Lôi Khâu chưa từng nhìn thấy vua rắn của quần thể hang rắn, nhưng đã từng được nghe rất nhiều câu chuyện về vua rắn. Chẳng hạn như vua rắn là con rắn hai đầu duy nhất, có gen đột biến. Vua rắn này chỉ có kích thước khoảng chừng 20 – 30 cm, nhưng sức mạnh lại vô cùng đáng sợ, nghe nói đã mấy trăm tuổi rồi. Quan trọng hơn hết là hàng trăm năm qua vẫn chưa có ai ở Lôi gia có thể khuất phục vua rắn. Chính vì vậy, chinh phục vua rắn là mục tiêu phấn đấu của những người họ Lôi.

Tuy tài năng và sức mạnh của Lôi Khâu chẳng tới đâu cả, nhưng cậu ta đã từng nuôi mộng chinh phục vua rắn. Lúc ba của cậu ta còn trẻ, ông ấy đã tới quần thể hang rắn rất nhiều lần để chinh phục vua rắn, mỗi lần đều thất bại trở về, thế mà ông ấy vẫn chưa từ bỏ. Ông nội cậu ta và những người khác cũng vậy.

Vua rắn kiêu ngạo không ai sánh bằng trong truyền thuyết lúc này đang quấn quanh cổ tay Lạc Ninh, không ngừng cọ đầu một cách thân mật. Lôi Khâu nghi ngờ mình bị hoa mắt, vì vậy dùng tay dụi mắt vài lần. Sau đó mở to mắt nhìn lại, vẫn là cảnh tượng lúc nãy.

Cậu ta không khỏi xoay người lại hỏi ba mình: "Ba, sao vua rắn lại thân thiết với Lạc Ninh vậy?".

Lôi Lệ Phi ước gì có thể ném đứa con trai này vào vách tường ngay bây giờ, "Còn không phải là do mày gây ra hay sao!".

Ông ấy không muốn để ý đến đứa con ngu ngốc này nữa, nhìn Lạc Ninh bằng ánh mắt khó tin và hỏi: "Cô đã chế phục được nó rồi sao?".

Lạc Ninh ấn nhẹ vào cái đầu rắn nho nhỏ, "Đúng vậy, nó đã nhận tôi làm chủ rồi".

Lôi Lệ Phi: "...", Hóa ra là thật!

"Đây là vua rắn của Lôi gia chúng tôi", ông ấy nghiến răng nhấn mạnh.

Mấy trăm năm qua, trên dưới Lôi gia không có ai có thể chế phục được vua rắn. Chỉ trong vòng hai ngày, đã bị một cô gái từ bên ngoài tới thu phục. Chuyện này nói ra ngay cả ông ấy còn không tin được, nhưng ông ấy lại tận mắt chứng kiến. Lôi gia của họ thật là hổ thẹn, quá mức hổ thẹn!

Lạc Ninh nâng cánh tay lên, cười nói: "Vậy ông kêu nó một tiếng thử xem, nó có trả lời ông không?".

Lôi Lệ Phi: "...", nếu ông ấy gọi mà nó có thể trả lời thì chẳng phải đã chế phục thứ ăn cây táo rào cây sung này tự lâu rồi sao.

Ông ấy nói tiếp: "Lạc Ninh, đây là vua rắn của quần thể hang rắn của Lôi gia chúng tôi, cô không thể mang nó đi!".

Lạc Ninh nhún vai, "Tôi chưa nói là muốn mang nó đi mà".

Lôi Lệ Phi sửng sốt, "Cô không có ý định mang nó đi sao?".

Lúc ông ấy vừa định thở phào nhẹ nhõm, Lạc Ninh lại nói: "Đúng vậy, nhưng nếu nó một mực muốn đi theo tôi thì tôi cũng chẳng còn cách nào".

Lạc Ninh vừa nói dứt lời, con rắn trên cổ tay lập tức dụi đầu vào cổ tay cô một cái, sau đó dùng đôi mắt sắc lạnh nhìn vào Lôi Lệ Phi và thè lưỡi rắn ra, trong miệng còn phát ra tiếng rắn "khè khè".

Trong các thế gia phong thủy cổ, Lôi gia chủ yếu tu luyện cổ trùng là chính, nên rắn được sử dụng rất nhiều. Vì vậy, chỉ cần là người thực lực không quá kém cỏi, hoặc đã từng học bộ môn thuật pháp này, đều có thể giao tiếp với rắn. Lôi Lệ Phi có thể ngồi vào vị trí người thừa kế tộc trưởng, bây giờ yên ổn làm tộc trưởng rồi, tài năng và thực lực tất nhiên không yếu. Ông ấy đã hiểu ra ý muốn của vua rắn, vua rắn nói rằng Lạc Ninh là chủ nhân do nó lựa chọn, là thiên tài trăm năm khó gặp, nhưng nó đã gặp được. Nếu Lôi Lệ Phi không cho nó đi theo Lạc Ninh, nó sẽ kích động toàn bộ quần thể hang rắn bạo động, sau đó rời khỏi hòn đảo Lôi gia, những người trẻ tuổi Lôi gia đừng hòng thuần phục và sử dụng sức rắn của chúng.

Lôi Lệ Phi: "...". Ông ấy rất muốn phun ra một búng máu ngay tại chỗ này. Con mẹ nó, đây đâu phải là rắn, đây là sói mắt trắng vong ơn phụ nghĩa!

Mấy trăm năm trời, Lôi gia nuôi dưỡng vua rắn bằng rất nhiều thứ tốt, thế mà nó có thể phản bội trong vòng hai ngày. Lạc Ninh thực sự có sức hút như vậy sao?"

Lôi Lệ Phi sực nhớ tới một chuyện, trước kia Lạc Dực Thừa đã từng xông vào quần thể hang rắn Lôi gia, thứ ăn cây táo rào cây sung này khi đó cũng dao động giống như bây giờ. Cuối cùng, tuy vua rắn không bị Lạc Dực Thừa chế phục, nhưng nó đã cho tên kia mấy cái trứng rắn vô cùng quý giá của nó và một gốc cây lưỡi rắn trắng có tuổi. Lôi gia của họ gây ra tội ác tày trời gì mà gặp phải hai cha con không biết xấu hổ này!

Lạc Ninh cũng đã nhìn thấu suy nghĩ và cơn giận của Lôi Lệ Phi lúc này, cô nói: "Tiểu Kim nói với tôi rằng, tuy mấy trăm năm qua mấy người cho nó rất nhiều đồ ngon nhưng nó cũng đã bồi dưỡng một quần thể hang rắn quy mô cho Lôi gia rồi".

Tiểu Kim là cái tên mà vua rắn tự lấy cho mình, nó đã nói với Lạc Ninh trước đó.

"Nói tới nói lui, vẫn là mấy người được lợi đó".

Vua rắn thè lưỡi, vội vàng hùa theo Lạc Ninh. Nó còn nói thêm xát muối vào trái tim Lôi Lệ Phi, nếu không phải nhà họ Lôi của ông ấy quá vô dụng, thật sự không có ai có thể khiến nó phải nhìn bằng một con mắt khác, thì nó cũng không đến mức vẫn luôn đơn độc. Bây giờ khó lắm mới tìm được một chủ nhân hợp mắt và đáng khen, Lôi gia đừng hòng phá hỏng chuyện tốt của nó. Ban đầu nó chủ động đi theo tổ tiên Lôi gia tới đây định cư, không thiếu Lôi gia cái gì, còn dưỡng được mấy trăm ngàn con rắn và nhiều bảo vật cho Lôi gia. Nó cũng giúp đỡ Lôi gia tu luyện bí thuật, trái lại vẫn là nó bị lỗ đấy. Sau đó, vua rắn tiếp tục phàn nàn và bày tỏ bức xúc với Lôi Lệ Phi, như thể chỉ cần Lôi Lệ Phi dám nói một câu trái ý nó thôi là nó có thể vọt tới cắn người.

Lôi Lệ Phi: "...". Con rắn này thành tinh rồi, sao lại biết nhiều chuyện như vậy. Ông ấy không khỏi nhìn Lạc Ninh bằng ánh mắt nghi hoặc, ý là: Cô dạy nó phải không? Lạc Ninh trợn mắt: "Trưởng tộc Lôi gia quá xem trọng tôi rồi, hôm nay tôi mới gặp nó lần đầu, không phải tôi dạy nó đâu".

Mà vua rắn này thật sự là một kẻ xảo quyệt đấy!

Cô hỏi lại: "Nó đã có linh tính từ lâu rồi, thế mà mấy người còn chưa phát hiện ra sao?".

Lôi Lệ Phi cảm thấy bất lực vô cùng, "Chuyện này chúng tôi thật sự không biết".

"Bình thường nó kiêu ngạo lắm, chướng mắt chúng tôi, cho nên mỗi lần chúng tôi tới hang rắn nó hoàn toàn không ra".

Nào ngờ sự kiêu ngạo kia chỉ là giả dối, hôm nay Lôi Lệ Phi cảm thấy hình tượng vua rắn vĩ đại trong lòng ông ấy đã hoàn toàn sụp đổ.

Lâu Nhiễm Nhiễm còn đứng bên cạnh bồi thêm một câu, "Lôi gia mấy người đúng là kém cỏi, bao nhiêu năm trời mà không thể khiến vua rắn nhận chủ".

Lôi Lệ Phi cũng sắp phát điên, "Chuyện này tôi không quyết định được, tôi phải báo cáo lên trên".

Nếu đây chỉ là Lạc Ninh đơn phương muốn đưa vua rắn rời đảo thì ông ấy còn có thể ngăn cản, nhưng rõ ràng là vu rắn ăn vạ Lạc Ninh, ông ấy có thể làm gì để ngăn cản đây. Nhỡ đâu vua rắn thật sự tức giận, thả hết toàn bộ đám rắn ra khỏi Lôi gia thì tổn thất của họ vô cùng nghiêm trọng. Trận pháp bố trí ở quần thể hang rắn và bí dược bên ngoài hang núi hoàn toàn không thể giữ chân vua rắn, trước kia chính nó tự mình ở lại nơi sâu nhất trong hang rắn.

Lạc Ninh khẽ cười: "Được thôi, dù sao tôi cũng không có vấn đề gì".

Lôi Lệ Phi chửi thầm trong bụng, vua rắn đã nhận chủ rồi, tất nhiên là cô không có vấn đề gì.

"Vậy thì mời cô Lạc và cô Lâu rời khỏi hang rắn trước, tới nhà chúng tôi làm khách", ông ấy không yên tâm để hai người này ở lại nơi này. Cảm giác họ giống như những quả bom hẹn giờ, không trông chừng cẩn thận là có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm biết chắc Lôi Lệ Phi sẽ không để họ ở lại, vì vậy họ nhìn hang rắn với chút tiếc nuối, sau đó đứng lên: "Đi thôi".

Tiếc là không được quá đáng, nếu không họ còn muốn tìm thêm một số giống loài quý hiếm khác nữa. Lôi Lệ Phi nhìn vẻ mặt của hai người họ, bày ra dáng vẻ tiếc nuối cho ai coi? Lấy bao nhiêu đó còn chưa đủ sao? Đừng cho rằng ông ấy không biết, ngoại trừ vua rắn trên cổ tay Lạc Ninh ra, còn có hai con rắn chủng loại quý hiếm đang quấn trên cổ tay Lâu Nhiễm Nhiễm. Mấy loài rắn này đã được các vị trưởng lão để ý nhiều năm, tiếc là vẫn chưa chinh phục được chúng. Hôm nay tất cả đều thuần phục dưới trướng của hai con bé này. Lôi Lệ Phi tự nhủ bản thân không được suy nghĩ tiếp nữa, tiếp tục suy nghĩ sẽ tức hộc máu mất.

"Mời đi nhanh dùm!". Ông ấy làm tư thế mời, muốn tống khứ hai người này ra khỏi hang rắn ngay lập tức.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện