“Đại ca, bọn nó có tay bắn tỉa, hai trưởng lão đến có sao không?” Hoàng Việt chỉ là bị thương mô ngoài, tuy máu chảy hơi nhiều chút nhưng cũng không ảnh hưởng lớn lắm, dù gì ngoại công Thiết Bố Sam của hắn đã đến tầng Thiết Giáp Chiến Khải, đạn bắn tỉa tuy uy lực mạnh hơn đạn súng lục bình thường nhưng cũng không hề gì.
“Không sao, tụi nó đi xe hơi!” Nhân cá chép nói nhỏ, tuy rằng hẻm này cũng không lớn, nhưng xe hơi hoàn toàn đi vào được, vả lại xe hơi của Lý bang bọn hắn đều gắn kính chống đạn cả.
Lúc này, đám đàn em của tên Dũng đại bàng ở mấy căn nhà gần đó cũng bắt đầu tiến lại gần căn nhà mà Hoàng Việt và Nhân cá chép đang ẩn nấp, xả đạn vào.
“Pặc pặc pặc pặc!”
“Núp!” Nhân cá chép kéo Hoàng Việt qua một bên, bọn này đang thử bắn vào các góc để xem có trúng bọn hắn không đây mà, Hoàng Việt thầm hô may mắn là bọn hắn chỉ dùng súng, chứ nếu dùng bom thì có khi mình và Nhân cá chép phải toi đời.
Hoàng Việt và Nhân cá chép cố thủ trong căn nhà, điều kỳ lạ là các người trong xóm này đều đã đi đâu hết, ngôi nhà trống trơn, chắc hẳn là tên Dũng đại bàng đã thu xếp ổn thỏa, đoán trước được Nhân cá chép sẽ đi con đường này, mà theo Hoàng Việt đoán thầm thì chắc không chỉ một con đường này mà rất nhiều con đường tắt dẫn đến Tân Bình đều đã bị hắn phong tỏa.
Chờ khoảng 5 phút sau, đám đàn em của Dũng đại bàng cũng không dám đi vào căn nhà, hẳn là một phần sợ hãi vì Nhân cá chép và Hoàng Việt đều có súng, nhưng chủ yếu hơn chắc vì bọn hắn đã nhận được chỉ thị từ Dũng đại bàng, chứ nếu Dũng đại ca ra lệnh cho bọn hắn tiến vào thì hẳn là bọn hắn cũng thấy chết không sờn, dù gì nếu chết giữa chừng thì sẽ được Dũng đại ca chu cấp cho cả gia đình a, vả lại khi mới gia nhập bang bọn hắn cũng phải thề độc rằng thề chết vì bang phái rồi...
Ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ xe hơi, Hoàng Việt đang tính hô lên mừng rỡ, nhưng Nhân cá chép liền nói: “Không phải xe của bọn thằng Quang!”
“Ha ha ha ha!” Vài giây sau, một tiếng cười hào sảng vang lên, một giọng nói ồm ồm truyền vang khắp ngôi nhà: “Nhân, mày không ra ngoài gặp mặt tao một chút sao!”
“NAM TRỌC!” Nhân cá chép nhận ra ngay thanh âm này, vì tên này đã từng là bạn chí cốt của hắn, nhưng tên này đã phản bội Nhân cá chép, đời này nếu nói về hắn căm ghét tên nào nhất thì hẳn chính là tên Nam trọc này, nếu đứng số hai thì không ai số 1.
Tại sao Nam trọc lại ghen ghét với Nhân cá chép ư? Vì tên Nhân thông minh hơn Nam trọc nhiều, tên Nam trọc này ngoài căn cốt tốt ra thì rất khờ, trong lúc Nhân cá chép thành công xây dựng Lý bang hùng mạnh thì tên Nam trọc này chỉ gầy dựng được một Hồng bang nho nhỏ, may nhờ sau này có Dũng đại bàng hắn mới có thể phất lên, từ đó nhiều lần gạt chân Nhân cá chép, làm người sau gần như phải sạt nghiệp.
Nhân cá chép lập tức nói với Hoàng Việt, rằng ở yên trong đó, đừng đi ra ngoài, hắn biết tên Nam trọc sẽ không giết mình đâu, tên Nam trọc rất ghét Nhân cá chép, chắc chắn sẽ không cho hắn chết dễ dàng như vậy, mà muốn hắn táng gia bại sản, thân bại danh liệt, tan nhà nát cửa, có như vậy hắn mới hả dạ, vì vậy Nhân cá chép cũng không lo mình sẽ chết, nhưng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra đó là bị phế đi đan điền, võ công tan theo dòng nước...
Hoàng Việt không phải là người sợ chết, nhưng nghĩ lại nếu như hắn nấp trong tối, có thể dùng súng bắn ra hỗ trợ anh Nhân, nên đành nghe lời, hắn hối đoái từ hệ thống ra một cây búa, đục một lỗ nhỏ trong tường nhìn ra ngoài, quan sát tình hình ngoài kia, do bây giờ đang là trời tối nên mấy tên ở ngoài cũng khó mà phát hiện có một cái lỗ thông với bên trong được.
Ở ngoài mấy chiếc xe đang mở đèn rất sáng, nhà dân cũng mở đèn, Nhân cá chép bước ra, lập tức thấy ngay mặt tên Nam trọc, tên này khuôn mặt nhìn tuy hiền lành nhưng bên trong thì trái ngược, đầu hắn trọc lóc, thân cao tầm 1 mét 8, thấp hơn Nhân cá chép đôi chút, có lẽ điều này cũng làm hắn phần nào tự ti nhiều hơn khi đi cùng Nhân đại ca.
“Bỏ súng xuống đi người anh em, hôm nay nếu mày thắng được tao, tao sẽ không động đến một sợi tóc của mày! Thế nào?”
“Còn anh em của tao?”
“Nó phản bội tao, không thể tha cho nó được!” Lúc này Dũng đại bàng ở một bên cũng cười hề hề nói, thằng này hồi nãy còn suýt nữa giết mình, nếu không giết Hoàng Việt, hắn khó mà ăn ngon ngủ yên, thằng nhóc này ranh ma hơn là hắn nghĩ.
“Vậy thì không còn gì để nói, hôm nay chỉ đành lãnh giáo cao chiêu của mày thôi Nam!” Nhân cá chép thân là một nam nhân cứng rắn, hiển nhiên đứng trước nguy hiểm cũng không hề sờn bước, lập tức bỏ súng xuống đất, sau đó làm ra thủ thế mời.
“Được!”
Cả hai đang định giao chiêu, bỗng nhiên từ xa, có mấy chiếc ô tô lướt tới, phải biết ngõ này đã treo bảng đám tang, vậy hẳn đây không phải là người của Nam trọc thì là người của Nhân cá chép thôi.
Nhân cá chép lúc này cũng cực kỳ mừng rỡ, viện binh của mình tới rồi, thật sự nếu để hắn đơn đả độc đấu cùng Nam trọc thì phần thắng không cao hơn hai thành, nhưng nếu có trưởng lão Quang và trưởng lão Khải cùng giáp công thì phần thắng là 50-50.
Phải biết song quyền nan địch tứ thủ, dù cho Nam trọc có mạnh mẽ đi nữa, nhưng Nhân cá chép cũng là một cao thủ nhất lưu trong cảnh giới Minh Kính hậu kỳ trung giai, hắn đã sắp đột phá, còn theo tin tức của Nhân cá chép, Nam trọc cũng chỉ mới chạm vào ngưỡng của Minh Kính hậu kỳ cao giai vài năm mà thôi...
Mà tên Nam trọc này thì Nhân cá chép biết, hắn rất tự phụ, sẽ không ngại việc ba người mình cùng liên thủ tỷ đấu, may là vậy, nếu không chỉ một mình Dũng đại bàng cũng có thể giữ chân hai người trưởng lão rồi.
Trưởng lão Quang và trưởng lão Khải nhanh chóng bước xuống xe, vài xe đằng sau là đám đàn em, tụi nó cũng cầm theo súng, nhưng thật sự Nhân cá chép biết, đối với tên Nam trọc, súng thường gần như rất khó uy hiếp được hắn, cho dù là bắn vào đầu, bởi vì tên này tập luyện môn Thiết Đầu Công, đầu của hắn cứng như thép, cho dù là đạn bắn tỉa bắn vào đầu hắn cũng chỉ có thể làm hắn trầy xước một tí mà thôi...
Mà tên Nam trọc tuy khờ nhưng cũng rất nhát, hắn mặc áo chống đạn cả người, còn thủ cả phần chân và hạ bộ, giày cũng đệm một lớp thép, tên này tuy rằng mặc nhiều đồ trên người nhưng hắn cũng rất linh hoạt, hắn chủ tu võ công phái Thiếu Lâm, giỏi về ngoại công, nhưng thật sự, với người cảnh giới Minh Kính hậu kỳ như bọn Nhân cá chép, ngoại công có mạnh hơn nữa cũng không tốt bằng nội công, khi uy lực một đòn đánh có thể xuyên qua da thịt mà tổn thương cơ thể.
“Anh Nhân, anh không sao chứ?!” Hai vị trưởng lão lo lắng hỏi han, nhưng nhìn kỹ thì thấy Nhân cá chép trông vẫn còn rất ổn, liền mừng thầm, nhưng không thấy Hoàng Việt đâu, liền hỏi tiếp: “Thằng Việt đâu anh??”
Bọn hắn rất lo là Hoàng Việt sẽ chết a, bọn hắn cũng biết chân trái của anh Nhân đã khỏi, là do Hoàng Việt chữa, người tài như vậy nếu chết trẻ như vậy thì thật sự là trời ghét người tài...
“Nó ở trong này, bọn bay vào chăm sóc em nó đi, nó bị trúng đạn!”
“Vâng, đại ca!” Nhân cá chép vừa nói xong, đám đàn em đằng sau lập tức chạy vào trong.
Dũng đại bàng lúc này cười hề hề, không có chút lo lắng, chỉ cần Nhân cá chép tiêu, Hoàng Việt còn có thể trốn được sao, trừ khi nó có cánh, phải biết tay bắn tỉa đã phong tỏa nóc nhà, nếu nó định từ nóc nhà trốn đi thì sẽ phải ăn kẹo đồng đó a!
“Không sao, tụi nó đi xe hơi!” Nhân cá chép nói nhỏ, tuy rằng hẻm này cũng không lớn, nhưng xe hơi hoàn toàn đi vào được, vả lại xe hơi của Lý bang bọn hắn đều gắn kính chống đạn cả.
Lúc này, đám đàn em của tên Dũng đại bàng ở mấy căn nhà gần đó cũng bắt đầu tiến lại gần căn nhà mà Hoàng Việt và Nhân cá chép đang ẩn nấp, xả đạn vào.
“Pặc pặc pặc pặc!”
“Núp!” Nhân cá chép kéo Hoàng Việt qua một bên, bọn này đang thử bắn vào các góc để xem có trúng bọn hắn không đây mà, Hoàng Việt thầm hô may mắn là bọn hắn chỉ dùng súng, chứ nếu dùng bom thì có khi mình và Nhân cá chép phải toi đời.
Hoàng Việt và Nhân cá chép cố thủ trong căn nhà, điều kỳ lạ là các người trong xóm này đều đã đi đâu hết, ngôi nhà trống trơn, chắc hẳn là tên Dũng đại bàng đã thu xếp ổn thỏa, đoán trước được Nhân cá chép sẽ đi con đường này, mà theo Hoàng Việt đoán thầm thì chắc không chỉ một con đường này mà rất nhiều con đường tắt dẫn đến Tân Bình đều đã bị hắn phong tỏa.
Chờ khoảng 5 phút sau, đám đàn em của Dũng đại bàng cũng không dám đi vào căn nhà, hẳn là một phần sợ hãi vì Nhân cá chép và Hoàng Việt đều có súng, nhưng chủ yếu hơn chắc vì bọn hắn đã nhận được chỉ thị từ Dũng đại bàng, chứ nếu Dũng đại ca ra lệnh cho bọn hắn tiến vào thì hẳn là bọn hắn cũng thấy chết không sờn, dù gì nếu chết giữa chừng thì sẽ được Dũng đại ca chu cấp cho cả gia đình a, vả lại khi mới gia nhập bang bọn hắn cũng phải thề độc rằng thề chết vì bang phái rồi...
Ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ xe hơi, Hoàng Việt đang tính hô lên mừng rỡ, nhưng Nhân cá chép liền nói: “Không phải xe của bọn thằng Quang!”
“Ha ha ha ha!” Vài giây sau, một tiếng cười hào sảng vang lên, một giọng nói ồm ồm truyền vang khắp ngôi nhà: “Nhân, mày không ra ngoài gặp mặt tao một chút sao!”
“NAM TRỌC!” Nhân cá chép nhận ra ngay thanh âm này, vì tên này đã từng là bạn chí cốt của hắn, nhưng tên này đã phản bội Nhân cá chép, đời này nếu nói về hắn căm ghét tên nào nhất thì hẳn chính là tên Nam trọc này, nếu đứng số hai thì không ai số 1.
Tại sao Nam trọc lại ghen ghét với Nhân cá chép ư? Vì tên Nhân thông minh hơn Nam trọc nhiều, tên Nam trọc này ngoài căn cốt tốt ra thì rất khờ, trong lúc Nhân cá chép thành công xây dựng Lý bang hùng mạnh thì tên Nam trọc này chỉ gầy dựng được một Hồng bang nho nhỏ, may nhờ sau này có Dũng đại bàng hắn mới có thể phất lên, từ đó nhiều lần gạt chân Nhân cá chép, làm người sau gần như phải sạt nghiệp.
Nhân cá chép lập tức nói với Hoàng Việt, rằng ở yên trong đó, đừng đi ra ngoài, hắn biết tên Nam trọc sẽ không giết mình đâu, tên Nam trọc rất ghét Nhân cá chép, chắc chắn sẽ không cho hắn chết dễ dàng như vậy, mà muốn hắn táng gia bại sản, thân bại danh liệt, tan nhà nát cửa, có như vậy hắn mới hả dạ, vì vậy Nhân cá chép cũng không lo mình sẽ chết, nhưng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra đó là bị phế đi đan điền, võ công tan theo dòng nước...
Hoàng Việt không phải là người sợ chết, nhưng nghĩ lại nếu như hắn nấp trong tối, có thể dùng súng bắn ra hỗ trợ anh Nhân, nên đành nghe lời, hắn hối đoái từ hệ thống ra một cây búa, đục một lỗ nhỏ trong tường nhìn ra ngoài, quan sát tình hình ngoài kia, do bây giờ đang là trời tối nên mấy tên ở ngoài cũng khó mà phát hiện có một cái lỗ thông với bên trong được.
Ở ngoài mấy chiếc xe đang mở đèn rất sáng, nhà dân cũng mở đèn, Nhân cá chép bước ra, lập tức thấy ngay mặt tên Nam trọc, tên này khuôn mặt nhìn tuy hiền lành nhưng bên trong thì trái ngược, đầu hắn trọc lóc, thân cao tầm 1 mét 8, thấp hơn Nhân cá chép đôi chút, có lẽ điều này cũng làm hắn phần nào tự ti nhiều hơn khi đi cùng Nhân đại ca.
“Bỏ súng xuống đi người anh em, hôm nay nếu mày thắng được tao, tao sẽ không động đến một sợi tóc của mày! Thế nào?”
“Còn anh em của tao?”
“Nó phản bội tao, không thể tha cho nó được!” Lúc này Dũng đại bàng ở một bên cũng cười hề hề nói, thằng này hồi nãy còn suýt nữa giết mình, nếu không giết Hoàng Việt, hắn khó mà ăn ngon ngủ yên, thằng nhóc này ranh ma hơn là hắn nghĩ.
“Vậy thì không còn gì để nói, hôm nay chỉ đành lãnh giáo cao chiêu của mày thôi Nam!” Nhân cá chép thân là một nam nhân cứng rắn, hiển nhiên đứng trước nguy hiểm cũng không hề sờn bước, lập tức bỏ súng xuống đất, sau đó làm ra thủ thế mời.
“Được!”
Cả hai đang định giao chiêu, bỗng nhiên từ xa, có mấy chiếc ô tô lướt tới, phải biết ngõ này đã treo bảng đám tang, vậy hẳn đây không phải là người của Nam trọc thì là người của Nhân cá chép thôi.
Nhân cá chép lúc này cũng cực kỳ mừng rỡ, viện binh của mình tới rồi, thật sự nếu để hắn đơn đả độc đấu cùng Nam trọc thì phần thắng không cao hơn hai thành, nhưng nếu có trưởng lão Quang và trưởng lão Khải cùng giáp công thì phần thắng là 50-50.
Phải biết song quyền nan địch tứ thủ, dù cho Nam trọc có mạnh mẽ đi nữa, nhưng Nhân cá chép cũng là một cao thủ nhất lưu trong cảnh giới Minh Kính hậu kỳ trung giai, hắn đã sắp đột phá, còn theo tin tức của Nhân cá chép, Nam trọc cũng chỉ mới chạm vào ngưỡng của Minh Kính hậu kỳ cao giai vài năm mà thôi...
Mà tên Nam trọc này thì Nhân cá chép biết, hắn rất tự phụ, sẽ không ngại việc ba người mình cùng liên thủ tỷ đấu, may là vậy, nếu không chỉ một mình Dũng đại bàng cũng có thể giữ chân hai người trưởng lão rồi.
Trưởng lão Quang và trưởng lão Khải nhanh chóng bước xuống xe, vài xe đằng sau là đám đàn em, tụi nó cũng cầm theo súng, nhưng thật sự Nhân cá chép biết, đối với tên Nam trọc, súng thường gần như rất khó uy hiếp được hắn, cho dù là bắn vào đầu, bởi vì tên này tập luyện môn Thiết Đầu Công, đầu của hắn cứng như thép, cho dù là đạn bắn tỉa bắn vào đầu hắn cũng chỉ có thể làm hắn trầy xước một tí mà thôi...
Mà tên Nam trọc tuy khờ nhưng cũng rất nhát, hắn mặc áo chống đạn cả người, còn thủ cả phần chân và hạ bộ, giày cũng đệm một lớp thép, tên này tuy rằng mặc nhiều đồ trên người nhưng hắn cũng rất linh hoạt, hắn chủ tu võ công phái Thiếu Lâm, giỏi về ngoại công, nhưng thật sự, với người cảnh giới Minh Kính hậu kỳ như bọn Nhân cá chép, ngoại công có mạnh hơn nữa cũng không tốt bằng nội công, khi uy lực một đòn đánh có thể xuyên qua da thịt mà tổn thương cơ thể.
“Anh Nhân, anh không sao chứ?!” Hai vị trưởng lão lo lắng hỏi han, nhưng nhìn kỹ thì thấy Nhân cá chép trông vẫn còn rất ổn, liền mừng thầm, nhưng không thấy Hoàng Việt đâu, liền hỏi tiếp: “Thằng Việt đâu anh??”
Bọn hắn rất lo là Hoàng Việt sẽ chết a, bọn hắn cũng biết chân trái của anh Nhân đã khỏi, là do Hoàng Việt chữa, người tài như vậy nếu chết trẻ như vậy thì thật sự là trời ghét người tài...
“Nó ở trong này, bọn bay vào chăm sóc em nó đi, nó bị trúng đạn!”
“Vâng, đại ca!” Nhân cá chép vừa nói xong, đám đàn em đằng sau lập tức chạy vào trong.
Dũng đại bàng lúc này cười hề hề, không có chút lo lắng, chỉ cần Nhân cá chép tiêu, Hoàng Việt còn có thể trốn được sao, trừ khi nó có cánh, phải biết tay bắn tỉa đã phong tỏa nóc nhà, nếu nó định từ nóc nhà trốn đi thì sẽ phải ăn kẹo đồng đó a!
Danh sách chương