Dưới sự cám dỗ không ngừng của Sở Du Ninh, hòa thượng vốn không hề dao động cũng trở nên không thể nhịn được, hắn đã quên đi lời dạy dỗ của sư phó, đã quên đi sự tín nhiệm ở trong lòng, trong đầu hắn trở nên trống rỗng, điều duy nhất mà hắn có thể cảm nhận được đó chính là hoa huy*t của người đang ở dưới thân hắn.

Cô mềm mại như vậy, ngoan ngoãn như vậy, cô không quan tâm đến cú đâm mạnh bạo của hắn, cô đều yên lặng đón nhận, mỗi một tiếng rên rỉ của cô đều giống như con mèo nhỏ, kích thích sự thú tính ở trong đáy lòng của hắn.

Hòa thượng mở mắt ra, hắn nhìn cơ thể của nữ nhân đang lắc lư theo từng cú đâm của hắn, khi cảm nhận được ánh mắt của hắn, cô cũng mở mắt ra, đôi mắt của cô giống như những ngôi sao xinh đẹp ở trong màn đêm, bao phủ sự vui sướng nhẹ nhàng, có dục vọng khiến cho người khác trầm luân, cũng có… có tất cả tình yêu của cô. Hòa thượng vừa dùng sức thao nữ nhân mảnh mai xinh đẹp ở dưới thân, vừa cảm nhận dục vọng kỳ quái đang bộc phát và tràn ra từ sâu trong nội tâm, lan tràn đến khắp người, giống như muốn phóng ra ngoài.

Hắn không biết nên phát t.iết lực lượng này như thế nào, hắn chỉ có thể dồn hết sự quan tâm vào dưới háng. Đúng lúc này, Sở Du Ninh đột nhiên chấn động, cô kinh ngạc nhìn hòa thượng đang ra sức đâm vào rút ra ở trên người mình, cô cảm nhận được thân dưới của mình trở nên khác thường: “Chờ… Chờ một lát…” Cô duỗi tay đẩy hắn ra.

Hắn cũng không phản kháng, hắn rút ra khỏi hoa huy*t ướt đẫm của cô.

Sở Du Ninh cúi đầu, sau khi nhìn thấy rõ, cô lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, “Đây là cái gì!”

Trên cây côn th*t thô to của hòa thượng lại mọc ra từng cục nhọt to bằng hạt đậu nành, không chỉ như thế, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy côn th*t của hắn đang nhanh chóng trở nên sẫm màu, cuối cùng nó lại trở thành màu đỏ tím, nhìn lướt qua… nó trông giống quái vật có cục bướu dữ tợn! Khóe miệng của hòa thượng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, trong đôi mắt trong veo thuần khiết trước đó của hắn đã triệt để biến thành màu đỏ máu.

Sở Du Ninh hoảng sợ nhìn hắn: “Ngài… ngài bị sao vậy?”

Hòa thượng không trả lời cô, hắn kéo Sở Du Ninh trở về, cây côn th*t đáng sợ giống như quái vật kia lại đâm vào d*m huy*t của cô một cách tàn nhẫn và mạnh bạo.

“Ưm…” Cảm xúc kỳ quái này đã khiến da đầu của Sở Du Ninh tê dại: “Đừng…” Cô ra sức giãy giụa tiến lên phía trước.

Nhưng hòa thượng lại đè chặt cô ở dưới thân: “Nếu cô muốn được tôi thao, thì tôi sẽ thao chết cô!” Sau khi dứt lời, hắn duỗi tay nắm lấy tóc của Sở Du Ninh, đè chặt lên người cô giống như tư thế cưỡi ngựa, sau đó hắn thao cô một cách mãnh liệt.

“Không!” Sở Du Ninh đỏ mắt giãy giụa: “Ngươi không phải là đại sư! Ngươi là ai?” Cô tuyệt đối không thể nhận lầm, hắn không phải là con của Phật làm cho cô yêu thích đến mức đau lòng, làm cho cô yêu thương đến mức điên cuồng.

“Ưm…” Hòa thượng phát ra tiếng rên rỉ sung sướng: “Tiểu tạo hóa không hổ là kẻ trời sinh phải bị thao, quả nhiên là d*m huy*t cực phẩm!” Sau khi dứt lời, hắn rút côn th*t ra, sau đó hắn cô vòng eo của cô lên và cắm mạnh vào.

Chờ sau khi hắn cắm mấy chục cái thì giọng điệu của hắn mới hòa hoãn trở lại: “Ta là ai sao? Ta không phải là con Phật mà ngươi âu yếm yêu thương hay sao!”

Mỗi một cú đâm của hòa thượng đều rất sâu và nhanh, mỗi khi hắn đâm vào đều khiến Sở Du Ninh hít thở không thông. Nhưng sau khi nghe hắn nói xong, cô vẫn bật khóc kêu rên.

“Không… ngươi không phải! Ngươi không phải y!”

Hòa thượng nở nụ cười lạnh lùng, động tác của hắn lại càng thêm kịch liệt: “Vậy ngươi nói xem, ta là ai?” Sau khi dứt lời, hắn cúi người, tiến đến bên tai

cô, liếm láp tai của cô giống như động tác thao làm.

“Nếu ngươi đoán ra ta là ai thì ta sẽ bắn cho ngươi, nếu không…” Hắn đâm mạnh khiến cây côn th*t đáng sợ kia cắm vào tử c*ng của cô, sau khi nghe thấy tiếng rên rỉ thảm thiết của Sở Du Ninh, thì hắn mới cảm thấy hài lòng, hắn nói không nhanh không chậm: “Nếu không thì ta sẽ thao chết ngươi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện