Đoàn xe Maybach cũng đã rời khỏi biệt thự Nam Kinh để đến Vương gia.
Trên đường đi, Triệu Hàn Dương cùng với Anh Cả Vương Tử Tâm vẫn còn có rất nhiều chuyện để bàn nên Vương Tuyết Băng cũng không tiện xen vào.
Triệu Hàn Dương thấy vậy, anh đưa tay ôm cô vào lòng, lên tiếng: " Bé con, em vẫn còn bị cảm đấy, nên ngủ thêm một lúc đi. "
Vương Tuyết Băng gật đầu, cô chui tọt vào lòng ngực rắn chắc của anh, an tỉnh nhắm mắt đến khi về đến Vương gia.
Tầm khoảng ba mươi phút, đoàn xe Maybach chạy đến đoạn đường núi nơi ở của biệt thự Vương gia nằm phía Tây, có lẽ, việc sinh sống tại những đô thị lớn khiến con người ta dễ rung cảm với những khung cảnh màu xanh. Bởi màu xanh mát của cây cối mang đến sự yên bình, thư thái trong tâm hồn.
Vương gia biệt uyển nằm giữa lưng chừng núi, bốn bề đều là cây xanh cũng đã được ba mẹ Vương lựa chọn hoà mình vào thiên nhiên.
Lúc này, tại biệt thự quản gia đã ra sức phân công cho người làm dọn dẹp trên dưới Vương gia thêm một lần nữa để đón chào vị khách bí ẩn nhất Nam Kinh.
Ba Vương Sâm lúc này cũng từ trên cầu thang đi xuống, mắt thấy những người làm và quản gia tay chân bận rộn cũng phải cau mày khó hiểu, ông lại nhìn qua vợ mình đang ngồi bên ghế sofa miệng vẫn đang cười liền nghi ngờ.
Ông đi đến ngồi xuống bên cạnh vợ mình, đưa tay xoa đầu bà, cất giọng nhẹ nhàng lên tiếng: " Em làm sao thế? Có chuyện gì vui sau? Với lại sao mấy người làm này đều phải bận rộn như vậy? "
" Còn không phải bé cưng của em sao. " Tô Tiểu Hạ dựa lên vai chồng, trả lời ngay.
Nghe đến đây, ông liền hiểu được vấn đề, hóa ra con gái của ông trở về nên vợ nhỏ của ông mới vui như thế.
Không để hai ông bà chờ đợi lâu, hơn nữa tiếng sau đoàn xe Maybach đã đổ ngay trước cổng nhà.
Quản gia thấy vậy liền nhanh chóng đi vào báo cáo với ông bà chủ: " Lão gia, phu nhân. Trước cổng là đoàn xe Maybach của người đó. "
Ba Vương Sâm nghe thấy vậy liền gật đầu, đáp: " Mở cửa cho người đó vào đi. "
Quản gia nghe xong liền nhanh chân đi đến mở cửa tự động cho họ đi vào.
Ít phút sau tầm năm mười phút gì đó, đoàn xe Maybach đã đổ trong sân cỏ, Hắc Ưng, Bạch Ưng, Lục Ưng và Vàng Ưng từng người một bước xuống chín chiếc xe.
Hắc Ưng đi đến mở cửa cho chiếc xe lão đại nhà mình đang ngồi đi xuống, bên cạnh còn có Anh Cả Vương Tử Tâm.
Chưa hết, không hề báo trước mấy anh em còn lại không hẹn mà cùng nhau về cùng một lúc với người đàn ông thần bí này.
Thoáng chốc, trong sân rãi đầy những con xe sang trọng, đắc tiền đã đậu cạnh nhau.
Mấy anh em Vương gia cùng nhau bước xuống xe đi đến trước mặt Vương Tử Tâm, cả bốn anh em nhìn nhau cười nhẹ, đồng thời đưa mắt nhìn vào bên trong xe.
Vương Tử Nhân nhướng mày, nhìn bóng dáng của người nào đó, lại nhìn trong lòng ngực của anh, giọng nói ba phần trêu chọc, bảy phần bất lực: " Anh cả, cậu ta đã đến sao lại không xuống vậy? Hay là con nhóc nào đó vẫn đang ngủ? "
" Đúng vậy, chắc chắn con nhóc đó vẫn còn đang ngủ đấy, nếu không thì sao lại không xuống? Hay là do tên tảng đá cùng con bé lăn lộn quá kịch liệt nên hôm nay không thể thức nổi? " Vương Thừa Duật đứng bên cạnh nhìn vào trong xe, thoáng chốc tự cho là đúng mà lên tiếng.
Chỉ riêng mỗi Vương Thừa Quân là bất đắc dĩ nhìn tảng đá, lại nhìn cuộn len di động trong lòng ngực anh, lên tiếng khẳng định: " Mấy người các anh nghỉ nhiều rồi, không nhìn thử mấy vết thương trên mặt lão đại thử xem? Chắc chắn sáng nay anh cả của chúng ta đã bị con bé tẩn cho một trận ra trò thì có. "
Vương Thừa Quân vừa dứt lời, hai anh em Tử Nhân và Thừa Duật đưa mắt nhìn anh cả liền bật cười khanh khách.
" Có thật không thế? " Vương Tử Nhân vừa nói, vừa dí sát khuôn mặt nhìn anh cả cười không nhặc được mồm.
Vương Tử Tâm âm thầm liếc lão tứ nhà mình, hừ lạnh, chỉ có lão tứ hiểu rõ con bé hơn hai người còn lại.
Lúc này trong xe, Triệu Hàn Dương không để ý đến đám anh em Vương gia đang ở bên ngoài, anh chỉ chú tâm vào cô gái nhỏ trong lòng, nhỏ giọng đánh thức cô dậy: " Bé con, chúng ta tới Vương gia rồi. Nếu em còn không chịu thức sẽ bị mấy người anh em trêu đấy. "
Cô nhóc trong lòng ngực chỉ nhíu mày, đưa tay lên dụi mắt, đôi mắt lập lòe còn vương tơ máu, dụi cả khuôn mặt nhỏ vào ngực anh, hừ hừ vài tiếng.
Cô lại chu chu đôi môi đỏ mọng của mình, anh nhìn cô gái nhỏ của mình như vậy liền không nhịn được cuối mặt ngậm mút đôi môi đỏ mọng của cô, lưu luyến cắn mút một lúc mới buông tha.
Vương Tuyết Băng nằm trong lòng ngực anh thở phì phò, lại nhìn ra ngoài cửa xe nhíu mày, dụi mắt thêm lần nữa mới ngồi thẳng dậy, giọng nói có chút khàn: " Các anh ồn ghê á. "
Bốn người anh của cô thoáng giật mình, đưa mắt nhìn cô cười: " Nhóc con, em thức rồi à? "
Lời này của anh cả Vương Tử Tâm, nhìn cô nhóc, đưa tay xoa đầu cô.
Vương Tuyết Băng nhìn anh, bàn tay cô nhéo mạnh lên bàn tay của anh đang đặc trên eo mình, thuận tiện chui ra khỏi xe cùng với Triệu Hàn Dương.
Anh Tư Vương Thừa Quân đi bên cạnh hai người, nhỏ giọng hỏi Triệu Hàn Dương: " Thế nào, cậu có hồi hộp khi gặp mặt phụ huynh không? "
" Không hẳn, chỉ là gặp mặt ba mẹ vợ thôi. " Triệu Hàn Dương nhàn nhạt lên tiếng, tay kia vẫn ôm lấy eo cô, cùng nhau sánh bước đi vào trong.
Vương Tuyết Băng một bên nghe anh và anh trai lên tiếng, một bên khác lại bàn chuyện với anh hai mình.
Vừa vào đến cửa, mẹ Tô Tiểu Hạ đã không nhịn được từ trên ghế đi đến ôm chầm lấy con gái nhỏ của bà, hôn thật kêu vào đôi má ửng hồng kia, lên tiếng: " Bé cưng, chào mừng con trở về. "
Vừa nói, bà dắt tay cô đi thẳng vào phòng khách, để cô ngồi xuống ghế, còn bản thân lại chạy vào trong bếp bê tô mì trường thọ để cho con gái dùng.
Nhìn một màn trước mắt, đám anh em Vương Tử Tâm đã đứng bất động như tượng nhìn mẹ Tô, ngay cả Triệu Hàn Dương một giây trước còn ôm eo cô gái nhỏ mà giờ phút này người bên cạnh bị đưa đi mà anh không kịp trở tay.
Ba Vương thì ngồi ở trên ghế cũng bị hành động của vợ làm cho hóa đá tại chỗ.
Ngay cả Vương Tuyết Băng cũng không khác gì họ, cô cứ thế bị mẹ Tô hết ôm bất ngờ lại bị đặt ngồi ở ghế sofa, còn chưa kịp hoàn hồn thì trên tay không biết đã cầm ly nước cam từ khi nào.
Trên đường đi, Triệu Hàn Dương cùng với Anh Cả Vương Tử Tâm vẫn còn có rất nhiều chuyện để bàn nên Vương Tuyết Băng cũng không tiện xen vào.
Triệu Hàn Dương thấy vậy, anh đưa tay ôm cô vào lòng, lên tiếng: " Bé con, em vẫn còn bị cảm đấy, nên ngủ thêm một lúc đi. "
Vương Tuyết Băng gật đầu, cô chui tọt vào lòng ngực rắn chắc của anh, an tỉnh nhắm mắt đến khi về đến Vương gia.
Tầm khoảng ba mươi phút, đoàn xe Maybach chạy đến đoạn đường núi nơi ở của biệt thự Vương gia nằm phía Tây, có lẽ, việc sinh sống tại những đô thị lớn khiến con người ta dễ rung cảm với những khung cảnh màu xanh. Bởi màu xanh mát của cây cối mang đến sự yên bình, thư thái trong tâm hồn.
Vương gia biệt uyển nằm giữa lưng chừng núi, bốn bề đều là cây xanh cũng đã được ba mẹ Vương lựa chọn hoà mình vào thiên nhiên.
Lúc này, tại biệt thự quản gia đã ra sức phân công cho người làm dọn dẹp trên dưới Vương gia thêm một lần nữa để đón chào vị khách bí ẩn nhất Nam Kinh.
Ba Vương Sâm lúc này cũng từ trên cầu thang đi xuống, mắt thấy những người làm và quản gia tay chân bận rộn cũng phải cau mày khó hiểu, ông lại nhìn qua vợ mình đang ngồi bên ghế sofa miệng vẫn đang cười liền nghi ngờ.
Ông đi đến ngồi xuống bên cạnh vợ mình, đưa tay xoa đầu bà, cất giọng nhẹ nhàng lên tiếng: " Em làm sao thế? Có chuyện gì vui sau? Với lại sao mấy người làm này đều phải bận rộn như vậy? "
" Còn không phải bé cưng của em sao. " Tô Tiểu Hạ dựa lên vai chồng, trả lời ngay.
Nghe đến đây, ông liền hiểu được vấn đề, hóa ra con gái của ông trở về nên vợ nhỏ của ông mới vui như thế.
Không để hai ông bà chờ đợi lâu, hơn nữa tiếng sau đoàn xe Maybach đã đổ ngay trước cổng nhà.
Quản gia thấy vậy liền nhanh chóng đi vào báo cáo với ông bà chủ: " Lão gia, phu nhân. Trước cổng là đoàn xe Maybach của người đó. "
Ba Vương Sâm nghe thấy vậy liền gật đầu, đáp: " Mở cửa cho người đó vào đi. "
Quản gia nghe xong liền nhanh chân đi đến mở cửa tự động cho họ đi vào.
Ít phút sau tầm năm mười phút gì đó, đoàn xe Maybach đã đổ trong sân cỏ, Hắc Ưng, Bạch Ưng, Lục Ưng và Vàng Ưng từng người một bước xuống chín chiếc xe.
Hắc Ưng đi đến mở cửa cho chiếc xe lão đại nhà mình đang ngồi đi xuống, bên cạnh còn có Anh Cả Vương Tử Tâm.
Chưa hết, không hề báo trước mấy anh em còn lại không hẹn mà cùng nhau về cùng một lúc với người đàn ông thần bí này.
Thoáng chốc, trong sân rãi đầy những con xe sang trọng, đắc tiền đã đậu cạnh nhau.
Mấy anh em Vương gia cùng nhau bước xuống xe đi đến trước mặt Vương Tử Tâm, cả bốn anh em nhìn nhau cười nhẹ, đồng thời đưa mắt nhìn vào bên trong xe.
Vương Tử Nhân nhướng mày, nhìn bóng dáng của người nào đó, lại nhìn trong lòng ngực của anh, giọng nói ba phần trêu chọc, bảy phần bất lực: " Anh cả, cậu ta đã đến sao lại không xuống vậy? Hay là con nhóc nào đó vẫn đang ngủ? "
" Đúng vậy, chắc chắn con nhóc đó vẫn còn đang ngủ đấy, nếu không thì sao lại không xuống? Hay là do tên tảng đá cùng con bé lăn lộn quá kịch liệt nên hôm nay không thể thức nổi? " Vương Thừa Duật đứng bên cạnh nhìn vào trong xe, thoáng chốc tự cho là đúng mà lên tiếng.
Chỉ riêng mỗi Vương Thừa Quân là bất đắc dĩ nhìn tảng đá, lại nhìn cuộn len di động trong lòng ngực anh, lên tiếng khẳng định: " Mấy người các anh nghỉ nhiều rồi, không nhìn thử mấy vết thương trên mặt lão đại thử xem? Chắc chắn sáng nay anh cả của chúng ta đã bị con bé tẩn cho một trận ra trò thì có. "
Vương Thừa Quân vừa dứt lời, hai anh em Tử Nhân và Thừa Duật đưa mắt nhìn anh cả liền bật cười khanh khách.
" Có thật không thế? " Vương Tử Nhân vừa nói, vừa dí sát khuôn mặt nhìn anh cả cười không nhặc được mồm.
Vương Tử Tâm âm thầm liếc lão tứ nhà mình, hừ lạnh, chỉ có lão tứ hiểu rõ con bé hơn hai người còn lại.
Lúc này trong xe, Triệu Hàn Dương không để ý đến đám anh em Vương gia đang ở bên ngoài, anh chỉ chú tâm vào cô gái nhỏ trong lòng, nhỏ giọng đánh thức cô dậy: " Bé con, chúng ta tới Vương gia rồi. Nếu em còn không chịu thức sẽ bị mấy người anh em trêu đấy. "
Cô nhóc trong lòng ngực chỉ nhíu mày, đưa tay lên dụi mắt, đôi mắt lập lòe còn vương tơ máu, dụi cả khuôn mặt nhỏ vào ngực anh, hừ hừ vài tiếng.
Cô lại chu chu đôi môi đỏ mọng của mình, anh nhìn cô gái nhỏ của mình như vậy liền không nhịn được cuối mặt ngậm mút đôi môi đỏ mọng của cô, lưu luyến cắn mút một lúc mới buông tha.
Vương Tuyết Băng nằm trong lòng ngực anh thở phì phò, lại nhìn ra ngoài cửa xe nhíu mày, dụi mắt thêm lần nữa mới ngồi thẳng dậy, giọng nói có chút khàn: " Các anh ồn ghê á. "
Bốn người anh của cô thoáng giật mình, đưa mắt nhìn cô cười: " Nhóc con, em thức rồi à? "
Lời này của anh cả Vương Tử Tâm, nhìn cô nhóc, đưa tay xoa đầu cô.
Vương Tuyết Băng nhìn anh, bàn tay cô nhéo mạnh lên bàn tay của anh đang đặc trên eo mình, thuận tiện chui ra khỏi xe cùng với Triệu Hàn Dương.
Anh Tư Vương Thừa Quân đi bên cạnh hai người, nhỏ giọng hỏi Triệu Hàn Dương: " Thế nào, cậu có hồi hộp khi gặp mặt phụ huynh không? "
" Không hẳn, chỉ là gặp mặt ba mẹ vợ thôi. " Triệu Hàn Dương nhàn nhạt lên tiếng, tay kia vẫn ôm lấy eo cô, cùng nhau sánh bước đi vào trong.
Vương Tuyết Băng một bên nghe anh và anh trai lên tiếng, một bên khác lại bàn chuyện với anh hai mình.
Vừa vào đến cửa, mẹ Tô Tiểu Hạ đã không nhịn được từ trên ghế đi đến ôm chầm lấy con gái nhỏ của bà, hôn thật kêu vào đôi má ửng hồng kia, lên tiếng: " Bé cưng, chào mừng con trở về. "
Vừa nói, bà dắt tay cô đi thẳng vào phòng khách, để cô ngồi xuống ghế, còn bản thân lại chạy vào trong bếp bê tô mì trường thọ để cho con gái dùng.
Nhìn một màn trước mắt, đám anh em Vương Tử Tâm đã đứng bất động như tượng nhìn mẹ Tô, ngay cả Triệu Hàn Dương một giây trước còn ôm eo cô gái nhỏ mà giờ phút này người bên cạnh bị đưa đi mà anh không kịp trở tay.
Ba Vương thì ngồi ở trên ghế cũng bị hành động của vợ làm cho hóa đá tại chỗ.
Ngay cả Vương Tuyết Băng cũng không khác gì họ, cô cứ thế bị mẹ Tô hết ôm bất ngờ lại bị đặt ngồi ở ghế sofa, còn chưa kịp hoàn hồn thì trên tay không biết đã cầm ly nước cam từ khi nào.
Danh sách chương