Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Cô em xinh tươi mộng nước như thế mà nói giết là giết, hai người có chút đau lòng, để làm hầu gái ấm giường không tốt, haiz.

Thu Trảm Ngư thương lượng nói.

- Đại ca, sau này chúng ta có thể thương hoa tiếc ngọc một chút được không.

- Đúng đấy, đúng đấy, cô em này thật sự rất đáng yêu.

Đầu Nấm Kim Châm gật gật như con lật đật không có điểm dừng, nói ra.

- Các ngươi dù chết cũng phải chết trên người nữ nhân à? Đừng nhảm nữa, lát nữa theo ta vào lòng đất, các ngươi ở một bên nhìn, khi cơ hội đến thì lập tức ra tay, nghe chưa? Tâm tình Lâm Phàm hiện đang rất kích động, ngay phía dưới này vậy mà có một vị Ma tôn đang bị thương nặng.

Nghe danh hiệu đã biết đối phương rất khủng khiếp rồi, tuyệt đối không phải hạng người bình thường.

- Đại ca, yên tâm đi, chúng ta làm mấy chuyện này rất nhuần nhuyễn.

Hai người gật đầu, nghĩ đến việc sắp làm, họ cảm thấy có chút khẩn trương.

Không biết Ma tôn này có lai lịch thế nào, dáng dấp rất xấu hay vô cùng xinh đẹp nữa.

Có đại ca ở đây, bọn họ không hề sợ hãi chút nào.

Vực sâu vạn trượng, ngẫm lại có chút doạ người, chỉ có đại ma đầu mới đến vực sâu vạn trượng dưới lòng đất thế thôi.

Tiên Thiên Ngũ Hành, đã sớm được Lâm Phàm khống chế, hắn nắm giữ vô cùng thông thạo, đại địa cứng rắn dưới chấn động của pháp lực, giống như mặt nước, bề mặt toả ra một vòng lại một vòng gợn sóng.

- Đi!

Lâm Phàm mang hai người tiến vào lòng đất, thân thể Lâm Phàm còn chưa chạm đến nham thạch, nó đã mềm nhũn ra.

- Đây là thần thông gì, sao cường hãn vậy, đại ca?

Thu Trảm Ngư kinh ngạc nhìn, sau đó sắc mặt vui vẻ hỏi.

- Nếu chúng ta biết thần thông bực này, sau này không sợ người ta đuổi giết nữa.

- Đây không phải thần thông, mà là lực lượng của Tiên Thiên Ngũ Hành, muốn chui xuống đất, chỉ cần nắm giữ Tiên Thiên Chi Thổ là được.

Lâm Phàm cười nói, Tiên Thiên Ngũ Hành rất khó tìm nha.

- A! Khó như vậy ư.

Thu Trảm Ngư kinh ngạc thốt.

Trên Vô Tận đại lục, Tiên Thiên Ngũ Hành cũng thuộc hàng chí bảo, thời điểm Lâm Phàm từ những điển tịch tông môn biết điều này, cũng hơi kinh ngạc, Tiên Thiên Ngũ Hành trong Cổ Thánh Giới và Huyền Hoàng Giới không phải đồ vật quá khó tìm, nhưng trong Vô Tận đại lục, lại rất khó kiếm.

Chủ yếu là do rất nhiều người có thực lực cường đại đều biết dùng Tiên Thiên Ngũ Hành luyện khí, cho nên Tiên Thiên Ngũ Hành càng ngày càng ít ỏi.

Muốn tu luyện một môn võ đạo thần thông có Tiên Thiên Ngũ Hành, sợ phải trả một giá không phải lớn bình thường.

Đúng lúc này, Lâm Phàm phát hiện những khối nham thạch phía trước càng ngày càng cứng rắn, hắn phải tiêu hao pháp lực càng lúc càng nhiều.

Nếu như một cường giả Viễn Cổ cảnh bình thường, rất có thể sẽ rơi vào tình trạng hao hết pháp lực và bị kẹt trong lòng đất.

Coi như cường giả Chân tiên cảnh sơ kỳ cũng phải tốn một chút công phu mới có thể tiến vào.

Lúc này, Lâm Phàm cảm nhận dưới chân không còn vật gì, giống như đang dẫm trong hư không vậy.

- Đến rồi, chúng ta nên cẩn thận một chút.

Lâm Phàm nhắc nhở.

- Đại ca, yên tâm, chúng ta tuyệt đối theo sát phía sau người.

Thu Trảm Ngư lên tiếng.

- Ồ, không ngờ dưới đây dĩ nhiên có một không gian lớn như thế, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật sự khiến người ta khó tin.

Nấm Kim Châm thở dài, không gian trong lòng đất này mênh mông vô bờ, khắp nới đều có những đoàn khói đe,n giống như Giao Long đang bay lượn thét gào.

Bốn phía âm khí nặng nề, khung cảnh nhìn có chút khủng bố.

Lâm Phàm mang hai người Thu Trảm Ngư trực tiếp hạ xuống, cuối cùng cũng chạm tới mặt đất, đại địa trong đại địa, quả thật quá kỳ diệu.

Vùng không gian này hẳn là sau này mới được khai sáng ra, bởi vì hư không bốn phía đều có dấu hiệu rất mới.

- Địa phương quỷ quái dọa người quá, nếu không phải đi cùng đại ca, có chết ta cũng sẽ không vào đây đâu.

Thu Trảm Ngư

vỗ vỗ cái ngực mập mạp của mình, nói.

- Có đại ca ở đây, bọn ta còn sợ cái gì, huynh xem có đúng không, đại ca?

Nấm Kim Châm cười khà khà nịnh nọt, bọn họ vẫn rất hứng thú đối với sự tình mạo hiểm lần này.

Bây giờ, bọn họ có một chỗ dựa rất lớn, nội tâm cũng có cảm giác an toàn.

Không biết qua bao lâu.

- Chung quanh đây ngay cả một sinh vật nho nhỏ cũng không có, nếu như ta là một người bình thường, chắc bị doạ cho hỏng mất.

Thu Trảm Ngư nói.

- Đừng nói chuyện.

Lông mày Lâm Phàm ngưng lại, ý bảo yên lặng.

Hai người câm miệng, cảnh giác nhìn xung quanh, thì thầm hỏi.

- Đại ca, làm sao vậy?

- Phía trước có động tĩnh, chúng ta lặng lẽ đi qua nhìn xem có phải là Ma tôn đang chữa thương ở đó hay không, nếu quả như vậy, tuyệt đối không nên sợ hãi đối phương.

Thời điểm không biết rõ tình huống của Ma tôn rốt cuộc như thế nào, Lâm Phàm sẽ không bất cẩn, nếu không, có trời mới biết được sẽ xảy ra tình huống gì.

Nếu thực lực Ma tôn này rất mạnh, rất cường đại, dù bị thương nhưng thực lực còn lại cũng có thể nghiền ép mình, lúc đó chỉ có thể chạy trốn thôi.

Lúc này, phía trước có một đoàn hồng quang, như ẩn như hiện phát ra, đồng thời còn một luồng Ma khí ngất trời, cỗ Ma khí này không giống như bình thường, nếu so sánh nó với Ma khí của Âm Trấn Phong, giống như là Đại Vu gặp Tiểu Vu.

Giữa hai người căn bản không thể so sánh.

Lặng lẽ.

Nhìn bộ dạng ba người Lâm Phàm rất hèn mọn, hèn mọn đến một trình độ nhất định.

Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm cũng phát hiện bộ dạng lúc này của đại ca đã không còn bá đạo như lúc trước nữa rồi, nhìn sao cũng thấy một người hèn mọn bỉ ổi vô địch.

Hai người bọn họ lang bạt trên Vô Tận đại lục rất lâu rồi, chỉ cần có thể bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, làm mấy chuyện bỉ ổi cũng bình thường.

Mà giờ thấy đại ca cũng có bộ dạng như thế, bọn họ có cảm giác tìm được đồng bọn.

Đại ca kinh sợ, vậy chúng ta cũng kinh sợ.

Yên tĩnh!

Ba người bước đi rất nhẹ nhàng, không để một chút âm thanh phát ra, dùng bộ dáng bỉ ổi lục lọi tứ phía, sau đó trốn phía sau một khối nham thạch.

- Đại ca, ngươi nhìn xem, trong đám hồng quang kia giống như có người thì phải.

Thu Trảm Ngư thỏ thẻ.

- Đó không phải hồng quang, hình như là sương mù từ máu thì phải.

Nấm Kim Châm phản bác.

- Ta thấy được, các ngươi đừng làm loạn.

Lâm Phàm lên tiếng.

Chỉ thấy hư không trước mặt, một cột ánh sáng màu đỏ từ trên trời giáng xuống và một cột ánh sáng đỏ khác từ vực sâu phát ra, ở nơi hai đạo hồng quang giao nhau có bóng một nam tử, mặc trường bào đen kịt ngồi trong đó, giống như đã chết rồi.

Người nam tử này mặc áo bào đen, mặt trên có từng đạo pháp tắc bị gãy lìa quấn quanh, đám sương mù máu không ngừng sôi trào, sau đó hóa thành vô số tinh quang tiêu tan.

Những huyết vụ này chính là tinh huyết.

Nhiều tinh huyết như vậy, không biết đã giết chết bao nhiêu nhân tài mới có thể tạo thành a.

Nhưng để Lâm Phàm chú ý nhất chính là, tu vi Ma tôn lúc này còn được mấy phần.

Thời điểm Lâm Phàm phóng tầm mắt nhìn, triệt để ngây ngẩn cả người.

Huyền tiên?

Lâm Phàm cứ ngỡ mình nhìn lầm, nên cố gắng chớp chớp mắt nhìn lại lần nữa, nhưng sự thật vẫn vậy.

Hắn đúng thật là Huyền tiên.

- Các ngươi nói phía trên Chân tiên cảnh là cảnh giới gì?

Lâm Phàm hỏi.

- Đại ca, không phải Huyền tiên à?

Nấm Kim Châm kinh ngạc nói ra, không phải đại ca là Thần tử của tông môn sao, sao lại không biết mấy cảnh giới này.

- Vậy các ngươi nói xem, nếu như một nhân vật bị thương thật nặng, nhưng vẫn có tu vi Huyền tiên xuất hiện trước mặt chúng ta, các ngươi nói, chúng ta chỉnh hắn thế nào đây?

Lâm Phàm hỏi lần nữa.

Thu Trảm Ngư cùng Nấm Kim Châm nghe nói như thế, không chút do dự trả lời.

- Vậy nên tiếp tục làm, một Huyền tiên bị thương nặng, cũng chỉ bộc phát ra thực lực như Chân tiên thôi.

- Hơn nữa, đại ca ngươi cũng có thực lực Chân tiên cảnh, đúng không? Mà chúng ta ở đây có ba người?

- Ồ, đại ca ngươi nói người đó là tên Ma tôn kia à?

Lâm Phàm gật đầu, sau đó cười lạnh một tiếng nói.

- Đi, chúng ta quang minh chính đại ra đánh cướp.

- Được rồi, thích thì nhích thôi.

Hai người Thu Trảm Ngư nở nụ cười tràn đầy tự tin.

- Ma tôn, ngươi làm cái quái gì vậy? Mau mau ra đây chịu chết.

Lâm Phàm cất cao giọng quát.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện