Mộc Lan thu được một phần bái thiếp.

Dĩ nhiên là sư tỷ Chiêu Nhan trước kia, khiến cho nàng không khỏi nhớ lại những năm tháng đó.

Chiêu Nhan xuất thân cao quý, cũng là thiên kim tiểu thư quý tộc trăm năm.

Phủ Bá tước An Đình họ Trác.

Họ Trác có thể xem như nửa quý tộc lâu đời, là tích lũy quân công mới phong bá tước, cho nên đất phong không tính lớn, tư quân cũng không nhiều.

Hai phương diện này, đều thua kém phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Nhưng luận lực ảnh hưởng chính trị lại vượt xa mức đó.

Hai huynh đệ họ Trác đều sinh động trên triều đình, làm quan tới Bình Nam đại tướng quân, chính là vị trí hôm nay của Chúc Lâm.

Cho nên năm đó biểu hiện của Chiêu Nhan ở trước mặt Mộc Lan là rất có cảm giác về sự ưu việt.

Thế nhưng mấy năm trước, gia tộc này trong một đêm rơi đài.

Bá tước An Đình Trác Quang Bặc tự sát, gia tộc họ Trác bị tước đoạt tất cả tước vị, mất đi tất cả đất phong.

Tuy rằng không phải quý tộc lâu đời, nhưng là truyền thừa trăm năm, là chân chánh danh môn quý tộc, lại bỗng nhiên giữa đường huỷ diệt.

Vì sao như thế?

Đến nay cũng là một bí ẩn.

Có rất nhiều người bàn tán, việc này liên lụy tới không phải Việt quốc, mà là vương triều Đại Viêm.

Toàn bộ tầng lớp trên của Việt quốc đối với lần này kiêng kỵ khá nhiều, không dám đàm luận nửa chữ.

Cũng chính là từ khi đó bắt đầu, Chiêu Nhan từ danh môn quý nữ lập tức ngã vào bụi bặm.

Kỳ thực, trừ bị tước đoạt dòng họ ra, ả cũng không có bị dính dáng đến, vẫn có thể ở sư môn đại tông sư Chung Sở Khách tập võ.

Thế nhưng cô gái này tâm cao khí ngạo, gia tộc gặp chuyện không may sau không lâu sau, liền ly khai Chung Sở Khách đại tông sư học trò, bất cáo nhi biệt, tầm biến mất đã nhiều năm.

Họ Trác cũng trở thành toàn bộ Việt quốc cấm kỵ, người gia tộc này tuy rằng chỉ chết mấy người người tâm phúc, nhưng con em gia tộc sẽ cũng không ai có thể ra làm quan.

Còn Trác Chiêu Nhan này, càng giống như biến mất trên cái thế giới này vậy.

Nhưng ngay ba năm trước đây.

Ả lại xuất hiện, hơn nữa trực tiếp xuất hiện ở bên người Thái tử, trở thành ngoại thất của gã.

Không chỉ có như thế, lệnh cấm của gia tộc họ Trác dường như cũng giải trừ, mặc dù không có khôi phục tước vị, thế nhưng đã có hai đệ tử họ Trác thành công trúng cử.

Mộc Lan so với người bình thường hiểu nhiều hơn chút.

Năm đó họ Trác huỷ diệt, đúng là liên lụy đến đế quốc Đại Viêm.

Nhưng rõ ràng chuyện gì xảy ra, cũng không phải cấp bậc Bá tước Huyền Vũ này có thể hiểu rõ.

Đối với người sư tỷ này, Mộc Lan cũng không thích.

Bởi vì ả xinh đẹp, thiên phú lại cao, cho nên vẫn luôn là ra vẻ cao cao tại thượng.

Đối với người có xuất thân quý tộc lâu đời như Mộc Lan, có chút đố kỵ, lại có chút coi thường.

Nhưng biểu hiện ra ngoài, ả lại là một sư tỷ tốt.

Tóm lại, dùng lời của phu quân mà nói, đây là một ả điếm(*).

(*) Nguyên tác là biểu tử, là nghĩa thô thiển hơn của kỹ nữ, tương đương với đĩ, điếm, phò, ngành…

Vị sư tỷ này biến thành ngoại thất của Thái tử thì chẳng có gì kỳ lạ, nhưng kỳ quái là ả lại có thể đại biểu lợi ích Thái tử, đồng thời tiếp xúc với thần tử bên dưới.

Cô gái này rất sinh động, thậm chí có chút vô cùng sống động.

Điều này làm cho Bá tước Huyền Vũ cũng có chút không giải thích được.

- Chủ tử của nhà chúng ta xin tiểu thư Kim Mộc Lan đi Nộ Giang thành bàn chuyện tình cảm hồi xứ. – Tên thái giám cất giọng the thé.

Dù cho gã chỉ là một thái giám, thế nhưng ở trước mặt phủ Bá Tước Huyền Vũ cũng giống như mang theo một loại cảm giác về sự ưu việt không rõ.

Người trong phủ Thái tử chính là như vậy, dù cho một thái giám nhỏ nhoi đi ra, cũng quen nếp mắt treo lên đầu.

- Xin lỗi, ta không có thời gian. - Kim Mộc Lan nói.

Tên thái giám sắc mặt lạnh lẽo, nói:

- Tiểu thư Kim Mộc Lan, ngươi cũng biết phần bái thiếp này của chủ nhân nhà ta trân quý đến cỡ nào à? Bình thường Thái Thú một quận, nằm mộng cũng muốn được bái thiếp này, lại cầu còn không được.

- Xin lỗi, ta không rảnh. - Kim Mộc Lan nói:

- Tiễn khách.

Lúc này ở toàn bộ tầng lớp trên của Việt quốc, rất nhiều người đều biết Kim Mộc Lan trở thành bữa ăn trên bàn tiệc Thái tử.

Mộc Lan đối với lần này căm thù đến tận xương tuỷ, sự căm ghét Thái tử, không lời nào có thể diễn tả được.

Mà Chiêu Nhan lấy tư cách ngoại thất Thái tử, ả hiển nhiên sẽ không cho sắc mặt tốt lành gì.

Tên thái giám kia cười mỉa mai:

- Hiếm lạ hiếm lạ thật hiếm lạ, chỉ là một tiểu thư phủ Bá tước cũng dám cự tuyệt chủ tử nhà ta, cũng dám đuổi người phủ Thái tử, ha ha ha...Thiên hạ rộng lớn, không thiếu cái lạ.

Tiếp đó, tên thái giám này cười to vài tiếng, trực tiếp đi.

- Gia tộc họ Kim, ngày bị hại không xa nữa đâu.

Đây chỉ là một thái giám nhỏ nhoi của phủ Thái tử.

...

Ăn Tết!

Thẩm Lãng vẫn ở đảo Vọng Nhai.

Lúc này toàn bộ đảo Vọng Nhai khắp nơi đều đốt đèn lồng, tất cả mọi người đều vào bên trong doanh phòng mới vừa xây xong, ăn khí thế ngất trời.

Bá tước Huyền Vũ cần cùng dân cùng vui, cho nên ở dưới vòng vây của đám người Kim Sĩ Anh, lần lượt từng đi mỗi một doanh trại an ủi tân binh, an ủi dân phu.

Cơm có đủ ăn hay không.

Mỗi ngày có hay không thịt ăn, ăn mặc có đủ hay không ấm áp.

Tiền công nhận đó đúng hay trễ, có người ăn hiếp hay không v.v....

Nhưng mà Thẩm Lãng là một chút đều không thích cùng dân cùng vui, cho nên hắn một mình ở trong căn phòng tốt nhất, uống rượu ngon, ăn món ngon, bên cạnh còn có Thẩm Thập Tam cùng đi.

- Nghe nói mẫu thân ngươi giới thiệu cho ngươi đối tượng?

Thẩm Thập Tam đáp:

- Vâng.

Thẩm Lãng hỏi:

- Thế nào hả?

Thẩm Thập Tam nói:

- Dáng dấp không tệ, nhưng ta không thích.

Thẩm Lãng nói:

- Tại sao?

Thẩm Thập Tam nói:

- Đôi môi quá mỏng.

Thẩm Lãng kinh ngạc nói:

- Đôi môi mỏng không tốt sao, chỗ ấy cũng mỏng, tinh xảo hơn?

Chân mày Thẩm Thập Tam giật một cái:

- Ta nhờ thầy đồ xem qua tướng mạo, nói cô gái này cay nghiệt.

Thẩm Lãng nói:

- Nữ nhân cay nghiệt cũng không có gì không tốt, đối ngoại lợi hại, đối với trong nhà cũng tốt.

Thẩm Thập Tam nói:

- Ta cũng đã là kẻ cay nghiệt, nếu thêm một người như vậy nữa, cuộc sống không có cách nào qua nổi.

Thẩm Lãng nói:

- Ngươi nói rất có đạo lý, lần sau để mẫu thân ta giới thiệu cho ngươi một đôi môi dầy.

Trong nháy mắt, Thẩm Thập Tam không biết nên tiếp thế nào.

Bởi vì, chủ nhân này không đến ba câu, sẽ hướng ba đường dưới đi.

- Vâng. - Thẩm Thập Tam còn không dám không tiếp.

Thẩm Lãng nói:

- Nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, dù cho tìm nữ nhân đẹp đến đâu, cũng tuyệt đối không thể la liếm, chó liếm không có tiền đồ. Ngươi nhìn Kim Hối mà xem, ta thực sự nhìn không được, không có một chút phẩm chất đàn ông nào, ở trước mặt vợ thì cái eo đều mềm oặt.

Lúc này Kim Hối ở bên ngoài, vốn muốn đi qua mời rượu cho Thẩm Lãng.

Cuối cùng Tết, gã có thể quên cho Bá Tước đại nhân mời rượu, lại không thể quên cho cô gia mời rượu.

Nhưng nghe nói như thế, gã vội vàng lặng yên không một tiếng động rút lui.

Không phải là bởi vì sợ Thẩm Lãng giận.

Mà là sợ Thẩm Lãng biết mình nghe được hắn nói xấu về mình.

Lời này có chút vòng vo.

Nhưng tóm lại, dù cho nghe được cô gia ở sau lưng đâm thọt bản thân, gã không chỉ muốn giả vờ không có nghe, hơn nữa còn muốn cho cô gia cảm thấy bản thân không nghe được.

Bằng không.

Kim Hối ngươi nghe được ta nói nói xấu ngươi, trong lòng ngươi sẽ khẳng định ghi hận ta.

Vậy Kim Hối ta đây coi như xong đời rồi?

Thẩm Lãng lại nói:

- Nhưng mà, nếu như ngươi muốn có thể tìm tới cô gái giống vợ ta như vậy, quỳ liếm cũng là không có quan hệ. Dĩ nhiên, cô gái như vậy ngươi vĩnh viễn không có cơ hội.

Thẩm Thập Tam nói:

- Vâng.

Gã thực sự không biết, trên thế giới lại có người phức tạp như vậy.

Một mặt nhạy bén tuyệt đỉnh như thần tiên, một mặt lại tục không chịu được như bà tám vậy.

Ở phía sau lưng đừng nên nói xấu gì, bằng không vi phạm phong độ quân tử.

Chủ nhân này của gã, thích nhất chính là nói xấu người ta sau lưng.

Ước chừng qua một lúc lâu, Kim Hối giả vờ vội vã vào đây nói:

- Cô gia, ta mời ngài một chén rượu.

Thẩm Lãng nói:

- Kim Hối, ta mới vừa nói nói xấu ngươi, ngươi có nghe thấy không.

Kim Hối nói:

- Cô gia làm sao có thể nói xấu ta, mỗi một câu nói ngài đối với ta, cũng là ngọn roi của nhân sinh. Ngài có thể dạy bảo ta, đó là quan tâm ta, bảo vệ ta.

Thẩm Lãng hướng Thẩm Thập Tam nói:

- Mới vừa nói xấu hắn nghe được rồi, nếu không sẽ không nịnh nọt ta vậy đâu.

Kim Hối muốn khóc.

Chủ nhân, ngài quá khó hầu có biết không vậy.

Cho đầy tớ chúng ta một con đường sống đi.

Thẩm Lãng xuất ra một chai nước hoa, một bánh xà phòng thơm, một chai dầu gội bỏ thêm tinh dầu hoa hồng.

- Này, cầm đi lấy lòng vợ của ngươi đi.

Kim Hối kinh ngạc, tiếp đó trong lòng nóng lên, vô cùng vui vẻ nhận lấy.

Đây cũng đều là đồ tốt.

Trong phủ chỉ có tiểu thư cùng phu nhân mới có thể dùng đến, nhiều tiền đến cỡ nào cũng mua không được.

Đưa cho Hồng Tuyến, nàng tuyệt đối cao hứng.

Thẩm Lãng nói:

- Nhìn thần sắc nhà ngươi không có tiền đồ kia, đàn ông sợ vợ không tiền đồ biết không? Vợ của ta ở trước mặt ta, để cho nàng hướng đông nàng cũng không dám đi về phía tây, đừng nhìn võ công của nàng cao, ta đánh thì nàng hoàn toàn không dám hoàn thủ. Đàn bà đó hả, ba ngày không đánh lên nóc nhà bóc ngói.

Nói đến đây, Thẩm Lãng bỗng nhiên ngừng.

Bởi vì, sắc mặt Thẩm Thập Tam cùng Kim Hối có chút quỷ dị.

Thẩm Lãng nói:

- Đừng ra vẻ như vậy, đừng tưởng rằng như thế có thể hù được ta, đừng giả vờ như nương tử phía sau lưng ta.

Kim Hối cùng Thẩm Thập Tam đứng lên nói:

- Cáo từ.

Thẩm Lãng quay người lại, tức khắc gặp được Mộc Lan.

Hết hồn, kinh ngạc.

- Nương tử, ta rất nhớ nàng, chúng ta xa nhau đã ước chừng bảy mươi bốn canh giờ.

- Đàn ông à, ba ngày không đánh lột ngói trên nóc nhà, bây giờ chàng cuối cùng rõ ràng rồi chứ.

- Nương tử, đánh ta đi.

Mộc Lan liếc xéo hắn một cái.

Tiếp đó trực tiếp nhảy qua ngồi ở trên đùi Thẩm Lãng, ôm cổ của hắn, ngắm nhìn mặt hắn một hồi.

Dán lên khuôn mặt Thẩm Lãng, hít thật sâu mùi vị trên người của hắn.

- Phu quân, thiếp rất nhớ chàng.

Thẩm Lãng ôm thắt lưng Mộc Lan, run rẩy nói:

- Nương tử, ta cũng muốn ngủ nàng lắm.

Mộc Lan lại nâng mặt Thẩm Lãng, tiếp đó hôn lên.

Tay của tên lưu manh Thẩm Lãng này lại sờ mó lung tung.

- Vết thương của chàng lành chưa? - Mộc Lan nũng nịu hỏi.

Thẩm Lãng đáp:

- Đóng mài.

Mộc Lan nói:

- Vậy còn không được, phải chờ tới mài hoàn toàn tróc ra mới được, bằng không chàng lại kêu như quỷ.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy cũng phải trách nàng, luyện cơ bắp đến nước đó.

- Đáng ghét...- Mộc Lan lúc này với lời lưu manh của Thẩm Lãng đã hoàn toàn miễn dịch.

- Gần đây đất phong không phải rất thái bình, không hiểu sao hay có trộm cướp chui vào, nhiệm vụ của thiếp căng lắm. Thế nhưng ở quá nhớ chàng, đêm nay lại là Tết, cho nên thực sự nhịn không được liền chạy tới, thiếp chỉ ở đây nửa canh giờ phải đi rồi. - Mộc Lan dịu dàng nói.

Nàng và Thẩm Lãng mặt đối mặt dán, mũi với mũi, miệng với miệng.

Cứ như vậy nói chuyện, thời thời khắc khắc cũng có thể quấn thân.

Kế tiếp, hai người đều không nói lời nào.

Sau nửa canh giờ, Mộc Lan lại phong trần mệt mỏi mà rời khỏi, trở về nhà.

Cái đêm ba mươi này, coi như qua hết.

Qua lại bôn ba vài trăm dặm, suốt cả đêm, chính là vì ở cùng một chỗ nửa canh giờ mà thôi.

...

Phải khai chiến!

Toàn bộ thành Nộ Triều ngược lại công việc trở nên bận rộn.

Sau Tết âm lịch, mấy con đường tàu thuyền khắc trở nên vô cùng bận rộn.

Vô số kể vũ khí sắt, lương thực, quần áo và đồ dùng hàng ngày liên tục không ngừng vận đến thành Nộ Triều.

Lệnh triệu tập Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy không ngừng phát sinh.

Tất cả hải tặc lớn nhỏ trên quần đảo Lôi Châu có mấy chục phe, nghe được mệnh lệnh Vua Hải Tặc, sau đó đều tập kết đến trước thuyền.

Đại quân không nhúc nhích, lương thảo đi đầu.

Đại quân hải tặc tụ tập ở thành Nộ Triều càng ngày càng nhiều.

Một vạn, hai vạn, hai vạn rưỡi.

Hơn nữa còn tăng liên tục không ngừng.

Mỗi ngày tiêu hao vật tư cũng là con số khổng lồ.

Cừu Thiên Nguy hướng toàn bộ hải tặc ban bố lệnh diệt sát của họ Cừu.

Từ hôm nay trở đi, bắt đầu từ nay về sau, diệt sạch mỗi một ngọn cỏ gia tộc họ Kim.

Tết âm lịch vừa qua.

Chiến ý càng ngày càng đậm.

Theo đại quân hải tặc tụ tập, mây đen bầu trời cũng giống như xếp tầng tầng.

Càng ngày càng đè thấp xuống, giống như bất cứ lúc nào đều có thể sập xuống, đè bẹp thế giới bên dưới hoàn toàn..

...

Bên trong phủ Thành Chủ thành Nộ Triều.

- Nghĩa phụ, hài nhi sẵn lòng làm tiên phong, vì ngài đánh một trận. - Nghĩa tử Cừu Hào nói:

- Con nhất định xử Thẩm Lãng thiên đao vạn quả, vì thiếu chủ báo thù rửa hận.

Cừu Thiên Nguy nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Con tới làm cái gì? Trở lại đi.

Cừu Hào nói:

- Nghĩa phụ, hài nhi nghe được thiếu chủ gặp chuyện không may sau đó lòng nóng như lửa đốt, cũng không quản được nhiều như vậy, một trận chiến này con nhất định phải đánh.

Cừu Thiên Nguy nói:

- Còn chưa tới phiên con đánh đảo Vọng Nhai, sản xuất sắt đảo Kim Sơn, là thứ quan trọng nhất của chúng ta, tuyệt đối không thể để mất, con là chủ tướng mà sao tự ý rời đi được.

Cừu Hào nói:

- Thế nhưng trận chiến báo thù này, hài nhi nếu không thể tham gia chính là mối hận suốt đời.

Cừu Thiên Nguy nói:

- Ta nói một lần chót, trở lại! Bảo vệ tốt đảo Kim Sơn của con đi, đi ngay bây giờ.

- Nghĩa phụ.

Cừu Thiên Nguy quay lưng lại.

Nghĩa tử Cừu Hào khóc lớn, quỳ lạy dập đầu, trực tiếp dập đầu chảy máu, tiếp đó tràn trề không cam lòng rời đi, trở về đảo Kim Sơn.

...

Trở lại đảo Kim Sơn, sau đó ở trong mật thất quân doanh, Cừu Hào tiếp kiến Trương Xuân Hoa đã lâu không gặp.

- Tướng quân, không cần do dự nữa. - Trương Xuân Hoa nói.

Cừu Hào nói:

- Lúc này, nếu như ta bước sai một bước, chính là tan nát hiểu không? Nghĩa phụ mệnh lệnh rất rõ ràng, để ta trấn thủ đảo Kim Sơn. Ai cũng biết đại quân chủ lực của gia tộc họ Kim toàn bộ ở đảo Vọng Nhai. Ngươi lại nói mục tiêu Thẩm Lãng là thành Nộ Triều, điều này làm cho ta tin tưởng như thế nào?

Trương Xuân Hoa nói:

- Ngươi tin hay không không có vấn đề, tóm lại ta có cơ hội cho ngươi. Việc này nếu thành, ngươi chính là Nộ Triều Hầu tương lai, đây không chỉ là hứa hẹn phụ thân ta, cũng là Tổng đốc Chúc Nhung hứa hẹn. Ngươi bây giờ không tin, như vậy chờ thế cục sáng tỏ sẽ tin cũng không muộn. Nhưng ta khuyên tướng quân một câu, sớm lchuẩn bị luôn luôn không có sai.

...

Ngày mười ba tháng giêng, đêm khuya.

Khoảng cách phía bắc phủ Bá Tước Huyền Vũ hai trăm dặm, trong một căn nhà ven biển.

Thái thú Trương Xung một thân nhung trang.

Phía sau ông ta treo một cái bản đồ to lớn, phía trên có đảo Vọng Nhai cùng thành Nộ Triều.

Trước mặt của ông ta, đứng năm tên tướng lĩnh.

- Lần này chiến trường chia làm hai địa phương, một chỗ ở đảo Vọng Nhai, một chỗ ở thành Nộ Triều.

- Đảo Vọng Nhai là trò bịp bợm của Thẩm Lãng, là cạm bẫy, lừa dối, dương đông kích tây của hắn bày ra, mục tiêu chân chính của hắn ở thành Nộ Triều.

- Ta kết luận gia tộc họ Kim sẽ đem tất cả võ sĩ tinh nhuệ, toàn bộ đầu nhập đến trong thành Nộ Triều.

- Đại quân hải tặc Cừu Thiên Nguy đã dốc toàn bộ lực lượng, đến lúc đó toàn bộ quân phòng thủ thành Nộ Triều không phải vượt qua ba nghìn, thủ tướng là vô địch dũng tướng Cừu Yêu Nhi.

- Đến lúc đó, giữa Thẩm Lãng cùng Cừu Yêu Nhi sẽ có một trận chiến kịch liệt.

- Từ biểu hiện bên ngoài, Thẩm Lãng chắc chắn - thất bại. Bởi vì pháo đài thành Nộ Triều phòng thủ kiên cố, dù cho vạn người cũng vô pháp công phá. Hơn nữa Cừu Yêu Nhi dũng mãnh vô địch, căn bản không người có thể gỡ cái mũi nhọn này.

- Thế nhưng ta tin tưởng, Thẩm Lãng đã sớm tóm được nhược điểm của cô ta, đã sớm bố trí xong tất cả, chuẩn bị cho một kích trí mạng.

- Từ Thiên Thiên ẩn núp đến bên người Cừu Yêu Nhi, cũng đủ để chứng minh tất cả.

- Cho nên ta tin tưởng vững chắc, một trận chiến thành Nộ Triều này Cừu Yêu Nhi sẽ bài, thậm chí có thể sẽ chết bất đắc kỳ tử mà chết. Nếu chúng ta ngồi xem, Thẩm Lãng có thể thật sự đủ chiếm được thành Nộ Triều.

- Một khi gia tộc họ Kim tóm được thành Nộ Triều, vậy tân chính ở Nộ Giang sẽ hoàn toàn thất bại. Từ nay về sau, gia tộc họ Kim sẽ không còn lo nữa, chẳng những có thể vượt qua nguy cơ lần này, ngược lại sẽ lại một lần nữa quật khởi.

- Cho đến lúc này, Trương Xung ta đây tuy rằng không may, chư quân lấy tư cách tướng lĩnh dưới trướng ta, tổ chim bị phá trứng nào có an toàn!

- Nhưng đồng thời chuyện này đối với chúng ta cũng là cơ hội ngàn năm một thuở.

- Bọ ngựa đằng trước, hoàng tước ở phía sau!

- Mấy nghìn tinh nhuệ các ngươi phải chia thành tốp nhỏ, lúc trước hướng đảo Kim Sơn, dưới danh nghĩa chi viện cho đại quân hải tặc, đi đến thành Nộ Triều, đánh một trận công thành!

- Chúng ta phải nhờ cơ hội ngàn năm một thuở này, nhất cử tiêu diệt gia tộc họ Kim cùng gia tộc họ Cừu, để lấy thái bình cho toàn bộ vùng biển phía Đông, vì quốc quân đoạt được quần đảo Lôi Châu, thành lập công lao sự nghiệp thiên thu.

- Tới khi đó, chư quân đăng đài bái tướng, sắp tới!

- Kiến công lập nghiệp, ngay tại hôm nay!

Phía dưới mấy thành viên tướng lĩnh hét lớn:

- Kiến công lập nghiệp, ngay tại hôm nay!

Trương Xung uống xong chén rượu này, tiếp đó chợt đập nát chén rượu.

Ở đây tất cả tướng lĩnh uống xong rượu, đập nát chén rượu.

- Ầm ầm ầm rầm...

- Mạt tướng cáo từ, Thái Thú đại nhân chờ chúng ta chiến thắng trở về.

Trương Tấn cầm đầu vài tên tướng lĩnh đi ra nhà cửa.

Ttoàn bộ tinh nhuệ bên ngoài quận Nộ Giang, tầm sáu ngàn đại quân, xếp thành hàng thật chỉnh tề.

Trời đông giá rét, bọn họ lại mặc toàn bộ bộ khôi giáp, không tiếng động phát ra.

- Lên thuyền, xuất phát.

Ra lệnh một tiếng.

Đại quân sáu ngàn tinh nhuệ này thật chỉnh tề hướng bến tàu đi tới, leo lên chiến thuyền.

Hai canh giờ, sau đó hoàn tất lên thuyền.

Hai mươi chiếc thuyền lớn, trùng trùng điệp điệp hướng về đảo Kim Sơn.

Bọn họ nhất định phải ở đảo Kim Sơn thay đổi quần áo, sau đó sẽ lấy danh nghĩa đại quân Cừu Hào, đi đến thành Nộ Triều.

Lúc này, bầu trời đã lác đác bông tuyết.

Thái thú Trương Xung đứng ở vị trí cửa sổ, xòe bàn tay ra, tiếp nhận một mảnh bông tuyết.

Tiếp đó, lẳng lặng nhìn nó hòa tan.

...

Trên mặt biển một chiếc thuyền hàng bình thường.

Chiếc thuyền này là thuyền vận lương thực cho thành Nộ Triều, không tầm thường chút nào.

Thẩm Lãng đứng ở trên boong thuyền, đang nhìn bầu trời.

Tuyết rơi.

Hắn vươn tay, tiếp nhận một mảnh bông tuyết.

Bên người của hắn, tất cả cao thủ phủ Bá Tước Huyền Vũ đều ở đây.

Toàn bộ đảo Vọng Nhai, liền lưu lại một người.

Đó chính là bản thân Bá tước Kim Trác.

Toàn bộ tinh nhuệ khác của gia tộc họ Kim tinh nhuệ, toàn bộ đi thành Nộ Triều.

Trong đó hai nghìn tên tinh nhuệ, vào thời gian hơn nửa tháng, đã lục tục dùng thuyền hàng vận đến thành Nộ Triều, đồng thời ẩn núp ở các tụ điểm.

Kim Hối nói:

- Cô gia, mỗi Bá Tước đại nhân mang theo hai nghìn tân binh ở đảo Vọng Nhai, đối mặt ba vạn liên quân Cừu Thiên Nguy, thực sự không có việc gì à?

Thẩm Lãng nói:

- Lại không giao chiến chánh diện, không có gì đáng ngại.

Kim Sĩ Anh nói:

- Cô gia, không phải ta nghi vấn ngài, lâu đài thành Nộ Triều phòng thủ kiên cố, Cừu Yêu Nhi dũng mãnh vô địch, dù cho một vạn người, hai vạn người cũng công không được lâu đài Vua Hải Tặc, chúng ta chính là hai ngàn người, một khi thất bại, phủ Bá Tước Huyền Vũ sẽ tan thành mây khói.

Nhưng mà vào lúc này, có một người đi đến, hạ giọng nói:

- Cô gia, đến rồi!

Người này, dĩ nhiên là danh y của phủ Bá Tước An Tái Thế.

Thẩm Lãng nói:

- Các ngươi lui ra.

Toàn bộ quân tinh nhuệ của Kim Hối, Kim Sĩ Anh của phủ Bá Tước lui ra.

Toàn bộ boong tàu chỉ có hai người Thẩm Lãng cùng An Tái Thế.

Một chiếc thuyền nhỏ bắt đầu lại gần, một người đàn ông mặc áo choàng đen leo lên thuyền lớn, đi tới trước mặt Thẩm Lãng.

- Bái kiến cô gia.

Người này, chính là đạo sĩ luyện kim bên người Cừu Thiên Nguy.

Mà chân thật thân phận của ông ta, chính là huynh trưởng đại phu An Tái Thế, An Tái Thiên.

Bọn họ đời đời đời đời cũng là gia thần gia tộc họ Kim, phụ thân của bọn họ đã chết ở trận chiến hai mươi năm trước ấy.

Cái trận chiến Bá tước Kim Vũ toàn quân huỷ diệt ấy.

Thẩm Lãng nói:

- Điều tra rõ ràng chưa? Chủ sử sau màn dùng muối độ giết Cừu Yêu Nhi là hắn à?

Đạo sĩ luyện kim An Tái Thiên nói:

- Nhạy bén tuyệt đỉnh không ai bằng cô gia, chính là hắn.

Thẩm Lãng nói:

- Để cho ngươi chuẩn bị mấy thứ, chuẩn bị xong chưa?

Đạo sĩ luyện kim An Tái Thiên nói:

- Đã chuẩn bị thỏa đáng, nhưng mà tuy rằng ta nằm vùng ở bên người Cừu Thiên Nguy mười mấy năm, thế nhưng...Ta vẫn không phải tâm phúc của hắn, phân lượng ta đây ở phủ Thành Chủ rất nhẹ, sợ rằng ở trong trận đại chiến này, chưa chắc có tác dụng quá lớn.

Thẩm Lãng nói:

- Nếu như ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ, đó chính là công thần lớn nhất.

- Vâng! - Đạo sĩ luyện kim An Tái Thiên nói:

- Lão hủ xin cáo lui, cô gia bảo trọng.

Tiếp đó ông ta rời khỏi thuyền lớn, ngồi thuyền nhỏ ra đi.

...

Trong lâu đài thành Nộ Triều.

Cừu Yêu Nhi nhìn ngoài cửa sổ.

Tuyết rơi!

Nàng không khỏi vươn tay ngọc, tiếp nhận một mảnh bông tuyết, tiếp đó tùy ý để nó hòa tan vào lòng bàn tay.

Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy nhìn phía bóng lưng cô con gái nuôi này, hơi có chút phức tạp.

- Yêu Nhi, vi phụ ngày mai liền dẫn binh xuất chinh, an nguy thành Nộ Triều thì chính thức giao cho con.

Cừu Yêu Nhi gật đầu nói:

- Được.

Cừu Thiên Nguy nói:

- Con chỉ có ba nghìn quân phòng thủ, có vấn đề gì không?

- Không có. - Cừu Yêu Nhi nói:

- Mặc kệ có hay không địch nhân đến, cho dù là một vạn, hai vạn, cũng không vấn đề.

Cừu Thiên Nguy nói:

- Cẩn thận Từ Thiên Thiên bên cạnh con, nóchưa chắc có thể tin.

- Vâng. - Cừu Yêu Nhi đáp.

Cừu Yêu Nhi nhíu mày, đưa tay che bụng của mình.

Trong lòng có chút bất an.

Bởi vì, kinh nguyệt tháng này chưa tới.

...

Chú thích của Bánh: Up phần 2 lên, ta tiếp tục gõ chữ viết chương ba, cuồng xin các huynh đệ hỗ trợ.

Ngày hôm nay bởi vì chỉ ngủ hơn bốn tiếng đồng hồ, quá mệt mỏi, cho nên trong lòng có chút nóng nảy, nên đã cự với vợ một câu, tại đây xin lỗi em, thật sự xin lỗi cục cưng nha!

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Vợ Bánh cũng đọc truyện này. Kiểu như vầy, ổng thức khuya nên stress, vì vậy nặng lời với vợ nên bị rớt thính toàn tập, xin lỗi kiểu gì không được nên đành vào chương xin lỗi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện