“Ân, từ rất lâu về trước khi thuyền còn chưa xuất hiện trên đại lục này, cư dân trên đảo đã dùng thuyền buồm để di chuyển, nhưng thuyền buồm lúc gặp phải sóng to gió lớn thì vô cùng nguy hiểm.
Sau đó cư dân bọn ta lại sáng tạo thuyền nhỏ ( là thuyền nhỏ mà ngư dân dùng để đánh bắt cá), sao chủ tử không chờ thuyền nhỏ hoàn thành rồi rời đi?”
Sao không chờ? Mình nào có tâm tư để chờ, tâm của hắn, tâm của hắn đã sớm phiêu đãng ngàn dặm ngoài kia.
Sợ là người nam nhân kia không chờ được nữa.
——— —————— —————— ———
Ngã tư đường hối hả náo nhiệt, Thiên Nguyệt Thần cứ đi dạo như vậy, không có mục đích gì, tất nhiên Nặc Kiệt cũng chạy theo.
Bởi vì nơi này gần Anh Túc đế quốc, cho nên bị bên kia ảnh hưởng, không khí có chút nóng bức.
Nặc Kiệt một bên dùng khăn lau mồ hôi, một bên cẩn cẩn dực dực quan sát Thiên Nguyệt Thần, tại sao chủ nhân không chảy mồ hôi a? Trong lòng càng thêm buồn bực.
Tại sao người đáng thương luôn là hắn?
Dọc theo ngã tư đường có rất nhiều vật phẩm trang sức, nếu là Triệt nhi thấy chắc chắn sẽ nhìn không chớp mắt, Thiên Nguyệt Thần nghĩ thầm, dù sao Triệt nhi liên tục sống trong hoàng cung, cuộc sống bên ngoài ai không muốn tìm hiểu.
Một số khách đứng trước tiểu sạp rối rít dừng động tác trong tay, tầm mắt ái mộ nhìn về phía nam tử tuấn mỹ vận cẩm y hắc sắc.
Nam nhân Mạn La đế quốc so với nam nhân những quốc gia khác, có chút tuấn tú hơn, chẳng qua là lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân có thể quyến rũ cả người cả tâm người khác như thế.
Đặc biệt là nữ nhân, những tầm mắt kia có loại ước muốn đem quần áo Thiên Nguyệt Thần cởi ra.
Thiên Nguyệt Thần thật cũng không để ý, tiếp tục đi về phía trước trứớc, đột nhiên một nữ nhân trong đám người hướng phía bên này chạy tới.
Va chạm quá nhiều người nên đứng không vững.
Nhưng mà, phanh…
Thân thể nữ tử tiếp xúc với mặt đất, chỉ vì trong nháy mắt Thiên Nguyệt Thần dừng bước trước chỗ nữ tử ngã xuống.
Đau quá…
Nữ tử thấp giọng, thân thể té trên mặt đất chưa bò dậy, ngẩng đầu ai oán nhìn Thiên Nguyệt Thần, tựa hồ trách hắn không biết thương hương tiếc ngọc.
Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, đem nét mặt nữ tử thu vào trong mắt, khóe miệng phát ra nụ cười mê người, nụ cười kia khiến cho nữ nhân si mê, mà không nhìn ra bên trong là ý tứ cười nhạo.
Nội dung vở kịch quá nhàm chán.
Thiên Nguyệt Thần đi qua người nữ tử, nữ tử sửng sốt, thanh âm lại thốt ra: “Này… .”
Uy? Gọi hắn sao?
Thiên Nguyệt Thần lắc đầu, nữ nhân vô tri này khiến hắn cảm thấy thương hại.
Nữ tử thấy Thiên Nguyệt Thần không có ý dừng lại, vội vàng bò dậy khỏi mặt đất, đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Thần: “Ngươi… Làm sao ngươi có thể… ?”
Thiên Nguyệt Thần vươn tay phải nâng cằm nữ tử, nụ cười lạnh trên khóe miệng càng ngày càng sâu, rốt cục nữ tử thấy rõ trong mắt của hắn là khinh thường cùng lãnh ý.
“Có thể thế nào?” Thanh âm trầm thấp từ từ nhả ra, mục mâu hắc sắc tựa hồ sâu thẳm: “Tại sao không thể? Ngươi nghĩ ngươi ngã xuống đất , ta phải đỡ ngươi đứng lên sao?”
Mặt tràn đầy châm biếm liếc nhìn mọi người, một đám người không thú vị, nếu không có tiểu đông tây hắn yêu, cũng đừng vọng tưởng nhận được sự ưu ái của hắn.
“Ngươi… Ngươi… .” Nữ tử bị Thiên Nguyệt Thần hỏi đến á khẩu không trả lời được.
Song nhìn khuôn mặt này, trong mắt trừ bỏ ái mộ cũng chỉ là ái mộ.
Thiên Nguyệt Thần buông cằm nữ tử, rút khăn lụa tinh tế trong ngực xoa tay phải.
Thân ảnh biến mất ở đám người, thứ duy nhất lại chính là khăn lụa lau tay đang bay xuống kia.
Nặc Kiệt đồng tình nhìn những người đó, đuổi theo cước bộ của Thiên Nguyệt Thần.
——— —————— ——————
“Chính là chỗ này.” Kiếm phiêu trên không trung chỉ vào đường, phía trước là một khu rừng tràn ngập chướng khí.
Thiên Nguyệt Triệt cũng không sợ những chướng khí kia: [ Thủy linh tử mỹ lệ, lấy sự tinh khiết của ngươi, tạo ra chi võng thuần bạch, nhẹ nhàng bao trùm ta. ]
Theo Thiên Nguyệt Triệt đọc chú ngữ, thủy kết giới đã triển khai.
Chướng khí chỉ có thể bao quanh kết giới, phóng qua chướng khí, Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên cảm giác được phía trước truyền đến một cỗ hơi thở phi thường ấm áp, cỗ cảm giác này?
Quang linh tử? Tại sao phía trước có Quang linh tử phong phú như vậy.
Kết giới tản ra, Thiên Nguyệt Triệt từng bước từng bước cẩn thận tiến lên: “Nơi này chính là nơi chứa báu vật?”
“Không tệ, chính là chỗ này, những thứ thoạt nhìn rất giống cỏ nhỏ là Minh Nguyệt thảo, khi thuộc hạ còn sống đã tới mấy lần, nhưng không tìm được Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch, cho nên Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch là vật gì, thuộc hạ cũng không biết.”
Thiên Nguyệt Triệt ngắm nhìn bốn phía, sau đó ngồi xổm xuống một bên, nhẹ nhàng vuốt những thứ hoa cỏ này, không cảm giác được sự kỳ dị, nhưng từ hoa cỏ tựa hồ truyền đến ánh sáng linh tử mang sức mạnh mãnh liệt.
Thật kỳ quái.
Nhìn như hoa cỏ bình thường, cư nhiên ẩn tàng Quang linh tử, phải biết rằng ngũ hành linh tử mặc dù chỗ nào cũng có, nhưng Quang linh tử rất ít ỏi, mà ở trong đó có nhiều hoa cỏ như vậy có thể thấy được Quang linh tử nhiều đến cỡ nào.
Thiên Nguyệt Triệt nhắm mắt lại, đem Quang linh tử tập trung trên đầu ngón tay, ánh mặt trời trên đảo phi thường rực rỡ, không khí trong rừng còn mang theo mùi vị ẩm ướt.
Ngón tay trắng nõn mềm mại, Quang linh tử dần dần phát ra từ ngón tay Thiên Nguyệt Triệt, bay xuống một gốc cây Minh Nguyệt thảo.
Thân ảnh nho nhỏ vốn ở trên mặt đất từ từ rời đi, mặc dù Thiên Nguyệt Triệt nhắm mắt, nhưng có thể cảm giác được vô số Quang linh tử vây ở trong đó, từ từ mở mắt, trong khoảng thời gian ngắn quên hô hấp, vốn là cỏ nhỏ không hề đặc biệt, cư nhiên nở hoa.
Mà Quang linh tử kia cư từ trong nhụy hoa truyền vào thân thể Thiên Nguyệt Triệt.
Thiên nhiên, đây là cảm giác thiên nhiên, Thiên Nguyệt Triệt có thể cảm nhận thật sâu mùi vị trong lành đó.
“Chủ tử, ngươi nhìn kỹ nhìn những hoa nhi này.” Phía dưới truyền đến thanh âm của Thánh Anh.
Thiên Nguyệt Triệt đem sức mạnh Quang linh tử từ từ hấp thu, sau đó từ không trung đáp xuống mặt đất.
Nhân nhi bạch sắc tựa như tinh linh, mái tóc đen dài bay múa trong biển hoa, Thiên Nguyệt Triệt thấy được, hiểu rõ ý tứ Thánh Anh.
Tia sáng?
Những đóa hoa này cư nhiên phát ra quang mang sáng ngời, giống như ánh đèn của địa cầu vào đêm tối.
Thiên Nguyệt Triệt vươn tay nhỏ bé đem một viên bên trong đóa hoa nâng ở trong lòng bàn tay, sau đó khép lòng bàn tay lại, ánh sáng chảy qua khe hẹp.
Mục mâu kim sắc xẹt qua mừng rỡ, thật sự, thật sự có thể chiếu sáng.
Bảo bối, những cỏ nhỏ này thật là bảo bối.
Nhưng Quang linh tử phát ra từ những đóa hoa này không phải là mạnh nhất, Thiên Nguyệt Triệt loáng thoáng cảm giác được còn có một cỗ sức mạnh lớn hơn nữa hấp dẫn hắn.
Thiên Nguyệt Triệt từng bước từng bước đi thẳng về phía trước, sức mạnh Quang linh tử cũng càng ngày càng mạnh, vô số Minh Nguyệt thảo tản ra hai bên, rơi vào trong mắt Thiên Nguyệt Triệt chính là một mộ phần.
Có thể là vì thời gian, bia mộ của mộ phần đã mài mòn, Thiên Nguyệt Triệt thuận tay sờ sờ mộ bia, trên bia mộ có khắc ba chữ “Kiệt Tắc Nhĩ” .
Chẳng qua là dưới chữ Kiệt có năm điểm nho nhỏ, Thiên Nguyệt Triệt không nghĩ ra nó có nghĩa gì.
Kiệt Tắc Nhĩ cùng Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch có quan hệ gì? Tay vuốt vẻ năm điểm nho nhỏ dưới chữ Kiệt.
Chờ một chút?
Ngón tay dừng lại tại một điểm, thế nào cũng cảm thấy quái dị, dùng sức, một viên như đôi mắt lớn thuần bạch rơi xuống tảng đá.
Đây là?
Thiên Nguyệt Triệt biết đây là Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch.
Đùa bỡn vật nhỏ trong tay, Thiên Nguyệt Triệt ngồi trong bụi hoa Minh Nguyệt thảo, từ chiếc nhẫn Tạp Cơ Tư trên tay trái lấy ra bản chép tay mà các lão đầu cho hắn.
Trong bụi hoa từng đợt gió nhẹ thổi qua, nét mặt hài tử nhìn qua ôn hòa như vậy, nhưng là lẳng lặng trầm mê trong thế giới của mình, phảng phất hết thảy đều bị hắn quên lãng.
Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch.
Rốt cục Thiên Nguyệt Triệt cũng tìm được đoạn nói về Kiệt Tắc Nhĩ trong bản chép tay của các lão đầu.
Trong truyền thuyết, ban đầu Minh Nguyệt thảo không gọi là Minh Nguyệt thảo, mà gọi là Minh Hương mộc, bình thường có thể hấp thu sức mạnh quang hệ ma pháp, gặp phải tiếng vang lớn hoặc là bị quang hệ ma pháp kích thích sẽ phát ra ánh sáng, sau đó nở hoa, cuối cùng sẽ chết. Có thể duy trì độ sáng nhất định trong một thời gian ngắn.
Người phát hiện ra Minh Nguyệt thảo sớm nhất là Kiệt Tắc Nhĩ, pháp sư quang hệ ma pháp đầu tiên trên đại lục này.
Mặc dù Minh Nguyệt thảo rất dễ trồng, nhưng muốn nuôi nó phải qua một thời gian dài.
Sau đó pháp sư quang hệ ma pháp Kiệt Tắc Nhĩ phát hiện có một loại khoáng vật cũng có tính chất tương tự, từ đó loại khoáng vật này được gọi là quang minh chi thạch – hay là Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch.
Bản chép tay ghi lại không phải là kể lại, nghe nói vì chuyên tâm nghiên cứu quang hệ ma pháp mà Kiệt Tắc Nhĩ rời xa nhân thế.
Thiên Nguyệt Triệt thu hồi bản chép tay, lại quan sát bốn phía một lần nữa, nếu như hắn suy đoán không nhầm.
Như vậy Kiệt Tắc Nhĩ chính là tổ tiên của cư dân trên đảo.
Mà trong tay của hắn là Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch mà Kiệt Tắc Nhĩ lưu lại trước khi chết.
Nhưng người đã chết, bia mộ do ai dựng?
Rất nhiều chuyện như vậy, người đã chết, những việc rất đơn giản lại biến thành bí ẩn, mà bí ẩn này đang đợi đời sau phát hiện.
Sau đó cư dân bọn ta lại sáng tạo thuyền nhỏ ( là thuyền nhỏ mà ngư dân dùng để đánh bắt cá), sao chủ tử không chờ thuyền nhỏ hoàn thành rồi rời đi?”
Sao không chờ? Mình nào có tâm tư để chờ, tâm của hắn, tâm của hắn đã sớm phiêu đãng ngàn dặm ngoài kia.
Sợ là người nam nhân kia không chờ được nữa.
——— —————— —————— ———
Ngã tư đường hối hả náo nhiệt, Thiên Nguyệt Thần cứ đi dạo như vậy, không có mục đích gì, tất nhiên Nặc Kiệt cũng chạy theo.
Bởi vì nơi này gần Anh Túc đế quốc, cho nên bị bên kia ảnh hưởng, không khí có chút nóng bức.
Nặc Kiệt một bên dùng khăn lau mồ hôi, một bên cẩn cẩn dực dực quan sát Thiên Nguyệt Thần, tại sao chủ nhân không chảy mồ hôi a? Trong lòng càng thêm buồn bực.
Tại sao người đáng thương luôn là hắn?
Dọc theo ngã tư đường có rất nhiều vật phẩm trang sức, nếu là Triệt nhi thấy chắc chắn sẽ nhìn không chớp mắt, Thiên Nguyệt Thần nghĩ thầm, dù sao Triệt nhi liên tục sống trong hoàng cung, cuộc sống bên ngoài ai không muốn tìm hiểu.
Một số khách đứng trước tiểu sạp rối rít dừng động tác trong tay, tầm mắt ái mộ nhìn về phía nam tử tuấn mỹ vận cẩm y hắc sắc.
Nam nhân Mạn La đế quốc so với nam nhân những quốc gia khác, có chút tuấn tú hơn, chẳng qua là lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân có thể quyến rũ cả người cả tâm người khác như thế.
Đặc biệt là nữ nhân, những tầm mắt kia có loại ước muốn đem quần áo Thiên Nguyệt Thần cởi ra.
Thiên Nguyệt Thần thật cũng không để ý, tiếp tục đi về phía trước trứớc, đột nhiên một nữ nhân trong đám người hướng phía bên này chạy tới.
Va chạm quá nhiều người nên đứng không vững.
Nhưng mà, phanh…
Thân thể nữ tử tiếp xúc với mặt đất, chỉ vì trong nháy mắt Thiên Nguyệt Thần dừng bước trước chỗ nữ tử ngã xuống.
Đau quá…
Nữ tử thấp giọng, thân thể té trên mặt đất chưa bò dậy, ngẩng đầu ai oán nhìn Thiên Nguyệt Thần, tựa hồ trách hắn không biết thương hương tiếc ngọc.
Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, đem nét mặt nữ tử thu vào trong mắt, khóe miệng phát ra nụ cười mê người, nụ cười kia khiến cho nữ nhân si mê, mà không nhìn ra bên trong là ý tứ cười nhạo.
Nội dung vở kịch quá nhàm chán.
Thiên Nguyệt Thần đi qua người nữ tử, nữ tử sửng sốt, thanh âm lại thốt ra: “Này… .”
Uy? Gọi hắn sao?
Thiên Nguyệt Thần lắc đầu, nữ nhân vô tri này khiến hắn cảm thấy thương hại.
Nữ tử thấy Thiên Nguyệt Thần không có ý dừng lại, vội vàng bò dậy khỏi mặt đất, đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Thần: “Ngươi… Làm sao ngươi có thể… ?”
Thiên Nguyệt Thần vươn tay phải nâng cằm nữ tử, nụ cười lạnh trên khóe miệng càng ngày càng sâu, rốt cục nữ tử thấy rõ trong mắt của hắn là khinh thường cùng lãnh ý.
“Có thể thế nào?” Thanh âm trầm thấp từ từ nhả ra, mục mâu hắc sắc tựa hồ sâu thẳm: “Tại sao không thể? Ngươi nghĩ ngươi ngã xuống đất , ta phải đỡ ngươi đứng lên sao?”
Mặt tràn đầy châm biếm liếc nhìn mọi người, một đám người không thú vị, nếu không có tiểu đông tây hắn yêu, cũng đừng vọng tưởng nhận được sự ưu ái của hắn.
“Ngươi… Ngươi… .” Nữ tử bị Thiên Nguyệt Thần hỏi đến á khẩu không trả lời được.
Song nhìn khuôn mặt này, trong mắt trừ bỏ ái mộ cũng chỉ là ái mộ.
Thiên Nguyệt Thần buông cằm nữ tử, rút khăn lụa tinh tế trong ngực xoa tay phải.
Thân ảnh biến mất ở đám người, thứ duy nhất lại chính là khăn lụa lau tay đang bay xuống kia.
Nặc Kiệt đồng tình nhìn những người đó, đuổi theo cước bộ của Thiên Nguyệt Thần.
——— —————— ——————
“Chính là chỗ này.” Kiếm phiêu trên không trung chỉ vào đường, phía trước là một khu rừng tràn ngập chướng khí.
Thiên Nguyệt Triệt cũng không sợ những chướng khí kia: [ Thủy linh tử mỹ lệ, lấy sự tinh khiết của ngươi, tạo ra chi võng thuần bạch, nhẹ nhàng bao trùm ta. ]
Theo Thiên Nguyệt Triệt đọc chú ngữ, thủy kết giới đã triển khai.
Chướng khí chỉ có thể bao quanh kết giới, phóng qua chướng khí, Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên cảm giác được phía trước truyền đến một cỗ hơi thở phi thường ấm áp, cỗ cảm giác này?
Quang linh tử? Tại sao phía trước có Quang linh tử phong phú như vậy.
Kết giới tản ra, Thiên Nguyệt Triệt từng bước từng bước cẩn thận tiến lên: “Nơi này chính là nơi chứa báu vật?”
“Không tệ, chính là chỗ này, những thứ thoạt nhìn rất giống cỏ nhỏ là Minh Nguyệt thảo, khi thuộc hạ còn sống đã tới mấy lần, nhưng không tìm được Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch, cho nên Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch là vật gì, thuộc hạ cũng không biết.”
Thiên Nguyệt Triệt ngắm nhìn bốn phía, sau đó ngồi xổm xuống một bên, nhẹ nhàng vuốt những thứ hoa cỏ này, không cảm giác được sự kỳ dị, nhưng từ hoa cỏ tựa hồ truyền đến ánh sáng linh tử mang sức mạnh mãnh liệt.
Thật kỳ quái.
Nhìn như hoa cỏ bình thường, cư nhiên ẩn tàng Quang linh tử, phải biết rằng ngũ hành linh tử mặc dù chỗ nào cũng có, nhưng Quang linh tử rất ít ỏi, mà ở trong đó có nhiều hoa cỏ như vậy có thể thấy được Quang linh tử nhiều đến cỡ nào.
Thiên Nguyệt Triệt nhắm mắt lại, đem Quang linh tử tập trung trên đầu ngón tay, ánh mặt trời trên đảo phi thường rực rỡ, không khí trong rừng còn mang theo mùi vị ẩm ướt.
Ngón tay trắng nõn mềm mại, Quang linh tử dần dần phát ra từ ngón tay Thiên Nguyệt Triệt, bay xuống một gốc cây Minh Nguyệt thảo.
Thân ảnh nho nhỏ vốn ở trên mặt đất từ từ rời đi, mặc dù Thiên Nguyệt Triệt nhắm mắt, nhưng có thể cảm giác được vô số Quang linh tử vây ở trong đó, từ từ mở mắt, trong khoảng thời gian ngắn quên hô hấp, vốn là cỏ nhỏ không hề đặc biệt, cư nhiên nở hoa.
Mà Quang linh tử kia cư từ trong nhụy hoa truyền vào thân thể Thiên Nguyệt Triệt.
Thiên nhiên, đây là cảm giác thiên nhiên, Thiên Nguyệt Triệt có thể cảm nhận thật sâu mùi vị trong lành đó.
“Chủ tử, ngươi nhìn kỹ nhìn những hoa nhi này.” Phía dưới truyền đến thanh âm của Thánh Anh.
Thiên Nguyệt Triệt đem sức mạnh Quang linh tử từ từ hấp thu, sau đó từ không trung đáp xuống mặt đất.
Nhân nhi bạch sắc tựa như tinh linh, mái tóc đen dài bay múa trong biển hoa, Thiên Nguyệt Triệt thấy được, hiểu rõ ý tứ Thánh Anh.
Tia sáng?
Những đóa hoa này cư nhiên phát ra quang mang sáng ngời, giống như ánh đèn của địa cầu vào đêm tối.
Thiên Nguyệt Triệt vươn tay nhỏ bé đem một viên bên trong đóa hoa nâng ở trong lòng bàn tay, sau đó khép lòng bàn tay lại, ánh sáng chảy qua khe hẹp.
Mục mâu kim sắc xẹt qua mừng rỡ, thật sự, thật sự có thể chiếu sáng.
Bảo bối, những cỏ nhỏ này thật là bảo bối.
Nhưng Quang linh tử phát ra từ những đóa hoa này không phải là mạnh nhất, Thiên Nguyệt Triệt loáng thoáng cảm giác được còn có một cỗ sức mạnh lớn hơn nữa hấp dẫn hắn.
Thiên Nguyệt Triệt từng bước từng bước đi thẳng về phía trước, sức mạnh Quang linh tử cũng càng ngày càng mạnh, vô số Minh Nguyệt thảo tản ra hai bên, rơi vào trong mắt Thiên Nguyệt Triệt chính là một mộ phần.
Có thể là vì thời gian, bia mộ của mộ phần đã mài mòn, Thiên Nguyệt Triệt thuận tay sờ sờ mộ bia, trên bia mộ có khắc ba chữ “Kiệt Tắc Nhĩ” .
Chẳng qua là dưới chữ Kiệt có năm điểm nho nhỏ, Thiên Nguyệt Triệt không nghĩ ra nó có nghĩa gì.
Kiệt Tắc Nhĩ cùng Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch có quan hệ gì? Tay vuốt vẻ năm điểm nho nhỏ dưới chữ Kiệt.
Chờ một chút?
Ngón tay dừng lại tại một điểm, thế nào cũng cảm thấy quái dị, dùng sức, một viên như đôi mắt lớn thuần bạch rơi xuống tảng đá.
Đây là?
Thiên Nguyệt Triệt biết đây là Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch.
Đùa bỡn vật nhỏ trong tay, Thiên Nguyệt Triệt ngồi trong bụi hoa Minh Nguyệt thảo, từ chiếc nhẫn Tạp Cơ Tư trên tay trái lấy ra bản chép tay mà các lão đầu cho hắn.
Trong bụi hoa từng đợt gió nhẹ thổi qua, nét mặt hài tử nhìn qua ôn hòa như vậy, nhưng là lẳng lặng trầm mê trong thế giới của mình, phảng phất hết thảy đều bị hắn quên lãng.
Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch.
Rốt cục Thiên Nguyệt Triệt cũng tìm được đoạn nói về Kiệt Tắc Nhĩ trong bản chép tay của các lão đầu.
Trong truyền thuyết, ban đầu Minh Nguyệt thảo không gọi là Minh Nguyệt thảo, mà gọi là Minh Hương mộc, bình thường có thể hấp thu sức mạnh quang hệ ma pháp, gặp phải tiếng vang lớn hoặc là bị quang hệ ma pháp kích thích sẽ phát ra ánh sáng, sau đó nở hoa, cuối cùng sẽ chết. Có thể duy trì độ sáng nhất định trong một thời gian ngắn.
Người phát hiện ra Minh Nguyệt thảo sớm nhất là Kiệt Tắc Nhĩ, pháp sư quang hệ ma pháp đầu tiên trên đại lục này.
Mặc dù Minh Nguyệt thảo rất dễ trồng, nhưng muốn nuôi nó phải qua một thời gian dài.
Sau đó pháp sư quang hệ ma pháp Kiệt Tắc Nhĩ phát hiện có một loại khoáng vật cũng có tính chất tương tự, từ đó loại khoáng vật này được gọi là quang minh chi thạch – hay là Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch.
Bản chép tay ghi lại không phải là kể lại, nghe nói vì chuyên tâm nghiên cứu quang hệ ma pháp mà Kiệt Tắc Nhĩ rời xa nhân thế.
Thiên Nguyệt Triệt thu hồi bản chép tay, lại quan sát bốn phía một lần nữa, nếu như hắn suy đoán không nhầm.
Như vậy Kiệt Tắc Nhĩ chính là tổ tiên của cư dân trên đảo.
Mà trong tay của hắn là Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch mà Kiệt Tắc Nhĩ lưu lại trước khi chết.
Nhưng người đã chết, bia mộ do ai dựng?
Rất nhiều chuyện như vậy, người đã chết, những việc rất đơn giản lại biến thành bí ẩn, mà bí ẩn này đang đợi đời sau phát hiện.
Danh sách chương