Thiên Hạ

Chương 113 : Quân sư Lý Bạch

gacsach.com

Buổi sáng hôm đó, Lý Khánh An dẫn quân trở về doanh trại. Vừa về tới, viên tùy tìing thân cận của hắn là Vương Đại Lang bèn tìm hắn kể khổ.

“Tướng quân, ngài đi xem đi! Quân sư của ngài Lý tiên sinh thật sự làm người ta đau đầu.”

“Hắn sao rồi?”

Lý Khánh An vừa cười vừa đi vào văn thư phòng của Lý Bạch. Trong phòng không có người. phàng phất một mùi rượu nồng nặc. Trên bức tường trắng viết đầy các câu thơ do có hứng thơ mà sáng tác ra. Trên bàn án để bừa bãi các ghi chú về huấn luyện cao đến một thước, đó đều là các ghi chú gốc chưa được chinh lý.

“Tướng quân, hắn đã đúng bốn ngày không làm việc rồi. Ngài xem các văn thư để như thế kìa. Lúc thuộc hạ đưa cho hắn cũng đều sắp xếp theo thứ tự cà. nhưng tới chỗ này của hắn thì toàn rối cả lên. hoàn toàn chẳng rõ cái nào là của ba ngày trước, cái nào là của hôm nay.”

“Thế có làm sao đâu. chinh lý lại một chút là được rồi.”

Lý Khánh An chẳng hề để tâm đến mấy việc này. Hắn nhìn vào hướng trong nhà. bên trong cũng không có người. chợt cười hỏi: “Hắn đâu, đi đâu rồi?” Truyện "Thiên Hạ "

“Tướng quân, hắn ngày nào cũng uống đến say khướt. Tối hôm qua đem theo bình rượu đòi vào trong doanh trại, quân sĩ không cho, hắn bèn say đến ngã trước cửa doanh trại và ngủ qua đêm luôn. Sáng hôm nay lúc trở về, thuộc hạ nói với hắn, tướng quân có thể sẽ về, kêu hắn mau chinh lý, hắn còn mắng thuộc hạ một trận, còn nói rất nhiều điều khó nghe nữa.

“Hắn nói cái sì?” Lý Khánh An hỏi một cách đầy hứng thú.

Vương Đại Lang bất mãn nói: “Hắn nói đường đường là hàn lâm cung phụng, sao có thể làm văn thư tiểu sứ được, còn nói đại trượng phu nên cầm kiếm ba thước tử chiến trên sa trường, cũng khôngthể vì năm đấu gạo mà cúi minh được.”

Lý Khánh An buông tiếng cười vang nói: “Có phải ngươi cho tiền hắn quá ít. hắn trong lòng bất mãn.”

“Tướng quân, thể với lương tâm của đất trời đấy! Tiền hắn đòi thuộc hạ lấy còn ít sao? Ngày thứ nhất thuộc hạ bèn theo lời dặn của tướng quân cho hắn một trăm lượng bạc làm trợ cấp. Ngày thứ hai. hắn lại đòi thuộc hạ lấy ba mươi quan tiền rượu, nói là mời thi hữu ở Trường An uống rượu. Ngày thứ ba, hắn lại đòi năm mươi quan, nói là một ly rượu đục năm vạn tiền. Tướng quân từng nói, tiền rượu của hắn cứ việc đưa, thì thuộc hạ đưa, nhưng sáng hôm nay, hắn nói trong túi đã rỗng, đòi thuộc hạ đưa hai trăm lượng bạc, nói là trong thất lung không có mười vạn quan, làm sao mà sống ở đất Dương Châu? Một đi tới giờ chưa trở lại, tướng quân, hai thư sứ ở vách kế bên mỗi tháng cũng chẳng qua kiếm được hai quan tiền, còn hắn thì tốt rồi, chuyện aì cũng

không làm. còn nói móc người khác là người không có chí lớn. Ài! Thuộc hạ thật không biết làm sao mà nói hắn nữa rồi.”

“Thế hắn uống rượu ở đâu?”

“Ai mà biết được? Thanh lâu. tửu quán cũng đều có bóng dáng của hắn.”

Chính vào lúc đó, một viên quân sĩ đang đứng gác ở cửa chạy vào nói: “Tướng quân, trước của có một trưởng quầy của thanh lâu tìm ngài, nói là đến đòi tiền.”

“Bà nội nó, may là mấy hôm nay ta không có ở đây.”

Lý Khánh An cười mắng một tiếng, nhanh bước đi về phía cửa, vừa ra tới cửa, hắn lại quay đầu nói với Vương Đại Lang: “Đem văn thư về việc huấn luyện vẫn như cũ đem cho hai vị thư sứ chinh lý, mỗi người thêm một quan tiền lương tháng cho họ, đế họ mau chóng đem phần ghi chú của mấy ngày trước chinh lý cho xong.”

Nói xong, hắn lớn bước đi về phía cửa doanh trại. Ngoài doanh trại, một người đàn ông trung niên đang mặt ũ mày chau đứng ở trước cửa. Thấy Lý Khánh An đi ra, hắn liền đi lên cúi đầu khom lung cười nói: “Tiéu nhân là nhị trường quầy của Lê Hoa lầu, kè hèn họ Giang, xin hỏi một vị văn sĩ tên Lý Thanh Liên có phải là thuộc hạ của quân gia không?”

“Không sai, hắn là thuộc hạ của ta, hắn làm sao rồi?”

“Quân gia, hắn uống say rồi, nợ lại hai quan tiền rượu, hắn kêu tiểu nhân đến doanh trại mà lấy.”

“Trên người hắn khôngphải là có hai trăm lương bạc sao?”

Trường quầy cười khổ một tiếng nói: “Quân gia, hai trăm lượng bạc đó hắn tiện tay thưởng cho văn kỹ Phụng Ỳ rồi. Hắn bây giờ trên người không có lấy văn tiền nào cả.”

Lý Khánh An đột nhiên cảm thấy đầu của minh cũng có chút to ra rồi. Hai trăm lượng bạc tiện tay thường cho người ta, cuối cùng cả đến hai quan tiền rượu cũng không có mà trà.

“Được rồi! Ta đi coi hắn ra sao.”

Lý Khánh An nhảy lên ngựa, dẫn mấy viên tùy tùng, đi theo Giang trường quầy.

Lê Hoa lầu là thanh lâu có tiếng trong Giang Đô thành, chiếm một khoàng đất khá rộng, do năm tòa tiểu lầu tao nhã gồm ba tầng hợp thành. Trong đó có kỹ nghệ đánh đàn ca hát. có văn kỹ biết viết thơ làm văn. đương nhiên, cũng có danh kỹ dung mạo như hoa, biết lấy lòng đàn ông. Áo bông đỏ, váy quần xanh, yến yến, oanh oanh, mùi phấn thơm xông nức mũi. Lý Khánh An theo trường quầy đi lên lầu hai. Mói vừa tới trước cầu thang, đã nghe thấy Lý Bạch ngước lên trời than dài: “Năm xưa Lý hàn lâm ta vẻ vang biết bao, kim lầu. ngọc các, thiên từ đường (sành thiên tử), câm y (áo gấm), ô ngoa (giày đen), tử long thường (áo khoát rồng tía), nhưng giờ đây lại roi xuống làm vãn sứ cho một võ quan tứ phấm nho nhỏ, đau lòng thay!”

Lý Khánh An hết cách đành cười khổ một tiếng, tên Lý Thái Bạch này thật là!

“Thái Bạch huynh, nếu đã là minh châu đật lộn chỗ, thế thì hãy bỏ cái chức mọn này đi. theo ta đi Kim Lãng vậy!” Bên cạnh còn có tiếng nói của một người khác.

Lý Khánh An ngẩn người ra, tại sao lại còn có một người nữa? Hắn nghi hoặc nhìn

sang trưởng quầy, một người làm đứng cạnh đó nói: “Người này cũng là vừa đến kịp thôi, họ Thôi, nghe nói là thi hữu ở Trường An của tiên sinh tướng quân.”

Hắn đi lên cầu thang, chỉ thấy hai người ngồi bên cửa sổ uống rượu, bên cạnh mỗi người đều có một kỹ nữ ngồi hầu kế bên. Lý Bạch đã có tám phần say rồi. nhưng vẫn không chịu rời ly. Hắn ôm lấy chiếc vai thon của văn kỹ nheo mày cười: “Nói tới Kim Lãng. ta lại nghĩ đến Thôi Hiệu, hắn viết ra: ‘Lầu hạc còn suông với chốn này. Nghìn năm mây bạc vẩn vơ bay’, trở thành thiên cổ tuyệt xướng. Ta nên đi Kim Lãng hoài cổ, viết ra một bài thơ có thể sánh vai cùng hắn. để lần sau lúc tương hội ở Trường An, cũng có thể đứng thẳng người trước mật hắn.” Truyện "Thiên Hạ "

Người đối diện với hắn mừng rỡ: “Thái Bạch huynh chịu theo ta đến Kim Lăng sao?”

“Đương nhiên là đi, đến Kim Lăng rồi, ta còn muốn đi cối Kê để viếng tang Hạ Trí Chương, rồi đi xem phong thái mỹ nhân Ngô Việt.”

“Thái Bạch huynh muốn từ chức chỗ ta sao?” Lý Khánh An vừa cười vừa đi lên.

Lý Bạch quay đầu, ngẩn người ra. Người đối diện bên kia liền đứng dậy thi lễ nói: “Tại hạ Thôi Thành Phủ, tham kiến Lý tướng quân.”

“Ha ha! Thôi huynh là thi hữu của Thái Bạch huynh à?”

“Đúng thế! Tại hạ từ Sơn Đông đuổi theo đến đây, khó khăn lắm mới tìm được Lý huynh. Tại hạ định mời Thái Bạch huynh đi Kim Lãng. Mong Lý tướng quân cho huynh ấy đi một chuyến.”

“Không cần phải cầu xin hắn! Ta vốn trời cao một cánh chim ung. tùy tâm tùy ý tứ hải ngao du. Ta muốn đi đâu, ai có thể càn được ta? Cho dù là đương kim thiên tử cũng không ngăn được.”

Lý Bạch đã say khướt rồi. Hắn đổ một ly rượu cho Lý Khánh An. cười nói: “Lý quân gia. ly rượu này là ta kính ngài, cám ơn sự chiếu cố của ngài trong mấy ngày nay.”

Lý Khánh An từ túi da mang theo bên người lấy ra một thỏi vang, để trên bàn nói: “Đây là năm mươi lượng vàng, xem như là tiền đi đường ta cho Thái Bạch huynh vậy, chúc Thái Bạch huynh đi đường may mắn.”

Lý Khánh An gật đầu chào Thôi Thành Phú. uống cạn ly rượu, ném ly đi. vừa cười lớn vừa đi xuống cầu thang, xa xa. chỉ nghe hắn lớn tiếng ngâm: “Ngưỡng thiên đại tiếu xuất môn khứ. ngã bối khời thị bồng hao nhân?”(Ngẩng đầu cười lớn ra khỏi cửa. kiếp ta đâu phải người cỏ rơm? - Ta đi ra cửa bất đầu khời hành, trong lòng đầy những tri thức hoài bảo, ta làm sao có thể mai một trong chốn dân ai an mà làm kè ngu muội được. Đó là hai câu thơ trích trong bài thơ “Nam Lăng biệt nhi đồng nhập kinh” của chính Lý Bạch)

Trong lòng Lý Khánh An cảm thấy khó chịu. Hắn biết Lý Bạch sớm muộn cũng phải ra đi. không ai có thế trói buộc được hắn. Nhưng Lý Bạch lại vì hạ mình làm quân sư cho một tên trung lang tướng tứ phẩm này của hắn mà cám thấy bất mãn. điều này làm cho hắn vô cùng u uất.

Hắn cõi ngựa đi về phía quân doanh. Cách quân doanh còn rất xa, hắn đã thấy một Minh Châu mặc váy đỏ lờn vờn ở trước cửa quân doanh, thần sắc có chút chán nản. Lý Khánh An trở mình xuống ngựa, đi lên trước cười nói: “Tại sao lại không vui, ai bất nạt muội rồi?”

“Phụ thân bảo muội mai trở về Trường An, muội đến để từ biệt huynh.” Minh Châu chu miệng nũng nịu nói.

“Trở về Trường An là chuyện tốt mà! Tại sao lại không vui như vậy. Mấy tháng nữa ta cũng quay về rồi. Lúc đó ta sẽ mời muội uống rượu.”

“Thật không? Huynh nói phải giữ lời đấy!”

“Ta đường đường tứ phẩm trung lang tướng, còn gạt một cô gái như muội hay sao?”

Lý Khánh An vỗ vỗ mật của nàng cười nói: “Ngoan ngoãn trở về Trường An đi. đừng có chạy lung tung nữa.”

“Ừ! Đúng rồi. Phụ thân ta kêu muội mời huynh đi ăn cơm.”

“Khi nào?”

“Chính là bây giờ, đi ăn cơm trưa.”

Lý Khánh An nhìn sắc trời, đã sần giữa trưa, bèn hân hoan cười nói: “Vậy được! Ta sẽ đi ngay với muội.”

Lý Khánh An không vào doanh trại, bèn trực tiếp quay đầu đi vào thành. Phủ đệ Độc Cô Hạo Nhiên cách châu nha không xa, phù này là tài sàn của quan phủ. diện tích đất khoàng mười mẫu. chu cấp cho Độc Cô Hạo Nhiên làm chỗ ở.

Vợ và con gái của Độc Cô Hạo Nhiên đều ở Trường An. Nhưng ở Dương Châu, hắn lại có một tiểu thiếp đi theo, chăm sóc nơi ở sinh hoạt cho hắn. Đây chính là lối nói bóng gió của việc thịnh hành văn hóa thiếp. Quan viên không thể làm quan ở bàn xứ, thể tử phải ở lại quê nhà hầu hạ cha mẹ chồng, bên cạnh người đàn ông không có người chăm sóc là không được, vì vậy bắt buộc phải có một người đàn bà. Mà vì phải chiếu cố đến tâm trạng của thể tử quê nhà, vì vậy người đàn bà này phải có địa vị thấp hơn nhiều so với gia thê. Vì thế ‘thiếp’ đã ra đời trên nhu cầu tất yếu đó.

Độc Cô Hạo Nhiên là Trường sứ Dương Châu, rất nhiều việc lật vặt tạp nham của Dương Châu đều phải do hắn xử lý, vì vậy công vụ rất là bừa bộn. Vào thời điểm xuân canh bận bịu này, hắn hầu như là ngày nào cũng ngồi xổm ở chỗ mũi đất giữa ruộng. Cho đến hai hôm nay. hắn mới nhẹ nhõm được một chút. Cũng chính vì có tên trường sử này của hắn xử lý chính vụ, Lư Hoán mới có thế toàn tâm toàn ý dấn thân vào vụ án muối.

Hôm nay là ngày tiểu nữ Minh Châu của hắn trở về Trường An, hắn đặc biệt Lý Khánh An đến nhà dự bữa tiệc nhỏ, đồng thời cũng là tiệc tiễn con gái.

“Lý tướng quân, đa tạ tướng quân mấy ngày nay đã chăm sóc tiều nữ. Nào! Ly rượu này ta kính tướng quân.”

Độc Cô Hạo Nhiên cầm ly rượu lên cười nói với Lý Khánh An. Hắn không hề hồ đồ. Một nỗi quyến luyến trong ánh mắt con gái biểu lộ ra đối với Lý Khánh An làm cho hắn lập tức lĩnh hội được ngay. Tên Lý Khánh An không tồi. tinh anh áỏi giang. Đến Dương Châu một tháng mấy, giải quyết vụ án muối thật đẹp mắt. Trong lòng hắn cũng này sinh mấy phần thiện cám với Lý Khánh An.

Lý Khánh An vội trà lễ: “Không dám! Phải là Khánh An kính Độc Cô bá phụ mới

Minh Châu bên cạnh chau mày một cái nói: “Phụ thân, hai người đừng có ta kính ngươi, ngươi kinh ta nữa. uống rượu hào phóng một chút không tốt sao? Làm cho người ta khó chịu thật.”

“Ha ha! Minh Châu nói có lý lắm. Chúng ta hãy hào phóng uống rượu, không phải thêm nhiều lễ tiết làm gì.”

Hai người cười ha hả nốc cạn ly rượu. Độc Cô Hạo Nhiên lại hôi tiếp: “Lý tướng quân, quê nhà ở đâu?”

“Quên cũ của Khánh An ở Lạc Dương. phụ mẫu mất sớm, từ nhỏ đã lớn lên cùng tổ phụ ở Tây Vực. Đi nam xông bấc. việc ở quên cũ đã nhạt nhỏa đi nhiều rồi.” Truyện "Thiên Hạ "

“À! Thì ra là vậy. Thế không biết Lý tướng quân đã có hôn phối chưa?”

“Phụ thân, người hỏi người ta cái này để làm gì?” Minh Châu xấu hồ đến đỏ cả mật, trên mật ngượng nghịu vô cùng.

“Tên nha đầu này, có liên quan gì đến con đâu? Con kích động làm gì?”

Lý Khánh An vội cười nói: “Khánh An vẫn chưa thành thân, chiến sự biên cương bề bộn. không có thời gian lo nghĩ việc chung thân đại sự.”

“Ta chỉ là tùy ý hỏi vậy thôi. Nào! uống rượu.”

Hai người lại uống một ly rượu. Độc Cô Hạo Nhiên trầm ngâm một lát nói: “Ta sáng hôm nay nhận được thư nhanh của tổ phụ Minh Châu, nói ta có thể được đàm nhiệm chức Giang Hoài Đô Chuyên vận sứ. hiền điệt cho rằng tin tức này có xác thực không?”

Lý Khánh An sững người. Sớ tấu khép tội Lư Hoán sáu ngày trước mới đưa đi. không thể nào triều đình đã đưa ra quyết định được. Hắn xoay chuyển ý nghĩ một cái. Hắn hiêu rồi, đây nhất định là Lý Lâm Phù đã ra tay. Bào toàn Khánh vương, dùng Lưu Trường Vân làm vật hi sinh. Độc Cô Hạo Nhiên từng đàm nhận Thái tử Trung doãn. con sái của hắn lại vì Lý Long Cơ hòa thân mà chết đi, ở phía Lý Long Cơ cũng dễ dàng thông qua rồi. Nếu như thế, phe thái tử ở Dương Châu xem như là giành chiến thắng hoàn toàn, vô hình chung nâng công lao của mình lên.

Nghĩ đến đây, Lý Khánh An mỉm cười nói: “Lưu Trường Vân dính líu vào vụ án muối Đỗ Bạc Sinh, chứng cứ rành rành, chắc là mũ quan khộ giữ rồi. Bá phụ nắm rõ tình hình Dương Châu, đàm nhận chức Giang Hoài Đô Chuyển vận sứ. tin tức có lẽ là sự thực. Nếu Khánh An không đoán lầm, trễ nhất là một tháng, sự ban chức chính thức của triều đình sẽ xuống tới, chúc mừng Độc Cô bá phụ nhé!”

Độc Cô Hạo Nhiên mừng lớn. Lý Khánh An biết rõ ngọn ngành vụ án muối. Nếu hắn đã nói vậy, thì chắc chắn là thật rồi. Đô Chuyên vận sứ thường là do cao quan tòng tam phẩm đàm nhận. Mình nếu như lên chức này, mai này lên hàng tướng cũng có hi vọng rồi.”

“Nào! Ta kính Lý tướng quân một ly nữa, Minh Châu, con cũng thay phụ thân kính Lý tướng quân đi nào

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện