(Cảm tạ bạn #dio94 đã ủng hộ Nguyệt Phiếu!)

Buổi tối, tại bờ Hồ Tây.

"Akatsuki thật sự có thể bảo đảm an toàn cho chúng tôi và chữa khỏi bệnh cho Văn?" - Ngô Đức Chung hỏi lại một lần cuối cùng.

"Ngô đại nhân, câu trả lời tin chắc rằng ngài đã có, tại sao còn phải hỏi? Vả lại, ngoài tin chúng tôi thì ngài còn có thể tin ai, trông chờ vào ai nữa?"

Chính Nam một bộ ăn chắc Ngô Đức Chung, bởi vì hắn biết Ngô Đức Chung không thể không thỏa hiệp được nữa.

Quả cầu tuyết mà Phúc Đạt là người khởi xướng và Luyện Dược Sư công hội cùng Lý gia đẩy đã lăn tới mức khổng lồ, từ sáng ngày hôm nay cả bá tánh bình dân cũng đã tham gia vào.

Ngô gia hiện tại thịt, cá, trứng, mắm đều không mua được!

"Thế nhưng Ngô gia mấy trăm người..."

"Ngô đại nhân! Tôi không có trách nhiệm phải đảm bảo an toàn cho người khác ngoài ba cha con ngài, đó là lời tôi hứa với "tiểu Võ Thần". Và ngài nhớ kỹ, tôi hứa với hắn bởi vì hắn đưa cho tôi lợi ích đủ lớn chứ không phải là vì tôi sợ cái danh "tiểu Võ Thần" hay Thiên Đạo Tông phía sau hắn, cho nên ngài vẫn là tỉnh lại đi."

Ngô Đức Chung siết chặt nắm đấm, khuôn mặt nghẹn tới đỏ bừng nhưng cuối cùng chỉ có thể ủ dột gật đầu: "Như vậy... tôi đồng ý. Các người cứ theo đúng kế hoạch đã đề ra mà làm... Ngô gia chúng tôi... chịu thua!" - Nói, hắn theo đúng yêu cầu của Chính Nam trước đó đã nhắc qua, tự giao ra một sợi thần hồn của mình.

Chính Nam khóe miệng cong lên nụ cười: "Ngô đại nhân, ngài không cần như thế. Kế hoạch lần này chỉ là để cho ngài danh chính ngôn thuận lui về phía sau màn, có thời gian chăm sóc Ngô Đức Văn công tử. Còn chuyện chống Ngô gia lên đã có "tiểu Võ Thần" lo, dù sao thì gánh nặng duy nhất của cậu ấy là em trai đã có người chu toàn rồi, không còn lo lắng gì nữa a."

Ngô Đức Văn cười trừ rồi quay lưng đi, bóng lưng còng xuống xen lẫn với mái tóc dài ngang lưng đã chấm bạc vì cô đơn và mệt mỏi, để Chính Nam cũng hơi chạnh lòng.

Thế nhưng hắn rất nhanh đốc xúc lại tâm tình, phát ra từng đạo mệnh lệnh tới những người có liên quan rồi trở về Lý gia.

...

Ba ngày sau, Phủ thành chủ.

Gréc! Gréc!

Ầm! Ầm! Ầm!

"Đó... đó là thứ gì... yêu thú sao?"

"Yêu thú gì mà yêu thú... có yêu thú như vậy sao... đó... đó là ma quỷ, là yêu quái!"

...

Gréc!

Ầm! Ầm!

Toàn bộ Hà thành lâm vào hỗn loạn khi một "thứ" toàn thân lông lá màu đen, trên đầu có hai cái sừng dê, phía sau còn có cánh dơi và đuôi nhọn cao bằng tòa nhà ba tầng không biết từ đâu xuất hiện bắt đầp đạp phá và giết người... trong phủ thành chủ.

"Tại... tại sao lại như vậy!? Tại sao nó lại thoát ra a!" - Ngô Đức Chung la lớn, giống như cố ý để cho tất cả mọi người đều nghe thấy.

"Chung, mau sơ tán mọi người, để cha cản nó lại." - Ngô Đức Hoàng cũng xuất hiện, thậm chí còn cực kỳ khoa trương muốn một chọi một với "thứ" khổng lồ kia.

"Cha... không nên..."

Ngô Đức Chung la lên tê tâm liệt phế, thế nhưng còn chưa hết câu liền nhìn thấy "thứ" kia xé đôi Ngô Đức Hoàng thành hai nửa, máu tươi bão táp.

"Aaaaa... nghiệt súc... mau đền mạng..."

Ngô Đức Chung hai mắt đỏ bừng xông thẳng tới "thứ" kia quyết tâm trả thù cho cha, thế nhưng không ra ba giây liền quỳ, bị "nó" bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến, tràng cảnh cực kỳ kinh dị.

Xung quanh binh lính, bình dân, các tu luyện giả cấp thấp liền quay đầu chạy.

Nói giỡn, ngay cả Nguyên Anh trung kỳ Ngô Đức Chung, Lý Sương viên mãn Ngô Đứng Hoàng một chiêu còn không trụ được thì họ ở lại chỉ có thể làm mồi cho "thứ" kia mà thôi.

...

"Đúng là... ma quỷ. Cho dù đó chỉ là hóa thân nhưng nếu Ngô Đức Văn còn chút nhân tính cũng sẽ không nhai sống cha hắn như vậy a." - Tú Anh phú bà mặc dù mang theo Minh giới huyết mạch nhưng cô cũng không thể không rùng mình với màn ăn tươi nuốt sống vừa rồi.

Vũ Tuyết phú bà cắn răng không nói, nếu không gặp Chính Nam, sợ rằng cô cũng giống thứ yêu ma quỷ quái dưới kia, chỉ biết đập phá, giết chóc và... ăn thịt người.

Cảm nhận được tâm tình chị mình, Vũ Vân ôm lấy khuỷu tay Vũ Tuyết phú bà vào lòng, khẽ lung lay an ủi.

"Mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi, khoảng năm phút nữa Khủng Hóa Phù sẽ hết hiệu lực, chúng ta đồng loạt phát động tổng tiến công. Cố gắng đừng để thiệt hại lan ra bên ngoài phủ thành chủ."

Akatsuki mọi người đang vây quanh Chính Nam đều lên tinh thần, đây là trận đánh mang tính chất mấu chốt trong việc chiếm quyền điều hành quản lý Hà thành, cũng là bàn đạp quan trọng để Akatsuki có địa bàn cho riêng mình nên không ai dám khinh thường.

Để đảm bảo cho kế hoạch lần này không có bất kỳ sơ hở nào, Chính Nam thậm chí phải sử dụng Đa Trọng Ảnh Phân Thân Thuật và Biến Thân Thuật chế tạo lượng lớn thủy quân, mục đích là để tăng thêm sự dũng mãnh cho quỷ quái đang tàn phá Hà thành kia, đồng thời cũng tạo chứng cứ ngoại phạm cho danh tính thật của các thành viên Akatsuki.

Cùng lúc điều khiển cả ngàn Ảnh phân thân đối với Không Minh sơ kỳ như hắn là gánh nặng rất lớn nên Chính Nam chỉ có thể ngồi một chỗ tập trung tinh thần làm việc, còn Akatsuki mọi người bảo vệ quanh hắn.

...

Năm phút rất nhanh trôi qua, nhưng không giống như Chính Nam nói là Khủng Hóa Phù sẽ mất đi hiệu lực, ngược lại quái vật kia vẫn rất khỏe mạnh, tiếp tục không chút nhân từ đập phá, đồ sát tất cả mọi thứ nó nhìn thấy.

"Đầu tiên là Lý gia!"

Nương theo một tiếng hiệu lệnh của Lý Anh Tuấn, hóa thân Chính Nam nắm lấy tay hóa thân Gia Nguyệt phú bà đứng tại chỗ nhìn theo đoàn quân Lý gia tiến về phía phủ thành chủ, hóa thân "Vệ Đại" cũng lẫn trong đám đông kia.

"Tiếp theo là Luyện Dược Sư công hội."

Tình cảnh tương tự cũng xảy ra trước cổng Luyện Dược Sư công hội, chỉ là lác đác mấy chục tên Luyện Dược Sư từ cấp 1 đến cấp 3 chạy chậm tới góp vui, làm nhiệm vụ cứu chữa.

"Phúc Đạt cũng nên tới góp vui a."

Hóa thân Tú Anh phú bà la lớn một tiếng, Lê Nhân Doanh và mấy chục cao thủ Trần gia cũng xuất phát tới phủ thành chủ.

"Cuối cùng là đám ô hợp còn lại."

Từ khắp ngõ ngách trong Hà thành, không biết người ở đâu ra bắt đầu ùn ùn kéo về phủ thành chủ, góp một tay tiêu diệt con quái vật khổng lồ kia.

...

"Không phải anh nói năm phút phù sẽ hết hiệu lực sao, nãy giờ đã mấy cái năm phút rồi đấy!" - Tú Anh phú bà mặt đầy bất đắc dĩ. Hàng này lừa người khác cũng thôi đi, vậy mà còn lừa cả người nhà!? Chính Nam nhún vai: "Chắc là... cầm nhầm phù. Muốn dùng hạ phẩm nhưng lấy nhầm trung phẩm, haha."

Cả đám trợn trắng mắt Chính Nam, nói dối cũng tìm lời nào giống thật một chút, nó vậy sẽ có người tin sao?

Thế nhưng các cuộc đời luôn đầy các bất ngờ, và một trong số đó là ngốc manh loli.

"Anh... Không, dùng phù đó thật sẽ biến... biến lớn sao? Anh còn tấm... hạ phẩm có thể cho em dán thử được không? Em cũng muốn biến lớn!"

Nghe được Nam Tào thần sứ bi bô âm thanh, đám người chỉ có thể lắc đầu.

Chính Nam cười haha xoa đầu Gia Nguyệt phú bà, ánh mắt đầy thách thức liếc về những người còn lại: "Tốt lắm Nam Tào, chờ nhiệm vụ lần này hoàn thành, anh sẽ cho em mấy tấm để... chơi. Ai dám chê em nhỏ em liền biến lớn đánh hắn, được không?"

"Được, được. Hừ hừ, để xem ai còn dám chê bản tiểu thư nhỏ."

...

Bên ngoài tiếng la đánh la giết vang trời, trong phòng Chính Nam và các phú bà lại hết sức nhãn nhã uống trà, tán gẫu.

"Bạch Hổ, cũng một tuần rồi anh không về Thanh Vân Tông, mọi chuyện vẫn tốt chứ?"

"Đều đang phát triển trong dự kiến, chỉ là Thanh Tâm cô gái nhỏ kia có chút khác thường."

"Hả!? Khác thường như thế nào?"

Vũ Tuyết phú bà nghiêng đầu nhìn Chính Nam, giọng nghiền ngẫm: "Em không biết là do đan dược thật sự tốt như vậy hay có động lực gì khác mà tiến bộ của Thanh Tâm đều có thể nhìn rõ bằng mắt thường mỗi ngày.

Ý em là ngày hôm trước em yêu cầu cô bé phải trong thời gian ngắn nhất phát ra ba tấm hỏa phù trúng ba mục tiêu di động, thì chỉ từ buổi sáng tới buổi chiều Thanh Tâm đã có thể thuấn phát một tấm hỏa phù trúng mục tiêu, em đã đánh giá rất cao thành quả này.

Vậy mà chỉ hai ngày sau cô bé đã thực sự có thể thuấn phát ba hỏa phù, mặc dù chỉ có một tấm trúng mục tiêu nhưng như vậy cũng là quá xuất sắc với một Linh Hư hậu kỳ mới chân chính tu luyện được mấy tháng rồi."

"Tốt như vậy sao? Chẳng lẽ ngoài sở hữu cấp 6 thiên phú tu luyện ra, Thanh Tâm còn có thiên phú chiến đấu đặc thù?" - Chính Nam vuốt cằm: "Chờ chuyện ở đây xong anh gặp riêng cô bé kiểm tra thử một chút, nếu như có gì bất ngờ tin chắc là anh có thể tìm ra."

Chính Nam lại hỏi Lam Phụng, Vũ Vân vài sự vụ khác của Thanh Vân Tông trong thời gian hắn vắng mặt thì bên ngoài "yêu quái" kia cũng bắt đầu hụt hơi dưới chiến thuật biển người.

Gréc..! Gréc...!

...

Từng tiếng gào chói tai vẫn được nó phát liên tục nhưng Chính Nam biết Khủng Hóa Phù đã bắt đầu di chứng rồi, tiếng thét kia đã mang theo run rẩy và đứt quãng.

"Hành động thôi, tới lúc Akatsuki "cứu" Hà thành rồi."

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện