Hạ Kinh không nén nổi tâm trạng mà hít một hơi thật sâu, đồng thời y cảm thấy có chút hổ thẹn nên lắp bắp nói:
- Chẳng trách ngày hôm đó phản ứng của hắn lại gay gắt đến như vậy. Hắn cho là ta đang lăng nhục hắn, hóa ra là như vậy...
- Tên thiếu niên này... thực sự không đơn giản!
Lão nhân nhẹ nhàng nói một câu rồi nhắm nghiên đôi mặt lại, không nói thêm gì nữa.
Hạ Kinh hiểu ý mà rời khỏi phòng của ông.
Ngay sau đó Hạ Kinh căn dặn đám thuộc hạ tâm phúc:
- Bên phía Sở thiếu gia, nhất định phải chăm sóc cho chu đáo, tất cả nhớ rõ... tuyệt đối không được phép chậm trễ! Nếu không thì giết khôngtha!
- Vâng!
Tên thuộc hạ tâm phúc của Vương gia run lẩy bẩu, trước giờ chưa từng thấy Vương gia quan tâm đến một người ngoài như vậy... mà còn là tên đã suýt chút nữa kéo đổ Thân Vương phủ nữa chứ.
Hạ Kinh cẩn thân từng chút một, chỉ lo đối đãi chậm trễ làm phật ý Sở Mặc. Nhưng ngay lúc này đây lại có một người khác đang nghiến răng nghiến lợi căm hận Sở Mặc, hận mỗi nỗi không thể băm hắn ra thành trăm mảnh!Người đó cũng đang ở trong Thân Vương phủ, là người phụ nữ có quyền lực nhất ở đây, Vương Phi Viên Tử Đại!
Viên Tử Đại không phải là chính thất của Hạ Kinh, nhưng lại là mẹ ruột của Hạ Kiệt!
Bên trong Vương phủ, địa vị của Viên Tử Đại rất cao, cho dù là phu nhân chính thất nhìn thấy ả cũng phải nhượng bộ đôi phần.
Viên Tử Đại năm nay chưa tới bốn mươi tuổi, sắc đẹp như hoa, quyến rũ vô cùng.Dường như trên mặt của ả không hề có bất cứ chút dấu vết nào của thời gian hết, nhìn ả tựa như thiếu nữ hai mươi mà thôi.
Chỉ là lúc này đây gương mặt xinh đẹp của ả đang chan chứa sự oán hận tàn độc.
Con trai bị người khác làm hại, hơn nữa kẻ làm hại con trai mình lại đường đường chính chính ở trong Vương phủ, còn là thượng khách! Thật là quá phi lý!
Điều khiến cho Viên Tử Đại cảm thấy bất an nhất đó là kẻ đó... tự xưng là có thể chữa khỏi bệnh cho Vương gia!Ban đầu Viên Tử Đại không tin, thậm chí còn có chút khinh thường... Đùa cái gì chứ? Có thể chữa được căn bệnh đó mà còn phải chờ tới tận giờ hay sao? Một thằng nhóc mười mấy tuổi đầu lại dám nói dóc như vậy!
Nhưng mấy ngày nay hàng vạn tấn thảo dược cứ ùn ùn hàng ngày được đưa vào trong phủ, tuy nói rằng tất cả mọi việc âm thầm hành động, nhưng sao có thể giấu được ả cơ chứ? Trong lòng Viên Tử Đại dần dần cảm thấy bất an.
Mấy năm nay ả có thể tung hoàng ngang ngược trong Vương phủnày chỉ vì sinh được con quý thì mẹ hưởng phúc mà thôi!
Nếu không chỉ dựa vào tiểu gia tộc đằng sau lưng ả mà lại dám ngang ngược như vậy trong Vương phủ sao, có mà đã sớm chết đến vô số lần rồi.
Tuy Vương gia không còn tác dụng gì nữa rồi, Vương phi như ả đây cả đời sống như góa bụa mà thôi, buồn chán lắm đó. Nhưng trong lòng Viên Tử Đại lại luôn cảm thấy an ủi lắm. Cho dù Hạ Kiệt con trai ả có bị hại trở thành thái giám đi chăng nữa thì cùng lắm cũng chỉ là tuyệt hậu mà thôi, chẳng có ảnh hưởng gì đến việc nó sẽ kế thừa Vương vị hết.Như vậy thì đương nhiên cũng chẳng có bất cứ ai có thể uy hiếp đến Vương Phi là ả đây.
Nhưng nay... tình hình đã trở nên phức tạp!
- Lỡ không may bệnh tình của Vương gia lại tốt hơn thì sao...
Đôi mắt của Viên Tử Đại thoáng có chút lo lắng.
Tuy ả vẫn còn xinh tươi như hoa, nhưng dù sao tuổi cũng đã gần bốn mươi rồi, ả dựa vào đâu mà có thể tranh sủng với những thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi kia?Trong Vương phủ, mỹ nữ nhiều không kể xiết, tới lúc đó nếu quả thật có người mang theo cho Vương gia, rồi lại sinh được một đứa con trai thì... địa vị của Viên Tử Đại sẽ thoáng chốc bị thay thế mất mà thôi!
Hơn nữa rất có thể hai mẹ con ả sẽ bị rớt xuống vực sâu vạn kiếp không trở mình được!
- Không được, dù thế nào đi chăng nữa... ta cũng không thể để cho chuyện đó... trở thành hiện thực được!
Ánh mắt của Viên Tử Đại thoáng vút qua một tia nhìn kiên quyết.
Ả lập tức căn dặn hạ nhân:
- Người đâu...
Đêm nay không biết vì sao mà Sở Mặc cứ có cảm giác bất an trong lòng, sau khi vận hành một đại chu thiên cuốn Thiên Ý, Sở Mặc bước ra khỏi phòng.
Bầu trời đêm tràn ngập ánh sao, vạn vật trong trời đất yên lẵng một vùng.
Hàng ngày hắn đều dùng thời gian này để luyện đan, đám người đó cũng đã biết được quy luật của hắn. Vì thế nên cứ đến tối là không cầnđợi Sở Mặc lên tiếng đuổi, bọn chúng sẽ tự động biến mất trước mắt hắn.
Tên lão tặc Hạ Kinh này cũng có phần đáng mến đó, y quả thật rất tài giỏi... khả năng thu mua thảo dược thật vô cùng lợi hại.
Trong lòng Sở Mặc nghĩ thầm, rồi thầm nhủ: Nếu Hạ Kinh đã hết lòng phối hợp như vậy rồi, thì đợi hai bữa nữa cũng nên phải cho y chút trái ngọt mới được. Nếu không thì Hạ Kinh sẽ thực sự cho rằng ta đang giỡn cợt y.
Bệnh tình của Hạ Kinh, có tìm khắp cả Tứ Tượng đại lục này cũnggần như chẳng tìm được bất cứ ai có thể chữa trị cho y. Cho dù có thật tồn tại đấng thần y đỉnh cao đi chăng nữa thì có lẽ cũng chưa chắc đã chịu ra tay chữa trị cho một Vương gia trần tục như y.
Nhưng viên ngọc trên người Sở Mặc lại có được sức mạnh phi thường đó!
Cái hôm Sở Mặc nhìn thấy Hạ Kinh, cũng là lần đầu tiên viên ngọc này nhìn thấy y.
Sở Mặc lúc đó còn lo sợ rằng năng lượng không đủ, thầm nghĩ rằng nếu như không ổn thì đợi sau này lấy một ít nguyên thạch ở chỗ của HạKinh để bù đắp cho năng lượng của viên ngọc.
Kết quả là sau khi suy nghĩ xong thì toàn bộ thông tin của Hạ Kinh đều được hiện ra trước mắt.
Sở Mặc cũng chỉ có thể nhận định đó là vì Hạ Kinh là một người bình thường nên mới có thể không hề tiêu tốn một chút năng lượng nào đã có thể thu thập được các thông tin về y.
Căn bệnh đó của Hạ Kinh đối với thế nhân mà nói thì có lẽ là bệnh nan y vô phương cứu chữa, nhưng đối viên ngọc này thì... lại đơn giảnhơn rất nhiều.
Thậm chí nó còn dễ chữa hơn độc tố mà Bảo Liên Công chúa lần đó trúng phải!
Nhưng Sở Mặc hiển nhiên sẽ không dễ dàng mà chữa lành bệnh cho Hạ Kinh như vậy. Hắn muốn dựa vào khả năng của Hạ Kinh để thu thập đủ số thảo dược cần có để chữa bệnh cho sư phụ!
- Trước tiên cứ để cho y... có chút cảm giác là được. Chỉ cần có một chút cảm giác thôi thì chắc có lẽ Hạ Kinh đã vui sướng phát điên lên rồi!
Sở Mặc thầm nhủ trong lòng.Kể từ sau lần thay đổi đó của viên ngọc, Sở Mặc lại khám phá ra được một khả năng mới, viên ngọc có thể sản sinh ra những đan dược và phương thuốc khác nhau theo tâm ý của Sở Mặc.
- Chẳng trách ngày hôm đó phản ứng của hắn lại gay gắt đến như vậy. Hắn cho là ta đang lăng nhục hắn, hóa ra là như vậy...
- Tên thiếu niên này... thực sự không đơn giản!
Lão nhân nhẹ nhàng nói một câu rồi nhắm nghiên đôi mặt lại, không nói thêm gì nữa.
Hạ Kinh hiểu ý mà rời khỏi phòng của ông.
Ngay sau đó Hạ Kinh căn dặn đám thuộc hạ tâm phúc:
- Bên phía Sở thiếu gia, nhất định phải chăm sóc cho chu đáo, tất cả nhớ rõ... tuyệt đối không được phép chậm trễ! Nếu không thì giết khôngtha!
- Vâng!
Tên thuộc hạ tâm phúc của Vương gia run lẩy bẩu, trước giờ chưa từng thấy Vương gia quan tâm đến một người ngoài như vậy... mà còn là tên đã suýt chút nữa kéo đổ Thân Vương phủ nữa chứ.
Hạ Kinh cẩn thân từng chút một, chỉ lo đối đãi chậm trễ làm phật ý Sở Mặc. Nhưng ngay lúc này đây lại có một người khác đang nghiến răng nghiến lợi căm hận Sở Mặc, hận mỗi nỗi không thể băm hắn ra thành trăm mảnh!Người đó cũng đang ở trong Thân Vương phủ, là người phụ nữ có quyền lực nhất ở đây, Vương Phi Viên Tử Đại!
Viên Tử Đại không phải là chính thất của Hạ Kinh, nhưng lại là mẹ ruột của Hạ Kiệt!
Bên trong Vương phủ, địa vị của Viên Tử Đại rất cao, cho dù là phu nhân chính thất nhìn thấy ả cũng phải nhượng bộ đôi phần.
Viên Tử Đại năm nay chưa tới bốn mươi tuổi, sắc đẹp như hoa, quyến rũ vô cùng.Dường như trên mặt của ả không hề có bất cứ chút dấu vết nào của thời gian hết, nhìn ả tựa như thiếu nữ hai mươi mà thôi.
Chỉ là lúc này đây gương mặt xinh đẹp của ả đang chan chứa sự oán hận tàn độc.
Con trai bị người khác làm hại, hơn nữa kẻ làm hại con trai mình lại đường đường chính chính ở trong Vương phủ, còn là thượng khách! Thật là quá phi lý!
Điều khiến cho Viên Tử Đại cảm thấy bất an nhất đó là kẻ đó... tự xưng là có thể chữa khỏi bệnh cho Vương gia!Ban đầu Viên Tử Đại không tin, thậm chí còn có chút khinh thường... Đùa cái gì chứ? Có thể chữa được căn bệnh đó mà còn phải chờ tới tận giờ hay sao? Một thằng nhóc mười mấy tuổi đầu lại dám nói dóc như vậy!
Nhưng mấy ngày nay hàng vạn tấn thảo dược cứ ùn ùn hàng ngày được đưa vào trong phủ, tuy nói rằng tất cả mọi việc âm thầm hành động, nhưng sao có thể giấu được ả cơ chứ? Trong lòng Viên Tử Đại dần dần cảm thấy bất an.
Mấy năm nay ả có thể tung hoàng ngang ngược trong Vương phủnày chỉ vì sinh được con quý thì mẹ hưởng phúc mà thôi!
Nếu không chỉ dựa vào tiểu gia tộc đằng sau lưng ả mà lại dám ngang ngược như vậy trong Vương phủ sao, có mà đã sớm chết đến vô số lần rồi.
Tuy Vương gia không còn tác dụng gì nữa rồi, Vương phi như ả đây cả đời sống như góa bụa mà thôi, buồn chán lắm đó. Nhưng trong lòng Viên Tử Đại lại luôn cảm thấy an ủi lắm. Cho dù Hạ Kiệt con trai ả có bị hại trở thành thái giám đi chăng nữa thì cùng lắm cũng chỉ là tuyệt hậu mà thôi, chẳng có ảnh hưởng gì đến việc nó sẽ kế thừa Vương vị hết.Như vậy thì đương nhiên cũng chẳng có bất cứ ai có thể uy hiếp đến Vương Phi là ả đây.
Nhưng nay... tình hình đã trở nên phức tạp!
- Lỡ không may bệnh tình của Vương gia lại tốt hơn thì sao...
Đôi mắt của Viên Tử Đại thoáng có chút lo lắng.
Tuy ả vẫn còn xinh tươi như hoa, nhưng dù sao tuổi cũng đã gần bốn mươi rồi, ả dựa vào đâu mà có thể tranh sủng với những thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi kia?Trong Vương phủ, mỹ nữ nhiều không kể xiết, tới lúc đó nếu quả thật có người mang theo cho Vương gia, rồi lại sinh được một đứa con trai thì... địa vị của Viên Tử Đại sẽ thoáng chốc bị thay thế mất mà thôi!
Hơn nữa rất có thể hai mẹ con ả sẽ bị rớt xuống vực sâu vạn kiếp không trở mình được!
- Không được, dù thế nào đi chăng nữa... ta cũng không thể để cho chuyện đó... trở thành hiện thực được!
Ánh mắt của Viên Tử Đại thoáng vút qua một tia nhìn kiên quyết.
Ả lập tức căn dặn hạ nhân:
- Người đâu...
Đêm nay không biết vì sao mà Sở Mặc cứ có cảm giác bất an trong lòng, sau khi vận hành một đại chu thiên cuốn Thiên Ý, Sở Mặc bước ra khỏi phòng.
Bầu trời đêm tràn ngập ánh sao, vạn vật trong trời đất yên lẵng một vùng.
Hàng ngày hắn đều dùng thời gian này để luyện đan, đám người đó cũng đã biết được quy luật của hắn. Vì thế nên cứ đến tối là không cầnđợi Sở Mặc lên tiếng đuổi, bọn chúng sẽ tự động biến mất trước mắt hắn.
Tên lão tặc Hạ Kinh này cũng có phần đáng mến đó, y quả thật rất tài giỏi... khả năng thu mua thảo dược thật vô cùng lợi hại.
Trong lòng Sở Mặc nghĩ thầm, rồi thầm nhủ: Nếu Hạ Kinh đã hết lòng phối hợp như vậy rồi, thì đợi hai bữa nữa cũng nên phải cho y chút trái ngọt mới được. Nếu không thì Hạ Kinh sẽ thực sự cho rằng ta đang giỡn cợt y.
Bệnh tình của Hạ Kinh, có tìm khắp cả Tứ Tượng đại lục này cũnggần như chẳng tìm được bất cứ ai có thể chữa trị cho y. Cho dù có thật tồn tại đấng thần y đỉnh cao đi chăng nữa thì có lẽ cũng chưa chắc đã chịu ra tay chữa trị cho một Vương gia trần tục như y.
Nhưng viên ngọc trên người Sở Mặc lại có được sức mạnh phi thường đó!
Cái hôm Sở Mặc nhìn thấy Hạ Kinh, cũng là lần đầu tiên viên ngọc này nhìn thấy y.
Sở Mặc lúc đó còn lo sợ rằng năng lượng không đủ, thầm nghĩ rằng nếu như không ổn thì đợi sau này lấy một ít nguyên thạch ở chỗ của HạKinh để bù đắp cho năng lượng của viên ngọc.
Kết quả là sau khi suy nghĩ xong thì toàn bộ thông tin của Hạ Kinh đều được hiện ra trước mắt.
Sở Mặc cũng chỉ có thể nhận định đó là vì Hạ Kinh là một người bình thường nên mới có thể không hề tiêu tốn một chút năng lượng nào đã có thể thu thập được các thông tin về y.
Căn bệnh đó của Hạ Kinh đối với thế nhân mà nói thì có lẽ là bệnh nan y vô phương cứu chữa, nhưng đối viên ngọc này thì... lại đơn giảnhơn rất nhiều.
Thậm chí nó còn dễ chữa hơn độc tố mà Bảo Liên Công chúa lần đó trúng phải!
Nhưng Sở Mặc hiển nhiên sẽ không dễ dàng mà chữa lành bệnh cho Hạ Kinh như vậy. Hắn muốn dựa vào khả năng của Hạ Kinh để thu thập đủ số thảo dược cần có để chữa bệnh cho sư phụ!
- Trước tiên cứ để cho y... có chút cảm giác là được. Chỉ cần có một chút cảm giác thôi thì chắc có lẽ Hạ Kinh đã vui sướng phát điên lên rồi!
Sở Mặc thầm nhủ trong lòng.Kể từ sau lần thay đổi đó của viên ngọc, Sở Mặc lại khám phá ra được một khả năng mới, viên ngọc có thể sản sinh ra những đan dược và phương thuốc khác nhau theo tâm ý của Sở Mặc.
Danh sách chương