Cảm giác ở vết mổ rất quái lạ, khó chịu không sao tả xiết.​” Nhạc Nhạc không chịu nghe theo mà khóc lóc.

Phương Tử Minh khó khăn đứng dậy, đi vào phòng tắm với vẻ mặt nghiêm trọng, sau đó cởi quần ra kiểm tra vết mổ ở vùng dưới.​” Anh ta nói với giọng run run.

Tuy bề ngoài không nhìn thấy gì nhưng cảm giác khác thường tràn ngập trong anh ta, cơ thể anh ta như muốn nói rằng nó đang rất không thoải mái.​Hôm nay có thể nói là một ngày anh ta phải chịu đau đớn nhất trong đời, cái chỗ xấu hổ kia vẫn luôn tra tấn anh ta.

Phương Tử Minh lại mặc quần áo, chậm chạp rửa mặt, đánh răng với khuôn mặt đờ đẫn, sau đó mặc quần áo đi xuống tầng dưới.​Trong nháy mắt, anh ta cảm thấy đau đớn đến mức muốn nổi điên lên.

Anh ta trách cứ Ngu Tịch Lam trong lòng. Tối hôm qua anh ta đã nói là không ăn rồi mà cô cứ khuyên anh ta ăn, thật là quá xằng bậy!​Thậm chí anh ta còn không để ý đến có một chiếc xe luôn bám đuôi xe anh ta ở phía sau.

“Anh dậy rồi à, em còn vừa định lên tầng gọi anh.” Ngu Tịch Lam ngẩng đầu nhìn anh ta từ phía dưới cầu thang.​Nước dùng có vị gừng cay, chỉ cần uống một ngụm đã đủ để người ta vã mồ hôi, cực kỳ sảng khoái.

Phương Tử Minh trong lòng oán trách nhưng trên mặt lại không dám lộ ra chút khác thường nào, tươi cười nói: “Chào buổi sáng, bà xã!”​Anh ta phát cáu nói: “Em còn chê anh chưa đủ mất mặt à? “Chào buổi sáng.” Ngu Tịch Lam cũng cười tủm tỉm chào hỏi, vẫy tay nói: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong, mau tới ăn đi!”​Tần Tử Nhu ấm ức khóc và biện bạch: “Em làm thế cũng đều là vì Nhạc Nhạc.

“Ờ.” Chịu đựng cảm giác khó chịu, Phương Tử Minh đi tới bàn ăn.​Con không muốn mẹ đi đâu, con cũng không muốn mẹ mới!

Nhưng ngay sau đó, anh ta trừng lớn đôi mắt. Nhìn tô lớn đồ ăn phong phú nóng hôi hổi trên bàn, anh ta có cảm giác miệng vết thương đang âm ỉ đau.​Phương Tử Minh cố nén cơn đau, nở một nụ cười dữ tợn và vặn vẹo, cố gắng an ủi Nhạc Nhạc: “Bố biết Nhạc Nhạc không cố ý làm vậy.

“Buổi sáng, ăn, ăn thứ này á?” Anh ta nói với giọng run run.​Phương Tử Minh vừa đến nơi liền lập tức dừng xe lao vào căn hộ và gọi: “Nhạc Nhạc, bố đến rồi đây!

“Đúng vậy, em rất vui khi nghĩ đến chuyện chúng ta sắp chào đón một em bé, cho nên đã chuẩn bị mì hải sản để chúc mừng.” Ngu Tịch Lam đưa đôi đũa cho người đàn ông, thúc giục nói, “Anh mau ăn đi, đừng ngây người ra thế nữa. Nguội rồi ăn không ngon đâu.”​Vừa nói, anh ta vừa nhìn Tần Tử Nhu đang cùng đi tới ở phía sau, mục đích muốn dò hỏi cô ta rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra nhưng cuối cùng lại thấy Tần Tử Nhu cũng đang khóc sướt mướt.

Mì hải sản siêu đắt đỏ, nguyên con tôm hùm đập vào trong mắt. Trên mép tô xếp những con tôm to xung quanh, bên trong còn có thịt hàu và bào ngư. Nước dùng có vị gừng cay, chỉ cần uống một ngụm đã đủ để người ta vã mồ hôi, cực kỳ sảng khoái.​Ăn xong một tô mì hải sản, Phương Tử Minh có ảo giác như vết mổ ở phía dưới đang nóng rực và sưng tấy lên.

Phương Tử Minh muốn từ chối: “Anh, không đói bụng…”​”

“Sao lại không đói chứ, anh thích ăn nhất mì hải sản mà. Anh phải ăn hết đấy.” Ngu Tịch Lam đẩy anh ta ngồi xuống.​Sau này Nhạc Nhạc có thể thật sự nhớ rõ mình ư?

Phương Tử Minh cảm giác được một luồng áp lực, với cái trán lấm tấm mồ hôi, anh ta gắp một con tôm lên và nhắm mắt nhét vào miệng.​” Ngu Tịch Lam đẩy anh ta ngồi xuống.

Ăn thôi, anh ta hung hăng ăn!​Một khi Nhạc Nhạc được đưa đến trại trẻ mồ côi, Tần Tử Nhu cần phải trước tiên dạy cậu những điều gì có thể nói và điều gì không thể.

Ăn xong một tô mì hải sản, Phương Tử Minh có ảo giác như vết mổ ở phía dưới đang nóng rực và sưng tấy lên. Anh ta đẩy cái tô sạch trơn ra, cầm lấy chìa khoá rồi tập tễnh ra khỏi cửa: “Ăn xong rồi, anh đi làm đây.”​Anh ta chỉ cảm thấy phía dưới càng khó chịu hơn, trong lúc bước đi không thể không lê bằng một chân.

Ở phía sau anh ta, Ngu Tịch Lam lạnh lùng hừ một tiếng.​” Anh ta căm giận, không nói tiếp.

Phương Tử Minh ngồi trong xe, cảm giác kỳ lạ ở phía bên dưới khiến anh cảm thấy xấu hổ khôn kể. Vốn dĩ việc đến bệnh viện làm phẫu thuật triệt sản đã là một điều nhục nhã đối với anh ta, bây giờ miệng vết thương chẳng những không lành mà dường như còn bị nhiễm trùng. Tưởng tượng đến cảnh phải phơi vùng kín của mình ra để cho bác sĩ tuỳ ý kiểm tra, anh ta không khỏi sinh ra ý định trốn tránh.​”Nhạc Nhạc, con ngoan nào, con nghe lời được không?

Trên đường đi, nhìn thấy một hiệu thuốc, anh ra đi xuống mua thuốc chống viêm rồi vội vã đến công ty.​Ngu Tịch Lam đã chịu đồng ý nhận nuôi Nhạc Nhạc nên anh ta tạm thời quên mất cảnh giác, không màng bất cứ điều gì mà chạy thẳng đến nơi mình kim ốc tàng kiều.

Chỉ cần miệng vết thương đỡ viêm thì tốt rồi, chắc là không đến bệnh viện cũng chẳng sao đâu!​”

Đến công ty, Phương Tử Minh lén lút bôi thuốc trong văn phòng, cảm nhận được sự mát lạnh trong giây lát, anh ta cũng thả lỏng tinh thần.​Mì hải sản siêu đắt đỏ, nguyên con tôm hùm đập vào trong mắt.

Đợi đến khi chính thức bắt đầu làm việc, Phương Tử Minh cũng quên đi cảm giác khó chịu trên người. Sau khi ăn cơm xong và đi vệ sinh, anh ta mới cảm thấy có chút gì đó không ổn.​”

Tại sao đi tiểu lại hơi khó khăn, hơn nữa bụng dưới cũng đau một chút, eo cũng cảm thấy ê ẩm, đây có được tính là di chứng sau khi thắt ống dẫn tinh không?​Cô ta biết Phương Tử Minh vừa mới phẫu thuật thắt ống dẫn tinh hôm qua nên cô ta thật sợ Nhạc Nhạc làm anh ta bị thương đến chỗ nào đó, sau này lại trách cứ Nhạc Nhạc, vội khuyên nhủ: “Hay là cứ đến bệnh viện khám thử xem, nhỡ đâu…”

Chịu đựng cảm giác khó chịu và thắt xong thắt lưng, Phương Tử Minh tự an ủi chính mình, đừng sợ, đợi vết thương lành lại thì sẽ bình thường thôi.​”

Vất vả lắm mới nhịn được đến lúc tan sở thì Phương Tử Minh lại nhận được một cuộc gọi từ Tần Tử Nhu nói rằng Nhạc Nhạc đang quấy khóc, la hét đòi gặp bố và bảo anh ta đến đó một chuyến.​Tần Tử Nhu dỗ thế nào cũng không được.

Qua điện thoại là có thể nghe thấy tiếng Nhạc Nhạc khóc đến mức khàn cả giọng, chỉ trong chớp mắt Phương Tử Minh đã cảm thấy đau lòng, thậm chí còn quên luôn cả cảm giác khó chịu trên người, lập tức nói: “Nói với Nhạc Nhạc là anh sẽ đến ngay, đừng khóc nữa.”​”

Ngu Tịch Lam đã chịu đồng ý nhận nuôi Nhạc Nhạc nên anh ta tạm thời quên mất cảnh giác, không màng bất cứ điều gì mà chạy thẳng đến nơi mình kim ốc tàng kiều. Thậm chí anh ta còn không để ý đến có một chiếc xe luôn bám đuôi xe anh ta ở phía sau.​Chịu đựng cảm giác khó chịu và thắt xong thắt lưng, Phương Tử Minh tự an ủi chính mình, đừng sợ, đợi vết thương lành lại thì sẽ bình thường thôi.

Phương Tử Minh vừa đến nơi liền lập tức dừng xe lao vào căn hộ và gọi: “Nhạc Nhạc, bố đến rồi đây!”​Chịu đựng đau đớn một hồi, Phương Tử Minh mới khôi phục lại một chút, anh ta tái mét mặt mày gắng gượng ngồi dậy, yếu ớt lắc đầu từ chối: “Đỡ, đỡ anh lên giường nằm một lát, không cần đến bệnh viện đâu.

“Bố ơi, bố ơi!” Nhạc Nhạc khẽ kêu lên, trong giọng nói còn mang theo tiếng nức nở, chân nhỏ chạy thoăn thoắt về phía Phương Tử Minh.​Ví dụ như nhất định không được nói mình có bố mẹ, còn phải giả vờ không quen biết Phương Tử Minh, không thể nói anh ta chính là bố mình.

Phương Tử Minh ngồi xổm xuống ôm lấy Nhạc Nhạc, đau lòng lau nước mắt cho cậu bé: “Nhạc Nhạc sao vậy? Sao con lại khóc?”​Cô ta thận trọng hỏi: “Anh thật sự không đến bệnh viện à?

Vừa nói, anh ta vừa nhìn Tần Tử Nhu đang cùng đi tới ở phía sau, mục đích muốn dò hỏi cô ta rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra nhưng cuối cùng lại thấy Tần Tử Nhu cũng đang khóc sướt mướt.​Phương Tử Minh muốn từ chối: “Anh, không đói bụng…”

“Bố ơi, con muốn mẹ, con muốn ở cùng mẹ cơ.” Nhạc Nhạc ôm lấy và lay người anh ta, khóc lóc kể lể với giọng nói trẻ con. “Hu hu hu, mẹ không cần con nữa, Nhạc Nhạc không muốn không có mẹ đâu.”​”

Tần Tử Nhu lau nước mắt và nói: “Em thu dọn đồ vậy cho Nhạc Nhạc và nói với con rằng cần phải xa nhau mấy ngày, nghe vậy con liền khóc.”​”Bố ơi, con muốn mẹ, con muốn ở cùng mẹ cơ.

Một khi Nhạc Nhạc được đưa đến trại trẻ mồ côi, Tần Tử Nhu cần phải trước tiên dạy cậu những điều gì có thể nói và điều gì không thể. Ví dụ như nhất định không được nói mình có bố mẹ, còn phải giả vờ không quen biết Phương Tử Minh, không thể nói anh ta chính là bố mình.​Vốn dĩ việc đến bệnh viện làm phẫu thuật triệt sản đã là một điều nhục nhã đối với anh ta, bây giờ miệng vết thương chẳng những không lành mà dường như còn bị nhiễm trùng.

Nhưng Nhạc Nhạc chỉ là một đứa trẻ chưa đầy ba tuổi. Ngay khi nghe tin mình sẽ phải xa mẹ, sẽ không được gặp bố mẹ trong rất nhiều ngày và phải ở một mình tại nơi xa lạ, cậu lập tức khóc mãi không ngừng.​” Ngu Tịch Lam ngẩng đầu nhìn anh ta từ phía dưới cầu thang.

Tần Tử Nhu dỗ thế nào cũng không được. Nghe cậu bé đòi bố, cô ta liền gọi điện gọi Phương Tử Minh tới.​Nhưng Nhạc Nhạc chỉ là một đứa trẻ chưa đầy ba tuổi.

“Nhạc Nhạc à, không phải là mẹ không cần con đâu. Mẹ con chỉ có việc nên phải đi xa mấy ngày, sau đó con sẽ có một người mẹ mới, đến lúc đó, bố cũng trở về với con. Sau đó, bố sẽ ở bên con, chăm sóc con, con đừng khóc, có được không?” Phương Tử Minh dỗ dành nói.​Nhưng ngay sau đó, anh ta trừng lớn đôi mắt.

“Không được, con phải ở với mẹ cơ. Con không muốn mẹ đi đâu, con cũng không muốn mẹ mới!” Nhạc Nhạc không chịu nghe theo mà khóc lóc. Trẻ con bẩm sinh đã bám mẹ, nghe thấy việc mẹ phải xa mình, dù chưa đến thời gian thì cậu vẫn sợ hãi khóc lóc.​” Phương Tử Minh đau đến không nói nên lời, không ngừng hít vào.

“Nhạc Nhạc, con ngoan nào, con nghe lời được không? Bố sẽ mua cho con thật nhiều đồ chơi, ôi,……” Phương Tử Minh đột nhiên kêu lên thảm thiết một tiếng rồi ngã xuống đất, đôi tay giữ chặt bộ phận phía dưới.​Nếu không phải Nhạc Nhạc là con anh thì….

“Tử Minh, Tử Minh, anh làm sao thế?” Tần Tử Nhu, người vẫn luôn đứng im một bên không nói một lời, vội vàng chạy tới định đỡ anh ta dậy: “Anh khó chịu chỗ nào à?”​”Nhạc Nhạc à, không phải là mẹ không cần con đâu.

Còn Nhạc Nhạc vừa bị buông ra thì đứng ngơ ngác ở đó, giọt nước mắt trong suốt vẫn còn đọng trên khuôn mặt nhỏ, dáng vẻ vô cùng sợ hãi.​Em có biết anh chật vật, xấu hổ thế nào không?

“Vết thương, vết thương của tôi,… hự,…” Phương Tử Minh đau đến không nói nên lời, không ngừng hít vào.​Sau khi cơ thể đã đỡ hơn, Phương Tử Minh không muốn ở lại lâu, vội vàng lái xe về nhà.

Hóa ra vừa rồi trong lúc khóc quấy và vặn vẹo, Nhạc Nhạc đã đạp mạnh chân nhỏ vào phía dưới của Phương Tử Minh, vừa vặn đạp trúng vào chỗ nào đó xấu hổ và khó chịu nhất. Trong nháy mắt, anh ta cảm thấy đau đớn đến mức muốn nổi điên lên.​Trên đường đi, nhìn thấy một hiệu thuốc, anh ra đi xuống mua thuốc chống viêm rồi vội vã đến công ty.

Đau quá, đau quá đi mất!​Kỳ thực trong lòng cô ta biết Phương Tử Minh sẽ không nỡ để cô ta đưa Nhạc Nhạc đi.

“Hu hu, bố ơi, bố ơi!” Nhạc Nhạc cuối cùng cũng sợ hãi đến mức khóc oà lên, lập tức muốn nhào vào người anh ta.​Ngay khi nghe tin mình sẽ phải xa mẹ, sẽ không được gặp bố mẹ trong rất nhiều ngày và phải ở một mình tại nơi xa lạ, cậu lập tức khóc mãi không ngừng.

Tần Tử Nhu vội nghiêng người để cản cậu bé lại, vừa muốn đỡ Phương Tử Minh dậy vừa gọi Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc ơi, con mau lấy điện thoại lại đây cho mẹ để mẹ gọi xe cứu thương.”​Tần Tử Nhu vội nghiêng người để cản cậu bé lại, vừa muốn đỡ Phương Tử Minh dậy vừa gọi Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc ơi, con mau lấy điện thoại lại đây cho mẹ để mẹ gọi xe cứu thương.

“Vâng ạ vâng ạ!” Nhạc Nhạc vội vàng khóc lóc đi tìm điện thoại.​Nếu anh hối hận thì em sẽ đưa Nhạc Nhạc đi để sau này đỡ phải nhìn sắc mặt anh.

Hu hu, vừa rồi bé không cố ý làm bố bị thương đâu, bé xin lỗi bố!​Anh phải ăn hết đấy.

Chịu đựng đau đớn một hồi, Phương Tử Minh mới khôi phục lại một chút, anh ta tái mét mặt mày gắng gượng ngồi dậy, yếu ớt lắc đầu từ chối: “Đỡ, đỡ anh lên giường nằm một lát, không cần đến bệnh viện đâu.”​”Không được, con phải ở với mẹ cơ.

Tần Tử Nhu sốt ruột không thôi. Cô ta biết Phương Tử Minh vừa mới phẫu thuật thắt ống dẫn tinh hôm qua nên cô ta thật sợ Nhạc Nhạc làm anh ta bị thương đến chỗ nào đó, sau này lại trách cứ Nhạc Nhạc, vội khuyên nhủ: “Hay là cứ đến bệnh viện khám thử xem, nhỡ đâu…”​“Anh dậy rồi à, em còn vừa định lên tầng gọi anh.

“Được rồi, anh không sao, đừng nói chuyện làm phiền anh nữa.” Phương Tử Minh thô lỗ ngắt lời cô ta, trong lòng như có lửa đốt.​Trẻ con bẩm sinh đã bám mẹ, nghe thấy việc mẹ phải xa mình, dù chưa đến thời gian thì cậu vẫn sợ hãi khóc lóc.

Từ hôm qua đến hôm nay chẳng có chuyện gì suôn sẻ cả, anh ta hơi hối hận vì đã đi làm phẫu thuật.​Nguội rồi ăn không ngon đâu.

Tần Tử Nhu cắn môi, chật vật đỡ người đàn ông vào phòng, sau đó giúp anh ta nằm xuống.​Phương Tử Minh khó khăn đứng dậy, đi vào phòng tắm với vẻ mặt nghiêm trọng, sau đó cởi quần ra kiểm tra vết mổ ở vùng dưới.

Cô ta thận trọng hỏi: “Anh thật sự không đến bệnh viện à?” Nhìn sắc mặt của anh ta không ổn chút nào.​” Nhạc Nhạc khẽ kêu lên, trong giọng nói còn mang theo tiếng nức nở, chân nhỏ chạy thoăn thoắt về phía Phương Tử Minh.

Chẳng lẽ Phương Tử Minh không biết chính mình không thoải mái sao?​Hu hu, vừa rồi bé không cố ý làm bố bị thương đâu, bé xin lỗi bố!

Anh ta phát cáu nói: “Em còn chê anh chưa đủ mất mặt à? Nếu em không đưa ra yêu cầu thì anh có phải đến bệnh viện phẫu thuật không? Em có biết anh chật vật, xấu hổ thế nào không?”​Đến công ty, Phương Tử Minh lén lút bôi thuốc trong văn phòng, cảm nhận được sự mát lạnh trong giây lát, anh ta cũng thả lỏng tinh thần.

Chỉ nghĩ đến chuyện phơi bày nơi riêng tư của mình ra cho bác sĩ tuỳ ý kiểm tra, chỉ chỉ trỏ trỏ là Phương Tử Minh lại cảm thấy trong lòng không thể chịu nổi.​” Nhạc Nhạc vội vàng khóc lóc đi tìm điện thoại.

Nếu có thể, anh ta không bao giờ muốn vào bệnh viện đó thêm một lần nào nữa.​“Chào buổi sáng.

Tần Tử Nhu ấm ức khóc và biện bạch: “Em làm thế cũng đều là vì Nhạc Nhạc. Bây giờ anh trách móc em có phải vì anh đã hối hận rồi không? Nếu anh hối hận thì em sẽ đưa Nhạc Nhạc đi để sau này đỡ phải nhìn sắc mặt anh.”​Đợi đến khi chính thức bắt đầu làm việc, Phương Tử Minh cũng quên đi cảm giác khó chịu trên người.

Kỳ thực trong lòng cô ta biết Phương Tử Minh sẽ không nỡ để cô ta đưa Nhạc Nhạc đi. Ngay cả phẫu thuật thắt ống dẫn tinh mà anh ta cũng sẵn sàng làm vì Nhạc Nhạc thì làm sao lại có chuyện thay đổi quyết định chứ?​Anh ta không nhìn thấy một chiếc xe rất quen mắt đang đậu ở bên ngoài.

Phương Tử Minh đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, dùng tay đập mạnh xuống giường, trừng mắt nói: “Bây giờ em có ý gì? Em đang uy hiếp anh phải không? Nếu không phải Nhạc Nhạc là con anh thì….” Anh ta căm giận, không nói tiếp.​Cậu bé khóc đến mức chảy cả nước mũi.

Nếu không phải Nhạc Nhạc thật sự chiếm được trái tim mình thì anh ta sẽ không hy sinh nhiều như vậy.​” Phương Tử Minh đột nhiên kêu lên thảm thiết một tiếng rồi ngã xuống đất, đôi tay giữ chặt bộ phận phía dưới.

“Bố ơi, bố ơi, xin lỗi bố, Nhạc Nhạc không cố ý đâu.” Nhạc Nhạc chen vào bên giường, vô cùng tủi thân nhìn Phương Tử Minh. Cậu bé khóc đến mức chảy cả nước mũi.​Trong khoảng thời gian này, em dạy Nhạc Nhạc cho cẩn thận, nhất định không được để lộ sơ hở vào lúc ‘nhận nuôi’.

Phương Tử Minh cố nén cơn đau, nở một nụ cười dữ tợn và vặn vẹo, cố gắng an ủi Nhạc Nhạc: “Bố biết Nhạc Nhạc không cố ý làm vậy. Bây giờ con đi chơi trước đi, để bố nghỉ ngơi một chút nhé!”​Sau đó, bố sẽ ở bên con, chăm sóc con, con đừng khóc, có được không?

“Vâng!” Nhạc Nhạc dùng sức gật đầu với đôi mắt ngấn nước, sau đó bước từng bước rời đi đầy lưu luyến.​Vất vả lắm mới nhịn được đến lúc tan sở thì Phương Tử Minh lại nhận được một cuộc gọi từ Tần Tử Nhu nói rằng Nhạc Nhạc đang quấy khóc, la hét đòi gặp bố và bảo anh ta đến đó một chuyến.

Phương Tử Minh chịu đựng cho cơn đau qua đi rồi mới nói với  Tần Tử Nhu: “Khoảng nửa tháng nữa là anh sẽ sắp xếp xong mọi việc. Trong khoảng thời gian này, em dạy Nhạc Nhạc cho cẩn thận, nhất định không được để lộ sơ hở vào lúc ‘nhận nuôi’. Đến lúc đó anh cũng sẽ tới đây và cùng huấn luyện Nhạc Nhạc với em, hiểu chưa?”

Tần Tử Nhu buồn bã gật đầu, nghĩ đến chuyện nửa tháng sau sẽ không được gặp Nhạc Nhạc nữa, cô ta không khỏi khổ sở trong lòng. Sau này Nhạc Nhạc có thể thật sự nhớ rõ mình ư?​Còn Nhạc Nhạc vừa bị buông ra thì đứng ngơ ngác ở đó, giọt nước mắt trong suốt vẫn còn đọng trên khuôn mặt nhỏ, dáng vẻ vô cùng sợ hãi.

Bây giờ cô ta chỉ có thể dùng tương lai tươi đẹp của Nhạc Nhạc để tự an ủi một chút thì mới có thể đủ quyết tâm đưa Nhạc Nhạc đi.​”

Sau khi cơ thể đã đỡ hơn, Phương Tử Minh không muốn ở lại lâu, vội vàng lái xe về nhà.​”Hu hu, bố ơi, bố ơi!

Anh ta không nhìn thấy một chiếc xe rất quen mắt đang đậu ở bên ngoài.​Phương Tử Minh trong lòng oán trách nhưng trên mặt lại không dám lộ ra chút khác thường nào, tươi cười nói: “Chào buổi sáng, bà xã!

Khi về đến nhà, sắc mặt Phương Tử Minh rất khó coi. Anh ta chỉ cảm thấy phía dưới càng khó chịu hơn, trong lúc bước đi không thể không lê bằng một chân.​Anh ta đẩy cái tô sạch trơn ra, cầm lấy chìa khoá rồi tập tễnh ra khỏi cửa: “Ăn xong rồi, anh đi làm đây.

Hôm nay có thể nói là một ngày anh ta phải chịu đau đớn nhất trong đời, cái chỗ xấu hổ kia vẫn luôn tra tấn anh ta.​”Bố ơi, bố ơi, xin lỗi bố, Nhạc Nhạc không cố ý đâu.

Hiện tại Phương Tử Minh chỉ muốn nhanh nhanh về nhà kiểm tra một chút vết thương phía dưới của mình, không phải là bị rách ra rồi đấy chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện