Bên trên sàn đấu, Cao Lãng hai cánh tay chụm lại, che lấy phần đầu của hắn, đỡ một chùy của A Lôi.

" Ngươi làm thế nào?"

A Lôi kinh ngạc, còn ngươi trừng lớn, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.

Hắn làm sao có thể lấy tay không đỡ lấy một đòn toàn lực của ta? " Đánh đã rồi phải không? Lần này đến lượt ta." Cao Lãng cười lạnh một tiếng, hai tay đột nhiên dùng lực, đẩy cây chùy của A Lôi ra khỏi người hắn.

Cao Lãng rút kiếm, tốc độ vô cùng nhanh, một kiếm chém thẳng vào người A Lôi. Đất đá bắn ra, bộ giáp trên người A Lôi xuất hiện một viết kiếm sắc bén, thế nhưng vẫn chưa đủ để gây sát thương cho hắn.

Choang choang choang...

Âm thanh tiếng chém không ngừng vang lên, Cao Lãng không những không thu kiếm lại, mà điên cuồng chém vào người A Lôi, hoả tinh bắn ra tứ phía.

Mỗi lần Cao Lãng chém một nhát, là mỗi lần A Lôi phải lùi một bước, bàn chân không ngừng lùi về phía sau, A Lôi không thể làm gì khác hơn ngoài việc lấy cây chùy to lớn của hắn chặn lại phía trước mặt, che đi những bộ phận yếu hại.

Đám người xung quanh một mặt ngốc trệ.

Thậm chí cả đám trưởng lão, ban đầu khen A Lôi bao nhiêu, thì hiện tại thấy mất mặt bấy nhiêu.

Không khí xung quanh đột nhiên trở nên rất xấu hổ.

" A a..."

Lấy hết sức gồng lên cơ thể mình, A Lôi hai tay nắm chặt cây chùy của mình, chém ngang về phía Cao Lãng.

Không khí xung quanh như bị lực đánh của một chùy này cứng rắn xé tan ra.

Rầm.

Cao Lãng giơ lên cánh tay trái, trực tiếp đón đỡ lấy một chùy này. Không khí cuồng bạo xung quanh A Lôi đột nhiên biến mất, vô cùng quỷ dị.

A Lôi con mắt trừng lớn, đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy rồi. Nhưng lần này còn rung động hơn lần trước.

Hắn làm sao có thể làm được?

Trong lòng A Lôi không ngừng hò hét.

Lần đầu tiên giao chiến với một người, A Lôi cảm thấy mình bị thất thố, không thể khống chế cảm xúc hoảng loạn của bản thân.

Đỡ được một chùy của A Lôi, sắc mặt Cao Lãng không thay đổi, tay phải liên tục đâm chém. Bộ giáp của A Lôi liên tục phải chịu sát thương, dần vỡ vụn ra.

Hắn muốn triệt để đánh tan lớp giáp đấy.

Tâm trạng hiện tại của Cao Lãng, vô cùng tức giận.

Hắn không phải tự nhiên mà có thể đỡ được đòn đánh của A Lôi. Đây tất cả đều là nhờ công lao chức năng mới của Tử Văn.

Tăng sức phòng thủ toàn bộ cơ thể tương đương với Nguyên Anh Cảnh nhất trọng.

Với sức phòng thủ đó, đòn đánh toàn lực của A Lôi bây giờ đơn giản chỉ là gãi ngứa cho hắn.

Cao Lãng trong lòng rỉ máu.

300 trăm điểm năng lượng a. Tác dụng chỉ có nửa giờ.

Ban đầu hắn vốn không có ý định sử dụng năng lực này, mà tiêu hao mài chết A Lôi.

Thế nhưng sức mạnh của A Lôi còn lớn hơn hắn dự đoán.

Nhất là bộ giáp của hắn, khiến Cao Lãng không thể nhanh chóng giải quyết được trận đấu.

Không sai? Thứ khiến Cao Lãng bị thiệt hại này, là do bộ giáp dày đặc cứng rắn của A Lôi.

Ngươi sao có thể cứng như vậy chứ? Nếu không có ngươi ta đã sớm giải quyết hắn, cũng không mất đi 300 điểm năng lượng.

Hắn ghét bộ giáp đó, vì thế trước khi đánh bại A Lôi, Cao Lãng sẽ phá tan tành bộ giáp đó, giải toả mối hận trong lòng hắn.

(ー_ー゛)

Choang...

Sau một thời gian kiên trì đến điên cuồng, bộ giáp của A Lôi cuối cùng cũng bị Cao Lãng phá tan thành từng mảnh, vỡ vụn trước con mắt kinh hãi của toàn trường.

Bộ giáp của mình bị phá vỡ, A Lôi dường như mới nhớ ra tình huống hiện tại của mình, bàn tay hắn nhanh chóng cầm chặt cây chùy.

Linh khí hội tụ vào xung quanh cây chùy của hắn, xung quanh từng tia sấm sét hiện tại. Bàn chân trụ vững cả cơ thể, A Lôi gầm thét một chùy bổ ra.

Bão Lôi Chùy.

Một chùy của A Lôi, khí thế cuồng bạo, giống như một tia lôi điện, đánh thẳng lên người Cao Lãng.

A Lôi ánh mắt xuất hiện vẻ điên cuồng. Ta không tin ngươi còn có thể chống đỡ lần thứ ba.

Cao Lãng liên tục né tránh không dám chính diện va chạm với chùy của A Lôi khiến hắn đã gần như tin tưởng vào thực lực của mình.

Thế nhưng Cao lãng hiện tại biểu hiện ra năng lực, khiến A Lôi trong tâm không thể chấp nhận được sự thật này.

Rầm.

Một chùy bổ ra nhưng vô dụng, Cao Lãng lần này thậm chí dừng lại cũng không thèm.

Bàn tay trái bắt lấy một chùy của A Lôi, cắt đứt thế công của hắn, tay phải cầm kiếm chém ra hai vết kiếm.

Xoẹt.

Máu tươi vẩy ra. Trên hai chỗ tiếp nối cẳng tay của A Lôi, xuất hiện hai vết kiếm, cắt đứt ven tay của hắn.

Máu tươi từ chỗ đó vẩy ra, chảy dọc xuống nhuộm đỏ cả cẳng tay A Lôi.

Rầm.

Một tiếng động trầm thấp vang lên, cây chùy to lớn vốn dĩ nằm trên tay A Lôi lập tức rơi xuống đất.

Cao Lãng cắt đứt kinh mạch cánh tay của hắn, khiến A Lôi còn không thể nắm vững vũ khí của mình.

Xoẹt...

Lại một tiếng kiếm vang lên, đằng sau đầu gối chân A Lôi lập tức xuất hiện hai vết kiếm. Máu tươi từ chỗ đó phun ra nhuộm đỏ cả bàn chân của hắn.

Bịch.

Chân không còn đứng vững, A Lôi cả người cứ thế quỳ xuống đất. Ánh mắt hắn còn đang ngơ ngác, chưa nhận rõ điều gì đang xảy ra.

" A Lôi."

Bên dưới sàn đấu, A Phong vốn sắc mặt bình tĩnh, chỉ khi Cao Lãng lật ngược trận thế, khiến cho hắn cảm giác không ổn, tâm trạng bồn chồn.

Nhất là khi A Lôi bị quỳ xuống đất, A Phong không nhịn được lập tức hét lớn, thân hình lao thẳng lên trên đài, chỉ là khoảng cách hai bên có chút xa.

" Tạm biệt."

Đứng sau lưng A Lôi, Cao Lãng ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn, một kiếm chém ra, nhằm thẳng vào cổ A Lôi.

Nhìn cũng không nhìn mọi người xung quanh, sắc mặt kinh hoàng nhìn hắn.

Keng...

Tiếng kim thiết vang lên, trường kiếm của Cao Lãng va chạm với một thanh trường kiếm khác.

Tên Ngoại môn trưởng lão nhìn lấy Cao Lãng đứng đối diện mình, trong lòng thầm thở dài.

Trận đấu trước cũng là hắn đỡ một kiếm của Cao Lãng, trận này lại cũng là hắn tiếp tục đỡ một kiếm này.

Trong lòng tên Ngoại môn trưởng lão ấy, rất phức tạp.

Ngươi nói ta và ngươi có phải hay không rất có duyên đâu?

" Đối phương đã không còn khả năng chiến đấu." Khẽ liếc mắt sang một bên, nhìn thấy A Phong bị một tên ngoại môn trưởng lão khác chặn lại, hắn mới quay sang nói với Cao Lãng.

Lạnh nhạt quay người lại, rời đi sàn đấu, Cao Lãng nhẹ giọng nói ra:" Ta đã nói là để ngươi phải chịu đau đớn mà."

A Lôi sắc mặt xám trắng, tâm tình sa sút. Hắn hiển nhiên vẫn chưa thể chấp nhận được, là mình đã thua cuộc.

" Ngươi nhất định sẽ hối hận." A Phong khẽ bước qua người Cao Lãng, âm thanh trầm thấp nói ra, sau đó chạy thẳng đến chỗ A Lôi.

Cao Lãng bước chân hơi chậm, khoé miệng hơi mỉm cười.

Đáng tiếc là sẽ không có dịp này...

" A Lôi, ngươi không sao chứ?" A Phong sau khi chạy đến, lập tức ân cần quan tâm hỏi.

" Không sao đâu ca, ta còn chịu được."

Nhìn thấy sắc mặt quan tâm của A Phong, A Lôi trong lòng ấm áp, nhẹ giọng nói ra.

" Ngươi đừng có cố, lần tới ta nhất định sẽ trả thù cho ngươi." A Phong nhẹ giọng nói, ánh mắt xuất hiện một tia hung ác.

" Khụ. A Lôi bị cắt đứt kinh mạch chân tay, bây giờ cần phải nhanh chóng đưa đi điều trị, nối lại kinh mạch đã bị đứt đoạn."

Một bên Ngoại môn trưởng lão nhìn thấy hai người còn định trò chuyện một lúc lâu, không nhịn được cắt đứt hai người nói ra.

" Tiền bối, liệu đệ đệ ta có thể có di chứng gì không?" A Phong ngẩng đầu lên hỏi, một mặt thấp thỏm lo âu.

" Chỉ vừa mới bị cắt đứt, di chứng thì không có, thế nhưng kinh mạch mới nối lại còn rất yếu ớt, không thể tự ý tu luyện. Cần phải tĩnh dưỡng một năm."

Ngoại môn trưởng lão đôi lông mày nhíu chặt, sau một hồi lâu suy nghĩ mới nhẹ giọng nói ra.

" Như vậy chẳng phải đệ đệ ta sẽ phải tu luyện chậm hơn người khác một năm sao?" Nghe được lời nói, A Phong thất thanh nói ra, ánh mắt cầu khẩn:

" Tiền bối, có thể nhanh hơn chút không?"

" Không được, đây đã là tiến độ nhanh nhất rồi. Ngươi đừng lo, với thiên phú của đệ đệ ngươi, lại thêm song thuộc tính, chỉ mất một năm vẫn có thể đuổi kịp theo người khác."

Ngoại môn trưởng lão lắc đầu, sau khi nhìn thấy vẻ mặt A Phong, ngữ khí có hơi hoà hoãn lại, nhẹ giọng an ủi.

" Ca, được rồi. Một năm thì một năm, ta vẫn có thể đuổi kịp được hắn." A Lôi an ủi A Phong, ánh mắt tự tin nói ra.

" Chỉ có thể như vậy."

A Phong thở dài, trong lòng cảm thấy trầm trọng.

A Phong biết A Lôi nói hắn là ai. Cao Lãng đã trở thành tâm ma của A Lôi rồi, bước tiến sau này của A Lôi, sẽ chỉ là vượt qua được Cao Lãng.

A Phong bàn tay siết chặt, đồng thời cũng ghi nhớ rõ cái tên này ở trong đầu.

Hắn nhất định phải lấy lại công đạo cho đệ đệ của mình. Nếu lúc đấy Ngoại môn trưởng lão không giải cứu kịp thời, Cao Lãng có phải hay không sẽ giết chết A Lôi?

Dù cho thế nào, chuyện này chắc chắn không thể chỉ đơn giản mà bỏ qua được.

" Tên thiếu niên kia còn rất hung ác nha." Bên trên chủ vị, Vương Hi Phượng cười nhạt một cái, ánh mắt liếc sang chỗ Đàm Diệu Văn ẩn chứa ý cười.

" Mới nhỏ tuổi như thế mà tính cách tàn độc, tương lai ắt sẽ là mối hoạ lớn cho đại lục." Đàm Diệu Văn hừ lạnh một tiếng nói ra.

Trong đầu thầm chửi A Lôi phế vật. Để thua Cao Lãng, như vậy cũng đồng nghĩa với việc A Lôi đã bị Đàm Diệu Văn loại bỏ tư cách trở thành đệ tử của hắn, dù cho A Lôi có song thuộc tính.

" Thế giới này vốn chính là cá lớn nuốt cá bé, không ác hơn người thì sẽ bị người ăn thôi. Nói chung ta rất vừa ý tên tiểu tử này."

Vương Hi Phượng nghiền ngẫm nói ra, trong ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn sang Cao Lãng.

" Hừ." Hừ lạnh một tiếng, Đàm Diệu Văn quay đầu đi, trong lòng đối với Cao Lãng càng thêm chán ghét.

Vì khuôn mặt Cao Lãng rất giống với kẻ gây nên vết sẹo trên khuôn mặt Đàm Diệu Văn, trở thành tâm ma của hắn.

" Lãng đệ, làm xinh đẹp."

Cao Lãng vừa bước xuống sân thi đấu, Vân Hi đã ngay lập tức chào đón hắn, khuôn mặt tươi cười niềm nở.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện