" Ừm, sẽ về cùng với em. " Triệu Hàn Dương hôn lên cái trán trơn bóng của cô gái nhỏ, giọng nói đầy sự cưng chiều trả lời.
Vương Tuyết Băng ôm lấy cổ anh, nhoẽ miệng cười, cô nhìn đến đôi môi mỏng của anh khẽ nuốt nước bọt, giọng nói cô có chút run rẩy: " Em muốn … " hôn anh.
Nghe cô gái nhỏ nói như vậy, Triệu Hàn Dương anh làm sao có thể khán cự được cô gái nhỏ của mình, anh không nói không rằng liền đưa tay nâng cằm cô gái lên cắn mút đôi môi đỏ mọng nước kia.
Càng gặm nhấm đôi môi đỏ mọng của cô, anh càng không thể khống chế bản thân mình, nhưng nghỉ đến cô gái nhỏ của mình vẫn đang bị cảm nên đã không làm gì thêm.
Vương Tuyết Băng bị anh hôn đến mức đầu óc quay cuồng, gục cả khuôn mặt nhỏ của mình vào hỏm cổ của anh thở phì phò trong đáng thương.
Triệu Hàn Dương thấy cô gái nhỏ của mình như thế khẽ cười, hôn thêm vài ngụm lên chiếc má đang ửng đỏ kia, thuận tiện anh ôm cô đi vào phòng tắm đã được anh xả nước ấm từ trước, giờ anh chỉ cần động nhẹ một chút là váy ngủ trên người cô đã tuột xuống nằm vươn giải trên mặt đất.
Vương Tuyết Băng cũng mặc kệ mọi hành động của anh, dù sao thì trên người của cô cũng không có chỗ nào mà anh không nhìn thấy đâu, với lại cô có muốn che chắc gì con sói đói trước mắt sẽ bỏ qua cho cô.
Triệu Hàn Dương đặt cô vào trong bồn tắm, rồi anh mới đổ một ít tinh dầu để cô ngâm nước thư giãn, lại đưa mắt nhìn về phía giá treo quần áo thì mới phát hiện bản thân vẫn chưa đem quần áo của cô vào đây.
" Bé con,em tự mình ngâm nước ấm đi. Ông xã ra ngoài lấy quần áo cho em. " Triệu Hàn Dương hôn lên trán cô một cái, nhỏ giọng lên tiếng.
Vương Tuyết Băng gật đầu, tự bản thân cô tấm được nên anh không cần lo lắng.
Triệu Hàn Dương ra khỏi phòng tắm đi đến trước tủ quần áo nhìn ngắm một lúc mới quyết định chọn cho cô bộ đầm bằng len dáng xòe màu hồng dài đến bắp đùi, phối thêm đôi tất bằng len màu nhạt.
Khi quay trở lại anh phòng tắm,anh đã xoắn tay áo lên khủy tay, dùng khăn bông bọc cô lại rồi anh mới ôm cô ra ngoài, lau khô người rồi từng cử chỉ bận quần áo giúp cô, không chỉ có vậy anh còn giúp cô mang tất len vào để giữ ấm.
Cuối cùng anh nhìn cô từ trên xuống dưới không còn chỗ nào để lộ da thịt thì mới yên tâm.
Và rồi Triệu Hàn Dương cũng mới đồng ý nắm tay cô gái nhỏ rời khỏi phòng ngủ để xuống tầng.
Lúc này, ở dưới tầng, Anh Cả Vương Tử Tâm cô dù đã thức từ rất sớm vẫn không chịu rời khỏi biệt thự Nam Kinh, anh nhất quyết ở đây ăn sáng xong mới chịu rời khỏi.
Chút chút anh cứ đưa mắt nhìn lên cầu thang như thể muốn xem tên bạn thân, người anh em kết nghĩa hay nói cách khác là thằng em rể tương lai này khi nào mới chịu xuống đây.
Đúng lúc, Hắc Ưng cũng từ bên ngoài đi vào lại nhìn thấy vẻ mặt của Vương Tử Tâm liền biết được suy nghĩ của anh, cậu bèn đi đến chào hỏi: " Anh Tử Tâm, anh đến từ lúc nào vậy? "
" Tôi đến từ hôm qua. " Vương Tử Tâm lên tiếng, lại nhìn về phía cầu thang hỏi: " Cậu nói xem, lão đại nhà cậu với em gái tôi khi nào mới chịu xuống đây? "
Vừa nói anh đưa mắt nhìn ra ngoài trời than vãn: " Nếu còn ngủ nữa chắc đến chiều tối em gái tôi mới có thể về nhà họ Vương mất. "
Hắc Ưng nhìn Vương Tử Tâm mà câm nín,anh thật sự phục lời nói của ông trùm biên giới này rồi.
Vừa hay lời nói của anh đã bị Triệu Hàn Dương và Vương Tuyết Băng vừa đi xuống đã nghe thấy.
Vương Tuyết Băng liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, lại nhìn về phía anh trai, khàn giọng lên tiếng: "Anh cả,em không thể ngờ trong mắt anh em chính là kẻ lười biến đấy. "
Nghe thấy giọng nói của em gái, Anh Cả Vương Tử Tâm liền thay đổi sắc mặt, nở nụ cười tươi đáp: " Còn không phải như vậy à, trước kia em chưa ở cùng cậu ta thì em chỉ biết công việc. Sau khi bị thương ở cùng với cậu ta ấy à…"
Anh vừa nói, vừa kéo dài giọng nói: " Em chính là con sâu lười luôn ấy. "
" Anh…" Vương Tuyết Băng nghe anh trai nói thế liền buông tay rời khỏi anh, chạy nhanh đến chiếc ghế sopha mà Vương Tử Tâm đang ngồi mà dùng lực tẩn anh trai một trận.
Anh Cả Vương Tử Tâm bị em gái tấn công bất ngờ chỉ có thể chịu trận, nằm yên trên ghế cho em gái trút giận.
Hắc Ưng, Bạch Ưng, Vàng Ưng và Lục Ưng đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn về phía ghế sofa mà há hốc.
Bốn chú chim ri vẫn đang rất sốc khi thấy ông trùm biên giới ai nghe đến tên cũng phải sợ mà giờ phút này lại nằm yên cho chủ mẫu tẩn một trận mà có chút hoài nghi nhân sinh nha.
Triệu Hàn Dương nhìn cô, lại nhìn người anh em của mình chỉ biết cười trừ, đi đến ôm cô vợ nhỏ của anh, lên tiếng: " Bé con, đừng tẩn anh ấy nữa, nếu em còn tẩng anh ấy nữa thì bốn người họ sẽ cho rằng anh cả em là giả đấy. "
Vương Tuyết Băng được anh ôm lúc này chỉ biết thở phì phò vì mệt, cả người dựa hẳn vào lòng ngực người đàn ông không thèm lên tiếng.
Anh Cả Vương Tử Tâm nhìn em gái nhỏ của anh được tảng đá ôm,anh khẽ cười lên tiếng: " Kệ mấy người họ đi, chỉ cần con bé vui thì anh đây đều chấp nhận. "
Nghe thấy lời này, bốn con chim ri chỉ gật gù xem ra mấy người anh trai này mỗi người một tính nhưng chung quy đều rất thương em gái nha, cưng chiều hết phần thiên hạ luôn ấy.
Đợi cô gái nhỏ ổn định hơi thở, anh mới lên tiếng: " Sau anh vẫn còn ở đây? Không phải anh đã rời đi từ sớm rồi mới đúng chứ? "
Anh Cả Vương Tử Tâm lắc đầu, thản nhiên đáp: " Không phải hai đứa chuẩn bị về Vương gia sau? Anh muốn cùng đi cùng hai người. "
Vương Tuyết Băng ở trong lòng ngực anh, liếc mắt nhìn anh cả mình, vòng tay ôm eo anh nói: " Cũng đúng, không phải anh muốn cùng em về Vương gia sau, có anh cả đi cùng sẽ rất tiện sau. "
Nghe cô vợ nhỏ mở lời, Triệu Hàn Dương chỉ cười cưng chiều đáp: " Được, đều nghe theo em cả. "
Cả ba người vì vậy mà đi vào phòng ăn dùng bữa sáng, xong xuôi anh lại đeo cho cô thêm chiếc khăn choàng cổ để giữ ấm, giờ đây nhìn cô gái nhỏ chẳng khác nào một cuộn len di động cả, từ trên xuống dưới đều là len giữ ấm.
Vương Tuyết Băng ôm lấy cổ anh, nhoẽ miệng cười, cô nhìn đến đôi môi mỏng của anh khẽ nuốt nước bọt, giọng nói cô có chút run rẩy: " Em muốn … " hôn anh.
Nghe cô gái nhỏ nói như vậy, Triệu Hàn Dương anh làm sao có thể khán cự được cô gái nhỏ của mình, anh không nói không rằng liền đưa tay nâng cằm cô gái lên cắn mút đôi môi đỏ mọng nước kia.
Càng gặm nhấm đôi môi đỏ mọng của cô, anh càng không thể khống chế bản thân mình, nhưng nghỉ đến cô gái nhỏ của mình vẫn đang bị cảm nên đã không làm gì thêm.
Vương Tuyết Băng bị anh hôn đến mức đầu óc quay cuồng, gục cả khuôn mặt nhỏ của mình vào hỏm cổ của anh thở phì phò trong đáng thương.
Triệu Hàn Dương thấy cô gái nhỏ của mình như thế khẽ cười, hôn thêm vài ngụm lên chiếc má đang ửng đỏ kia, thuận tiện anh ôm cô đi vào phòng tắm đã được anh xả nước ấm từ trước, giờ anh chỉ cần động nhẹ một chút là váy ngủ trên người cô đã tuột xuống nằm vươn giải trên mặt đất.
Vương Tuyết Băng cũng mặc kệ mọi hành động của anh, dù sao thì trên người của cô cũng không có chỗ nào mà anh không nhìn thấy đâu, với lại cô có muốn che chắc gì con sói đói trước mắt sẽ bỏ qua cho cô.
Triệu Hàn Dương đặt cô vào trong bồn tắm, rồi anh mới đổ một ít tinh dầu để cô ngâm nước thư giãn, lại đưa mắt nhìn về phía giá treo quần áo thì mới phát hiện bản thân vẫn chưa đem quần áo của cô vào đây.
" Bé con,em tự mình ngâm nước ấm đi. Ông xã ra ngoài lấy quần áo cho em. " Triệu Hàn Dương hôn lên trán cô một cái, nhỏ giọng lên tiếng.
Vương Tuyết Băng gật đầu, tự bản thân cô tấm được nên anh không cần lo lắng.
Triệu Hàn Dương ra khỏi phòng tắm đi đến trước tủ quần áo nhìn ngắm một lúc mới quyết định chọn cho cô bộ đầm bằng len dáng xòe màu hồng dài đến bắp đùi, phối thêm đôi tất bằng len màu nhạt.
Khi quay trở lại anh phòng tắm,anh đã xoắn tay áo lên khủy tay, dùng khăn bông bọc cô lại rồi anh mới ôm cô ra ngoài, lau khô người rồi từng cử chỉ bận quần áo giúp cô, không chỉ có vậy anh còn giúp cô mang tất len vào để giữ ấm.
Cuối cùng anh nhìn cô từ trên xuống dưới không còn chỗ nào để lộ da thịt thì mới yên tâm.
Và rồi Triệu Hàn Dương cũng mới đồng ý nắm tay cô gái nhỏ rời khỏi phòng ngủ để xuống tầng.
Lúc này, ở dưới tầng, Anh Cả Vương Tử Tâm cô dù đã thức từ rất sớm vẫn không chịu rời khỏi biệt thự Nam Kinh, anh nhất quyết ở đây ăn sáng xong mới chịu rời khỏi.
Chút chút anh cứ đưa mắt nhìn lên cầu thang như thể muốn xem tên bạn thân, người anh em kết nghĩa hay nói cách khác là thằng em rể tương lai này khi nào mới chịu xuống đây.
Đúng lúc, Hắc Ưng cũng từ bên ngoài đi vào lại nhìn thấy vẻ mặt của Vương Tử Tâm liền biết được suy nghĩ của anh, cậu bèn đi đến chào hỏi: " Anh Tử Tâm, anh đến từ lúc nào vậy? "
" Tôi đến từ hôm qua. " Vương Tử Tâm lên tiếng, lại nhìn về phía cầu thang hỏi: " Cậu nói xem, lão đại nhà cậu với em gái tôi khi nào mới chịu xuống đây? "
Vừa nói anh đưa mắt nhìn ra ngoài trời than vãn: " Nếu còn ngủ nữa chắc đến chiều tối em gái tôi mới có thể về nhà họ Vương mất. "
Hắc Ưng nhìn Vương Tử Tâm mà câm nín,anh thật sự phục lời nói của ông trùm biên giới này rồi.
Vừa hay lời nói của anh đã bị Triệu Hàn Dương và Vương Tuyết Băng vừa đi xuống đã nghe thấy.
Vương Tuyết Băng liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, lại nhìn về phía anh trai, khàn giọng lên tiếng: "Anh cả,em không thể ngờ trong mắt anh em chính là kẻ lười biến đấy. "
Nghe thấy giọng nói của em gái, Anh Cả Vương Tử Tâm liền thay đổi sắc mặt, nở nụ cười tươi đáp: " Còn không phải như vậy à, trước kia em chưa ở cùng cậu ta thì em chỉ biết công việc. Sau khi bị thương ở cùng với cậu ta ấy à…"
Anh vừa nói, vừa kéo dài giọng nói: " Em chính là con sâu lười luôn ấy. "
" Anh…" Vương Tuyết Băng nghe anh trai nói thế liền buông tay rời khỏi anh, chạy nhanh đến chiếc ghế sopha mà Vương Tử Tâm đang ngồi mà dùng lực tẩn anh trai một trận.
Anh Cả Vương Tử Tâm bị em gái tấn công bất ngờ chỉ có thể chịu trận, nằm yên trên ghế cho em gái trút giận.
Hắc Ưng, Bạch Ưng, Vàng Ưng và Lục Ưng đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn về phía ghế sofa mà há hốc.
Bốn chú chim ri vẫn đang rất sốc khi thấy ông trùm biên giới ai nghe đến tên cũng phải sợ mà giờ phút này lại nằm yên cho chủ mẫu tẩn một trận mà có chút hoài nghi nhân sinh nha.
Triệu Hàn Dương nhìn cô, lại nhìn người anh em của mình chỉ biết cười trừ, đi đến ôm cô vợ nhỏ của anh, lên tiếng: " Bé con, đừng tẩn anh ấy nữa, nếu em còn tẩng anh ấy nữa thì bốn người họ sẽ cho rằng anh cả em là giả đấy. "
Vương Tuyết Băng được anh ôm lúc này chỉ biết thở phì phò vì mệt, cả người dựa hẳn vào lòng ngực người đàn ông không thèm lên tiếng.
Anh Cả Vương Tử Tâm nhìn em gái nhỏ của anh được tảng đá ôm,anh khẽ cười lên tiếng: " Kệ mấy người họ đi, chỉ cần con bé vui thì anh đây đều chấp nhận. "
Nghe thấy lời này, bốn con chim ri chỉ gật gù xem ra mấy người anh trai này mỗi người một tính nhưng chung quy đều rất thương em gái nha, cưng chiều hết phần thiên hạ luôn ấy.
Đợi cô gái nhỏ ổn định hơi thở, anh mới lên tiếng: " Sau anh vẫn còn ở đây? Không phải anh đã rời đi từ sớm rồi mới đúng chứ? "
Anh Cả Vương Tử Tâm lắc đầu, thản nhiên đáp: " Không phải hai đứa chuẩn bị về Vương gia sau? Anh muốn cùng đi cùng hai người. "
Vương Tuyết Băng ở trong lòng ngực anh, liếc mắt nhìn anh cả mình, vòng tay ôm eo anh nói: " Cũng đúng, không phải anh muốn cùng em về Vương gia sau, có anh cả đi cùng sẽ rất tiện sau. "
Nghe cô vợ nhỏ mở lời, Triệu Hàn Dương chỉ cười cưng chiều đáp: " Được, đều nghe theo em cả. "
Cả ba người vì vậy mà đi vào phòng ăn dùng bữa sáng, xong xuôi anh lại đeo cho cô thêm chiếc khăn choàng cổ để giữ ấm, giờ đây nhìn cô gái nhỏ chẳng khác nào một cuộn len di động cả, từ trên xuống dưới đều là len giữ ấm.
Danh sách chương