Cố Tiêu Tiêu không hề khách khí nhận lấy: “Đa tạ sư phụ!”  

             Lưu Vân Tiên Tôn vung tay lên: “Đi!”  

             Nói xong đã dẫn những người khác đi khỏi.  

             Lưu Vân Tiên Tôn vừa đi, đám người Nhạc Tâm Thiện không hề do dự, dẫn Ninh Dạ đi thẳng về Chấp Tử thành.  

             Khi tới trên bầu trời Chấp Tử thành, Ninh Dạ chỉ một trang viên ở bên dưới nói: “Ở đó.”  

             “Giết!” Phong Đông Lâm quát.  

             Đám người Hắc Bạch thần cung đã lao thẳng xuống dưới, không buồn hỏi một câu, trực tiếp giết sạch những người trong trang viên - Mộc Khôi tông đã để đồ ở đây, chắc chắn nơi này là cứ điểm bí mật của Mộc Khôi tông.  

             Cho dù tính sai cũng chẳng sao.  

             Chỉ trong chốc lát, Cực Quyền - Long Đằng Hổ cầm Lưỡng Nghi Càn Khôn tán đi tới: “Đại điện chủ, Phong điện chủ, đã lấy được bảo vật rồi.”  

             “Ha ha ha ha!” Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm cùng vui mừng.  

             Lưỡng Nghi Càn Khôn tán đã mất mà lại đoạt được, ít nhất bọn họ không có tội.  

             Còn Giới Như Sinh, đó không phải trách nhiệm của bọn họ.  

             Lúc này trên Cửu Cung sơn, chiến sự đã chấm dứt. Kết thúc sớm như vậy, không cần hỏi cũng biết, đám người Âm Vô Cữu  

             Vì vậy, bên sai lầm là Hắc Bạch Tử, không phải Nhạc Tâm Thiện.  

             Ngược lại, sắc mặt Ninh Dạ trầm xuống: “Chỉ có Lưỡng Nghi Càn Khôn tán?”  

             Hắn mới là cảnh giới Hoa Luân nhưng lên tiếng chất vấn như vậy khiến Long Đằng Hổ cũng ngẩn ra, nhưng vẫn trả lời: “Chỉ có Lưỡng Nghi Càn Khôn tán.”  

             Lúc này mọi người mới nhớ ra vẫn còn Ngọc Hoàng Cốt không biết ở đâu.  

             Phong Đông Lâm an ủi y: “Xem ra Ngọc Hoàng Cốt vẫn còn trên người Khâu Mộng Sơn. Dù sao Mộc Khôi tông và Yên Vũ lâu cũng là đồng minh, bọn chúng không thể hành động quá đáng, có thể hiểu được.”  

             “Nhưng ta lại không thể chấp nhận!” Ninh Dạ đằng đằng sát khí nói: “Nhất định phải lấy lại Ngọc Hoàng Cốt!”  

             Không có Ngọc Hoàng Cốt thì không thể trao đổi Nguyên Cực Thần Quang. Không có Nguyên Cực Thần Quang, lợi ích mà Ninh Dạ được đáp ứng cũng chẳng còn, vì vậy mọi người có thể hiểu vì sao Ninh Dạ lại không vui.  

             Nhạc Tâm Thiện rất hứng thú nhìn Ninh Dạ: “Vậy ngươi có cách gì tìm lại Ngọc Hoàng Cốt?”  

             Ninh Dạ suy nghĩ rồi gọi: “Dương Nhạc!”  

             “Có thuộc hạ!” Dương Nhạc ở bên dưới đã bay lên không trung, thần sắc hết sức kích động.  

             Tuy không có tư cách tham gia hành động lần này, nhưng hắn biết Ninh Dạ đã lập công lớn. Còn hắn thân là người tùy tùng của Ninh Dạ, có lẽ tương lai cũng có thể nhanh chóng thăng chức theo Ninh Dạ.  

             Phải ôm bắp đùi này cho chặt chứ!  

             Ninh Dạ trầm giọng nói: “Ngươi thuật lại chuyện xảy ra ở Chấp Tử thành đi.”  

             Lúc trước Dương Nhạc vẫn luôn ở trong thành, tìm hiểu đại khái tình huống, bèn thuật lại mọi chuyện.  

             Sau khi nghe Mộc Khôi tông ném Khâu Mộng Sơn vào Chấp Tử thành, còn lớn tiếng tuyên bố hắn đang ở chõ này, thu hút hai vị nguyên lão, Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm cũng không biết phải nói gì.  

             Trước đây còn nói Mộc Khôi tông làm việc phải nể mặt đồng minh, kết quả bọn họ trực tiếp dùng Khâu Mộng Sơn làm mồi, đâu có nể tình chút nào?  

             Nhưng cứ như vậy thật ra còn một mâu thuẫn nho nhỏ, đó là nếu không nể mặt, vậy việc gì phải để lại Ngọc Hoàng Cốt cho Khâu Mộng Sơn?  

             Nhưng ai biết đối phương nghĩ như thế nào?  

             Có lẽ đối phương thật sự không muốn Khâu Mộng Sơn chết, chỉ muốn hắn thu hút chú ý của Hắc Bạch thần cung, vì vậy bọn chúng để Ngọc Hoàng Cốt lại cho Khâu Mộng Sơn, coi như nể mặt.  

             Kế hoạch khổng lồ, dù sao cũng có lỗ thủng, nhưng chỉ cần dính tới hành động của con người, tính cách khác biệt, cách hành động khác biệt, dù sao cũng có thể tìm ra lý do.  

             Vì vậy Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm không chú ý tới vấn đề nhỏ bé này.  

             Ninh Dạ lại cười lạnh một tiếng: “Đại trận vẫn nguyên vẹn tức là Khâu Mộng Sơn còn đang ở Chấp Tử thành?”  

             Hắn xoay người nói với Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm: “Đại điện chủ, Phong điện chủ, thuộc hạ xin được tiếp tục thống lĩnh Nhân Ma của thần cung, tra soát Khâu Mộng Sơn, cho dù đào ba thước đất cũng nhất định phải tìm ra tên này.”  

             “Duyệt!” Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm lập tức đồng ý.  

             Chiến đấu đã kết thúc, Ngọc Hoàng Cốt cũng đã tới tay, nhưng Ninh Dạ không định giao nó cho Hắc Bạch thần cung như vậy.  

             Ủ mưu tính kế đã lâu, nếu kế hoạch đã hoàn thành, tiếp theo là tối đa hóa lợi ích.  

             Tình hình bây giờ là:  

             Cực Chiến đạo đã trao đổi xong, cũng tìm lại yêu thú thời không.  

             Vạn Hoa cốc nhận được Tri Vi giới, bù đắp tổn thất Ngọc Hoàng Cốt.  


             Đối với kẻ thù số một của mình, Hắc Bạch thần cung muốn bản thân lập công, còn Hắc Bạch thần cung không thể vô duyên vô cớ được lợi.  

             Các ngươi muốn Ngọc Hoàng Cốt?  

             Được, ta sẽ tìm giúp các ngươi, nhưng các ngươi phải trả giá càng lớn.  

             ——————————————
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện