Có thể là do kỹ thuật diễn xuất của Sở Du Ninh quá tốt, cô đã dẫn dắt Cố Nam vào trong cuộc biểu diễn của mình, lúc này hắn gần như quên đi bản thân của trước kia, hắn chính là hòa thượng bị yêu nữ cầm tù, khi đối mặt với tình yêu triền miên, vừa khóc vừa kể lể của yêu nữ, cũng không phải là hòa thượng thật sự không động tâm. Nhưng với tư cách là đứa con của Phật, ở bên trong miếu thờ, phía dưới tượng Phật, sao hắn có thể trầm mê vào trong đó!
Hòa thượng mím chặt môi, hắn cố gắng ngăn cản môi lưỡi của yêu nữ, một giọt mồ hôi của hắn đã rơi xuống từ thái dương.
Khi Sở Du Ninh nhìn thấy hòa thượng không quan tâm đến những chuyện mình làm và không hề dao động, cuối cùng cô cũng đỏ mắt, cô kéo xích sắt ở trên cổ hòa thượng, đột ngột đè hắn ở trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hòa thượng thối! Ngài đừng rượu mời không uống mà lại thích uống rượu phạt! Ngài cho rằng tôi thật sự không làm gì được ngài hay sao? Tôi… tôi chỉ là không muốn cưỡng ép ngài!” Nói xong, nước mắt của cô càng ngày càng rơi xuống một cách mãnh liệt, nước mắt đã khiến cảnh đẹp ở trước mặt trở nên mơ hồ, sau đó cô lại cảm thấy chua xót ở trong lòng.
Sau khi nghe thấy những gì Sở Du Ninh nói, cuối cùng hòa thượng cũng mở mắt ra, mặc dù bị Sở Du Ninh lăn lộn thành như vậy, nhưng trong đôi mắt của hắn vẫn rất tỉnh táo.
Hòa thượng im lặng nhìn Sở Du Ninh trong chốc lát, cuối cùng hắn gian nan nói một câu: “A di đà phật…” Vừa dứt lời, hắn lập tức nhắm mắt lại một lần nữa, nhưng trong khoảnh khắc hắn hoàn toàn nhắm mắt lại, thì trong đôi mắt của hắn lại hiện lên một tia đau khổ.
“Tốt! Rất tốt!” Trong đôi mắt của Sở Du Ninh lộ ra sự căm hận: “Chuyện này là do ngài ép tôi!” Sau khi dứt lời, cô bóp lấy hai má của hắn, mạnh mẽ hôn lên.
Lúc này, cuối cùng cô cũng có thể cạy mở môi răng của hòa thượng ra, đầu lưỡi linh hoạt mềm mại, thơm ngọt trơn trượt của yêu nữ tiến quân thần tốc xông vào trong miệng hắn.
Trong nụ hôn của Sở Du Ninh mang theo sự hung ác và triền miên, cô vừa hôn vừa duỗi tay kéo loạn chiếc áo cà sa của hòa thượng ra, nước mắt của cô vẫn không ngừng rơi, rơi ở trên mặt hòa thượng, sau đó nó lại được gương mặt của cô lau khô, cuối cùng cũng không ai có thể phân biệt rõ đây là nước mắt của cô hay là của hắn.
Sở Du Ninh vung tay lấy ra một viên đan dược, nhét vào trong miệng hòa thượng, ngay sau đó lại tiếp tục hôn hẳn, môi lưỡi linh hoạt khuấy đảo ở trong miệng hắn, không bao lâu sau, viên đan dược đã lập tức tan ra. “Ngươi cho ta ăn cái gì!” Cuối cùng hòa thượng cũng có phản ứng, hắn tiếp tục né tránh nụ hôn dây dưa triền miên của Sở Du Ninh, giọng điệu lạnh lùng chất vấn.
Sở Du Ninh vừa khóc vừa nở nụ cười xinh đẹp: “Ngài đoán xem!” Sau khi nói xong, cô chậm rãi lùi về phía giữa háng của hòa thượng, cô cởi quần của hắn ra, quả nhiên cô nhìn thấy côn th*t đang mềm nhũn kia đã chậm rãi cương cứng, lặng lẽ ngẩng đầu…
Sở Du Ninh duỗi tay nắm lấy côn th*t thô to kia, say mê dùng gương mặt cọ lên côn th*t.
“Dừng lại!” Hòa thượng thét lên, nhưng Sở Du Ninh không quan tâm đến hắn, cô còn cúi người ngậm nó vào trong miệng.
“Ưm…” Hòa thượng không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ, dường như hắn muốn né tránh, nhưng cơ thể của hắn vẫn không hề nghe theo sự sai khiến của hắn.
Xúc cảm vừa xa lạ lại vừa thần kỳ ở trên côn th*t đã làm cho hòa thượng trở nên run rẩy, trong nháy mắt, đan dược ở trong thân thể của hắn lại dâng lên một cảm giác kỳ quái, chảy đến mọi ngóc ngách ở trong thân thể.
Sở Du Ninh cũng kích động, với tư cách là yêu nữ dựa theo khí tức của đàn ông để tu luyện, nên cô đã làm t.ình với vô số nam nhân, nhưng cô chưa từng trải nghiệm cảm giác này, không chỉ là cơ thể chấn động, mà trái tim cũng đang được lấp đầy…
Cô thật sự rất thích hắn, thích từ cái nhìn đầu tiên, cô đau khổ ở tam giới để truy tìm thân ảnh của hắn, cô không quan tâm đến sự khinh thường của người đời mà đến nghe hắn giảng đạo.
Thậm chí Sở Du Ninh còn tưởng rằng nếu cứ mãi hèn mọn như vậy là được, nhưng không ngờ một nữ nhân xuất hiện đã phá vỡ mọi thứ.
Hắn là con Phật! Sao hắn có thể mỉm cười với nữ nhân kia? Hắn còn cười dịu dàng như vậy! Sự phẫn nộ và ghen ghét đã thiêu đốt lý trí của cô, cuối cùng… cô tìm mọi cách để phế bỏ tu vi của hắn, cầm tù hắn ở đây!
Hòa thượng mím chặt môi, hắn cố gắng ngăn cản môi lưỡi của yêu nữ, một giọt mồ hôi của hắn đã rơi xuống từ thái dương.
Khi Sở Du Ninh nhìn thấy hòa thượng không quan tâm đến những chuyện mình làm và không hề dao động, cuối cùng cô cũng đỏ mắt, cô kéo xích sắt ở trên cổ hòa thượng, đột ngột đè hắn ở trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hòa thượng thối! Ngài đừng rượu mời không uống mà lại thích uống rượu phạt! Ngài cho rằng tôi thật sự không làm gì được ngài hay sao? Tôi… tôi chỉ là không muốn cưỡng ép ngài!” Nói xong, nước mắt của cô càng ngày càng rơi xuống một cách mãnh liệt, nước mắt đã khiến cảnh đẹp ở trước mặt trở nên mơ hồ, sau đó cô lại cảm thấy chua xót ở trong lòng.
Sau khi nghe thấy những gì Sở Du Ninh nói, cuối cùng hòa thượng cũng mở mắt ra, mặc dù bị Sở Du Ninh lăn lộn thành như vậy, nhưng trong đôi mắt của hắn vẫn rất tỉnh táo.
Hòa thượng im lặng nhìn Sở Du Ninh trong chốc lát, cuối cùng hắn gian nan nói một câu: “A di đà phật…” Vừa dứt lời, hắn lập tức nhắm mắt lại một lần nữa, nhưng trong khoảnh khắc hắn hoàn toàn nhắm mắt lại, thì trong đôi mắt của hắn lại hiện lên một tia đau khổ.
“Tốt! Rất tốt!” Trong đôi mắt của Sở Du Ninh lộ ra sự căm hận: “Chuyện này là do ngài ép tôi!” Sau khi dứt lời, cô bóp lấy hai má của hắn, mạnh mẽ hôn lên.
Lúc này, cuối cùng cô cũng có thể cạy mở môi răng của hòa thượng ra, đầu lưỡi linh hoạt mềm mại, thơm ngọt trơn trượt của yêu nữ tiến quân thần tốc xông vào trong miệng hắn.
Trong nụ hôn của Sở Du Ninh mang theo sự hung ác và triền miên, cô vừa hôn vừa duỗi tay kéo loạn chiếc áo cà sa của hòa thượng ra, nước mắt của cô vẫn không ngừng rơi, rơi ở trên mặt hòa thượng, sau đó nó lại được gương mặt của cô lau khô, cuối cùng cũng không ai có thể phân biệt rõ đây là nước mắt của cô hay là của hắn.
Sở Du Ninh vung tay lấy ra một viên đan dược, nhét vào trong miệng hòa thượng, ngay sau đó lại tiếp tục hôn hẳn, môi lưỡi linh hoạt khuấy đảo ở trong miệng hắn, không bao lâu sau, viên đan dược đã lập tức tan ra. “Ngươi cho ta ăn cái gì!” Cuối cùng hòa thượng cũng có phản ứng, hắn tiếp tục né tránh nụ hôn dây dưa triền miên của Sở Du Ninh, giọng điệu lạnh lùng chất vấn.
Sở Du Ninh vừa khóc vừa nở nụ cười xinh đẹp: “Ngài đoán xem!” Sau khi nói xong, cô chậm rãi lùi về phía giữa háng của hòa thượng, cô cởi quần của hắn ra, quả nhiên cô nhìn thấy côn th*t đang mềm nhũn kia đã chậm rãi cương cứng, lặng lẽ ngẩng đầu…
Sở Du Ninh duỗi tay nắm lấy côn th*t thô to kia, say mê dùng gương mặt cọ lên côn th*t.
“Dừng lại!” Hòa thượng thét lên, nhưng Sở Du Ninh không quan tâm đến hắn, cô còn cúi người ngậm nó vào trong miệng.
“Ưm…” Hòa thượng không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ, dường như hắn muốn né tránh, nhưng cơ thể của hắn vẫn không hề nghe theo sự sai khiến của hắn.
Xúc cảm vừa xa lạ lại vừa thần kỳ ở trên côn th*t đã làm cho hòa thượng trở nên run rẩy, trong nháy mắt, đan dược ở trong thân thể của hắn lại dâng lên một cảm giác kỳ quái, chảy đến mọi ngóc ngách ở trong thân thể.
Sở Du Ninh cũng kích động, với tư cách là yêu nữ dựa theo khí tức của đàn ông để tu luyện, nên cô đã làm t.ình với vô số nam nhân, nhưng cô chưa từng trải nghiệm cảm giác này, không chỉ là cơ thể chấn động, mà trái tim cũng đang được lấp đầy…
Cô thật sự rất thích hắn, thích từ cái nhìn đầu tiên, cô đau khổ ở tam giới để truy tìm thân ảnh của hắn, cô không quan tâm đến sự khinh thường của người đời mà đến nghe hắn giảng đạo.
Thậm chí Sở Du Ninh còn tưởng rằng nếu cứ mãi hèn mọn như vậy là được, nhưng không ngờ một nữ nhân xuất hiện đã phá vỡ mọi thứ.
Hắn là con Phật! Sao hắn có thể mỉm cười với nữ nhân kia? Hắn còn cười dịu dàng như vậy! Sự phẫn nộ và ghen ghét đã thiêu đốt lý trí của cô, cuối cùng… cô tìm mọi cách để phế bỏ tu vi của hắn, cầm tù hắn ở đây!
Danh sách chương