Thẩm Tinh Không lau người cho Thẩm Chi Diệu, sắc mặt anh dường như khá hơn rất nhiều, đôi lông mày cũng không còn chau lại nữa, ngủ yên lành hơn, thỉnh thoảng chỉ gọi một tiếng “Tiểu Tinh”, gọi mà cô tê dại cả người đi...

Thẩm Tinh Không đơm cúc áo vào cho anh, cô không kìm được mà chăm chú nhìn anh thật kĩ....

Một lúc lâu sau, mặt cô đỏ lên, cô quay đầu đi, trong đầu chỉ nghĩ, người đàn ông ông này đúng là như cái xác ấy...

Đi dấp nước vào khăn một lần cuối, đặt lên trán cho anh, đắp chăn lên người anh sau đó Thẩm Tinh Không nhìn anh một lát rồi mới đi ra cửa.

Vừ ra khỏi cửa, Thẩm Tinh Không liền nghe thấy ở cầu thang có tiếng bước chân truyền tới, một giọng nữ vội vàng mang theo chút tức giận hỏi: “Sao lại để một mình anh ấy ngủ như thế, các người làm việc kiểu gì vậy!”

Người làm bị trách mắng cảm thấy thật oan ức, liền trả lời: “Khi tiên sinh ngủ không cho phép chúng tôi ở bên cạnh...chúng tôi muốn ở đó coi chừng nhưng tiên sinh không cho phép...xin lỗi Lạc tiểu thư....”

Thẩm Tinh Không nghe thấy tiếng nói của người đó cô liền nheo mày lại, bước chân lập tức nhanh hơn, chạy thẳng vào một chỗ mà bọn họ không nhìn thấy rồi cô mới dừng lại.

Từ hành lang thò đầu ra, cô nhìn thấy Lạc Đơn Thụy đi vào phòng của Thẩm Chi Diệu, người làm lui xuống, cô lại đứng đó một lúc mà không thấy người phụ nữ đó đi ra.

Cô cảm thấy hành động của bản thân mình chẳng ra làm sao, cô liền quay người về phòng.

Cũng không còn tâm trạng đâu mà học hành nữa, Thẩm Tinh Không nằm trên giường lật người hết bên này tới bên kia rồi mới ngủ, cô mơ miên man, cô mơ thấy Thẩm Chi Diệu lúc thì nhẹ nhàng lúc thì hung hãn, ở bên cạnh anh tâm trạng cô không lúc nào được ổn định....

Sáng ngày hôm sau, Thẩm Tinh Không thức dậy hai mắt thâm sì, cô đi xuống tầng, người làm đang vui vẻ chuẩn bị bữa sáng.

Thẩm Tinh Không nhìn chị Hoan, chị Hoan xoa xoa hai tay vào nhau: “Lạc tiểu thư cũng ở đây, tối qua đã chăm sóc tiên sinh cả một đêm đấy, cô xem người ta hiểu chuyện chưa.”

Thẩm Tinh Không nhìn chị Hoan, cô bĩu môi: “Người ta là bạn gái của chú ấy, chúng ta so sánh làm sao được.”

Đang nói, liền nhìn thấy Thẩm Chi Diệu mặc một bộ đồ trắng ở nhà từ trên tầng đi xuống, bộ đồ đó càng cho thấy đôi chân anh rất dài, tỉ lệ người anh vô cùng hoàn mỹ. Thẩm Tinh Không nhìn anh, mái tóc anh rũ xuống, hai mắt vẫn hơi sưng lên, chắc là vẫn chưa khỏe hẳn. Lạc Đơn Thụy đỡ lấy cánh tay anh, giống như...đang đỡ một người già....

Thẩm Tinh Không cúi đầu mím chặt môi lại, liền nghe thấy Thẩm Chi Diệu hắng giọng hai tiếng rồi nói khàn khàn với chị Hoan: “Chuẩn bị cho Lạc tiểu thư một phần nữa.”

Thẩm Tinh Không nhìn anh, Thẩm Chi Diệu thờ ơ ngồi xuống ghế, anh uống một cốc nước lọc, nhìn Lạc Đơn Thụy: “Đợi lát nữa anh bảo tài xế đưa em đi, đừng lúc nào cũng ở bên cạnh anh, sẽ truyền nhiễm sang em đấy.”

Lạc Đơn Thụy cầm lấy tay anh, vừa cười vừa nói nhõng nhẽo: “Em không sợ, bị truyền nhiễm rồi thì em cứ dựa vào anh đấy, bắt anh chịu trách nhiệm....”

Thẩm Chi Diệu khẽ cười, đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai cô ta: “Bị ốm thì có hay ho gì đâu, tránh xa anh ta. Tối qua em ở cạnh anh cả đêm, nhớ lát nữa uống thuốc vào.”

Lạc Đơn Thụy cười ấm áp: “Không sao cả! Em thích ở bên cạnh anh, anh ấy, bên cạnh cũng chẳng có người nào chăm sóc cả, nếu như không phải em dùng rượu chà lên người cho anh thì không biết anh còn sốt tới mức nào nữa, lúc em tới anh đều ngủ thiếp đi rồi có tỉnh đâu.”

Thẩm Chi Diệu vẫn chỉ khẽ cười, ánh mắt nhìn cô ta rất sâu, đẩy phẫn bữa sáng người làm chuẩn bị cho mình đưa cho Lạc Đơn Thụy: “Em ăn đi, anh không muốn ăn.”

Lạc Đơn Thụy lại đẩy lại cho anh: “Không được, nhiều ít cũng phải ăn một chút, không có sức lực thì làm sao mà khỏi được?”

Thẩm Tinh Không ngồi phía đối diện đột nhiên đứng lên, nhìn chị Hoan đang bê khay tới: “Giờ em phải đi tới thư viện tìm ít tài liệu, không kịp ăn sáng rồi.”

Chị Hoan liền gọi cô: “Có mấy phút là ăn xong thôi, làm gì mà vội thế!”

Thẩm Tinh Không túm lấy chiếc ba lô, vừa nhìn đồng hồ vừa chạy ra ngoài: “Vội lắm! Muộn chút nữa là thư viện mở cửa rồi, tới lúc đó sách của em bị người khác mượn mất thì hỏng!”

Chị Hoan nhìn cô vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, nhìn Thẩm Chi Diệu thần sắc không có chút thay đổi gì, chị bê chiếc khay đứng đó không biết nên làm gì.

Lạc Đơn Thụy khẽ cười, đón lấy: “Để A Diệu ăn đi, anh ấy phải bổ sung chút năng lượng.”

Thẩm Chi Diệu cũng không nói gì, bàn tay đang cầm lấy chiếc cốc trên bàn liền trắng bệch ra.

Lạc Đơn Thụy giúp anh trộn đều đĩa salad lên, đưa cho chiếc thìa: “Anh ăn đi, anh xem anh, nhìn hốc hác đi bao nhiêu.”

.............

Thẩm Tinh Không chạy ra khỏi nhà, cô có chút bực dọc khoác ba lô lên vai, tài xế nhìn cô, hỏi cô có cần dùng xe không, Thẩm Tinh Không nói không cần, tự mình đi ra cổng rồi đi hướng về phía điểm xe bus.

Cô ở thư viện cả một ngày, cô chẳng có tài liệu gì cần tìm cả, chỉ là muốn rời khỏi cái “nhà” đó.

Cô nhìn rất nhiều ngôi trường đại học, cảnh quan đẹp đẽ, học thuật đỉnh cao, tinh thần học tập hào hứng....

Ngồi trên ghế lật xem tài liệu, cô lại nhớ tới người phụ nữ Lạc Đơn Thụy đó, cô ta vậy mà có thể nói rằng chính cô ta chà rượu lên người Thẩm Chi Diệu giúp anh giảm sốt, Thẩm Chi Diệu thế mà cũng tin, vậy cô thì sao? Tối qua Thẩm Tinh Không cô đã làm gì? Làm tốt lắm, cô không hi vọng anh sẽ nhớ, và anh thì thật sự không nhớ một chút nào cả!

Thẩm Tinh Không vê vê trang giấy, nếu bọn họ đã ân ái với nhau như vậy thì cô thề sau này cô sẽ không nói chuyện với anh nữa, cũng không cho phép anh lại gần bản thân mình nửa bước!

Cô rút giấy ăn ra, lau lên bàn tay và những ngón tay của mình, được lắm, cô cũng không hi vọng bàn tay mình còn lưu giữ một chút hơi ấm hay còn có gì đó liên quan tới anh!

Ngồi trong thư viện cả ngày, cô vừa đi ra khỏi cổng liền nhìn thấy chiếc xe ngoài cổng có vẻ quen quen, cô nheo mắt lại nhìn, người đàn ông đứng bên cạnh chiếc xe... là A Tiến.

Thẩm Tinh Không nở nụ cười, cô vội vàng chạy lại gần kéo tay A Tiến cô hỏi: “Vết thương của anh khỏi chưa? Anh nghỉ phép đã đi đâu đấy?”

A Tiến nhìn cô, đôi môi khẽ mỉm cười, ánh mắt anh nhìn cô hiền hòa: “Tôi khỏi rồi, còn cô, vết thương tách chỉ rồi còn đau không?”

Thẩm Tinh Không cảm thấy có chút ngại ngùng, anh bị bản thân mình hại bị thương, bản thân không có việc vì lại còn bị viêm dạ dày, đúng là yếu đuối tới nực cười, cô gãi gãi đầu: “Không đau nữa, đợt vừa rồi anh nghỉ ngơi có tốt không?”

A Tiến gật đầu: “Ở bên người nhà suốt!”

Thẩm Tinh Không nhìn anh hỏi một câu trả lời một câu, cô có chút bực mình, cô cũng không thể nào nhiệt tình được với khúc gỗ này, cô khẽ thở dài kìm nén cảm xúc, nhìn anh và hỏi: “Sao anh biết tôi ở đây?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện