Thiên hậu trở về - Chương 69: Quay phim quảng cáo

Lệ Lôi dửng dưng nói: “A Vệ, hôm nay cô ấy vẫn chưa ăn cơm.”

Đầu dây bên kia, Vệ Thiều Âm im lặng, có chút không xác định: “Boss, Tiểu Lăng thật sự không có chuyện gì chứ?”

Lệ Lôi thản nhiên hỏi lại: “Cô ấy thì có chuyện gì? Cô ấy vừa tỉnh lại nên hơi yếu, tôi đang định dẫn cô ấy đi ăn tối.”

Vệ Thiều Âm vẫn không yên tâm, xác nhận lại tình huống của Hạ Lăng một lần nữa, sau đó căn dặn đại Boss cố gắng chăm sóc cô thật tốt. Hạ Lăng ở bên cạnh mà toát cả mồ hôi hột. A Vệ ơi A Vệ, Lệ đại boss là ông chủ đấy, tại sao anh lại có thể đi sai ông chủ chăm sóc cho một nghệ sĩ mới của Thiên Nghệ một cách mạnh miệng như vậy? Nhiều năm trôi qua mà anh không bị đuổi, đó chính là kỳ tích, anh có biết không?

Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, cô vẫn cảm động nhiều hơn.

Lệ Lôi vẫn bình thản, cứ ừ với à, hoàn toàn không có gì là không vui khi nghe Vệ Thiều Âm dặn dò.

Hạ Lăng cảm thấy khó hiểu vô cùng. Lãnh đạo của Thiên Nghệ là loại người nào vậy? Ở Đế Hoàng, nếu có người nào dám ăn nói với Bùi Tử Hoành như vậy, chỉ sợ người đó đã sớm cuốn gói về nhà chăn vịt. Cô không khỏi nhìn thoáng qua người đàn ông đang nghe điện thoại. Dưới ánh đèn ngủ dìu dịu, gương mặt của anh ta vẫn yên tĩnh, mang lại sự ấm áp và yên bình.

Cô chợt phát hiện, hình như có nhiều khi, anh ta… rất đáng tin.

Cô vội lắc đầu, loại bỏ suy nghĩ vừa rồi của mình. Kiếp trước mình bị lừa còn chưa đủ à? Đám đàn ông có tiền, bọn họ có thể tùy ý hứa hẹn mà không hề bị trói buộc. Những lời thề non hẹn biển của bọn họ đều là giả. Bọn họ đều là những người mà cô không trêu chọc nổi. Cô không tin tưởng những người đàn ông đó nữa. Cô và bọn họ không đi chung trên một con đường.

Cuối cùng thì Vệ Thiều Âm cũng đã dặn dò xong, có chút không đành lòng mà cúp máy.

Lệ Lôi đưa điện thoại lại cho Hạ Lăng.

“Nào, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Anh ta cười nói: “Chắc cô cũng nghe được rồi chứ. A Vệ bảo tôi phải chăm sóc cô thật tốt.”

Hạ Lăng không cảm thấy đói bụng: “Nhưng tôi không thấy đói.”

“Cô không đói bụng thì cũng phải ăn cơm.” Lệ Lôi cương quyết nói: “Nếu không, sức khỏe của cô sẽ không chịu nổi.” Nếu có người khác ở đây, người đó nhất định sẽ rất kinh ngạc vì sự dịu dàng của Lệ Lôi lúc này. Lệ nhị thiếu rất biết quát mắng phụ nữ, nhưng bình thường sẽ sai cấp dưới tặng quà, quẹt thẻ, lái xe đưa đón cho xong việc. Nếu bắt Lệ nhị thiếu phải dỗ dành, kiên nhẫn mời ăn cơm, Hạ Lăng tuyệt đối là người đầu tiên.

Nhưng Hạ Lăng vẫn lắc đầu.

Không có cô gái nào không dám nể mặt Lệ Lôi, nhưng lúc này Lệ Lôi vẫn rất kiên nhẫn: “Tôi nấu món sò biển ngon lắm đấy.” Tài nấu nướng của anh ta đúng là vô địch. Anh ta quyết tâm nắm lấy dạ dày của cô.

Nhưng cô vẫn đứng im.

Lệ Lôi: “...”

Anh ta vội dùng chiêu thứ hai: “Chỗ của tôi đang có nhiều người đến làm khách, đều là những người rất thú vị. Nếu cô gặp, cô nhất định sẽ rất vui.”

Hạ Lăng vẫn không nhúc nhích.

Chiêu thứ ba: “Nhị Mao sẽ ngoan ngoãn ngủ trong phòng của nó. Nó sẽ không ra dọa cô đâu.”

Hạ Lăng đứng im.

“Được thôi!” Lệ Lôi bỏ cuộc: “Vậy cô nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi về trước đây.”

Anh ta đứng dậy, khi bước ra ngoài còn thay cô cài cửa.

Hạ Lăng cuộn mình trên giường. Trong sự yên tĩnh, dường như bó hoa hồng màu xanh đang nở ra từng cánh hoa lại có màu sắc rất chướng mắt. Cô không thể kìm chế được, tưởng tượng bọn chúng đang lan tràn với tốc độ điên cuồng trong phòng, tưởng tượng chúng chiếm hết không gian của cô, bao phủ lấy cô, khiến cô không thở nổi.

Tim cô đập nhanh hơn, mồ hôi lạnh chảy ra.

Cô không chống lại được ảo giác đáng sợ đó, nhưng lại không thể không tưởng tượng. Cô lảo đảo đứng dậy, cầm cái chăn trên giường bước vào phòng khách, dùng sức ném vào bó hoa hồng màu xanh lam.

Bó hoa xinh đẹp bị chiếc chăn trùm lại, lộ ra một góc màu xanh lam.

Hạ Lăng xoay người bước vào phòng ngủ, kéo tấm chăn thứ hai phủ lên một góc màu lam đó. Vẫn không yên lòng, cô lấy một cái gối lông ném qua. Cho đến khi chất thành đống, cô mới cảm thấy mình đã áp chế được bó hoa màu lam đó.

Tiếng chuông cửa vang lên.

Cô giật mình, đứng im tại chỗ, run rẩy mất mấy giây rồi mới bước ra mở cửa.

Ngoài cửa là Lệ Lôi, ngoài ra còn có một người đàn ông tóc vàng mắt xanh xa lạ.

Cô lùi lại hai bước, cẩn thận nhìn bọn họ.

“Chào cô!” Người đàn ông nước ngoài lên tiếng trước. Anh ta rất cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn và đầy vẻ hấp dẫn, gương mặt anh ta cũng rất thân thiện: “Tôi tên Jay, bạn của Lệ Lôi, tôi rất hân hạnh được biết cô.”

Hạ Lăng cau mày. Cô không thích kết giao bạn bè. Cô quay sang nhìn Lệ Lôi với ánh mắt khó hiểu.

“Nhóm người của Jay đang làm khách ở nhà tôi.” Lệ Lôi tỏ ra vô tội: “Anh ta nghe nói cô không chịu ăn cơm nên rất lo lắng, đòi phải đến đây thăm cô. Đúng rồi, anh ta là bác sĩ, điều anh ta không thể chịu đựng được chính là thấy người khác chà đạp sức khỏe của mình.”

Bác sĩ sao?

Hạ Lăng hoài nghi nhìn người đàn ông tên Jay. Thân hình của anh ta còn cường tráng hơn cả Lệ Lôi, nhìn qua càng giống với một nhân vật hung ác và đầy nguy hiểm, làm gì có chỗ nào giống bác sĩ chứ?

Giống như nhìn ra được sự nghi ngờ của Hạ Lăng, Jay nói: “Tôi là bác sĩ của đội lính đánh thuê Sói Hoang. Tôi đang làm việc ở gần đây, tiện đường đến thăm bạn cũ.” Giọng nói của anh ta rất bình thản, chẳng khác nào nắng ấm trong mùa thu, khiến cho người ta bất giác không còn đề phòng nữa.

Nhưng Hạ Lăng không phải là người bình thường. Cô vẫn cảnh giác như cũ.

Tầm mắt của cô đảo qua đĩa đựng thức ăn trong tay bọn họ, có thịt cừu non, hào, sò biển, còn có cháo, rau quả và salad, sắc hương vị đều có đủ.

“Tôi thật sự đến đây để đưa thức ăn cho cô thôi.” Lệ Lôi thoải mái nói.

Hạ Lăng thấy bọn họ đứng ngoài cửa không chịu đi, bất đắc dĩ đành để bọn họ vào phòng.

Phòng khách vô cùng hỗn loạn. Ánh mắt Jay khẽ đảo qua núi chăn và gối với tốc độ nhanh đến mức Hạ Lăng không kịp chú ý. Chỉ trong giây lát, anh ta đã trao đổi ánh mắt với Lệ Lôi.

“Có vấn đề gì sao?” Thấy Hạ Lăng bước vào nhà bếp, Lệ Lôi nhỏ giọng hỏi Jay.

“Cô ấy đã che lại bó hoa màu xanh lam đó sao?” Jay cũng thấp giọng hỏi lại. Lính đánh thuê Sói Hoang rất có tiếng trong giới lính đánh thuê trên thế giới. Mặc dù Jay chỉ chịu trách nhiệm về y tế, nhưng anh ta cực kỳ chuyên nghiệp, trao đổi tin tức đến thần không biết quỷ không hay.

Khi còn trẻ, Lệ Lôi cũng là thành viên của lính đánh thuê Sói Hoang. Lúc này, anh ta cũng hạ giọng trò chuyện với đồng đội cũ: “Đúng vậy.”

“Trước kia có thể cô ấy đã chịu đả kích nào đó.” Jay nói: “Anh hãy mau điều tra đây là loại hoa gì và ai là người tặng hoa. Anh cũng đừng chạm vào vết thương của cô ấy. Có lẽ cô ấy cần phải được điều trị đặc biệt.”

Lệ Lôi gật đầu.

Đây là mục đích mà anh ta gọi Jay đến đây, không phải là đưa thức ăn mà là muốn tìm hiểu xem Hạ Lăng đã xảy ra chuyện gì. Từ lúc anh ta phát hiện Hạ Lăng nằm thất thần trên giường cả ngày, anh ta đã ý thức được có điểm không ổn.

Hai người trao đổi ý kiến xong lại làm như không có việc gì, cùng nhau bước vào nhà ăn.

Tâm trạng của Hạ Lăng không tốt, cũng không phát giác bọn họ vào chậm hơn. Lúc này, cô đang dọn dẹp bàn.

“Cảm ơn hai anh đã đưa thức ăn đến.” Cô lịch sự nói: “Hai anh cứ để lên bàn đi, tôi sẽ ăn.”

Ý của cô là không muốn hai người bọn họ ở lại.

Lệ Lôi đã lớn như vậy, không có bức tường của cô gái nào mà anh không xuyên qua được, nhưng chẳng biết tại sao, anh ta lại không nỡ nổi giận với Hạ Lăng. Trong lòng rõ ràng rất tiếc, nhưng ngoài mặt Lệ Lôi vẫn cười nói: “Tiểu Lăng, cô nhớ ăn lúc còn nóng nhé. Chúng tôi đi trước.”

Jay: “...”. Lệ nhị thiếu, anh cứ giả vờ đi.

Sau khi tiễn hai người kia đi rồi, Hạ Lăng nhìn qua một bàn đầy thức ăn, nhưng cô lại chẳng thấy ngon miệng. Cô biết mình cần bổ sung năng lượng. Sức khỏe là vũ khí của nghệ sĩ. Trước giờ cô luôn tuân thủ quy tắc nghề nghiệp, ăn thật no mới có sức làm.

Cô ăn từng món, cho đến khi ăn hết mới lên giường ngủ.

Trong màn đêm, cô một lần nữa gặp ác mộng. Trong mơ, cô nhìn thấy đóa hoa yêu màu lam vỡ vụn, xiềng xích, lồng giam....

Khi cô thức dậy, thần sắc vô cùng tiều tụy.

Cô rửa sạch mặt, cẩn thận trang điểm che đi sự mệt mỏi của mình, sau đó đi tìm Vệ Thiều Âm thảo luận chuyện quay MV. Thời gian quay MV rất nhanh đã đến. Hạ Lăng theo đội ngũ đến địa điểm quay ngoại cảnh.

Khi cô đến hiện trường, phát hiện ra một chuyện thật sự không khéo.

Đế Hoàng cũng đang quay MV ở đây, là Sở Sâm dẫn Hạ Vũ đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện