Tô Nhất Trần đập đũa xuống bàn, lạnh lùng quát: “Tô Tử Tích!”

Cậu bé lập tức ngậm miệng, mặc dù cậu bé có hơi sợ cậu cả Tô Nhất Trần nhưng trong lòng rất không phục, thế là xoay người chạy thẳng lên lầu.

Ông cụ Tô nhức đầu xoa trán.

Hai đứa nhóc nhà thằng hai đều không dễ đối phó.

**

Ở đầu bên kia, mẹ Tuyết Nhi, người luôn theo dõi tài khoản của viện sĩ Lào lập tức đọc được bài đăng trên Weibo.

Lần này, không chỉ có tranh của Túc Bảo được đăng mà cả Hân Hân cũng có phần.

Mẹ Tuyết Nhi cảm thấy bất công cực kỳ, Túc Bảo vẽ cũng tàm tạm thôi, miễn cưỡng bằng Tuyết Nhi nhà bà ta.

Thấy Tuyết Nhi ủ rũ, mẹ Tuyết Nhi suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngày mai con không cần đến lớp, mẹ sẽ đưa con đi cắm trại!”

Sắc mặt Tuyết Nhi sáng bừng: “Thật sao?”

Mẹ của Tuyết Nhi cuồng con gái, cô bé cũng tham gia rất nhiều lớp học năng khiếu từ khi mới hai tuổi.

Tuần nào cũng kín lịch, cho dù thỉnh thoảng được nghỉ ngơi, mẹ của Tuyết Nhi cũng sẽ đọc sách cùng cô bé để rèn luyện thói quen.

Vì vậy, cuộc sống của Tuyết Nhi là đến trường – lớp phụ đạo năng khiếu – đọc sách ở nhà.

Bây giờ có thể đi cắm trại, cuối cùng Tuyết Nhi cũng vui vẻ hơn một chút!

Cuối tuần, công viên vịnh nước ngập.

Công viên vịnh nước ngập kia ở bên ngoài tỉnh thành, lái xe phải mất bốn, năm tiếng, nhưng nhà họ Tô trực tiếp lái máy bay trực thăng qua, còn chưa tới một tiếng.

Đó là một cảnh quan rừng rậm tự nhiên, địa điểm cắm trại được chọn ở bãi cỏ trước mặt, giương mắt có thể trông thích hồ nước tự nhiên xanh như ngọc.

“Oa! Đẹp quá đi!” Túc Bảo thán phục.

Tiểu Ngũ đứng trên bả vai cô bé, cạc cạc kêu theo: “Oa oa, thật xinh đẹp!”

Mấy người ông cụ Tô và Tô Nhất Trần không nhịn được cười.

Bà cụ Tô nhìn một vòng, tám đứa con trai của mình đều có mặt, đứa thì dựng lều, đứa thì múc nước, ấm áp mỹ mãn một cách khó hiểu.

Bà ấy không khỏi then nhẹ, nếu không phải Túc Bảo trở về, có lẽ nhà họ Tô mãi mãi không thể nào sum họp như vậy.

Bà cụ Tô ngồi trên xe lăn, mỉm cười nhìn Túc Bảo.

Bé con đuổi theo bươm bướm, vẹt ở phía sau cô bé, bước chữ bát chạy theo, vừa chạy vừa cạc cạc cạc.

Hân Hân vốn đang không vui chạy theo, đuổi theo phía sau một hồi thì bắt đầu từ từ vui vẻ, trên bãi cỏ toàn là tiếng cười của hai cô bé.

Bỗng nhiên Túc Bảo chạy tới, trong tay cầm một bông hoa màu tím, cỏ may mắn màu tím.

“Bà ngoại tặng bà! Đây là hoa cầu nguyện đó!”

Hai đứa bé trai Tô Hà Văn và Tô Hà Vấn vẫn không thân với Túc Bảo và Hân Hân, Tô Tử Tích vắt chân nằm trên nệm hơi, phì cười một tiếng: “Ngây thơ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện