Người đàn ông mặc áo choàng ngẩn người, hắn không nghĩ tới sự việc lại phát triển thành như vậy, vì sao cô phải chạy trốn, không phải hắn đã nói là để cô đi theo hắn sao? Hắn cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần đón nhận cơn giận của đội trưởng và Lục ca, chẳng lẽ… căn bản cô không tin hắn? Nghĩ đến đây dị năng ám hệ của người đàn ông mặc áo coàng bùng nổ, cắn nuốt chiếc xe bên người trong nháy mắt. Cũng may đã Sở Du Ninh lăn xa, nếu không cũng bị cắn nuốt chung rồi.
Phát t.iết phẫn nộ xong người đàn ông mặc áo choàng trở nên suy sụp, hắn vẫn luôn làm tổn thương cô, thậm chí kể cả khi nghe xong Lục ca giải thích thì hắn cũng vẫn luôn do dự có nên giết cô hay không, vậy thì dựa vào cái gì cô phải tin hắn chứ?
Người đàn ông mặc áo choàng ngồi ngây ngốc nửa ngày, cuối cùng mới nghẹn ngào nói: “Tên tôi là Thẩm Hạo Nam…”
Đúng vậy, thậm chí đến cả tên của hắn cô còn không biết.
Lúc Lục Dĩ Minh nhìn thấy Thẩm Hạo Nam trở về một mình kinh ngạc: “Cô ấy đâu?”
Thẩm Hạo Nam im lặng một lát cuối cùng mới nói: “Chạy rồi.”
“Ồ, chạy…” Lục Dĩ Minh nhỏ giọng lặp lại, thoạt nhìn có vẻ cũng không ngoài ý muốn, rốt cuộc hắn vẫn biết Sở Du Ninh rất thông minh, cô có thể chạy thì cũng không có gì là lạ, nhưng mà…
Lục Dĩ Minh hơi híp mắt, tầm mắt dừng ở trên người Thẩm Hạo Nam, dù là chiếc áo choàng đã che kín mít nhưng mà hắn vẫn cảm giác được mất mát và khó chịu của Thẩm Hạo Nam.
Sao đây? Hắn mất mát cái gì? Khó chịu cái gì?
“Hai người…” Lục Dĩ Minh có một dự cảm không tốt.
Thẩm Hạo Nam im lặng thật lâu cuối cùng mới nghẹn ngào: “Lục ca, anh nói xem nếu như em nói với đội trưởng là em muốn Sở Du Ninh, vậy anh ấy có nhường cô ấy cho em không?”
Nghe vậy mà Lục Dĩ Minh còn không biết đã xảy ra chuyện gì vậy thì hắn cũng không cần dựa vào đầu óc để kiếm cơm. Lục Dĩ Minh mím môi im lặng, nửa ngày cũng không nói gì.
Trên thực tế Lục Dĩ Minh cũng không quá coi trọng về vấn đề xử nữ, nếu không hắn cũng không cảm thấy hứng thú với Sở Du Ninh, nhưng mà… sao lại là Thẩm Hạo Nam?
Với hiểu biết của Lục Dĩ Minh đối với Thẩm Hạo Nam thì kể cả toàn bộ chiến đội đều có một chân với Sở Du Ninh thì hắn cũng sẽ là ngoại lệ.
“Cô ấy đã hạ thuốc cậu à?” Suy nghĩ nửa ngày Lục Dĩ Minh cũng chỉ nghĩ ra được một đáp án như vậy. Nếu như Sở Du Ninh bị ép vào cùng đường thì rất có khả năng cô sẽ hạ thuốc Thẩm Hạo Nam.
Thẩm Hạo Nam tránh bên dưới chiếc áo choàng đỏ mặt, khó khăn lắc lắc đầu.
Yết hầu Lục Dĩ Minh như có gì đó bị mắc, vậy là… là do A Nam không có kiến thức, nên người ta tùy tiện ngoắc ngoắc tay hắn đã bị lừa ngay lập tức?
Tính toán thời gian Thẩm Hạo Nam đã đi ra ngoài suốt cả một đêm, vậy có lẽ là Sở Du Ninh đã dùng một đêm để ép khô Thẩm Hạo Nam, sau đó mới nhân cơ hội hắn chưa kịp chuẩn bị để chạy trốn.
Nghĩ đến bộ dáng động tình của Sở Du Ninh, Lục Dĩ Minh cũng không thể trách Thẩm Hạo Nam, dù sao đàn ông cũng hiểu rõ đàn ông. Đến cả hắn còn khó nhịn được chứ đừng nói tới A Nam còn đang ở trong tuổi dậy thì. Nhưng mà…
Lục Dĩ Minh duỗi tay vỗ vỗ bả vai Thẩm Hạo Nam: “Đừng nghĩ cái này, cô ấy không thích hợp với cậu, cậu cũng không bảo vệ được cô ấy đâu!” Đến cả Lôi Dịch còn không thể bảo vệ được cô ấy thì cái tên nhóc này có nằm mơ cũng không được.
Nghe thấy Lục Dĩ Minh nói, sắc mặt Thẩm Hạo Nam đột nhiên trắng bệch.
Thấy Thẩm Hạo Nam không nói chuyện, Lục Dĩ Minh biết hắn đã nghe hiểu: “Cậu về trước đi, tôi tự mình đi một chuyến.”
Lục Dĩ Minh sở dĩ để cho Thẩm Hạo Nam đi trước là bởi vì dị năng ám hệ của hắn có khả năng ẩn thân, bình thường khi luyện dị năng hắn vẫn thường xuyên ẩn thân cho nên sẽ không khiến cho Lôi Dịch chú ý lúc hắn rời đi. Nhưng mà hắn phải nghĩ ra một lý do chính đáng để rời đi.
Nhưng mà không đợi hắn tìm được cơ hội rời đi thì đã cảm nhận được sợi tinh thần lực hắn đặt ở trên người Sở Du Ninh, cho nên… là cô tự chui đầu vào lưới sao?
Sở Du Ninh cũng nghĩ tới khả năng nhóm của Lôi Dịch sẽ đi tới thành phố của Diệp Thần, nhưng nguy hiểm bị bọn họ phát hiện cũng không thể áp xuống được lòng tham tìm đến Diệp Thần của cô.
Sở Du Ninh cân nhắc một chút, kể cả nếu như bị phát hiện thì nhiều lắm cũng chỉ là nuốt lời hứa với người đàn ông mặc áo choàng, đến lúc đó hắn muốn giết cô thì cũng phải qua ải của Lôi Dịch. Cho nên… không có bất kỳ nguy hiểm gì có thể ngăn cản cô đi thông đồng với Diệp Thần.
Phát t.iết phẫn nộ xong người đàn ông mặc áo choàng trở nên suy sụp, hắn vẫn luôn làm tổn thương cô, thậm chí kể cả khi nghe xong Lục ca giải thích thì hắn cũng vẫn luôn do dự có nên giết cô hay không, vậy thì dựa vào cái gì cô phải tin hắn chứ?
Người đàn ông mặc áo choàng ngồi ngây ngốc nửa ngày, cuối cùng mới nghẹn ngào nói: “Tên tôi là Thẩm Hạo Nam…”
Đúng vậy, thậm chí đến cả tên của hắn cô còn không biết.
Lúc Lục Dĩ Minh nhìn thấy Thẩm Hạo Nam trở về một mình kinh ngạc: “Cô ấy đâu?”
Thẩm Hạo Nam im lặng một lát cuối cùng mới nói: “Chạy rồi.”
“Ồ, chạy…” Lục Dĩ Minh nhỏ giọng lặp lại, thoạt nhìn có vẻ cũng không ngoài ý muốn, rốt cuộc hắn vẫn biết Sở Du Ninh rất thông minh, cô có thể chạy thì cũng không có gì là lạ, nhưng mà…
Lục Dĩ Minh hơi híp mắt, tầm mắt dừng ở trên người Thẩm Hạo Nam, dù là chiếc áo choàng đã che kín mít nhưng mà hắn vẫn cảm giác được mất mát và khó chịu của Thẩm Hạo Nam.
Sao đây? Hắn mất mát cái gì? Khó chịu cái gì?
“Hai người…” Lục Dĩ Minh có một dự cảm không tốt.
Thẩm Hạo Nam im lặng thật lâu cuối cùng mới nghẹn ngào: “Lục ca, anh nói xem nếu như em nói với đội trưởng là em muốn Sở Du Ninh, vậy anh ấy có nhường cô ấy cho em không?”
Nghe vậy mà Lục Dĩ Minh còn không biết đã xảy ra chuyện gì vậy thì hắn cũng không cần dựa vào đầu óc để kiếm cơm. Lục Dĩ Minh mím môi im lặng, nửa ngày cũng không nói gì.
Trên thực tế Lục Dĩ Minh cũng không quá coi trọng về vấn đề xử nữ, nếu không hắn cũng không cảm thấy hứng thú với Sở Du Ninh, nhưng mà… sao lại là Thẩm Hạo Nam?
Với hiểu biết của Lục Dĩ Minh đối với Thẩm Hạo Nam thì kể cả toàn bộ chiến đội đều có một chân với Sở Du Ninh thì hắn cũng sẽ là ngoại lệ.
“Cô ấy đã hạ thuốc cậu à?” Suy nghĩ nửa ngày Lục Dĩ Minh cũng chỉ nghĩ ra được một đáp án như vậy. Nếu như Sở Du Ninh bị ép vào cùng đường thì rất có khả năng cô sẽ hạ thuốc Thẩm Hạo Nam.
Thẩm Hạo Nam tránh bên dưới chiếc áo choàng đỏ mặt, khó khăn lắc lắc đầu.
Yết hầu Lục Dĩ Minh như có gì đó bị mắc, vậy là… là do A Nam không có kiến thức, nên người ta tùy tiện ngoắc ngoắc tay hắn đã bị lừa ngay lập tức?
Tính toán thời gian Thẩm Hạo Nam đã đi ra ngoài suốt cả một đêm, vậy có lẽ là Sở Du Ninh đã dùng một đêm để ép khô Thẩm Hạo Nam, sau đó mới nhân cơ hội hắn chưa kịp chuẩn bị để chạy trốn.
Nghĩ đến bộ dáng động tình của Sở Du Ninh, Lục Dĩ Minh cũng không thể trách Thẩm Hạo Nam, dù sao đàn ông cũng hiểu rõ đàn ông. Đến cả hắn còn khó nhịn được chứ đừng nói tới A Nam còn đang ở trong tuổi dậy thì. Nhưng mà…
Lục Dĩ Minh duỗi tay vỗ vỗ bả vai Thẩm Hạo Nam: “Đừng nghĩ cái này, cô ấy không thích hợp với cậu, cậu cũng không bảo vệ được cô ấy đâu!” Đến cả Lôi Dịch còn không thể bảo vệ được cô ấy thì cái tên nhóc này có nằm mơ cũng không được.
Nghe thấy Lục Dĩ Minh nói, sắc mặt Thẩm Hạo Nam đột nhiên trắng bệch.
Thấy Thẩm Hạo Nam không nói chuyện, Lục Dĩ Minh biết hắn đã nghe hiểu: “Cậu về trước đi, tôi tự mình đi một chuyến.”
Lục Dĩ Minh sở dĩ để cho Thẩm Hạo Nam đi trước là bởi vì dị năng ám hệ của hắn có khả năng ẩn thân, bình thường khi luyện dị năng hắn vẫn thường xuyên ẩn thân cho nên sẽ không khiến cho Lôi Dịch chú ý lúc hắn rời đi. Nhưng mà hắn phải nghĩ ra một lý do chính đáng để rời đi.
Nhưng mà không đợi hắn tìm được cơ hội rời đi thì đã cảm nhận được sợi tinh thần lực hắn đặt ở trên người Sở Du Ninh, cho nên… là cô tự chui đầu vào lưới sao?
Sở Du Ninh cũng nghĩ tới khả năng nhóm của Lôi Dịch sẽ đi tới thành phố của Diệp Thần, nhưng nguy hiểm bị bọn họ phát hiện cũng không thể áp xuống được lòng tham tìm đến Diệp Thần của cô.
Sở Du Ninh cân nhắc một chút, kể cả nếu như bị phát hiện thì nhiều lắm cũng chỉ là nuốt lời hứa với người đàn ông mặc áo choàng, đến lúc đó hắn muốn giết cô thì cũng phải qua ải của Lôi Dịch. Cho nên… không có bất kỳ nguy hiểm gì có thể ngăn cản cô đi thông đồng với Diệp Thần.
Danh sách chương