Lôi Lệ Phi vừa nghe Lạc Ninh thở dài một tiếng, trong lòng lập tức bồn chồn. Lại nghe cô nói câu tiếp theo, ông ấy thực sự muốn trợn trắng mắt lên, nói: "Con kiếm chác nhiêu đó còn chưa đủ sao? Chút hải sản này cũng không buông tha".
Chẳng những Lạc Ninh không có phủ định, mà còn nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, ai bảo con được sinh ra ở bên ngoài chứ, ít khi nhìn thấy mấy thứ tốt thế này".
Lôi Lệ Phi: "...". Quả nhiên da mặt của con nhóc này rất dày, còn thích mượn gió bẻ măng, ông ấy phục rồi.
"Được rồi, chú sợ con rồi. Chờ khi nào con về nước, chú bảo người ta đóng gói cho mấy thùng hải sản mang về. Không cần phải mua, xem như chú Lôi tặng".
Vua rắn cũng bị lấy đi rồi, mấy thùng hải sản được nuôi dưỡng bằng trận pháp linh hồn chẳng đáng là bao. Tuy rằng sau khi trở về, có lẽ ông ấy sẽ bị trưởng lão phụ trách nuôi trồng thủy hải sản ở đây mắng cho một trận là đồ phá của, nhưng ông ấy cũng chỉ có thể cắn răng mà chịu.
Lạc Ninh bật cười khúc khích: "Con biết chú Lôi là người tốt mà".
Tuy lão Lôi nói không cần mua, nhưng cô cũng sẽ không để ông ấy bị lỗ.
Lôi Lệ Phi lập tức xua tay, "Đừng, chú không phải người tốt đâu, đừng phát thẻ người tốt cho chú".
Được người ta phát thẻ người tốt chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì, ông ấy sợ lắm.
Lạc Ninh thấy bộ dạng của lão Lôi, cảm thấy buồn cười làm sao, bóng ma tâm lý trong lòng lão Lôi lớn đến cỡ nào. Cô lấy một lọ sứ trong túi xách ra và đưa qua, "Chú Lôi, sau khi đến đây chú vẫn luôn chăm sóc tụi con, đây là quà gặp mặt con tặng chú".
Lôi Lệ Phi có chút tò mò đón lấy lọ sứ, ông ấy mở nút lọ ra, ban đầu không mấy để bụng nhưng sau đó trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
"Đan dược này của con có thể đại bổ nguyên khí* sao?". Lôi Lệ Phi hỏi lại Lạc Ninh bằng vẻ mặt không dám tin tưởng.
(*Nguyên khí: bao gồm khí nguyên âm và khí nguyên dương, được sinh ra trong cơ thể, lưu trữ ở thận, nhờ tam tiêu đi khắp cơ thể để thúc đẩy hoạt động của lục phủ ngũ tạng và là nguồn gốc sự sinh hóa của cơ thể. Nguyên khí mạnh thì chức năng của các tạng phủ, đặc biệt thận cũng khỏe mạnh, cường tráng, người tràn đầy năng lượng và ngược lại.)
Lạc Ninh mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, viên trắng là dưỡng khí hoàn, viên nâu là bổ khí hoàn".
"Chú Lôi không những có tầm nhìn, mà ngay cả cái mũi cũng thính!", cô nói tiếp.
Quả nhiên, có thể trở thành bạn bè vào sinh ra tử với ba cô thì lão Lôi tuyệt đối không hề đơn giản giống như biểu hiện tầm thường bên ngoài của mình. Lạc Ninh nghe Lâu Nhiễm Nhiễm nói trong số những người thừa kế tước vị trưởng tộc thì lão Lôi là người biết cách gây chuyện nhất, nhưng thực lực lại xếp hạng nhất từ dưới đếm lên. Mỗi lần đánh không lại ai sẽ gọi ba của ông ấy ra, khiến những gia tộc khác trên đảo không còn gì để nói, cũng chán không thèm dây dưa với ông ấy nữa. Tóm lại trên vùng biển này, lão Lôi là một đại diện cho nhóm "rắc rối", trước kia ba của cô cũng là một đại biểu trong đó. Lúc này Lạc Ninh mới chợt nhận ra, nếu lão Lôi rời khỏi hòn đảo và trở thành diễn viên thì chắc chắn có thể giành được giải thưởng ảnh đế. Bao nhiêu năm rồi, người của những gia tộc khác chưa từng để ông ấy vào danh sách cần đề cao cảnh giác, lão Lôi thật sự là một thiên tài.
Lôi Lệ Phi đã biết một giây kích động của mình hình như khiến thực lực của ông ấy bị bại lộ rồi. Nghĩ lại cũng chẳng sao cả, dù sao hai con nhóc này sẽ không bán đứng ông ấy. Nhưng ông ấy vẫn bật cười và nói đùa: "Thứ mà chú giỏi nhất chính là nhãn lực và khứu giác, mấy cái khác thì chẳng ra gì cả".
"Đây là đan dược do con luyện chế sao?", ông ấy nói tiếp sang chuyện khác.
Ánh mắt ông ấy dừng lại ở cổ tay của Lạc Ninh, vua rắn vốn dĩ đang ngủ lúc này đã mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cái lọ trong tay ông ấy và bắt đầu động đậy. Trong lòng ông ấy có vài suy đoán, Lạc Ninh thu phục được vua rắn không chỉ dựa vào thực lực và khả năng trời phú của mình, mà đan dược này chắc chắn cũng có công không nhỏ. Nếu Lạc Ninh nghe được tiếng lòng của ông ấy, chắc chắn sẽ cảm thán lão Lôi còn có một trái tim thấu triệt có thể nhìn rõ mọi sự trên đời.
Lạc Ninh gật đầu, "Đây đúng là do con luyện chế ra, không biết chú Lôi có thích không?".
Lôi Lệ Phi lập tức đậy nút lọ sứ lại, sau đó đặt vào trong túi áo trước ngực mình. Ông ấy cười khanh khách: "Thích chứ, sau này con có thể tỏ lòng hiếu thuận với cậu nhiều hơn".
Lạc Ninh thấy hết nói nổi, da mặt của ông chú này cũng không phải dày bình thường đâu. Cô dở khóc dở cười hỏi lại: "Giờ lại làm dượng rồi à?".
Lôi Lệ Phi vỗ về lọ sứ trước ngực, "Ừm, chỉ cần hiếu thuận, kêu dượng mỗi ngày cũng không thành vấn đề".
Đan dược này tốt hơn tài nguyên ông ấy được nhận trong gia tộc tận một bậc, tất nhiên là ông ấy rất thích rồi. Còn chuyện vòi vĩnh cháu gái có mất mặt hay không ông ấy không thèm quan tâm.
Lạc Ninh trợn mắt: "Ha ha!".
Lôi Lệ Phi cười nói: "Nếu con cầm thứ này tới đại hội giao lưu để trao đổi thì chắc chắn sẽ đổi được rất nhiều đồ tốt".
Trước đó ông ấy cảm thấy lần này Lạc Ninh có chuẩn bị trước rồi mới lên đảo, quả nhiên đã bị ông ấy đoán trúng. Bỗng nhiên ông ấy hết sức chờ mong nhìn thấy vẻ mặt của đám người Lạc gia sẽ biến thành dạng gì khi biết được Lạc Ninh chẳng những có thể chế tạo pháp khí cao cấp, mà còn có thể luyện chế đan dược cao cấp như đan dược này. Lạc gia có hối hận khi chối bỏ một thiên tài giống như Lạc Ninh hay không?
Lạc Ninh gật đầu cười nói: "Con cũng đang định vậy".
Nhắc tới pháp khí, Lôi Lệ Phi mới sực nhớ ra, "Trong tay con có món pháp khí cao cấp nào không? Có thể bán cho dượng vài món được không?".
Thấy lão Lôi bắt đầu dùng thân phận dượng để mượn gió bẻ măng, Lạc Ninh dở khóc dở cười. Cô trả lời: "Đúng là con có mang theo một mớ tới đây, chờ sau khi kết thúc đại hội giao lưu, con sẽ bán cho chú".
Lôi Lệ Phi gật đầu, "Hứa rồi đó nha".
Trong lòng ông ấy thầm nghĩ, con trai đưa Lạc Ninh đến Lôi gia hình như cũng không được xem là hãm hại cha mình.
–Wattpad: Autumnnolove–
Cơm nước xong xuôi, uống thêm chút thức uống ướp lạnh. Thấy cũng sắp tới giờ, Lôi Lệ Phi mới dẫn đoàn đi đến đại hội giao lưu.
Địa điểm tổ chức đại hội giao lưu là một toà nhà nằm ở trung tâm hòn đảo. Toà nhà trung tâm chỉ có hai khu vực, một khu là khu vực giao lưu với diện tích rất rộng, có sức chứa hàng ngàn người. Còn lại là khu nghỉ ngơi, đặc biệt dành cho những thành viên của các gia tộc đến đó thư giãn với các hoạt động như uống trà tán gẫu, gắn kết tình cảm lẫn nhau,...
Lôi Lệ Phi đi bộ tới đây, vì vậy lúc Lôi gia đến nơi thì người của các gia tộc khác đã tập trung ở khu vực giao lưu cả rồi. Khu vực giao lưu được bày trí rất có hơi hướng cổ xưa, chính giữa đặt mấy cái bàn gỗ được chạm khắc có tuổi đời hàng ngàn năm, dùng để bày biện hàng hoá trao đổi giữa các gia tộc lớn. Bốn phía có rất nhiều ghế ngồi, thoạt nhìn chất gỗ không rẻ chút nào, tùy tiện cầm một cái ra khỏi nơi này hoàn toàn có thể bán được cả triệu nhân dân tệ. Phải nói là cội nguồn của mấy gia tộc phong thủy cổ này đúng là sâu xa, còn rất giàu có, dê béo, dê béo!
Khi đoàn người Lôi gia tiến vào sảnh chính, ánh mắt của tất cả mọi người bên trong lập tức đổ dồn về đây, thậm chí còn tập trung trên người Lạc Ninh là chính.
Thân phận của Lạc Ninh không còn là bí mật trong giới gia tộc phong thủy cổ, vả lại cô chủ động công khai kiên quyết không nhận lại Lạc gia, rồi đấu pháp thắng được rất nhiều đồ tốt từ Lâu gia và Lôi gia, ngay cả vua rắn của Lôi gia cũng bị mang đi rồi. Những chuyện này phủ thêm một tầng cảm giác bí ẩn cho Lạc Ninh, khiến người của những gia tộc còn lại muốn gặp một lần cho biết. Nhất là đám trẻ của những gia tộc lớn khác, ai ai cũng hết sức tò mò về Lạc Ninh. Suy cho cùng trong khoảng thời gian gần đây trên đảo, đề tài thảo luận hoàn toàn xoay quanh Lạc Ninh.
Fanpage: Bản dịch 0 đồng
Lạc Ninh vừa vào cửa đã cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng bắn tới, cô thong thả tự tin đi theo đám người Lôi Lệ Phi tiếp tục tiến về phía trước. Lần này Lạc Ninh không che giấu khí chất trên người nữa, vẻ ngoài nổi bật, còn mặc một bộ váy dài kiểu cổ màu trắng, cả người như có tiên khí.
Nhiều người cảm thấy trước mắt sáng bừng khi nhìn thấy Lạc Ninh, quả nhiên là nhân vật mang tính thời sự, chỉ tính ngoại hình và khí chất thôi thật sự không làm người ta thất vọng. Người trẻ tuổi chỉ lo tập trung vào vẻ ngoài và khí chất, những người có tuổi thì lại để mắt đến cổ tay Lạc Ninh. Khi nhìn thấy con rắn vàng hai đầu nhỏ nhắn mờ đục quấn quanh cổ tay Lạc Ninh, những người đứng đầu các gia tộc lớn đều lộ vẻ suy tư. Không ngờ tin tức Lôi gia thả ra thế mà là sự thật, vua rắn đã bị Lạc Ninh thu phục rồi. Tai nghe là một chuyện, tận mắt nhìn thấy mới càng chấn động.
Chẳng những Lạc Ninh không có phủ định, mà còn nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, ai bảo con được sinh ra ở bên ngoài chứ, ít khi nhìn thấy mấy thứ tốt thế này".
Lôi Lệ Phi: "...". Quả nhiên da mặt của con nhóc này rất dày, còn thích mượn gió bẻ măng, ông ấy phục rồi.
"Được rồi, chú sợ con rồi. Chờ khi nào con về nước, chú bảo người ta đóng gói cho mấy thùng hải sản mang về. Không cần phải mua, xem như chú Lôi tặng".
Vua rắn cũng bị lấy đi rồi, mấy thùng hải sản được nuôi dưỡng bằng trận pháp linh hồn chẳng đáng là bao. Tuy rằng sau khi trở về, có lẽ ông ấy sẽ bị trưởng lão phụ trách nuôi trồng thủy hải sản ở đây mắng cho một trận là đồ phá của, nhưng ông ấy cũng chỉ có thể cắn răng mà chịu.
Lạc Ninh bật cười khúc khích: "Con biết chú Lôi là người tốt mà".
Tuy lão Lôi nói không cần mua, nhưng cô cũng sẽ không để ông ấy bị lỗ.
Lôi Lệ Phi lập tức xua tay, "Đừng, chú không phải người tốt đâu, đừng phát thẻ người tốt cho chú".
Được người ta phát thẻ người tốt chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì, ông ấy sợ lắm.
Lạc Ninh thấy bộ dạng của lão Lôi, cảm thấy buồn cười làm sao, bóng ma tâm lý trong lòng lão Lôi lớn đến cỡ nào. Cô lấy một lọ sứ trong túi xách ra và đưa qua, "Chú Lôi, sau khi đến đây chú vẫn luôn chăm sóc tụi con, đây là quà gặp mặt con tặng chú".
Lôi Lệ Phi có chút tò mò đón lấy lọ sứ, ông ấy mở nút lọ ra, ban đầu không mấy để bụng nhưng sau đó trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
"Đan dược này của con có thể đại bổ nguyên khí* sao?". Lôi Lệ Phi hỏi lại Lạc Ninh bằng vẻ mặt không dám tin tưởng.
(*Nguyên khí: bao gồm khí nguyên âm và khí nguyên dương, được sinh ra trong cơ thể, lưu trữ ở thận, nhờ tam tiêu đi khắp cơ thể để thúc đẩy hoạt động của lục phủ ngũ tạng và là nguồn gốc sự sinh hóa của cơ thể. Nguyên khí mạnh thì chức năng của các tạng phủ, đặc biệt thận cũng khỏe mạnh, cường tráng, người tràn đầy năng lượng và ngược lại.)
Lạc Ninh mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, viên trắng là dưỡng khí hoàn, viên nâu là bổ khí hoàn".
"Chú Lôi không những có tầm nhìn, mà ngay cả cái mũi cũng thính!", cô nói tiếp.
Quả nhiên, có thể trở thành bạn bè vào sinh ra tử với ba cô thì lão Lôi tuyệt đối không hề đơn giản giống như biểu hiện tầm thường bên ngoài của mình. Lạc Ninh nghe Lâu Nhiễm Nhiễm nói trong số những người thừa kế tước vị trưởng tộc thì lão Lôi là người biết cách gây chuyện nhất, nhưng thực lực lại xếp hạng nhất từ dưới đếm lên. Mỗi lần đánh không lại ai sẽ gọi ba của ông ấy ra, khiến những gia tộc khác trên đảo không còn gì để nói, cũng chán không thèm dây dưa với ông ấy nữa. Tóm lại trên vùng biển này, lão Lôi là một đại diện cho nhóm "rắc rối", trước kia ba của cô cũng là một đại biểu trong đó. Lúc này Lạc Ninh mới chợt nhận ra, nếu lão Lôi rời khỏi hòn đảo và trở thành diễn viên thì chắc chắn có thể giành được giải thưởng ảnh đế. Bao nhiêu năm rồi, người của những gia tộc khác chưa từng để ông ấy vào danh sách cần đề cao cảnh giác, lão Lôi thật sự là một thiên tài.
Lôi Lệ Phi đã biết một giây kích động của mình hình như khiến thực lực của ông ấy bị bại lộ rồi. Nghĩ lại cũng chẳng sao cả, dù sao hai con nhóc này sẽ không bán đứng ông ấy. Nhưng ông ấy vẫn bật cười và nói đùa: "Thứ mà chú giỏi nhất chính là nhãn lực và khứu giác, mấy cái khác thì chẳng ra gì cả".
"Đây là đan dược do con luyện chế sao?", ông ấy nói tiếp sang chuyện khác.
Ánh mắt ông ấy dừng lại ở cổ tay của Lạc Ninh, vua rắn vốn dĩ đang ngủ lúc này đã mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cái lọ trong tay ông ấy và bắt đầu động đậy. Trong lòng ông ấy có vài suy đoán, Lạc Ninh thu phục được vua rắn không chỉ dựa vào thực lực và khả năng trời phú của mình, mà đan dược này chắc chắn cũng có công không nhỏ. Nếu Lạc Ninh nghe được tiếng lòng của ông ấy, chắc chắn sẽ cảm thán lão Lôi còn có một trái tim thấu triệt có thể nhìn rõ mọi sự trên đời.
Lạc Ninh gật đầu, "Đây đúng là do con luyện chế ra, không biết chú Lôi có thích không?".
Lôi Lệ Phi lập tức đậy nút lọ sứ lại, sau đó đặt vào trong túi áo trước ngực mình. Ông ấy cười khanh khách: "Thích chứ, sau này con có thể tỏ lòng hiếu thuận với cậu nhiều hơn".
Lạc Ninh thấy hết nói nổi, da mặt của ông chú này cũng không phải dày bình thường đâu. Cô dở khóc dở cười hỏi lại: "Giờ lại làm dượng rồi à?".
Lôi Lệ Phi vỗ về lọ sứ trước ngực, "Ừm, chỉ cần hiếu thuận, kêu dượng mỗi ngày cũng không thành vấn đề".
Đan dược này tốt hơn tài nguyên ông ấy được nhận trong gia tộc tận một bậc, tất nhiên là ông ấy rất thích rồi. Còn chuyện vòi vĩnh cháu gái có mất mặt hay không ông ấy không thèm quan tâm.
Lạc Ninh trợn mắt: "Ha ha!".
Lôi Lệ Phi cười nói: "Nếu con cầm thứ này tới đại hội giao lưu để trao đổi thì chắc chắn sẽ đổi được rất nhiều đồ tốt".
Trước đó ông ấy cảm thấy lần này Lạc Ninh có chuẩn bị trước rồi mới lên đảo, quả nhiên đã bị ông ấy đoán trúng. Bỗng nhiên ông ấy hết sức chờ mong nhìn thấy vẻ mặt của đám người Lạc gia sẽ biến thành dạng gì khi biết được Lạc Ninh chẳng những có thể chế tạo pháp khí cao cấp, mà còn có thể luyện chế đan dược cao cấp như đan dược này. Lạc gia có hối hận khi chối bỏ một thiên tài giống như Lạc Ninh hay không?
Lạc Ninh gật đầu cười nói: "Con cũng đang định vậy".
Nhắc tới pháp khí, Lôi Lệ Phi mới sực nhớ ra, "Trong tay con có món pháp khí cao cấp nào không? Có thể bán cho dượng vài món được không?".
Thấy lão Lôi bắt đầu dùng thân phận dượng để mượn gió bẻ măng, Lạc Ninh dở khóc dở cười. Cô trả lời: "Đúng là con có mang theo một mớ tới đây, chờ sau khi kết thúc đại hội giao lưu, con sẽ bán cho chú".
Lôi Lệ Phi gật đầu, "Hứa rồi đó nha".
Trong lòng ông ấy thầm nghĩ, con trai đưa Lạc Ninh đến Lôi gia hình như cũng không được xem là hãm hại cha mình.
–Wattpad: Autumnnolove–
Cơm nước xong xuôi, uống thêm chút thức uống ướp lạnh. Thấy cũng sắp tới giờ, Lôi Lệ Phi mới dẫn đoàn đi đến đại hội giao lưu.
Địa điểm tổ chức đại hội giao lưu là một toà nhà nằm ở trung tâm hòn đảo. Toà nhà trung tâm chỉ có hai khu vực, một khu là khu vực giao lưu với diện tích rất rộng, có sức chứa hàng ngàn người. Còn lại là khu nghỉ ngơi, đặc biệt dành cho những thành viên của các gia tộc đến đó thư giãn với các hoạt động như uống trà tán gẫu, gắn kết tình cảm lẫn nhau,...
Lôi Lệ Phi đi bộ tới đây, vì vậy lúc Lôi gia đến nơi thì người của các gia tộc khác đã tập trung ở khu vực giao lưu cả rồi. Khu vực giao lưu được bày trí rất có hơi hướng cổ xưa, chính giữa đặt mấy cái bàn gỗ được chạm khắc có tuổi đời hàng ngàn năm, dùng để bày biện hàng hoá trao đổi giữa các gia tộc lớn. Bốn phía có rất nhiều ghế ngồi, thoạt nhìn chất gỗ không rẻ chút nào, tùy tiện cầm một cái ra khỏi nơi này hoàn toàn có thể bán được cả triệu nhân dân tệ. Phải nói là cội nguồn của mấy gia tộc phong thủy cổ này đúng là sâu xa, còn rất giàu có, dê béo, dê béo!
Khi đoàn người Lôi gia tiến vào sảnh chính, ánh mắt của tất cả mọi người bên trong lập tức đổ dồn về đây, thậm chí còn tập trung trên người Lạc Ninh là chính.
Thân phận của Lạc Ninh không còn là bí mật trong giới gia tộc phong thủy cổ, vả lại cô chủ động công khai kiên quyết không nhận lại Lạc gia, rồi đấu pháp thắng được rất nhiều đồ tốt từ Lâu gia và Lôi gia, ngay cả vua rắn của Lôi gia cũng bị mang đi rồi. Những chuyện này phủ thêm một tầng cảm giác bí ẩn cho Lạc Ninh, khiến người của những gia tộc còn lại muốn gặp một lần cho biết. Nhất là đám trẻ của những gia tộc lớn khác, ai ai cũng hết sức tò mò về Lạc Ninh. Suy cho cùng trong khoảng thời gian gần đây trên đảo, đề tài thảo luận hoàn toàn xoay quanh Lạc Ninh.
Fanpage: Bản dịch 0 đồng
Lạc Ninh vừa vào cửa đã cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng bắn tới, cô thong thả tự tin đi theo đám người Lôi Lệ Phi tiếp tục tiến về phía trước. Lần này Lạc Ninh không che giấu khí chất trên người nữa, vẻ ngoài nổi bật, còn mặc một bộ váy dài kiểu cổ màu trắng, cả người như có tiên khí.
Nhiều người cảm thấy trước mắt sáng bừng khi nhìn thấy Lạc Ninh, quả nhiên là nhân vật mang tính thời sự, chỉ tính ngoại hình và khí chất thôi thật sự không làm người ta thất vọng. Người trẻ tuổi chỉ lo tập trung vào vẻ ngoài và khí chất, những người có tuổi thì lại để mắt đến cổ tay Lạc Ninh. Khi nhìn thấy con rắn vàng hai đầu nhỏ nhắn mờ đục quấn quanh cổ tay Lạc Ninh, những người đứng đầu các gia tộc lớn đều lộ vẻ suy tư. Không ngờ tin tức Lôi gia thả ra thế mà là sự thật, vua rắn đã bị Lạc Ninh thu phục rồi. Tai nghe là một chuyện, tận mắt nhìn thấy mới càng chấn động.
Danh sách chương