Hai gã đứng sau Tả Dược đột nhiên rút hai khẩu súng từ trong người ra, hướng về Diệp Mặc nhanh chóng bóp cò, Diệp Mặc thầm than một tiếng, xem ra cũng nên thường xuyên mang theo một ít đinh sắt, nếu không hắn có thể giết hai gã này, trước khi hai gã kịp nổ súng, mà tốc độ của Phong đao lại không thể so với tốc độ của viên đạn, hỏa cầu thì càng không cần phải nói.
Sau khi tiếng súng vang lên, tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, bọn họ thật không ngờ, ở trước mắt Diệp Mặc lại có cơ hội nổ súng.
Diệp Mặc đột nhiên vung tay lên, một bức tường chân nguyên trong nháy mắt bao bọc lấy toàn thân, đúng lúc hai viên đạn rất nhanh đã tiếp cận bức tường chân khi, thì tốc độ lập tức trở nên chậm chạp.
Nhưng những điều này chỉ là trong thần thức của Diệp Mặc, những người khác còn chưa nhìn rõ, Diệp Mặc đã kẹp lấy 2 viên đạn, nhanh chóng ném trở lại.
Lại hai tiếng súng nổ vang lên, lúc hai gã bắn viên đạn thứ hai, thì hai viên đạn mà Diệp Mặc ném ra đã xuyên qua mi tâm của hai gã.
Hai vệt máu đỏ tươi chảy ra, trong tay Diệp Mặc vẫn kẹp hai viên đạn mà hai gã vừa bắn ra lần hai, lúc này hai gã sau lưng Tả Dược mới ngã xuống.
Trong phòng họp không ai không phải là đại ca giang hồ, không ai là chưa vào sinh ra tử, có cái gì mà họ chưa gặp qua, tuy nghe nói có người có thể bắt được đạn, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ tận mắt nhìn thấy, bọn họ đều không dám tin vào mắt mình nữa, cái này còn chưa là gì, người bát được viên đạn lại có thể dùng viên đạn đó giết chết người bắn.
Một số người có kiến thức đã đoán rằng Diệp Mặc là người của Ẩn Môn, người trong giang hồ cho dù có lợi hại, người có đông, cũng không thể chống được Ẩn Môn, nếu không phải thứ mà người trong Ẩn Môn truy cầu với cái mà bọn họ truy cầu khác nhau, thì bọn họ làm sao có thể ngồi họp ở đây.
Tả Dược tuy rằng tàn nhẫn, nhưng đối diện với người có thể tùy ý giết chết người của mình, sau lưng gã mồ hôi chảy ròng ròng, gã tự cảnh cáo mình, gã là đại ca của Đại Đường, nhưng gã không thể kìm chế được sự sợ hãi đối với cái chết từ nội tâm phát ra, người khác nói giết gã, có lẽ chỉ là uy hiếp, còn sợ bị báo thù, nhưng người trước mặt, đến Thiên Long Đầu cũng dám giết, đối với việc giết gã, cũng chỉ bình thường như ăn cơm uống nước không có gì khác nhau.
Tả Dược có chút hi vọng nhìn bốn phía, vừa rồi còn lớn tiếng đàm luận phải đoàn kết các phe phái ở HongKong, giờ thì toàn bộ đều cúi đầu, không ngờ không ai dám đứng ra nói giúp Tả Dược một câu.
Ánh mắt quét nhìn bốn phía, Tả Dược thất vọng thu hồi lại ánh mắt, xem ra không thể tìm được sự giúp đỡ ở đây. Hơn nữa gã cũng hiểu, cho dù có người đứng ra giúpgã, thì cũng làm được gì? Chẳng lẽ gã mạnh hơn Thiên Long Đầu hay sao, cử động cùng khí thế của Diệp Mặc khi tiến vào, Tả Dược có thể khẳng định Thiên Long Đầu là do hắn giết.
- Bằng hữu tiền bối.
Tả Dược ôm quyền, nghĩ lại vẫn nên gọi là tiền bối.
Do dự một chút, vẫn bất chấp thể diện, trực tiếp gọi:
- Tiền bối, Tả Dược tôi tuy là đại ca của Đại Đường, nhưng người bên dưới cũng lẫn lộn, nếu có chỗ nào đắc tội với người, Tả Dược tôi xin được bồi tội...
Nói đến đây thấy biểu tình bình tĩnh trên khuôn mặt của Diệp Mặc, Tả Dược không dám thả lỏng, tiếp tục nói:
- Tả Mỗ biết đã đắc tội với tiền bối, tiền bối mời nói cần Tả mỗ làm chuyện gì? - Nếu như cần tính mạng của Tả mỗ, xin cứ tự nhiên.
Diệp Mặc nghe xong Tả Dược nói, cười lạnh một tiếng, hắn biết Tả Dược không phải loại người coi thường cái chết, mà hoàn toàn là sợ chết.
Diệp Mặc đột nhiên ném một viên đạn trong tay ra, trong lúc Tả Dược còn chưa kịp phản ứng, thì viên đạn đã trực tiếp bắn trúng vai trái của Tả Dược.
Sắc mặt Tả Dược trắng nhợt ra, động cũng không dám động, gã biết nếu Diệp Mặc muốn giết gã thì vừa rồi đã giết rồi.
- Mày trở về lập tức đem mấy đứa ở vụ chú Bồi giết đi, sau đó đến trước linh đường chú Bồi khấu đầu tạ lỗi, làm xong những việc này, thì hãy tới gặp tao
Diệp Mặc lạnh lùng nói, hắn cũng không nói ra viên đạn vừa rồi đã phong bế tâm mạch của Tả Dược.
Nếu Tả Dược dám không đến tìm hắn, chỉ cần 3 ngày, thì toàn bộ tâm mạch sẽ khô cạn mà chết, mà Diệp Mặc đoán chắc Tả Dược sẽ không dám đến tìm hắn, nhiều lắm là giải tán Đại Đường, sau đó chạy trốn.
Cho nên Diệp Mặc cũng sẽ không đuổi theo gã, nếu gã dám chạy, thì cứ đợi chết đi, vạn nhất mình có đoán sai, gã Tả Dược này thật sự có gan đến tìm mình, thì mình cũng tha cho gã một mạng.
Tả Dược trong lòng mừng như điên, gã đương nhiên không ngu ngốc mà quay lại tìm Diệp Mặc, gã chỉ muốn tránh xa Diệp Mặc càng xa càng tốt.
Diệp Mặc nhìn Tả Dược ôm vai trái vội vàng rời đi, thậm chí đến làm thế nào mới tìm được mình cũng không hỏi, Diệp Mặc liền biết mình đoán không sai, gã này đích thực là muốn chạy trốn.
Nhìn Tả Dược vội vàng rời đi, rất nhiều người cảm thấy không đúng, nhưng Tả Dược bị bốn từ " lập tức chạy trốn" làm cho đầu óc mù mịt, làm gì còn cảm thấy không đúng, hơn nữa những người biết không đúng, cũng không thể nói rõ ra là chỗ nào không đúng.
Ả mặc bộ y phục màu đen kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, đương nhiên cô ta nhìn ra hành động của Diệp Mặc, khẳng định Diệp Mặc có giở trò trên người của Tả Dược, nếu như Tả Dược không đến, thì sẽ chết, nhưng cô ta cũng không thể nhìn ra được là rốt cuộc Diệp Mặc giở thủ đoạn gì.
Các lão đại đang ở đây, không ai cảm thấy Tả Dược gọi Diệp Mặc là tiền bối là đáng cười, nếu như loại người như Diệp Mặc không phải là tiền bối, vậy thì không có tiền bối nữa.
Sắc mặt Điền Thủ tái xanh, cuối cùng không biết nói gì, lại ngồi xuống.
- Tiền bối, vãn bối là Tiêu Biên Nghĩa, hiện nay đang chấp chưởng Tây Sa, không biết tiền bối đến, có chỗ nào chậm trễ mong tiền bối lượng thứ, Bành Dương là anh em với vãn bối, đắc tội với tiền bồi, mong tiền bối giơ cao đánh khẽ.
Nói xong Tiêu Biên Nghĩa nhìn về gã bị Diệp Mặc ném về phía góc tường.
Diệp Mặc gật gật đầu, nghĩ thầm hóa ra gã kia là Bành Dương, xem ra là người của Tây Sa, hắn cũng không định giết Bành Dương, bây giờ Tiêu Biên Nghĩa cầu xin, Diệp Mặc liền nói:
- Ở đây không có chuyện của ông, đứng sang một bên.
Sắc mặt Tiêu Biên Nghĩa lộ ra vẻ vui mừng, Diệp Mặc nói như vậy có nghĩa là tha cho gã, lúc này gã mới không ngu ngốc mà đi lí luận cùng Diệp Mặc, nếu thế khác nào muốn chết.
Lúc này ả áo đen bỗng đứng lên, học theo Tiêu Biên Nghĩa nói:
- Vãn bối Hư Nguyệt Hoa, người trong giang hồ gọi là Hắc Quả Phụ, bái kiến tiền bối.
Thấy Tiêu Biên Nghĩa và Hắc Quả Phụ nói thế, những người khác lần lượt đứng dậy, tự mình bẩm báo tên tuổi và bang phái, không ngờ rất có trình tự.
Diệp Mặc nghe hết, quả nhiên phát hiện ra Thiết Lan Sơn, Thiết Lan Sơn khoảng 50 tuổi, dưỡng nhan cũng không tồi, ánh mắt thâm trầm, làm cho người khác khó lòng đoán trong lòng gã đang suy tính cái gì.
- Tôi là Diệp Mặc, tôn chỉ là người không động đến tôi, tôi không đụng đến người, nếu như đã động vào tôi, thìđừng có trách tôi không khách khí, Thiết Lan Sơn, mày ra đây.
Mấy người kia vừa nghe những lời trước của Diệp Mặc đều khẽ thở ra, cho rằng Diệp Mặc sẽ chấm dứt ở đây, nhưng không ngờ sau đó hắn lại bắt Thiết Lan Sơn đi ra, nhất thời trong lòng mọi người run sợ, còn cho rằng Diệp Mặc muốn gây sự.
- Tiền bối, vãn bối Thiết Lan Sơn, không biết tiền bối tìm vãn bối có việc gì?
Tên của Diệp Mặc Thiên Lan Sơn đương nhiên là không biết, cho dù là Nhàn đạo nhân cũng không nhất định là biết.
Tuy rằng Thiết Lan Sơn là đầu não bang phái lừng lẫy ở HongKong, nhưng biểu tình lúc này lại rất là cung kính, khác với Tả Dược của Đại Dường là, Thiết Lan Sơn tuy rằng cung kính, nhưng vẻ mặt rất là trấn tĩnh.
Những người đang có mặt ở đây đều biết rằng Thiết Lan Sơn có thể trấn tĩnh như thế, là bời vì gã có một trợ thủ cực mạnh gọi là Nhàn Đạo Nhân, đây cũng là lí do vì sao gã có thể là người cầm đầu hắc đạo ở HongKong.
- Bởi vì người của mày chọc đến tao, tao lần này cố ý đến đây tìm mày.
Diệp Mặc nhìn thấy bộ dạng của Thiết Lan Sơn liền biết người này không đơn giản, nghe nói ngoại hiệu của gã là "Thiết Tác Hoành Giang" vừa nhìn là biết là một gã thủ đoạn không phải vừa, khó trách Vũ Học Dân không phải đối thủ của gã, gã này đích thực là nhân vật không đơn giản.
- Vãn bối hôm này mới lần đầu tiên gặp tiền bối, không biết là ai đắc tội với tiền bối?
Thiến Sơn tuy rằng tự nhận là vãn bối, nhưng lại không sợ hãi như Tả Dược, bởi vì gã còn chưa xác thực Nhàn đạo nhân bị giết chưa, nếu như có Nhàn đạo nhân ở đây, gã sẽ không sợ bất cứ ai.
Cho dù thủ đoạn của Diệp Mặc có lợi hại, nhưng Thiết Lan Sơn cũng tin rằng, Diệp Mặc không phải là đối thủ của Nhàn đạo nhân.
Diệp Mặc vừa thấy biểu tình của Thiết Lan Sơn như thế, liền biết gã đang trông chờ Nhàn Đạo Nhân, cười lạnh nói:
- Gã đạo nhân kia là người của mày phải không, đồ đệ của gã đào trộm một gốc thảo dược của tao, cho nên đắc tội với tao. Đúng rồi, hơn nữa, gã đạo sĩ đó và hai gã đồ đệ đều bị tao thịt rồi, Thiết Giang của mày ở Lạc Thương cũng bị tao phá tan rồi.
Lời nói của Diệp Mặc giống như một cái trùy đập vào ngực của Thiết Lan Sơn, Nhàn đạo nhân bị giết, có nghĩa là địa vị đại ca của gã cũng kết thúc từ đây.
Thiết Lan Sơn liền nhìn mấy vị đại ca ở đây, quả nhiên phát hiện trong ánh mắt mấy người lộ ra sự sắc bén.
Trong lòng gã trầm xuống, thầm hận mấy gã đồ đệ của Nhàn đạo nhân ở Lạc Thương thấu xương, ai không trêu, lại đi trêu vào cái gã Diệp Mặc này.
Gã cũng không ngờ Diệp Mặc lợi hại đến mức đến cả Nhàn đạo nhân cũng có thể giết, phải biết rằng Nhàn đạo nhân gần như chỉ còn một bước nữa là có thể trở thành cao thủ địa cấp.
Thấy khóe miệng Diệp Mặc cười lạnh, Thiết Lan Sơn khẽ rùng mình, gã cuối cùng cũng hiểu được tâm trạng của Tả Dược, cũng không còn vẻ bình tĩnh như lúc ban đầu, gã lau mồ hôi trên trán, lập tức nói:
- Tiền bối, ngay bây giờ vãn bối sẽ đưa tiền bối tới nơi ở của Nhàn đạo nhân, nếu như đồ vật đó vẫn còn, thì có lẽ là ở chỗ đó.
Gã biết đồ đề của Nhàn đạo nhân có chuyển một ít thảo dược ở nội địa đến, gã đối với việc này cũng không để ý nhiều, bây giờ Diệp Mặc hỏi đến, gã lập tức nhớ đến.
- Dẫn đường.
Mục đích chủ yếu của Diệp Mặc đến đây chủ yếu là lấy lại Ngân Tâm Thảo, nghe giọng điệu của Thiết lan Sơn, hình như gã cũng biết, trong lòng vui mừng, cho nên cũng không muốn ở chỗ này lãng phí thêm thời gian nữa.
Thấy Diệp Mặc và Thiết Lan Sơn đi ra ngoài, những người trong phòng mới thở phào nhẹ nhõm, đối với bọn họ mà nói, Diệp Mặc quá khủng bố rồi, đã không phải loại mà các bang phái có thể uy hiếp được.