Hà Dĩ Kiệt lôi bàn tay của con gái đánh vào trên mặt mình. Nặc Nặc bé nhỏ lại dùng sức lắc đầu quầy quậy, không muốn đánh ba mình. Bàn tay xinh xinh ôm lấy cổ của anh, cái đầu chui sâu vào trong ngực của anh. Tiếng khóc của con gái tựa như một lưỡi kiếm xoáy vào trong trái tim của anh. Trong lòng Hà Dĩ Kiệt thấy đau đớn đến khó chịu, tựa như bị lưỡi dao cắm vào, xoáy mạnh một cái thật sâu. Anh ôm chặt con gái không chịu buông tay ra nữa. Tiếng khóc của Nặc Nặc đã dần dần dịu lại, anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của con gái, ghé sát vào bên tai con, nhẹ giọng dịu dàng thủ thỉ, từng tiếng từng tiếng một để vỗ về con gái. Thỉnh thoảng Nặc Nặc lại rùng mình một cái dường như bé vẫn bị hoảng hốt, khuôn mặt khóc nhiều, nước mắt nguệch ngoạc, nhìn giống nhưng một con mèo khoang nhỏ. Đôi mắt sưng húp lên, quanh miệng vẫn còn đỏ rực vì bị bỏng. Hà Dĩ Kiệt không dám nhìn con gái, chỉ ôm con vào trong ngực, áp khuôn mặt nhỏ nhắn của Nặc Nặc vào trước ngực mình, rồi sau đó mới chậm rãi đứng lên. Trong khóe mắt vẫn còn đọng những giọt lệ đau thương, ánh mắt tựa như lưỡi kiếm sắc bén, tràn đầy sự đe dọa nhìn thẳng vào Đỗ Phương Phương, lúc này đang trợn mắt há hốc mồm, sắc mặt tái nhợt. Ánh mắt của anh nhìn cô lộ rõ vẻ tuyệt tình lạnh lẽo, làm cho Phương Phương thấy sợ hãi, muốn tránh đi cũng không tránh nổi.

Nếu như không phải anh cảm thấy không yên tâm với thư ký Triệu, nếu như không phải anh cố ý thiết lập nên cái bẫy này, lấy cớ phải đi tiễn bí thư Tiếu ra nước ngoài, nên buổi giữa trưa sẽ không trở về ăn cơm cùng với Nặc Nặc, nếu như không phải anh nhờ thuộc hạ của Thiệu Đình giúp anh đưa bí thư Tiếu đi, còn chính anh nửa đường liền quay trở về, thì chắc chắn anh sẽ không thể tận mắt chứng kiến, nhìn thấy cái cảnh thế này. Anh cũng sẽ không sao tin nổi, đến tột cùng, trái tim của một con người sẽ xấu xa đen tối đến mức độ nào!

Đỗ Phương Phương bị ánh mắt của anh chiếu thẳng vào như vậy, bất giác liền lui về phía sau. Tận sâu trong đáy lòng của cô đang cực kỳ run sợ, bộ của dạng lúc này của Hà Dĩ Kiệt thực sự quá kinh khủng. Cô chưa từng bao giờ nhìn thấy ánh mắt của anh như thế này. Đó là một cái nhìn tối tăm, bén ngọt chứa đầy sự lạnh lùng hà khắc, tựa như hận đến không thể giết cô, xé cô ra trăm mảnh vậy. Rốt cuộc cô đã cảm nhận được rồi, cảm nhận được trái tim của anh cứng rắn đến mức nào, tàn nhẫn đến mức nào. Cô chạm vào anh thì được, nhưng tuyệt đối không thể được phép chạm tới điểm giới hạn cuối cùng của anh, anh sẽ không bỏ qua cho cô, tuyệt đối không bao giờ!

Nhưng cô là ai chứ? Cô là con cháu của nhà họ Đỗ tiếng tăm lừng lẫy khí thế bừng bừng. Đỗ Phương Phương cô là một người kiêu ngạo, tuyệt đối không bao giờ chịu cúi đầu nhận thua, cho dù bị anh nhìn thấy tận mắt thì đã sao chứ? Ai bảo anh đã làm những việc có lỗi trước, chính anh đã không chung thủy đối với cuộc hôn nhân của bọn họ, chính anh đã chơi đùa bên ngoài, còn sinh ra một đứa con gái riêng, để chọc ngoáy trái tim của cô! Cô hành động như vậy thì đã làm sao? Cô sai ở chỗ nào nhỉ? Đổi lại người khác, chỉ sợ sớm đã giết chết cái con thỏ nhỏ chết dẫm kia rồi!

Ai bảo anh đã làm những việc có lỗi trước, chính anh đã không chung thủy đối với cuộc hôn nhân của bọn họ, chính anh đã chơi đùa bên ngoài, còn sinh ra một đứa con gái riêng, để chọc ngoáy trái tim của cô! Cô hành động như vậy thì đã làm sao? Cô sai ở chỗ nào nhỉ? Đổi lại người khác, chỉ sợ sớm đã giết chết cái con thỏ nhỏ chết dẫm kia rồi!

Chẳng qua cô cũng chỉ có mắng chửi con bé vài câu, đánh cho con bé vài cái thôi mà, như vậy tội cô đáng chết sao? Văn Tương Tư là người, con gái của Văn Tương Tư là bảo bối, còn cuộc đời của Đỗ Phương Phương cô đây đáng bị để cho hai mẹ con Tương Tư giày xéo lên sao? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhìn thấy anh và người phụ nữ khác sinh con đẻ cái như vậy nên mới nổi cơn tức giận. Nhưng mà cô cũng chỉ đánh chửi con bé vài câu thì đã làm sao nhỉ? Trong lòng cô đã không được thoải mái, chẳng lẽ còn muốn cô phải nuốt nghẹn, ép buộc bản thân mình phải chịu uất ức hay sao? Chẳng lẽ cô không được phép khó chịu, chẳng lẽ cô phải chấp nhận để cho bản thân phải chịu tổn thương sao? Càng nghĩ Đỗ Phương Phương càng cảm thấy mình bị uất ức hơn, càng nghĩ trong lòng lại càng thấy tức giận hơn. Bây giờ anh sẽ nhìn cô với con mắt thế nào nhỉ? Đau lòng? Không sao chịu nổi? Muốn đánh cô hay là muốn mắng cô? Đỗ Phương Phương cô đây không sợ, cô không sai, cho dù chuyện này có đi đến tận cuối trời chăng nữa thì cô cũng không sai!

Đang buổi giữa trưa, ánh mặt trời chói lóa từ cửa sổ chiếu vào trong căn phòng, Hà Dĩ Kiệt đứng ở bên cạnh cửa đón ánh nắng, nhưng cả người anh lại tựa như quỷ Satan từ trong địa ngục đi ra. Nơi đáy mắt anh chỉ thấy một màu đen tối tăm, dày đặc tưởng như sắp bao phủ lên khắp người. Đỗ Phương Phương đứng quay lưng vào cửa sổ, những vầng sáng chiếu vào phía sau lưng cô, một nửa mặt cô chìm trong thứ ánh sáng lờ mờ, không thể nhìn không rõ được biểu cảm trên mặt của cô lúc này.

Trái tim của Hà Dĩ Kiệt rắn lại như đá tảng, anh cũng không muốn tốn công nhiều lời với cô, chỉ cúi đầu hôn nhẹ vào trán con gái, xoay người nói với Tĩnh Tri: "Tĩnh Tri, cô ôm Nặc Nặc giúp tôi một lát được không?"

Nặc Nặc vừa nghe thấy vậy, lập tức từ trong lòng ngực của anh ngẩng đầu lên, nước mắt lại bao phủ đôi mắt to, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay của anh, vẻ rất đáng thương: "Ba ba... Ba ba ôm...".

Ngực Hà Dĩ Kiệt đau nhói, anh cũng không muốn buông con gái ra, nhưng anh lại càng không thể chấp nhận để con gái mình lại bị kinh hãi. Bởi vậy, anh vừa ôm con gái vừa an ủi vài câu, sau đó không để ý đến con gái đang khóc lóc, cương quyết trao Nặc Nặc cho Tĩnh Tri ôm vào trong lòng.

Tĩnh Tri khóc đến vành mắt đỏ ửng. Cô cuống quít nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Nặc Nặc. Động tác của cô dịu dàng, khuôn mặt vừa ấm áp lại vừa hiền hậu, rất thân thiện. Nặc Nặc ngửi thấy mùi hương hoa sơn chi trên người cô, cái mũi không khỏi hít hít mấy cái, miệng kêu lên: "Mẹ, mẹ...thơm..."

Mẹ cũng rất thích làm đẹp, trên người mẹ cũng có mùi thơm như vậy.

Tĩnh Tri không kiềm chế nổi nữa, khoang mũi lại cay xộc lên, nhưng cô vãn cố nén lại nước mắt, cúi đầu hôn nhẹ cô bé: "Nặc Nặc ngoan, dì ôm Nặc Nặc đi xuống lầu tìm chị nhỏ chơi với Nặc Nặc nhé, được không?"

Đôi mắt to của Nặc Nặc đảo vòng quanh, vừa ghé vào trong ngực Tĩnh Tri vừa quay đầu nhìn Hà Dĩ Kiệt, duỗi bàn tay nhỏ bé về phía anh nói đầy vẻ tủi thân: "Ba ba, ba ba ôm..."

"Nặc Nặc nghe lời dì nhé, con xuống lầu chơi với chị nhỏ, ba ba lập tức sẽ xuống dưới tìm Nặc Nặc, ba ba cam đoan đấy, được không?" Hà Dĩ Kiệt dỗ dành con gái cực kỳ kiên nhẫn. Nhưng Mạnh Thiệu Đình nhìn vào ánh mắt của anh thấy có chút khác thường, đáy mắt Hà Dĩ Kiệt dần dần hiện rõ sự xúc động. Anh đã từng cho rằng một người đàn ông như Hà Dĩ Kiệt, cả đời này cũng sẽ không bao giờ thay đổi. Thật ra, chẳng qua Dĩ Kiệt chưa gặp được người có thể khiến anh biến đổi thành người khác mà thôi. Nhưng đến khi thật sự gặp được, tiếc rằng Tương Tư đã chết...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện