Cô không do dự, cầm súng đặt lên đầu hắn :''Các ngươi không để cho ta đi, ta liền giết hắn.''
Rõ ràng ông già không chịu uy hiếp, nói: ''Mày dám nả một phát súng với nó, tao liền đem mày và Triệu Quân đánh thành cái gậy, mày tin hay không? Chúng tao có nhiều súng như vậy, mà mày chỉ có một khẩu súng, mày có cần thử xem ai nhanh hơn không.''
''Ông mà giết tôi, tôi liền cho con ông phải chôn theo.''
Nhưng ông già không tin cô, ''Đừng nháo, chẳng lẽ tao nhìn không ra, mắt của mày không có sát ý. Nhưng mà tao có thể đánh mày thành cái gậy, mày thúc thủ chịu trói đi.''
Cô thở phì phò, để súng xuống, hỏi Diệc Phồn :''Bây giờ nên làm gì?"
Diệc Phồn cũng thở dài một cái, nói với cha hắn :''Cha cần gì phải như vậy. Nếu cha giết cô ấy, con cũng không muốn sống, cha thả họ đi đi.''
"Không thể nào, nếu như con trai tao mà có thể chết vì người ngoài, vậy không phải là con trai của tao, mày lấy cái chết uy hiếp tao, mày chết đi. Tao xem như chưa sinh ra đứa con là mày.'' Ông nói dọa.
''Vậy con không chết, con thoái hôn. Con không kết hôn, nhưng cha phải thả họ đi, bảo con mai kết hôn, con cũng đồng ý, cha tự mình làm đi.'' Hắn vì cô ngay cả hạnh phúc cả đời cũng đem ra, hết cách rồi, hắn nợ cô quá nhiều, không biết năm tháng nào mới trả hết.
''Đậu Diệc Phồn.'' Cô có không nhịn được, gọi tên cô.
Diệc Phồn nhìn cô một cái :''Không sao, mười năm sau, tôi vẫn là một hảo hán.''
Cô hiểu ý tứ của hắn, lại cảm thấy cô đối với hắn có chút tàn nhẫn :''Nhưng. . . . . ."
"Không có nhưng nhị gì hết, cha có đồng ý không.'' Hắn hỏi.
Hôn sự của hắn xác thực là không thể bỏ xuống, bụng của cô ta càng lúc càng lớn, tới tháng sau sẽ lộ bụng bầu rồi, nhà bên đó thấy hắn chậm chạp không có động tác kế tiếp, cũng có chút không kịp đợi. Ông già cân nhắc thiệt hơn, gật đầu một cái nói: ''Được rồi! Thả bọn họ đi, nhưng cha muốn con nói chuyện giữ lời, nếu không bất luận bọn họ đi tới chỗ nào, tao sẽ bắt lại.''
Hắn gật đầu, ''Con sẽ tuân thủ lời hứa.''