn muốn bọn tớ xem?”

Trương Tư Nghị: “Đúng đấy, tớ nhớ cậu vẫn tự xưng là "chuyên gia giám định bitch" cơ mà.”

Tô Nguyên: “Em ấy chỉ biết xem phụ nữ thôi, không xem được đàn ông, thấy mấy anh cao to đẹp trai thì chỉ số IQ trực tiếp rớt về không!”

Trương Tư Nghị: “Ha ha ha!”

Khương Hải: “Không phải trước đó cậu ấy bảo chị tham mưu sao? Chị chưa giúp cậu ấy kiểm định à?”

Nhậm Mộng Huyên: “Tô Nguyên nhìn một góc độ, các cậu nhìn góc độ khác, tớ tin đàn ông càng hiểu đàn ông!”

Khương Hải: “Vậy thì cho tư liệu trước, để bọn tớ có hiểu biết sơ lược.”

Tô Nguyên: “Anh ấy gọi là Bách Duệ, ba mươi mốt tuổi, cao một mét tám mươi hai, tốt nghiệp thạc sĩ khoa Mỹ thuật của đại học K ở Anh, gia đình rất giàu có. Hiện anh ấy tự mở một công ty nghệ thuật làm ông chủ, hay chính là người quản lý.”

Trương Tư Nghị: “Wow, đẹp trai cao to nhà giàu!”

Tô Nguyên: “Đúng thế, Mộng Huyên suốt ngày nói anh ấy có học thức có tu dưỡng có phong cách. À đúng rồi, anh ấy còn lái một chiếc Porsche 911...”

Trương Tư Nghị: “Thật có tiền!”

Khương Hải: “Sao chị biết rõ thế?”

Tô Nguyên không hề nể nang phàn nàn luôn trong nhóm: “Em ấy kể cho chị nghe từng chi tiết nhỏ kể từ khi hai người họ quen nhau đến bây giờ. Cô nàng mê trai này còn cho chị xem lịch sử tin nhắn sến súa trêu chọc nhau của họ, bảo chị tham mưu cho em ấy, chị có thể không biết rõ sao?”

Nhậm Mộng Huyên: “[Đỏ mặt]”

Khương Hải: “Điều kiện Nhậm Mộng Huyên không hề thua kém, cái này khéo quá mà. Gái đẹp trắng trẻo giàu có kết hợp trai xinh cao to lắm tiền, môn đăng hộ đối, có vấn đề gì đâu?”

Tô Nguyên: “Aiz, bởi vì mọi mặt của người đàn ông kia đều quá tốt, cô gái nhỏ này cảm thấy có chút không chân thực.”

Nhậm Mộng Huyên: “Anh ấy thật sự quá hoàn hảo, đôi khi tớ không biết anh ấy xem trọng tớ chỗ nào.”

Trương Tư Nghị cảm động lây, ban đầu cậu và Cố Tiêu bên nhau cậu cũng cảm thấy không chân thật, nhưng hơn nửa năm sớm tối sống chung, dù hoàn mỹ đến đâu, phấn vàng trên người đều rớt hết.

Nam thần thì sao? Vẫn phải ăn uống ngủ nghỉ, vẫn ca hát lạc nhịp đấy thôi.

Tuy nhiên, cuộc nói chuyện này khiến mọi người tràn đầy hứng thú về hai người, sôi nổi chờ mong đến cuộc tụ họp cuối tuần.

Buôn chuyện của Nhậm Mộng Huyên xong, mọi người lại bàn tán về Trương Tư Nghị, hỏi cậu có bạn gái chưa.

Mặc dù Trương Tư Nghị đã kể cho Phó Tín Huy biết xu hướng tình dục của mình, nhưng không dám công khai bộc lộ trong nhóm bạn học cũ này, bèn nói dối mình vẫn độc thân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện