Tâm trạng Lý Mạnh kích động, Lưu thái giám cũng thấy Lý Mạnh có vẻ thất thần, nhưng ông lại tưởng Lý Mạnh có chút mệt mỏi, liền dừng câu chuyện, cười nói:

“Lớn tuổi, nói cũng nhiều hơn, cháu lăn lộn cả ngày cũng mệt rồi, chi bằng đi nghỉ sớm chút”.

Lý Mạnh có phần ngượng ngùng đứng dậy gượng cười trả lời:

“Nghĩ tới chuyện khác nên thất thần, tiểu chắt thật thất lễ, nhưng có chuyện lo lắng, hôm nay chất nhi gây chuyện với người ta, nghe nói là hầu gia trong thành Nam Kinh, không biết có làm liên lụy gì tới bá phụ không, nếu có ảnh hưởng gì, hay là cháu quay về Sơn Đông sớm thì hơn”.

Lưu thái giám rất có tinh thần, nghe Lý Mạnh nói vậy, không khỏi cười lớn, đặt chén rượu trong tay xuống chỉ Lý Mạnh nói:

“Hôm nay lớn nhỏ gì cháu cũng là một võ quan đô ti, nói chuyện thẳng thắn thế há chẳng phải khiến người ta chế nhạo sao?”

Cũng không biết từ “thẳng tính” đó là lời khen ngợi hay là chê cười người khác. Lý Mạnh thật sự lo lắng, hiện nay có người trợ giúp mạnh như vậy đương nhiên là tốt, nhưng không thể vì mình mà gây tổn hại gì cho Lưu thái giám, đó chính là hại người hại mình rồi, con người luôn phải có dự định lâu dài.

“Không lo, không lo, chuyện cháu hôm nay, Lưu Thiên về đã nói cả rồi, Uy Viễn hầu Phùng gia là cái gì, con trai hắn có thể thế tập bá tước hàm đã không tệ rồi, người ngoài nịnh nọt gọi hắn là tiểu hầu gia, hắn lại tự cho là thật, hoành hành ngang ngược ở Nam Kinh”.

Lúc nói những lời này, Lý Mạnh bên cạnh cũng có chút cảm khái, vị thượng thủ kia, lần đầu gặp là lúc đang rơi vào tuyệt vọng bên bờ sông Tế Trữ, còn hôm nay lại có dáng vẻ bề trên vô cùng khí thế. Đời người gặp gỡ thật là vô thường, còn mình, mấy năm trước cũng chỉ là người áp tải theo xe chở tiền, nhưng bây giờ lại là một võ quan Đại Minh, có mấy nghìn binh mã. Bây giờ đang nói chuyện với người ở tầng cao nhất Đại Minh.

“Cháu không cần lo lắng, Uy Viễn hầu phải lo ta có gây phiền phức cho hắn không, một thủ bị phối hợp, Nam Kinh này không thiếu những người như vậy”.

Lại là vài câu chuyện phiếm, lão thái giám có chút mệt mỏi, dù sao tuổi cũng lớn rồi. Lúc này Lý Mạnh vội vàng đứng dậy cáo từ, tiệc rượu cũng tàn, Lưu Thiên tới dẫn Lý Mạnh đi nghỉ ngơi.

Trên đường hỏi tới, Lý Mạnh tính toán thời gian này, quả nhiên Lưu thái giám rời kinh thành tới Nam Kinh, hành trình trên đường bố trí ổn thỏa, lại thêm ảnh hưởng của truyền gửi tin tức, tính ra, mấy bức thư Lưu thái giám gửi cho Lý Mạnh chắc là sau khi mình xuất phát mấy ngày là tới, bên mình đi vội, công báo đường báo cũng không chú ý. Truyện "Thuận Minh "

Vậy cũng vừa vặn, Lý Mạnh không khỏi gượng cười, lần bỏ qua nhau thế nảy, mình cũng thêm bao nhiêu phiền phức.

Lý Mạnh vẫn đi tới quân doanh một lần, quân doanh quân binh thủ vệ hoàng thành chính là gần cạnh hoàng thành Nam Kinh, khoảng cách tới đệ phủ Lưu thái giám cũng không xa. Lưu Thiên tất nhiên không ngăn hắn, ngược lại còn đích thân dẫn người đi cùng Lý Mạnh.

Đi khỏi nhà chưa tới thời gian một nén nhang, là tới gần quân doanh, vẫn chưa tới cửa, đã nghe thấy tiếng ồn ào ầm ĩ. Lý Mạnh rất kinh ngạc, không nói tới binh lính bộ đội hiện đại sau khi tắt đèn kỉ luật nghiêm khắc, ở triều Minh, vì trạng thái tinh thần binh lính cực kém, đều ở trên đường giới hạn, vì phòng ngừa các chuyện doanh khiếu, xử phạt vô cùng nghiêm khắc với tiếng reo hò đánh trống ban đêm, gần như chỉ có một hình phạt, đó chính là mất đầu. Truyện "Thuận Minh "

Nhưng không khí doanh quân này lại có vẻ không giống, tính sắc trời, thì đúng là chưa muộn, nhưng cũng không thể có không khí làm náo loạn như vậy, Lý Mạnh kinh ngạc hỏi Lưu Thiên bên cạnh:

“Quân doanh sao lại ồn ào như vậy, bình thường đều ầm ĩ như vậy sao?” Truyện "Thuận Minh "

Lưu Thiên cũng sững sờ, nhưng cũng nhanh chóng trả lời:

“Chất thiếu gia, quân doanh bình thường tất nhiên không phải như vậy”.

Lý Mạnh gật gật đầu, thầm nghĩ nơi quân doanh thế này, ít nhất phải có quy củ, sao có thể không ra sao thế này, nhưng không ngờ Lưu Thiên lại tiếp lời nói:

“Thời gian gần đây thời tiết dần lạnh hơn, lúc lão gia mới tới Nam Kinh nhậm chức, quân doanh còn ồn ào hơn lúc này gấp trăm lần...”

Nghe thấy vậy, Lý Mạnh thật không phản bác được, đi thêm mấy bước, lại nhìn thấy người mặc áo bào dài uống say khướt đi vào quân doanh. Lần này hắn không lên tiếng hỏi, quay đầu nhìn Lưu Thiên, đầu tiên là khoảng cách gần, Lưu Thiên biết chi tiết hơn, cười giới thiệu:

“Trong cấm vệ, phần lớn là con cháu nhà quyền quý bậc nhất nhì thành Nam Kinh, đều là người có tiền, buổi tối không có việc gi, đến đường Sao Khô chơi bời.

Thành Nam Kinh là trọng trấn thứ hai Đại Minh, binh sĩ trong thành chắc là tinh nhuệ trong thiên hạ, ban ngày ở Mi Lâu, binh mã vây quanh nhà đó coi như phô bày các loại binh mã thành Nam Kinh, có Thuận Thiên phủ và binh mã chấp hành, nha dịch trị an, có Uy Viễn hầu và binh mã thường ngày trong Nam Kinh, tất nhiên cũng có cấm vệ không xa thành Nam Kinh rồi.

Lúc ấy cảm thấy, binh sĩ thành Nam Kinh so với binh mã Sơn Đông, Hà Nam, ít nhất cũng ra dáng binh sĩ, áo giáp binh khí đều hoàn mỹ, các binh lính không phải lưu dân hành khất mặt mày xanh xao. Quả đúng là một trong những bộ đội được xưng là tinh nhuệ nhất Đại Minh, hơn nữa còn có một điểm chính là binh mã cấm vệ thái giám trấn thủ này so với binh mã khác có vẻ xốc vác hơn nhiều, hơn nữa cũng có khí chất của quân nhân tài năng.

Nhưng mà tối nay gặp những người này, làm cho Lý Mạnh nhìn thấy cái gọi là tinh nhuệ trong quân đội tinh nhuệ Đại Minh rốt cuộc lại là kiểu gì thế này.

Quân đội thế này cơ bản đã rách nát rồi, có lẽ có gia binh gia tướng, ví dụ như Uy Viễn hầu Phùng gia hôm nay quả thực có mấy nhân vật xốc vác, nhưng đó chỉ là số ít trong số ít thôi.

Số đông hiện giờ lại có dáng vẻ thế này, buổi tối sống phong lưu khoáng đạt, uống rượu say túy lúy quay về, có những người thậm chí có thể ở lại trong thanh lâu sở quán. Quân đội thế này có sức chiến đấu gì đây, nhưng càng đáng buồn hơn chính là người ta nhìn những hiện tượng này đã cảm thấy quá quen thuộc rồi, ví dụ như Lưu Thiên đứng bên cạnh này.

Lưu Thiên không hề kinh ngạc, không hề khó xử, trong lòng hắn có thể không để ý tới những điều ngạc nhiên này, chỉ kính cẩn đi trước dẫn đường.

Cổng quân doanh chỉ có một binh sĩ, nghiêng tựa ở cửa ra. Lưu Thiên và Lý Mạnh tới gần, hấn cũng không để ý tới, tới khi nhìn rõ là Lưu Thiên, binh sĩ gác cổng này mới lập tức đứng nghiêm, nhưng Lý Mạnh vẫn để ý thấy cạnh chân binh sĩ này như vẫn có một bầu rượu.

Nếu Lý Mạnh là thân thích của đại nhân trấn thủ, binh mã thủ hạ cũng được đãi ngộ tốt, ví dụ như được bố trí ở doanh trại khá gần cửa doanh trại.

Vệ binh thấy Lưu Thiên tới, mặc dù đã uống chút rượu, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để báo cho các tướng quân trong doanh trại, hai người Lý Mạnh mới vào trong của doanh trại không xa, một trong những tướng tá gặp ban ngày, một thiên tổng vội chạy tới, cung kính chào hòi.

Mặc dù Lưu Thiên khách khí với Lý Mạnh, nhưng đối diện với những quan quân trong cấm vệ này, lại có chút uy nghiêm, nói:

“Tối nay trong doanh rốt cuộc có còn ra gì không, ngươi sao còn không ra ngoài...”

Nói tới đây, thiên tổng đó đầu tiên là cười trừ, sau đó vẻ mặt vô cùng hậm hực, thấp giọng lầm bầm nói:

“Tối nay lấy bạc vốn dĩ nói muốn cùng nhau uống rượu, kết quả phải để người lại coi chừng trong doanh, mọi người chơi xúc xắc, hạ quan vận may kém, chỉ đành ở lại đây”.

Nói xong lại gãi đầu cười khúc khích, lời hắn nói vừa là nén giận vừa lại có ý trêu chọc, quả nhiên, Lưu Thiên bị thiên tổng này đùa cười lớn. Lý Mạnh cũng chỉ cười theo vài tiếng, nhưng trong lòng lại nhiều suy nghĩ, thật sự không có tâm trạng nào mà cười cả.

Đi xa hơn chút, là tới doanh trại hai trăm hộ vệ thủ hạ của Lý Mạnh nghỉ ngơi. Lý Mạnh đi trong quân doanh cấm vệ, nơi nơi có thể nghe thấy tiếng nói cười, nói là... có chút khoa trương, nhưng lại rõ ràng hơn nhưng dân cư sống trong ngõ nhỏ nhiều, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng đánh bạc và tiếng hô quát.

Nhưng trước doanh thủ hạ Lý Mạnh đóng quân, lại là cảnh tượng hoàn toàn khác, không nói tới ngoài ngọn đèn ở cửa ra vào ra, một màu đen kịt, hoàn toàn yên tĩnh.

Chỉ ở cửa chính có hai binh sĩ đứng nghiêm tay cầm vũ khí đứng gác, đi tới đây, bên tai mặc dù có tiếng ầm ĩ trong quân doanh, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác. Thiên tổng luôn nói giỡn và Lưu Thiên cũng bất giác im miệng, rất ngượng ngùng.

Đi về trước vài bước, lại phát hiện có một người đứng trong bóng tối gần đó, trong quân doanh, Lý Mạnh cảm thấy không thể có nhân tố gì nguy hiềm, hơn nữa mặc dù người đó đứng trong bóng tối, nhưng không có ý che dấu gì.

Lý Mạnh đụng đụng Lưu Thiên và thiên tổng đó đã yên lặng, lấy tay chỉ người trong bóng tối đó, thiên tổng đó cũng không sợ, đi thẳng tới cho người đó, sau khi tới gần, giơ tay vỗ vai người đó, cười chào:

“Lão Hoàng, buổi tối đám người kia tìm lão mãi, ai ngờ lão lại chạy tới đây trốn, làm gi thế?”

Chính là thiên hộ Hoàng Bình ban ngày dẫn người tới vây Mi Lâu đầu tiên, hắn quay đầu lại nhìn, lại nhìn thấy Lý Mạnh và Lưu Thiên đứng dưới ánh đèn chiếu rọi, chào hỏi bạn đồng liêu xong, Hoàng Bình bước nhanh chạy tới trước mặt họ, chào hỏi cung kính.

Ánh sáng của đèn lồng treo gần đó đủ để Lý Mạnh có thể nhìn ra vẻ ngưng trọng trên mặt Hoàng Bình đó, từ lúc vào quân doanh này, những gì nhìn thấy không chỉ là tướng hay binh, đều là vẻ hân hoan hài hòa, trạng thái cuộc sống tràn đầy vui vé. Hoàng Bình lại là một ngoại lệ.

Nói tới thiên hộ Hoàng Bình này thực tế còn lớn hơn Lý Mạnh năm sáu tuổi, trên mặt có hình râu quai nón, dáng vẻ xốc vác. Nhưng Lý Mạnh đã quen dùng tâm thái tuổi tác hai đời và trí nhớ gia tăng đối đãi với người khác, hắn cảm thây rất tò mò vẻ ngưng trọng trên mặt đối phương.

Còn chưa lên tiếng hỏi, đã nghe thấy Hoàng Bình đứng bên cạnh hắn nói trước, Hoàng thiên hộ chỉ bên phải phía sau một gò đất, lại hỏi trước:

“Phía sau gò đất đằng kia chắc có trạm gác ngầm chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện