Qua Trung thu, tuy khí trời ở miền nam vẫn còn chút oi nồng, nhưng làn gió mang theo mùi cỏ tạp đã dần dần trở nên mát mẻ. Đi qua một thôn làng nép mình trong bóng cổ thụ, Tỉnh Ngôn ngắm nhìn những tàn cây lá đã nửa vàng nửa xanh, thỉnh thoảng có những cây lá đã vàng hết, đứng trong không gian rải rộng dưới nền trời xanh biếc, khung cảnh vừa yên bình vừa xinh đẹp, báo cho lữ khách biết mùa thu đã về rồi.
Lúc đi ngang qua khu rừng nhỏ, thỉnh thoảng một trận gió thổi qua cuốn tung lá vàng lả lướt trong không trung hệt như những cánh bướm, nhất là khi có trận gió mạnh bốc cả lá vàng dưới đất lên, khi đó cả không trung như có cả rừng bướm lượn.
Đưa tay phủi những chiếc lá bám trên vai xuống, Tỉnh Ngôn bước tới, cũng định giúp lấy mấy chiếc lá vàng trên đầu nó xuống, nào ngờ cô nhóc đã rụt đầu né qua, nói những chiếc lá này màu sắc rất đẹp, để trên đầu nhất định rất dễ nhìn. Thế là cả một đoạn đường, tiểu Quỳnh Dung đi đứng rất cẩn thận vì sợ rơi mấy chiếc lá xuống, mãi đến khi nó chợt quên mất, co giò đuổi theo một con chó hoang.
Cứ nhàn nhã đi trong trời thu như thế, cũng không biết qua mấy thôn mấy làng, bất tri bất giác đã qua mười mấy ngày. Suốt đường đi, Quỳnh Dung thì cứ vui vẻ ngây thơ như thế, Tuyết Nghi thì vẫn ôn nhu thanh thoát, có hai cô gái phong thái trái ngược nhau ở bên cạnh, Tỉnh Ngôn cảm thấy lần xuống núi trải nghiệm này, không hề tịch mịch vô liêu như các đồng môn trên La Phù sơn hay nói chuyện.
Chỉ là, ngày tháng tuy nhẹ nhàng trôi qua, nhưng nhiệm vụ cần thực hiện đến lúc này vẫn không có chút tiến triển nào.
Mấy ngày nay, chiếu theo giả thuyết gần đây, y cũng dò xét qua những nơi có khí hậu khác thường, nhưng vẫn không có thu hoạch gì. Tuy trước khi xuống núi, Linh Hư chưởng môn từng nói, lần này để y hạ sơn, chủ yếu vẫn là du sơn ngoạn thủy, lịch lãm địa lý dân tình, hy vọng từ đó ngộ được thiên cơ yếu đạo.
Chỉ bất quá, đi rong hơn nửa năm trời vẫn chẳng tìm thấy chút manh mối nào của Thủy chi tinh, Tỉnh Ngôn không khỏi có chút nôn nóng.
Khi tháng chín chạm ngõ, một ngày Tỉnh Ngôn dẫn theo hai cô gái đến một vùng núi rộng lớn, thấy sắc trời sắp tối, nhưng trước sau đều là sơn dã không một ngọn khói. Tuy nhiên, tình huống này bọn họ vẫn thường gặp nên không có gì lo lắng, đi thêm một chút qua một eo núi thì gặp một ngôn sơn thần miếu nằm trên sườn núi, Tỉnh Ngôn liền dắt hai cô gái trèo lên, vào sơn thần miếu nghỉ ngơi.
Đợi cùng làm thành mấy cái đệm cỏ êm ái, Tỉnh Ngôn mới cùng hai cô gái đi ra ngoài, vừa nhai lương khô, vừa ngắm cảnh núi trong ánh hoàng hôn còn sót. Khi đang ngắm cảnh thì bỗng thấy phía chân trời ảm đạm, có một ánh mây chợt sáng lên, hào quang lan rộng. Khi Tỉnh Ngôn chỉ cho Quỳnh Dung xem thì thấy đám mây đó nhanh như chớp đã bay đến gần, hai mắt vừa hoa lên, đã thấy một người đứng trước mặt.
"Tỉnh Ngôn, các người đang ăn tối à..."
Thấy nửa cái bánh gạo trong tay Tỉnh Ngôn, lại thấy trên mép Quỳnh Dung còn dính bột trắng, Long nữ vừa cỡi mây đến lên tiếng hỏi.
"Ách...Linh Y cô sao đến đây?"
Mấy ngày nay Tỉnh Ngôn chuyên tâm vào nhiệm vụ của sư môn, không sử dụng sen ngọc lần nào, ngờ đâu lần này Linh Y lại tự tìm đến. Thấy nàng đến, Tỉnh Ngôn liền hỏi:
"Có chuyện lớn gì sao?"
"Đợi các người ăn xong hãy nói".
Thấy bọn họ vẫn còn đang ăn, Linh Y tạm thời ngừng câu chuyện, lẩm nhẩm thi pháp, hóa ra ba cái bát ngọc, trong đó chứa đầy nước ngọt, theo thứ tự đưa cho ba người. Ăn uống kết thúc, bốn người ngồi trước sơn thần miếu nói chuyện. Thì ra, Linh Y lần này tìm đến, chính là hỏi Tỉnh Ngôn có thể giúp nàng tìm long mã bị bắt trộm ở Lưu vân mục về hay không.
Linh Y kể sơ qua chuyện mất long mã, nói với Tỉnh Ngôn:
"Ta nghe cha nói, long mã của chúng tôi bị trộm đang giấu ở Lê Linh Châu trong Đông nam hải vực. Ta nghĩ, chỉ cần qua được tai mắt của Lê Linh Châu trưởng lão, tiềm nhập vào nơi chứa long mã, ta dùng long tộc bí pháp, rất dễ đuổi ngựa theo đường biển trở về".
Một phen thỉnh cầu của Linh Y rất là khéo léo, lần này nàng quả thật chỉ là đến hỏi ý kiến của Tỉnh Ngôn, nếu như y cảm thấy không đi được thì coi như không có đề nghị này. Bất quá, tuy nàng nói khéo léo nhưng Tỉnh Ngôn vừa nghe liền khẳng khái đáp ứng:
"Được! Linh y, chỉ cần cô không sợ, ta sẽ đi cùng cô. Thứ nhất, bởi vì cô đã đề nghị, thứ nhì, gia gia Vân Trung Quân của cô có ân tri ngộ với ta, ta đã sớm mong có cơ hội báo đáp người!"
Tuy y hồi đáp như thế, trọng điểm nằm ở lý do thứ hai, nhưng Linh Y nghe được, cảm thấy vô cùng dễ chịu, trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười như hoa.
Mấy lời của Tỉnh Ngôn đúng là xuất từ đáy lòng. Từ sau khi lên La Phù sơn, y hiện càng lúc càng nhận rõ, nếu như không phải năm xưa Long quân tặng sáo tặng sách, bản thân tuyệt không có được cơ hội khám phá thiên cơ yếu đạo như hôm nay, cũng không thể thoát khỏi rất nhiều nguy nan. Nghĩ lại, bản thân lúc đó chỉ là một tiểu tử lăn lộn kiếm sống nơi phố chợ, nếu không có Vân Trung Quân thì cả đời cũng chẳng ngóc đầu lên nổi. Có câu "Uống nước nhớ nguồn", thiếu niên chưa có cơ hội báo đáp, vừa nghe Linh Y nói liền đồng ý. Còn Long nữ Linh Y từ xa tìm đến, tuy chỉ là muốn đề nghị xem thử, nhưng thật sự trong lòng rất hy vọng Tỉnh Ngôn đáp ứng. Hiện tại nghe Tỉnh Ngôn khẳng khái đồng ý, tự nhiên thập phần cao hứng. Nói cho cùng, đề nghị của nàng vẫn là vì lợi của chính mình. Từ sau khi nghe Long phi nói chuyện, Linh Y có chút buồn bực không an. Lần này mất long mã, nàng cảm thấy có thể nhân cơ hội này, nếu như Tỉnh Ngôn có biểu hiện xuất sắc, nói không chừng sẽ có lợi cho tương lai cả hai sau này...
Đương nhiên, suy nghĩ như thế không thể cho Tỉnh Ngôn biết. Sau khi tươi cười vui vẻ, Long nữ cùng Tỉnh Ngôn thảo luận kế hoạch cụ thể để đem long mã về.
Đến lúc bàn cụ thể, Tỉnh Ngôn mới phát hiện, vị Linh nha đầu tràn trề hứng thú đến tìm mình mới chỉ biết sơ qua sự tình, nhưng tình tiết bên trong chưa từng nghĩ qua. Có thể từ trong mục trường được thủ vệ của Tứ độc long tộc canh giữ nghiêm ngặt, thuận lợi lấy trộm một nữa long mã, làm được chuyện đó há có thể là người thường? Hà huống, nếu đơn giản như Linh Y tưởng tượng, cha nàng vì sao đến giờ vẫn án binh bất động? Không giống như vị long tộc công chúa chỉ quen sống trong nhung lụa, Tỉnh Ngôn từ nhỏ đã bươn chải ngoài đời, tự nhiên cảm nhận được sự tình không đơn giản như thế. Nói ra những suy xét của mình, Tỉnh Ngôn liền khiến vị long tộc công chúa phát ngẩn. Thế là Tỉnh Ngôn chỉ đành hỏi kỹ càng những tin tức mà nàng nghe được.
Bất tri bất giác màn đêm đã xuống lúc nào không hay, trước sơn thần miếu gió lộng vù vù, mấy người đành quay vào trong miếu. Thấy trước bức tượng sơn thần chẳng còn nhang đèn, Tỉnh Ngôn kêu Quỳnh Dung khiển đôi hỏa điểu của nó ra chiếu sáng.
Trong hỏa ảnh từ đôi chu tước, tiểu Quỳnh Dung hiện chẳng biết nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe, một lúc thì nghiêng người nói nhỏ với Tuyết Nghi tỷ:
"Tuyết Nghi tỷ, lần này Quỳnh Dung cũng muốn đi, tỷ thì sao?"
"Ta cũng đi!"
Buột miệng thốt ra tâm ý trong lòng mình, thiếu nữ luôn giỏi che giấu bỗng ửng hồng mặt, lại bổ sung một câu:
"Nếu như muội đi thì ta cũng đi, như thế có thể chăm sóc muội và đường chủ..."
"Quá tốt rồi...nếu như Tuyết Nghi tỷ ở lại đây một mình, Quỳnh Dung cũng không yên tâm!"
Khi Quỳnh Dung bàn luận cùng Tuyết Nghi, Tỉnh Ngôn cũng gần như hoàn tất kế hoạch:
"...Linh Y, Linh Châu trưởng lão trong lúc chứa giấu long mã mà vẫn dám triệu khai Linh Châu đại hội như thường, cũng không ngoài việc muốn thể hiện mọi thứ vẫn không có gì khác. Ngoài ra, Lê trưởng lão đó cũng biết, Tứ độc long tộc cho dù dùng phương pháp tấn công theo thủy lộ, cũng không thể phái nhân thủ trà trộn vào những ma tiên vốn đã quen biết nhau trong tam sơn ngũ trạch".
Thiếu niên trong hỏa quang của chu tước, đều đều nói ra suy nghĩ của mình:
"Bất quá, hành động này của thiên ma trưởng lão vẫn có chút khoa trương, chúng ta chi bằng tương kế tựu kế, tìm cách đường đường chính chính tham gia đại hội, ung dung thám sát châu đảo ẩn giấu long mã, tìm cơ hội tốt để hạ thủ. Nếu như ta đoán không sai, nơi ẩn giấu long mã trong ma châu, nhất định địa hình cổ quái, bảo vệ nghiêm ngặt. Nếu như tùy tiện tiến vào, đến tám phần là ra về không công!"
"Được, đều nghe theo ngươi!"
Đối với lời của Tỉnh Ngôn, Linh Y hoàn toàn tán đồng. Trong hồng quang sáng ngời, thiếu niên trước mặt nàng, tuy điềm đạm nói chuyện, thần sắc bình hòa, nhưng trên gương mặt phảng phất quang thái kì dị. Long nữ đang hào hứng cũng chẳng để ý tìm hiểu nguyên nhân, chỉ biết thấy thần tình cử chỉ tự tin của thiếu niên thì mọi chuyện đều nghe theo. Lúc ngoài miệng tán động, trong đầu nàng không khỏi nghĩ thầm:
"Chẳng trách thế gian có câu Thân gái mười hai bến nước, nữ nhân chúng ta, chẳng phải đều trông mong được nương tựa vào một người chồng tốt sao..."
Long nữ thường ngày tôn quý cương cường, lúc này lại biến thành giống như những nữ nhân trên thế gian, lĩnh hội cảm giác kì lạ này. Cảm giác này ba phần ngọt ngào, ba phần ấm áp, ba phần xấu hổ, khiến mặt nàng nóng bừng, cả người phát run, chỉ mong sao cảm giác này vĩnh viễn không mất đi.
Tuy lúc này gương mặt Linh Y đã ửng hồng, không sao bình tâm tĩnh khí lại được, nhưng may mà hỏa điểu của tiểu Quỳnh Dung chiếu ra hồng quang rực rỡ, nhờ vậy nàng mới không bị phát giác.
Khi Linh Y có chút ý loạn tình mê, Tỉnh Ngôn lại đang nhíu mày suy nghĩ. Cẩn thận suy xét một lúc, y liền đề suất một vài tình tiết để thương lượng cùng Linh Y.
Chẳng hạn như, làm sao để y và nàng có bộ dạng giống như ma quái để đi phó hội Linh Châu, Tỉnh Ngôn triệu hoán Tiêu Máng quỷ vương, thành thật thỉnh giáo vị tùy tùng quỷ khí lạnh lẽo đó làm thế nào để bản thân có thể cải trang giống như tà ma.
Bỗng nghe chủ nhân hỏi đến vấn đề có ý nghĩa như thế, Quỷ vương vui vẻ cười đến không khép được miệng, từ từ đem hết kinh nghiệm quý báu tích tụ nhiều năm ra truyền thụ. Cuối cùng, hắn còn đem Trảm hồn cự phủ ma khí xung thiên ra để giúp chủ nhân chút lực. Sau một lúc cẩn thận truyền thụ, tên quỷ vương đang tu luyện đến lúc khẩn yếu quan đầu lên tiếng cáo tội, ảo hóa về hình trạng chiếc nhẫn để tiềm tâm tu luyện.
Bất quá, tuy có âm sâm hắc khí do vị lương sư quỷ vương giúp đỡ, nhưng mấy cô gái cho biết, bộ dạng của Tỉnh Ngôn quả thực chẳng khiến người ta liên tưởng đến tà ma được. Thế là, mấy nữ hài chụm đầu thảo luận một trận, Linh Y nhớ trong Tứ độc long cung hình như từng có một bộ giáp gọi là "Hắc ma khải" gởi trong miếu Tống tử nương nương ở đông thành dương châu.
Nghe gia gia nói, bộ giáp này có được từ ma tộc, hình như là chiến quả từ trận đại chiến rất lâu trước đây. Bởi vì nó ma khí quá nặng nên niêm phong trong tượng thần ở đại miếu Dương Châu, ngày ngày tiếp thụ muôn vạn người đến bái lạy hương hỏa, như thế mới có thể cùng phong ma pháp chú của long tộc chế trụ ma linh trong áo giáp. Hiện tại mấy nam nữ này nóng lòng hành sự, đâu để ý đến chuyện khác! Thế là nơi miếu Tống tử nương nương hương hỏa đang thịnh ở ngoại thành Dương Châu, một đêm bỗng xảy ra chuyện. Theo lời ông từ, trong đêm mưa gió đó, ở chính điện có vài tiếng động lạ. Chỉ bất quá, khi đó sấm chớp đì đùng không ngớt, ông ta không dám ra trước kiểm tra. Đợi mưa lặng gió im, ông ta mới dám gọi thêm người trong miếu cùng thắp đèn kiểm tra, lúc đó mới phát hiện bức tượng đã ngã xuống đất vỡ nát.
Không cần nói cũng biết chính là Linh Y thi pháp đem ma giáp ra để Tỉnh Ngôn sử dụng. Bỏ qua dân chúng Dương Châu góp tiền tạc lại thần tượng, lại nói đến mấy người Tỉnh Ngôn đã chuẩn bị xong mọi thứ, ngồi lên long mã xa của Linh Y, thẳng đường về phía đông nam.
Chỉ bất quá trước khi đi Ma châu, Linh Y còn có một chuyện quan trọng, đó là đi đến Đông hải bái phỏng Linh quy đoán sự như thần. Thì ra ở trong đông hải mênh mông, có một hòn đảo gọi là "Ngu Ba". Hình dáng Ngu Ba đảo rất đặc biệt, vốn là do một con ba ba khổng lồ tạo thành. Trên lưng con ba ba khổng lồ bám đầy bùn đất, cây biển tươi tốt, nếu nó nổi lên thì đúng là một hòn đảo xuất hiện.
Linh quy một mình tạo thành đảo đó là chỗ quen biết với đông hải long tộc, rất giỏi dự đoán tương lai. Mà Tứ độc long tộc của Linh Y cũng là một chi của đông hải long tộc. Tứ độc long vương Vân Trung Quân vốn là hậu duệ của đông hải long chủ, trước đây cũng đã nhiều lần dẫn cháu gái đến để hỏi xem dùng loại linh châu nào để dưỡng nhan, ở nơi nào có mạch nước ngầm ấm áp...Do đó hôm nay gặp phải đại sự như thế, Linh Y càng muốn đi hỏi ý của Linh ngoan.
Theo kiến nghị của Linh Y, cỗ xe hạ xuống trên một tảng đá rêu ở ngoan đảo. Đợi Linh Y gọi mấy tiếng, Tỉnh Ngôn kinh ngạc thấy từ một cái động sâu thẳm trên ngoan đảo, bỗng có tiếng động ì ùng, sau đó một cái đầu ba ba to lớn thò ra.
"Ngu Ba gia gia, lần này chúng ta đi Ma châu đoạt lại long mã, có thể thành công không?"
Thấy Linh Ngoan nghe tiếng gọi xuất hiện, Linh Y liền ngọt ngào hỏi ý nó.
Thấy nữ oa nhân hậu bối hôm nay lại hỏi vấn đề nghiêm túc như thế, Linh quy cũng có chút kinh dị. Thế là trong sự chăm chú khẩn trương của Tỉnh Ngôn, Quỳnh Dung, Ngu Ba nhắm mắt lại một lúc, sau đó mở hai mí mắt đen sì ra, nhìn về hướng Tỉnh Ngôn, Linh Y lắc lắc đầu, sau đó lại gật gật đầu.
"Khà! Có phải nói chuyện này lúc đầu có trắc trở nhưng cuối cùng vẫn có thể thành công hay không?"
Không cần Linh Y giải thích, Tỉnh Ngôn cũng biết ngụ ý từ động tác của Linh ngoan.
"Đúng thế".
Tiểu long nữ vốn còn không nắm chắc, nghe dự ngôn của Linh quy thì cũng an lòng. Sau khi Linh Y hồi đáp Tỉnh Ngôn, lão quy lắc đầu gật đầu khiến sóng biển dâng cao đập vào tảng đá bọn họ đang đứng. Trong bọt sóng tung tóe, Linh Y lại hướng về Linh quy la lớn:
"Ngu Ba gia gia, đây là bằng hữu Trương Tỉnh Ngôn của con! Người có thể hồi đáp y một vấn đề không?"
Nói xong, nàng đẩy đẩy Tỉnh Ngôn, kêu y mau hỏi thần quy. Thấy nàng có hảo ý, Tỉnh Ngôn nghĩ ngợi một chút, cất giọng có chút bỡn cợt hướng về trước hô hoán:
"Ngu Ba tiền bối, tôi muốn hỏi ngài, tương lai tôi có thể ở cùng Linh Y cô nương hay không?"
Bỗng nghe Tỉnh Ngôn hỏi vấn đề này, Linh Y không khỏi vừa gấp vừa xấu hổ, giậm giậm chân nhưng thần tình lại nôn nóng chờ phản ứng của Linh quy. Bất tri bất giác, tay của nàng nắm chặt vạt áo của mình lúc nào không hay.
May sao, đợi một lúc thì biểu hiện của Ngu Ba lão quy cũng giống khi nãy, trước tiên thì lắc đầu, sau đó lại gật đầu. Thấy thế, Linh Y liền thở phào một hơi, bởi vì nàng biết, trước gia Linh quy gia gia hầu như luôn đoán đúng.
Trong lúc vui vẻ, nàng cũng dục Quỳnh Dung, Tuyết Nghi hỏi vấn đề của bản thân. Tuy Linh Y cực lực thúc giục, nhưng cuối cùng chỉ có Quỳnh Dung hỏi vấn đề của nó. Tuyết Nghi thì trù trừ một lúc, sau đó chỉ liên tục thoái thác, dường như sợ hỏi được kết quả không tốt.
Chỉ bất quá, vị tiểu cô nương dũng cảm hỏi về vận trình của mình lại không được may mắn. Nó bắt chước ca ca hỏi:
"Ngu Ba gia gia, tương lai tôi có ở cùng Tỉnh Ngôn ca ca được hay không?"
Lòng đầy hy vọng, thấy Linh quy gia gia lắc đầu hai cái, thì trông chờ lão quy gật đầu như hai lần trước. Nào ngờ, đợi một lúc lâu vẫn không thấy Linh quy có phản ứng gì, thế là hai mắt Quỳnh Dung lập tức đầy lệ:
"Hu..."
Không ngờ kết quả lại là như thế, Linh Y vội an ủi tiểu nha đầu đang khóc hu hu, nói Quy gia gia đôi khi cũng đoán không chuẩn. Nghe Linh Y an ủi, Quỳnh Dung nức nở nói:
"Ngu Ba gia gia còn lắc đầu đến mấy cái!"
Sau đó mọi người lại lên long xa, lúc long mã kéo xe bay về hướng đông nam, Tỉnh Ngôn vẫn không ngừng an ủi tiểu nữ oa đang thương tâm, khuyên giải nó không nên mê tín. Chỉ bất quá tuy ngoài miệng không ngừng an ủi, nhưng vị đường chủ ca ca của nó cũng đang có nghi hoặc tương tự nó.
Khi Tỉnh Ngôn ngoài miệng và trong lòng không đồng nhất cùng nhau thì bỗng phát hiện, tiểu nha đầu đang thút thít trong lòng mình bỗng nhiên nín khóc bật cười, như hoa lê trong mưa, vui vẻ nói:
"Ca ca không cần lo lắng, Quy gia gia đó lại nói chúng ta có thể ở cùng nhau rồi!"
"Ách..."
Thấy tiểu nữ hài đang khóc lóc bỗng nhiên chuyển biến, Tỉnh Ngôn không khỏi ngơ ngác chẳng hiểu làm sao.
Y không hề biết, vừa rồi nữ hài nhân lai lịch cổ quái ở trong lòng y, trong lúc khóc lóc lại ảo xuất thân hình, gấp gáp quay lại trước mặt Linh quy đang đưa mắt dõi theo bọn họ. Lần này, tiểu nữ hài triệu hoán đôi chu tước thần điểu linh lực cường đại ra, khiến bọn chúng lượn vòng trên đầu Linh quy tiền bối. Dưới trận thế đó, Quỳnh Dung lại liên tục hỏi mấy lần, yêu cầu lão quy bói lại mấy lần, cuối cùng cũng khiến lão quy vạn năm pháp lực cường đại đó như ngộ ra điều gì, nhìn tiểu nha đầu đang phừng phừng lửa giận mà gật gật đầu. Thế là tiểu nha đầu có được đáp án như ý, hài lòng thu thân quay về!
Qua một lúc gián đoạn, long mã kéo theo xe chở bốn người thẳng một đường tiến đến Lê Linh ma châu.
Tiến nhập đông nam hải cương, Tỉnh Ngôn liền vận hắc sắc ma giáp ma khí lạnh lẽo vào, mũ giáp che kín khuôn mặt, chỉ để lộ cặp mắt. Trên mũ giáp có hai cái sừng nhọn hệt như sừng mãnh thú. Trên thân giáp khắc chi chít đồ hình hoa văn, hắc khí bao trùm lên ma giáp, hiện tại vị đường chủ đạo môn đã hoàn toàn biến thành một vị ma vương khủng bố.
Khi tròng ma giáp vào người, thiếu niên gần như dung thành một thể với giáp trụ, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác kì dị. Chủng cảm giác này tuy cực kì phức tạp mơ hồ, nhưng chí ít y cũng minh bạch một điểm: đầu óc của mình hiện trở nên nhạy bén mau lẹ chưa từng có. Thế là lúc khi bốn thớt long mã theo pháp thuật của Linh Y tiến vào ma cương hải vực, vị ma vương hắc sắc đó đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lập tức không khỏi đổ mồ hôi lạnh!
Lúc đi ngang qua khu rừng nhỏ, thỉnh thoảng một trận gió thổi qua cuốn tung lá vàng lả lướt trong không trung hệt như những cánh bướm, nhất là khi có trận gió mạnh bốc cả lá vàng dưới đất lên, khi đó cả không trung như có cả rừng bướm lượn.
Đưa tay phủi những chiếc lá bám trên vai xuống, Tỉnh Ngôn bước tới, cũng định giúp lấy mấy chiếc lá vàng trên đầu nó xuống, nào ngờ cô nhóc đã rụt đầu né qua, nói những chiếc lá này màu sắc rất đẹp, để trên đầu nhất định rất dễ nhìn. Thế là cả một đoạn đường, tiểu Quỳnh Dung đi đứng rất cẩn thận vì sợ rơi mấy chiếc lá xuống, mãi đến khi nó chợt quên mất, co giò đuổi theo một con chó hoang.
Cứ nhàn nhã đi trong trời thu như thế, cũng không biết qua mấy thôn mấy làng, bất tri bất giác đã qua mười mấy ngày. Suốt đường đi, Quỳnh Dung thì cứ vui vẻ ngây thơ như thế, Tuyết Nghi thì vẫn ôn nhu thanh thoát, có hai cô gái phong thái trái ngược nhau ở bên cạnh, Tỉnh Ngôn cảm thấy lần xuống núi trải nghiệm này, không hề tịch mịch vô liêu như các đồng môn trên La Phù sơn hay nói chuyện.
Chỉ là, ngày tháng tuy nhẹ nhàng trôi qua, nhưng nhiệm vụ cần thực hiện đến lúc này vẫn không có chút tiến triển nào.
Mấy ngày nay, chiếu theo giả thuyết gần đây, y cũng dò xét qua những nơi có khí hậu khác thường, nhưng vẫn không có thu hoạch gì. Tuy trước khi xuống núi, Linh Hư chưởng môn từng nói, lần này để y hạ sơn, chủ yếu vẫn là du sơn ngoạn thủy, lịch lãm địa lý dân tình, hy vọng từ đó ngộ được thiên cơ yếu đạo.
Chỉ bất quá, đi rong hơn nửa năm trời vẫn chẳng tìm thấy chút manh mối nào của Thủy chi tinh, Tỉnh Ngôn không khỏi có chút nôn nóng.
Khi tháng chín chạm ngõ, một ngày Tỉnh Ngôn dẫn theo hai cô gái đến một vùng núi rộng lớn, thấy sắc trời sắp tối, nhưng trước sau đều là sơn dã không một ngọn khói. Tuy nhiên, tình huống này bọn họ vẫn thường gặp nên không có gì lo lắng, đi thêm một chút qua một eo núi thì gặp một ngôn sơn thần miếu nằm trên sườn núi, Tỉnh Ngôn liền dắt hai cô gái trèo lên, vào sơn thần miếu nghỉ ngơi.
Đợi cùng làm thành mấy cái đệm cỏ êm ái, Tỉnh Ngôn mới cùng hai cô gái đi ra ngoài, vừa nhai lương khô, vừa ngắm cảnh núi trong ánh hoàng hôn còn sót. Khi đang ngắm cảnh thì bỗng thấy phía chân trời ảm đạm, có một ánh mây chợt sáng lên, hào quang lan rộng. Khi Tỉnh Ngôn chỉ cho Quỳnh Dung xem thì thấy đám mây đó nhanh như chớp đã bay đến gần, hai mắt vừa hoa lên, đã thấy một người đứng trước mặt.
"Tỉnh Ngôn, các người đang ăn tối à..."
Thấy nửa cái bánh gạo trong tay Tỉnh Ngôn, lại thấy trên mép Quỳnh Dung còn dính bột trắng, Long nữ vừa cỡi mây đến lên tiếng hỏi.
"Ách...Linh Y cô sao đến đây?"
Mấy ngày nay Tỉnh Ngôn chuyên tâm vào nhiệm vụ của sư môn, không sử dụng sen ngọc lần nào, ngờ đâu lần này Linh Y lại tự tìm đến. Thấy nàng đến, Tỉnh Ngôn liền hỏi:
"Có chuyện lớn gì sao?"
"Đợi các người ăn xong hãy nói".
Thấy bọn họ vẫn còn đang ăn, Linh Y tạm thời ngừng câu chuyện, lẩm nhẩm thi pháp, hóa ra ba cái bát ngọc, trong đó chứa đầy nước ngọt, theo thứ tự đưa cho ba người. Ăn uống kết thúc, bốn người ngồi trước sơn thần miếu nói chuyện. Thì ra, Linh Y lần này tìm đến, chính là hỏi Tỉnh Ngôn có thể giúp nàng tìm long mã bị bắt trộm ở Lưu vân mục về hay không.
Linh Y kể sơ qua chuyện mất long mã, nói với Tỉnh Ngôn:
"Ta nghe cha nói, long mã của chúng tôi bị trộm đang giấu ở Lê Linh Châu trong Đông nam hải vực. Ta nghĩ, chỉ cần qua được tai mắt của Lê Linh Châu trưởng lão, tiềm nhập vào nơi chứa long mã, ta dùng long tộc bí pháp, rất dễ đuổi ngựa theo đường biển trở về".
Một phen thỉnh cầu của Linh Y rất là khéo léo, lần này nàng quả thật chỉ là đến hỏi ý kiến của Tỉnh Ngôn, nếu như y cảm thấy không đi được thì coi như không có đề nghị này. Bất quá, tuy nàng nói khéo léo nhưng Tỉnh Ngôn vừa nghe liền khẳng khái đáp ứng:
"Được! Linh y, chỉ cần cô không sợ, ta sẽ đi cùng cô. Thứ nhất, bởi vì cô đã đề nghị, thứ nhì, gia gia Vân Trung Quân của cô có ân tri ngộ với ta, ta đã sớm mong có cơ hội báo đáp người!"
Tuy y hồi đáp như thế, trọng điểm nằm ở lý do thứ hai, nhưng Linh Y nghe được, cảm thấy vô cùng dễ chịu, trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười như hoa.
Mấy lời của Tỉnh Ngôn đúng là xuất từ đáy lòng. Từ sau khi lên La Phù sơn, y hiện càng lúc càng nhận rõ, nếu như không phải năm xưa Long quân tặng sáo tặng sách, bản thân tuyệt không có được cơ hội khám phá thiên cơ yếu đạo như hôm nay, cũng không thể thoát khỏi rất nhiều nguy nan. Nghĩ lại, bản thân lúc đó chỉ là một tiểu tử lăn lộn kiếm sống nơi phố chợ, nếu không có Vân Trung Quân thì cả đời cũng chẳng ngóc đầu lên nổi. Có câu "Uống nước nhớ nguồn", thiếu niên chưa có cơ hội báo đáp, vừa nghe Linh Y nói liền đồng ý. Còn Long nữ Linh Y từ xa tìm đến, tuy chỉ là muốn đề nghị xem thử, nhưng thật sự trong lòng rất hy vọng Tỉnh Ngôn đáp ứng. Hiện tại nghe Tỉnh Ngôn khẳng khái đồng ý, tự nhiên thập phần cao hứng. Nói cho cùng, đề nghị của nàng vẫn là vì lợi của chính mình. Từ sau khi nghe Long phi nói chuyện, Linh Y có chút buồn bực không an. Lần này mất long mã, nàng cảm thấy có thể nhân cơ hội này, nếu như Tỉnh Ngôn có biểu hiện xuất sắc, nói không chừng sẽ có lợi cho tương lai cả hai sau này...
Đương nhiên, suy nghĩ như thế không thể cho Tỉnh Ngôn biết. Sau khi tươi cười vui vẻ, Long nữ cùng Tỉnh Ngôn thảo luận kế hoạch cụ thể để đem long mã về.
Đến lúc bàn cụ thể, Tỉnh Ngôn mới phát hiện, vị Linh nha đầu tràn trề hứng thú đến tìm mình mới chỉ biết sơ qua sự tình, nhưng tình tiết bên trong chưa từng nghĩ qua. Có thể từ trong mục trường được thủ vệ của Tứ độc long tộc canh giữ nghiêm ngặt, thuận lợi lấy trộm một nữa long mã, làm được chuyện đó há có thể là người thường? Hà huống, nếu đơn giản như Linh Y tưởng tượng, cha nàng vì sao đến giờ vẫn án binh bất động? Không giống như vị long tộc công chúa chỉ quen sống trong nhung lụa, Tỉnh Ngôn từ nhỏ đã bươn chải ngoài đời, tự nhiên cảm nhận được sự tình không đơn giản như thế. Nói ra những suy xét của mình, Tỉnh Ngôn liền khiến vị long tộc công chúa phát ngẩn. Thế là Tỉnh Ngôn chỉ đành hỏi kỹ càng những tin tức mà nàng nghe được.
Bất tri bất giác màn đêm đã xuống lúc nào không hay, trước sơn thần miếu gió lộng vù vù, mấy người đành quay vào trong miếu. Thấy trước bức tượng sơn thần chẳng còn nhang đèn, Tỉnh Ngôn kêu Quỳnh Dung khiển đôi hỏa điểu của nó ra chiếu sáng.
Trong hỏa ảnh từ đôi chu tước, tiểu Quỳnh Dung hiện chẳng biết nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe, một lúc thì nghiêng người nói nhỏ với Tuyết Nghi tỷ:
"Tuyết Nghi tỷ, lần này Quỳnh Dung cũng muốn đi, tỷ thì sao?"
"Ta cũng đi!"
Buột miệng thốt ra tâm ý trong lòng mình, thiếu nữ luôn giỏi che giấu bỗng ửng hồng mặt, lại bổ sung một câu:
"Nếu như muội đi thì ta cũng đi, như thế có thể chăm sóc muội và đường chủ..."
"Quá tốt rồi...nếu như Tuyết Nghi tỷ ở lại đây một mình, Quỳnh Dung cũng không yên tâm!"
Khi Quỳnh Dung bàn luận cùng Tuyết Nghi, Tỉnh Ngôn cũng gần như hoàn tất kế hoạch:
"...Linh Y, Linh Châu trưởng lão trong lúc chứa giấu long mã mà vẫn dám triệu khai Linh Châu đại hội như thường, cũng không ngoài việc muốn thể hiện mọi thứ vẫn không có gì khác. Ngoài ra, Lê trưởng lão đó cũng biết, Tứ độc long tộc cho dù dùng phương pháp tấn công theo thủy lộ, cũng không thể phái nhân thủ trà trộn vào những ma tiên vốn đã quen biết nhau trong tam sơn ngũ trạch".
Thiếu niên trong hỏa quang của chu tước, đều đều nói ra suy nghĩ của mình:
"Bất quá, hành động này của thiên ma trưởng lão vẫn có chút khoa trương, chúng ta chi bằng tương kế tựu kế, tìm cách đường đường chính chính tham gia đại hội, ung dung thám sát châu đảo ẩn giấu long mã, tìm cơ hội tốt để hạ thủ. Nếu như ta đoán không sai, nơi ẩn giấu long mã trong ma châu, nhất định địa hình cổ quái, bảo vệ nghiêm ngặt. Nếu như tùy tiện tiến vào, đến tám phần là ra về không công!"
"Được, đều nghe theo ngươi!"
Đối với lời của Tỉnh Ngôn, Linh Y hoàn toàn tán đồng. Trong hồng quang sáng ngời, thiếu niên trước mặt nàng, tuy điềm đạm nói chuyện, thần sắc bình hòa, nhưng trên gương mặt phảng phất quang thái kì dị. Long nữ đang hào hứng cũng chẳng để ý tìm hiểu nguyên nhân, chỉ biết thấy thần tình cử chỉ tự tin của thiếu niên thì mọi chuyện đều nghe theo. Lúc ngoài miệng tán động, trong đầu nàng không khỏi nghĩ thầm:
"Chẳng trách thế gian có câu Thân gái mười hai bến nước, nữ nhân chúng ta, chẳng phải đều trông mong được nương tựa vào một người chồng tốt sao..."
Long nữ thường ngày tôn quý cương cường, lúc này lại biến thành giống như những nữ nhân trên thế gian, lĩnh hội cảm giác kì lạ này. Cảm giác này ba phần ngọt ngào, ba phần ấm áp, ba phần xấu hổ, khiến mặt nàng nóng bừng, cả người phát run, chỉ mong sao cảm giác này vĩnh viễn không mất đi.
Tuy lúc này gương mặt Linh Y đã ửng hồng, không sao bình tâm tĩnh khí lại được, nhưng may mà hỏa điểu của tiểu Quỳnh Dung chiếu ra hồng quang rực rỡ, nhờ vậy nàng mới không bị phát giác.
Khi Linh Y có chút ý loạn tình mê, Tỉnh Ngôn lại đang nhíu mày suy nghĩ. Cẩn thận suy xét một lúc, y liền đề suất một vài tình tiết để thương lượng cùng Linh Y.
Chẳng hạn như, làm sao để y và nàng có bộ dạng giống như ma quái để đi phó hội Linh Châu, Tỉnh Ngôn triệu hoán Tiêu Máng quỷ vương, thành thật thỉnh giáo vị tùy tùng quỷ khí lạnh lẽo đó làm thế nào để bản thân có thể cải trang giống như tà ma.
Bỗng nghe chủ nhân hỏi đến vấn đề có ý nghĩa như thế, Quỷ vương vui vẻ cười đến không khép được miệng, từ từ đem hết kinh nghiệm quý báu tích tụ nhiều năm ra truyền thụ. Cuối cùng, hắn còn đem Trảm hồn cự phủ ma khí xung thiên ra để giúp chủ nhân chút lực. Sau một lúc cẩn thận truyền thụ, tên quỷ vương đang tu luyện đến lúc khẩn yếu quan đầu lên tiếng cáo tội, ảo hóa về hình trạng chiếc nhẫn để tiềm tâm tu luyện.
Bất quá, tuy có âm sâm hắc khí do vị lương sư quỷ vương giúp đỡ, nhưng mấy cô gái cho biết, bộ dạng của Tỉnh Ngôn quả thực chẳng khiến người ta liên tưởng đến tà ma được. Thế là, mấy nữ hài chụm đầu thảo luận một trận, Linh Y nhớ trong Tứ độc long cung hình như từng có một bộ giáp gọi là "Hắc ma khải" gởi trong miếu Tống tử nương nương ở đông thành dương châu.
Nghe gia gia nói, bộ giáp này có được từ ma tộc, hình như là chiến quả từ trận đại chiến rất lâu trước đây. Bởi vì nó ma khí quá nặng nên niêm phong trong tượng thần ở đại miếu Dương Châu, ngày ngày tiếp thụ muôn vạn người đến bái lạy hương hỏa, như thế mới có thể cùng phong ma pháp chú của long tộc chế trụ ma linh trong áo giáp. Hiện tại mấy nam nữ này nóng lòng hành sự, đâu để ý đến chuyện khác! Thế là nơi miếu Tống tử nương nương hương hỏa đang thịnh ở ngoại thành Dương Châu, một đêm bỗng xảy ra chuyện. Theo lời ông từ, trong đêm mưa gió đó, ở chính điện có vài tiếng động lạ. Chỉ bất quá, khi đó sấm chớp đì đùng không ngớt, ông ta không dám ra trước kiểm tra. Đợi mưa lặng gió im, ông ta mới dám gọi thêm người trong miếu cùng thắp đèn kiểm tra, lúc đó mới phát hiện bức tượng đã ngã xuống đất vỡ nát.
Không cần nói cũng biết chính là Linh Y thi pháp đem ma giáp ra để Tỉnh Ngôn sử dụng. Bỏ qua dân chúng Dương Châu góp tiền tạc lại thần tượng, lại nói đến mấy người Tỉnh Ngôn đã chuẩn bị xong mọi thứ, ngồi lên long mã xa của Linh Y, thẳng đường về phía đông nam.
Chỉ bất quá trước khi đi Ma châu, Linh Y còn có một chuyện quan trọng, đó là đi đến Đông hải bái phỏng Linh quy đoán sự như thần. Thì ra ở trong đông hải mênh mông, có một hòn đảo gọi là "Ngu Ba". Hình dáng Ngu Ba đảo rất đặc biệt, vốn là do một con ba ba khổng lồ tạo thành. Trên lưng con ba ba khổng lồ bám đầy bùn đất, cây biển tươi tốt, nếu nó nổi lên thì đúng là một hòn đảo xuất hiện.
Linh quy một mình tạo thành đảo đó là chỗ quen biết với đông hải long tộc, rất giỏi dự đoán tương lai. Mà Tứ độc long tộc của Linh Y cũng là một chi của đông hải long tộc. Tứ độc long vương Vân Trung Quân vốn là hậu duệ của đông hải long chủ, trước đây cũng đã nhiều lần dẫn cháu gái đến để hỏi xem dùng loại linh châu nào để dưỡng nhan, ở nơi nào có mạch nước ngầm ấm áp...Do đó hôm nay gặp phải đại sự như thế, Linh Y càng muốn đi hỏi ý của Linh ngoan.
Theo kiến nghị của Linh Y, cỗ xe hạ xuống trên một tảng đá rêu ở ngoan đảo. Đợi Linh Y gọi mấy tiếng, Tỉnh Ngôn kinh ngạc thấy từ một cái động sâu thẳm trên ngoan đảo, bỗng có tiếng động ì ùng, sau đó một cái đầu ba ba to lớn thò ra.
"Ngu Ba gia gia, lần này chúng ta đi Ma châu đoạt lại long mã, có thể thành công không?"
Thấy Linh Ngoan nghe tiếng gọi xuất hiện, Linh Y liền ngọt ngào hỏi ý nó.
Thấy nữ oa nhân hậu bối hôm nay lại hỏi vấn đề nghiêm túc như thế, Linh quy cũng có chút kinh dị. Thế là trong sự chăm chú khẩn trương của Tỉnh Ngôn, Quỳnh Dung, Ngu Ba nhắm mắt lại một lúc, sau đó mở hai mí mắt đen sì ra, nhìn về hướng Tỉnh Ngôn, Linh Y lắc lắc đầu, sau đó lại gật gật đầu.
"Khà! Có phải nói chuyện này lúc đầu có trắc trở nhưng cuối cùng vẫn có thể thành công hay không?"
Không cần Linh Y giải thích, Tỉnh Ngôn cũng biết ngụ ý từ động tác của Linh ngoan.
"Đúng thế".
Tiểu long nữ vốn còn không nắm chắc, nghe dự ngôn của Linh quy thì cũng an lòng. Sau khi Linh Y hồi đáp Tỉnh Ngôn, lão quy lắc đầu gật đầu khiến sóng biển dâng cao đập vào tảng đá bọn họ đang đứng. Trong bọt sóng tung tóe, Linh Y lại hướng về Linh quy la lớn:
"Ngu Ba gia gia, đây là bằng hữu Trương Tỉnh Ngôn của con! Người có thể hồi đáp y một vấn đề không?"
Nói xong, nàng đẩy đẩy Tỉnh Ngôn, kêu y mau hỏi thần quy. Thấy nàng có hảo ý, Tỉnh Ngôn nghĩ ngợi một chút, cất giọng có chút bỡn cợt hướng về trước hô hoán:
"Ngu Ba tiền bối, tôi muốn hỏi ngài, tương lai tôi có thể ở cùng Linh Y cô nương hay không?"
Bỗng nghe Tỉnh Ngôn hỏi vấn đề này, Linh Y không khỏi vừa gấp vừa xấu hổ, giậm giậm chân nhưng thần tình lại nôn nóng chờ phản ứng của Linh quy. Bất tri bất giác, tay của nàng nắm chặt vạt áo của mình lúc nào không hay.
May sao, đợi một lúc thì biểu hiện của Ngu Ba lão quy cũng giống khi nãy, trước tiên thì lắc đầu, sau đó lại gật đầu. Thấy thế, Linh Y liền thở phào một hơi, bởi vì nàng biết, trước gia Linh quy gia gia hầu như luôn đoán đúng.
Trong lúc vui vẻ, nàng cũng dục Quỳnh Dung, Tuyết Nghi hỏi vấn đề của bản thân. Tuy Linh Y cực lực thúc giục, nhưng cuối cùng chỉ có Quỳnh Dung hỏi vấn đề của nó. Tuyết Nghi thì trù trừ một lúc, sau đó chỉ liên tục thoái thác, dường như sợ hỏi được kết quả không tốt.
Chỉ bất quá, vị tiểu cô nương dũng cảm hỏi về vận trình của mình lại không được may mắn. Nó bắt chước ca ca hỏi:
"Ngu Ba gia gia, tương lai tôi có ở cùng Tỉnh Ngôn ca ca được hay không?"
Lòng đầy hy vọng, thấy Linh quy gia gia lắc đầu hai cái, thì trông chờ lão quy gật đầu như hai lần trước. Nào ngờ, đợi một lúc lâu vẫn không thấy Linh quy có phản ứng gì, thế là hai mắt Quỳnh Dung lập tức đầy lệ:
"Hu..."
Không ngờ kết quả lại là như thế, Linh Y vội an ủi tiểu nha đầu đang khóc hu hu, nói Quy gia gia đôi khi cũng đoán không chuẩn. Nghe Linh Y an ủi, Quỳnh Dung nức nở nói:
"Ngu Ba gia gia còn lắc đầu đến mấy cái!"
Sau đó mọi người lại lên long xa, lúc long mã kéo xe bay về hướng đông nam, Tỉnh Ngôn vẫn không ngừng an ủi tiểu nữ oa đang thương tâm, khuyên giải nó không nên mê tín. Chỉ bất quá tuy ngoài miệng không ngừng an ủi, nhưng vị đường chủ ca ca của nó cũng đang có nghi hoặc tương tự nó.
Khi Tỉnh Ngôn ngoài miệng và trong lòng không đồng nhất cùng nhau thì bỗng phát hiện, tiểu nha đầu đang thút thít trong lòng mình bỗng nhiên nín khóc bật cười, như hoa lê trong mưa, vui vẻ nói:
"Ca ca không cần lo lắng, Quy gia gia đó lại nói chúng ta có thể ở cùng nhau rồi!"
"Ách..."
Thấy tiểu nữ hài đang khóc lóc bỗng nhiên chuyển biến, Tỉnh Ngôn không khỏi ngơ ngác chẳng hiểu làm sao.
Y không hề biết, vừa rồi nữ hài nhân lai lịch cổ quái ở trong lòng y, trong lúc khóc lóc lại ảo xuất thân hình, gấp gáp quay lại trước mặt Linh quy đang đưa mắt dõi theo bọn họ. Lần này, tiểu nữ hài triệu hoán đôi chu tước thần điểu linh lực cường đại ra, khiến bọn chúng lượn vòng trên đầu Linh quy tiền bối. Dưới trận thế đó, Quỳnh Dung lại liên tục hỏi mấy lần, yêu cầu lão quy bói lại mấy lần, cuối cùng cũng khiến lão quy vạn năm pháp lực cường đại đó như ngộ ra điều gì, nhìn tiểu nha đầu đang phừng phừng lửa giận mà gật gật đầu. Thế là tiểu nha đầu có được đáp án như ý, hài lòng thu thân quay về!
Qua một lúc gián đoạn, long mã kéo theo xe chở bốn người thẳng một đường tiến đến Lê Linh ma châu.
Tiến nhập đông nam hải cương, Tỉnh Ngôn liền vận hắc sắc ma giáp ma khí lạnh lẽo vào, mũ giáp che kín khuôn mặt, chỉ để lộ cặp mắt. Trên mũ giáp có hai cái sừng nhọn hệt như sừng mãnh thú. Trên thân giáp khắc chi chít đồ hình hoa văn, hắc khí bao trùm lên ma giáp, hiện tại vị đường chủ đạo môn đã hoàn toàn biến thành một vị ma vương khủng bố.
Khi tròng ma giáp vào người, thiếu niên gần như dung thành một thể với giáp trụ, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác kì dị. Chủng cảm giác này tuy cực kì phức tạp mơ hồ, nhưng chí ít y cũng minh bạch một điểm: đầu óc của mình hiện trở nên nhạy bén mau lẹ chưa từng có. Thế là lúc khi bốn thớt long mã theo pháp thuật của Linh Y tiến vào ma cương hải vực, vị ma vương hắc sắc đó đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lập tức không khỏi đổ mồ hôi lạnh!
Danh sách chương