Những lời này đúng là hơi làm khó Lý Mạnh, nên trả lời thế nào đây, không thể nói lý do thật sự, nhưng lý do khác hoàn toàn không thể mang ra được, phàm là người biết chuyện này đều cảm thấy hành động của Lý Mạnh là không thể tưởng tượng được, nhưng người Trịnh gia nhất thời không thể trông cậy được, chỉ có thể nhờ Lưu công công này.

Chuyện Lý Mạnh muốn làm, Lưu thái giám hoàn toàn có thề giúp, nhưng với tình huống này, không cho đối phương một lý do thích hợp, đối phương hoàn toàn không để ý tới thỉnh cầu di chuyển địa điểm đóng quân này, hơn nữa không phải xuất phát từ ác ý mà đó là thái độ trưởng bối không muốn tiểu bối làm những chuyện điên rồ.

Thật là khó, Lý Mạnh ngồi đó suy nghĩ hồi lâu. Lưu thái giám cũng không vội, mim cười nhìn Lý Mạnh, cầm nắp tách trà trong tay, gạt bọt nổi lên trên.

Lát sau, Lý Mạnh lau lau mồ hôi trán, trầm giọng nói:

“Nói câu mạo phạm tới bá phụ, lý do tiểu chất tới Hồ Quảng giống với lý do ngài tới Nam Kinh”.

Lão thái giám nghe xong sững sờ, sau khi phản ứng lại liền ngửa đầu cười lớn, giọng hoạn quan sắc nhọn, Lưu Phúc Lai cũng lớn tuổi, cười giống như một lão bà, hắn đặt tách trà lên bàn, tiếng cười ngừng, sắc mặt lại có vẻ trầm trọng, chậm rãi nói:

“Chấp bút ti lễ giám tóm lại là yếu chức, trấn thủ Nam Kinh vốn là nơi dưỡng lào, ta tuổi cao, ở Nam Kinh gặp nhiều rồi, luôn cảm thấy không nỡ, không tranh giành gì với họ, nên mới tự tới, núi sông đều đẹp, dưỡng lão cũng được”.

Lý Mạnh không lên tiếng, chỉ yên lặng nghe, lão thái giám dừng một lát, lại nói:

“Ta xem tấu chương, công văn, cũng luôn cảm thấy thát tử nếu đánh tới thì kinh thành, Bắc Trực Đãi khắp nơi tán loạn, tóm lại hỗn loạn cũng có thể lan tới Sơn Đông, cháu nói có phải lý do này không?”

Đối phương đã tìm lý do cho mình, Lý Mạnh cũng không nói gì nữa, chỉ kính cẩn ngồi một chỗ, con người ta lớn tuổi rồi, luôn nói nhiều một chút, cho dù người có địa vị cao cũng không ngoại lệ, thái giám, vì nguyên nhân sinh lý, thật ra lại rất giống với người tới tuổi lão bà, tiếp tục nói:

“Khi ta còn trong nhà Vạn Lịch, đã ở trong nội cung, cái này không tốt cái kia không tốt, nhưng chúng ta ở bên ngoài luôn đánh thắng trận, cho dù chịu thiệt ở ngoài, nhưng cũng không bị người ta ăn hiếp tới cửa nhà”.

Nói tới đây, lão thái giám đã trở nên cảm khái:

“Vào trong ti lễ giám, thấy tấu chương công văn các nơi, thật là kinh hồn táng đảm, binh thát tử từ bên ngoài vào trong đơn giản giống như về nhà, chúng ta cả ngày gặp ác mộng, ta lớn tuổi rồi, không muốn tranh giành nữa. Vương Thừa Ân chính là đi theo đương kim thánh thượng, ta không vào vị trí cung vua được, đơn giản là tới nơi sông nước này dưỡng lão chờ chết”.

Nói xong lại thở dài, không khí lại nặng nề như vậy, Lý Mạnh cũng chỉ trấn an vài câu nói:

“Bá phụ sức khỏe an khang, tiểu chất thấy khí sắc người tốt hơn nhiều khi mới gặp, thấy lại trẻ ra nhiều, những ngày tháng tốt lành còn nhiều mà”.

Mấy câu nói này là lời trấn an người già, nhưng rất có hiệu quả, Lưu thái giám cười ha ha, vỗ đùi

nói:

“Thật biết ăn nói, cũng được, đổi nơi đóng quân tới Hồ Quảng và hành văn, ta xử lý giúp cháu, ta tới Nam Kinh, theo Vương Thừa Ân, vẫn thiếu một vị trí tâm phúc, lại thêm hơn chục vạn bạc mua thiếu, ít nhiều cũng nợ ta”.

Nói tới đây, tức là lão thái giám đã đồng ý thỉnh cầu của hắn, vừa nãy cảm khái và thăm dò nhau cũng chấm dứt, sự việc cũng ủy thác xong, chì nói chuyện phiếm, không lâu sau, ngoài cửa có người hô: Truyện "Thuận Minh "

“Lão gia, rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong”.

Giờ ăn cơm trưa đã tới, ở Mi Lâu vẫn chưa ăn xong, tiếp đó lại xảy ra nhiêu chuyện như vậy, lăn qua lăn lại tới giờ cũng sắp tối rồi. Lý Mạnh thật sự cảm thấy bụng trống trơn. Lưu thái giám có vẻ cũng biết chuyện này, cười đứng dậy, nói:

“Đầu bếp bên này không phải người trong hoàng thành, là ta tìm đầu bếp nổi danh bên ngoài tới, mùi vị rất tuyệt”.

Hai người đang trong phòng, đi ra khỏi phòng là phòng ăn. Thành Nam Kinh thời tiết khá lạnh, nhưng trong nhà lại có đốt lò sưởi, khá là ấm áp. Mấy nha hoàn và tiểu hoạn quan ở đó sắp bắt đầu, trên bàn đầy món ngon và lạ, Lý Mạnh thật sự cảm thấy đói bụng.

Vừa thấy Lưu thái giám và Lý Mạnh tới, dọn bàn xong, mấy người hầu khom mình lui ra khỏi phòng. Hai người vừa ngồi xuống, lại thấy quản gia Lưu Thiên đi vào, đầu tiên là chào hỏi đơn giản, sau đó liền ghé tới tai Lưu thái giám nói gi đó, Lưu Phúc Lai sầm mặt lắc đầu, khiển trách:

“Đều là người nhà,không có gi phải kiêng kị. có gì cứ nói”.

Vừa nãy hai người nói chuyện riêng, đã nói tới thấu triệt rồi, coi là người nhà của nhau, quan hệ dĩ nhiên thân mật hơn nhiều, đây cũng coi như thể hiện thái độ với Lý Mạnh, Lưu Thiên cũng là người nhanh nhẹn, cười cáo lỗi với Lý Mạnh, lại nói:

“Lão gia, Trương Phổ tới nói là lấy sáu vạn lượng bạc, có chi cho hắn không?”

Con số này đã khá giật mình, Lý Mạnh ngồi ở đó cũng rất không tự nhiên, hắn không ngờ tới năm vạn lượng bạc của mình, mà hôm nay, số vốn này thật đáng giá, không nhắc tới cũng thôi. Lưu thái giám nhấc chén rượu lên lại đặt xuống, trầm ngầm chốc lát lại nói:

“Chi cho hắn, nhưng phải viết giấy lại, lát nữa cầm tới cho ta”.

Lưu Thiên vội vàng khom mình đáp, xoay người đi ra ngoài, Lưu thái giám giơ chung rượu tinh sứ trong tay, Lý Mạnh vội vàng hai tay bưng lên đáp lại, xem như bắt đâu tiệc riêng.

Mặc dù Lý Mạnh không hỏi, nhưng tự Lưu thái giám lại nói tới sáu vạn lượng bạc vừa nãy, lời nói có chút khinh thường, chế nhạo nói:

“Lão Ôn chống đỡ cho người dưới, đám người Đông Lâm sớm đã nhìn hắn không vừa mắt, hiện giờ bỏ qua lão Ôn và Tào Hóa Thuần, Giang Nam Giang Bắc, Đông Lâm những triều không cầm quyền, đều là hoạt động cao thấp, chuẩn bị lật đổ Ôn Thế Nhân, đẩy Chu Duyện Nho vào trong đương phủ”.

Lão Ôn, cho tới khi Lão thái giám nhắc tới cả tên Ôn Thể Nhân, Lý Mạnh mới nghĩ tới người này chính là đại học sĩ nội các đương triều, thủ phủ Ôn Thế Nhân, Tào Hóa Thuần lại là thái giám chưởng ấn của Ngự mã giám. Không biết Chu Duyện Nho làm gì, nhưng tên những người này thường xuyên xuất hiện trên công báo.

“Ôn Thế Nhân được xưng là cô thần, không kết đảng, ở kinh thành ai không biết hắn lả thủ lĩnh chiết đảng, hễ xuất thân từ Hàng, Gia, Hồ đều được trọng dụng. Đảng Đông Lâm bề ngoài trung thành vì nước. Trương Phổ hoạt động trên dưới, như ta, mượn bạc Nguyễn Đại Thành, chính là muốn lật đỗ Ôn Thế Nhân, cho người Nam Trực Đãi họ đi lên, kẻ sĩ Tô, Tùng, Thương vốn giàu có, nhưng tham quan quyền sao mà lớn như vậy, từ năm Thiên Khải tới nay, lăn qua lăn lại vẫn chưa dứt”.

Trong lời nói của thái giám ít nhiêu có ý xem thường, Lý Mạnh coi như nghe truyện cười. Lý Mạnh không biết Trương Phổ hiện nay mặc dù là cử nhân, nhưng lại là người sáng lập “Phục xã” tiếng tăm lẫy lừng, một trong nhùng người câm đầu đảng Đông Lâm, được người trí thức Nam Trực Đãi coi là “Thiên Vương” “Chấp người tài trong thiên hạ”, đáng là danh sĩ số một trong dân gian.

Tên tuổi những người này trong dân gian như thần thánh, là thần tượng trong lòng người trí thức, nhưng trong mắt Lưu thái giám, đang ở địa vị cao, ở trung tâm cũng có chút ít, tất nhiên đối với những người gọi là “danh sĩ trung thần” đều có cái nhìn và ý kiến riêng. Truyện "Thuận Minh "

Lưu Phúc Lai nói những điều này, thật ra là cùng tính chất với mọi người thích nói chuyện chính trị, bát quái thời hiện đại, và chuyện dân đen thích nói chuyện hoàng đế thế nào, tể tướng ra sao, nước bọt tung tóe, vô cùng hào hứng. Những điều Lưu thái giám nói cũng gần như vậy, chỉ là tính chân thật cao hơn nhiều thôi.

Lý Mạnh lại có chuyện trong lòng, đứng dậy xin lỗi nói: “Bá phụ, thủ hạ theo tiểu chất vẫn đang trong quân doanh, cháu muốn tới xem họ có được bố trí ổn thỏa chưa”.

Nghe thấy Lý Mạnh nói như vậy, Lưu thái giám không nhịn được cười, nói:

“Ngồi xuống, ngồi xuống, người của cháu, ta há có thể đón tiếp chậm trễ, mấy ngày nay trong quân doanh, họ cũng đều có cá có thịt, cháu lo cái gi chứ?”

Lý Mạnh cười xấu hồ, lại ngồi xuống, hai người lại nói chuyện, Lưu thái giám lại cười cảm khái

nói:

“Tin tức lúc trước, nói là hơn một nghìn binh mà của cháu đấu với mã tặc, lại chém mấy trăm thủ cấp, gần như toàn bộ bị bắt làm tù binh, trận chiến kinh thiên này, ở ti lễ giám đúng là chưa từng nghe thấy, khiến ta giật mình, sau đó cho người dò hỏi, nói là thật, lại khiến ta thất kinh, thầm nghĩ cháu ở Giao Châu, mặc dù lớn mạnh, nhưng lấy ra mấy vạn binh.. .he he, không biết số binh này luyện thế nào được”.

Với những lời này Lý Mạnh lại rất khó mà giải thích, thầm nghĩ chỉ là binh lính có tổ chức với đạo tặc vô tổ chức, cho dù là tập luyện, hay là trang bị, thậm chí là kỉ luật chiến trường và chi viện hậu cần, hai bên khác biệt đâu chỉ tính bằng lẽ thường, chiến quả như vậy đã lộ rõ rồi, mình huấn luyện và chiến thuật chưa đủ, nếu không hiệu quả còn lớn hơn.

Sao mình lại cảm thấy bất mãn, muốn kiểm tra chiến quả, người xung quanh sẽ kinh hãi thế nào, mặc dù trên công báo của triều đình, luôn có mấy vạn quân tiêu diệt loạn dân, chém đầu mấy trăm người làm ví dụ, đến nay Lý Mạnh vẫn còn nghi vấn với chiến báo này, không phải nghi ngờ báo cáo gì mà cảm thấy ở thời đại này công tác thống kê chiến trường chưa hẳn đã chính xác, chắc chắn còn rất nhiều người chưa tính tới.

Nhưng hôm nay lời Lưu thái giám lại khiến Lý Mạnh vô cùng xúc động, thái giám trấn thủ Nam Kinh, tiếp xúc với chuyện quân sự, chắc là điều cơ yếu nhất mà cả Đại Minh cần tới, cũng không có quá nhiều tin tức và sự kiện có thể giấu hắn. Nhưng Lưu Phúc Lai vẫn rất thành khẩn miêu tả kinh ngạc của bản thân.

Cuối thời Minh, binh mã rốt cuộc đã lụn bại tới mức độ nào, lại có kiểu trái ngược lẽ thường này, không thể tưởng tượng như “kinh ngạc” “không tin” xuất hiện chứ. Truyện "Thuận Minh "

Trong lòng Lưu thái giám quả thực có chút vui vẻ, có lẽ cảm thấy có người nửa ân nhân nửa thân thích không có xung đột gì về lợi ích thế này, có thể nói chuyện thoải mái một chút, kết quả uống thêm vài chén rượu, càng nói tới đâu đâu.

Lý Mạnh ngồi ở đó, không nghe rõ điều gì, trong đầu chỉ có âm thanh không ngừng quanh quẩn, trở nên càng lúc càng vang:

“Có lẽ không nên chỉ tự bảo vệ mình, có lẽ ta cũng có thể làm điều gì đó”. Thân thể quả nhiên hướng xuống, nhưng trước tiên vẫn phải tiếp tục
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện