Sau khi Triệu Tiêm Tiêm an tĩnh được hai ngày, không phải ả không nghĩ tới Lục Dĩ Minh, nhưng ả đã thử quá nhiều lần, mỗi lần Lục Dĩ Minh đều cười như không cười nhìn ả một cái sau đó xoay người rời đi, Triệu Tiêm Tiêm vốn tưởng rằng Lục Dĩ Minh không hề có hứng thú với phụ nữ, nhưng mà… gần đây hắn lại vẫn luôn đi theo cái người phụ nữ khó hiểu kia, chẳng hề che giấu sự hứng thú của mình với cô ta.
Thật ra Triệu Tiêm Tiêm là muốn mặt mũi cho nên ả mới không tìm Lục Dĩ Minh mà là tìm tới Cố Đông, nhưng ả lại không ngờ rằng Cố Đông đã làm ả mất mặt.
Sở Du Ninh phát hiện tính dục của Triệu Tiêm Tiêm hình như là rất cao, còn mạnh hơn so với Lôi Dịch là đàn ông.
Tâm tình của Triệu Tiêm Tiêm không tốt cho nên ả muốn tìm người để tâm sự, nhưng lại không nghĩ tới lăn qua lộn lại một hồi chẳng tìm được ai thích hợp, cuối cùng đành phải tìm tới Thẩm Hạo Nam.
“Uống với tôi một chén.”
Triệu Tiêm Tiêm mở ra một chai rượu tây rồi nốc một ngụm, sau đó nhét chai rượu vào trong tay Thẩm Hạo Nam. Tuy không gian của ả chưa mở được nhưng mà chai rượu này là có sắn ở trên xe rồi.
Thẩm Hạo Nam ở dưới áo choàng hơi ngừng, hắn theo bản năng nhìn qua hướng của Sở Du Ninh, nhưng mà Sở Du Ninh chưa từng nhìn hắn mà vẫn luôn nhìn chằm chằm nhóm của Phạm Tuyết với vẻ mặt hứng thú.
Cảm xúc của Thẩm Hạo Nam cũng có chút đi xuống: “Em không uống, chị cũng đừng uống.” Nói xong muốn ném chai rượu xuống.
“Đừng!” Triệu Tiêm Tiêm vội vàng đoạt lại, cả người ả thuận thế nhào lên người Thẩm Hạo Nam.
Thẩm Hạo Nam cứng ngắc cả người, trốn sang bên cạnh theo bản năng làm Triệu Tiêm Tiêm không có nơi chống suýt đã té ngã. Rơi vào đường cùng, Thẩm Hạo Nam kéo phía sau cổ áo của Triệu Tiêm Tiêm: “Tiêm Tiêm tỷ… hà tất chị phải như thế.”
Thực ra Triệu Tiêm Tiêm cố ý nhào vào trong ngực của Thẩm Hạo Nam, ả chưa từng nghĩ hắn lại trốn tránh ả. Triệu Tiêm Tiêm hơi sững sờ, quay đầu nhìn về phía Thẩm Hạo Nam, Thẩm Hạo Nam thuận thế kéo ả ra sau đó buông lỏng tay.
Mắt Triệu Tiêm Tiêm đỏ lên: “Cậu cũng… chê tôi bẩn sao?”
Thẩm Hạo Nam hơi ngập ngừng, thực ra không nói đến bẩn hay không thì dù sao cho tới bây giờ Triệu Tiêm Tiêm cũng chỉ có Lôi Dịch, Lâm Phong, và ba tên tiểu bạch kiểm ở trong căn cứ. Mà người đàn ông của Sở Du Ninh, theo như hắn biết thì có Cao Dương, Lôi Dịch, hắn và Lục Dĩ Minh, tất nhiên… Thẩm Hạo Nam cũng không biết Lục Dĩ Minh vẫn chưa thành công.
Nhưng mà… con người chính là như vậy, có được không có nghĩa là mua bán. Mặc kệ trong lòng Sở Du Ninh nghĩ như thế nào thì mặt ngoài cô vẫn luôn chống cự, còn Triệu Tiêm Tiêm thì nghĩ ra đủ cách để chủ động nhưng luôn bị từ chối.
Có lẽ Sở Du Ninh ngoài miệng nói không cần, nhưng thân thể lại chính là một kỹ nữ, nhưng mà… đàn ông lại chính là thích như thế.
Còn nữa, từ khi Triệu Tiêm Tiêm và Lâm Phong ở bên nhau thì chính là bước đầu của việc kéo thấp trình độ, sau đó ả lại còn nuôi tiểu bạch kiểm ở trong căn cứ, từ góc độ là phụ nữ mà nói thì như này chẳng sao cả, nhưng mà từ góc độ là đàn ông thì như này lại không được rồi.
Nói cách khác, nếu một ngày nào đó bạn gặp được một nam thần trong lòng bạn lại giống như một cái xe buýt công cộng có thể lên giường với bất kỳ một ai thì bạn có cảm giác gì? Nam thần sẽ không còn là nam thần nữa đúng không? Đàn ông cũng như vậy, khi trong lòng có một nữ thần xa xôi không thể với tới, nhưng bạn lại phát hiện ra cô ấy lại có thể lên giường với một tên lưu manh bẩn thỉu miệng đầy răng vàng, không thường tắm rửa, vậy thì người phụ nữ đó đã không còn là nữ thần không? Đây là lý do vì sao mà Sở Du Ninh lại vô cùng quan tâm tới thân phận của những người đàn ông lên giường với cô, kể cả không có thân phận thì cũng phải có tiềm lực. Như Lôi Dịch mà nói, tuy bây giờ thân phận của anh không đủ, nhưng… Anh rất có tiềm lực, chỉ với năng suất hấp thụ tinh hạch và tốc độ thăng cấp dị năng, mặc dù hiện tại chưa là gì nhưng sau này chắc chắn không phải là vật trong ao.
Vốn dĩ Triệu Tiêm Tiêm cũng có thể như vậy, tuy Lâm Phong không bằng Lôi Dịch hay Lục Dĩ Minh, nhưng… tiềm lực của hắn vẫn có một chút ít, mặc dù sau này không thành được rồng, nhưng hoàn toàn có thể thành giao long. Nhưng mà… ả lại tự tìm đường chết đi bao dưỡng mấy tên tiểu bạch kiểm… Một hành động ngu xuẩn tới cực điểm, tiểu bạch kiểm chỉ có thể sinh tồn bằng việc bán dương v*t.
Thật ra Triệu Tiêm Tiêm là muốn mặt mũi cho nên ả mới không tìm Lục Dĩ Minh mà là tìm tới Cố Đông, nhưng ả lại không ngờ rằng Cố Đông đã làm ả mất mặt.
Sở Du Ninh phát hiện tính dục của Triệu Tiêm Tiêm hình như là rất cao, còn mạnh hơn so với Lôi Dịch là đàn ông.
Tâm tình của Triệu Tiêm Tiêm không tốt cho nên ả muốn tìm người để tâm sự, nhưng lại không nghĩ tới lăn qua lộn lại một hồi chẳng tìm được ai thích hợp, cuối cùng đành phải tìm tới Thẩm Hạo Nam.
“Uống với tôi một chén.”
Triệu Tiêm Tiêm mở ra một chai rượu tây rồi nốc một ngụm, sau đó nhét chai rượu vào trong tay Thẩm Hạo Nam. Tuy không gian của ả chưa mở được nhưng mà chai rượu này là có sắn ở trên xe rồi.
Thẩm Hạo Nam ở dưới áo choàng hơi ngừng, hắn theo bản năng nhìn qua hướng của Sở Du Ninh, nhưng mà Sở Du Ninh chưa từng nhìn hắn mà vẫn luôn nhìn chằm chằm nhóm của Phạm Tuyết với vẻ mặt hứng thú.
Cảm xúc của Thẩm Hạo Nam cũng có chút đi xuống: “Em không uống, chị cũng đừng uống.” Nói xong muốn ném chai rượu xuống.
“Đừng!” Triệu Tiêm Tiêm vội vàng đoạt lại, cả người ả thuận thế nhào lên người Thẩm Hạo Nam.
Thẩm Hạo Nam cứng ngắc cả người, trốn sang bên cạnh theo bản năng làm Triệu Tiêm Tiêm không có nơi chống suýt đã té ngã. Rơi vào đường cùng, Thẩm Hạo Nam kéo phía sau cổ áo của Triệu Tiêm Tiêm: “Tiêm Tiêm tỷ… hà tất chị phải như thế.”
Thực ra Triệu Tiêm Tiêm cố ý nhào vào trong ngực của Thẩm Hạo Nam, ả chưa từng nghĩ hắn lại trốn tránh ả. Triệu Tiêm Tiêm hơi sững sờ, quay đầu nhìn về phía Thẩm Hạo Nam, Thẩm Hạo Nam thuận thế kéo ả ra sau đó buông lỏng tay.
Mắt Triệu Tiêm Tiêm đỏ lên: “Cậu cũng… chê tôi bẩn sao?”
Thẩm Hạo Nam hơi ngập ngừng, thực ra không nói đến bẩn hay không thì dù sao cho tới bây giờ Triệu Tiêm Tiêm cũng chỉ có Lôi Dịch, Lâm Phong, và ba tên tiểu bạch kiểm ở trong căn cứ. Mà người đàn ông của Sở Du Ninh, theo như hắn biết thì có Cao Dương, Lôi Dịch, hắn và Lục Dĩ Minh, tất nhiên… Thẩm Hạo Nam cũng không biết Lục Dĩ Minh vẫn chưa thành công.
Nhưng mà… con người chính là như vậy, có được không có nghĩa là mua bán. Mặc kệ trong lòng Sở Du Ninh nghĩ như thế nào thì mặt ngoài cô vẫn luôn chống cự, còn Triệu Tiêm Tiêm thì nghĩ ra đủ cách để chủ động nhưng luôn bị từ chối.
Có lẽ Sở Du Ninh ngoài miệng nói không cần, nhưng thân thể lại chính là một kỹ nữ, nhưng mà… đàn ông lại chính là thích như thế.
Còn nữa, từ khi Triệu Tiêm Tiêm và Lâm Phong ở bên nhau thì chính là bước đầu của việc kéo thấp trình độ, sau đó ả lại còn nuôi tiểu bạch kiểm ở trong căn cứ, từ góc độ là phụ nữ mà nói thì như này chẳng sao cả, nhưng mà từ góc độ là đàn ông thì như này lại không được rồi.
Nói cách khác, nếu một ngày nào đó bạn gặp được một nam thần trong lòng bạn lại giống như một cái xe buýt công cộng có thể lên giường với bất kỳ một ai thì bạn có cảm giác gì? Nam thần sẽ không còn là nam thần nữa đúng không? Đàn ông cũng như vậy, khi trong lòng có một nữ thần xa xôi không thể với tới, nhưng bạn lại phát hiện ra cô ấy lại có thể lên giường với một tên lưu manh bẩn thỉu miệng đầy răng vàng, không thường tắm rửa, vậy thì người phụ nữ đó đã không còn là nữ thần không? Đây là lý do vì sao mà Sở Du Ninh lại vô cùng quan tâm tới thân phận của những người đàn ông lên giường với cô, kể cả không có thân phận thì cũng phải có tiềm lực. Như Lôi Dịch mà nói, tuy bây giờ thân phận của anh không đủ, nhưng… Anh rất có tiềm lực, chỉ với năng suất hấp thụ tinh hạch và tốc độ thăng cấp dị năng, mặc dù hiện tại chưa là gì nhưng sau này chắc chắn không phải là vật trong ao.
Vốn dĩ Triệu Tiêm Tiêm cũng có thể như vậy, tuy Lâm Phong không bằng Lôi Dịch hay Lục Dĩ Minh, nhưng… tiềm lực của hắn vẫn có một chút ít, mặc dù sau này không thành được rồng, nhưng hoàn toàn có thể thành giao long. Nhưng mà… ả lại tự tìm đường chết đi bao dưỡng mấy tên tiểu bạch kiểm… Một hành động ngu xuẩn tới cực điểm, tiểu bạch kiểm chỉ có thể sinh tồn bằng việc bán dương v*t.
Danh sách chương