Từ sau đó, đời người như mộng, lão từ một hàn sinh rất nhanh tới vị trí Trung thư lệnh, dựa vào tài hoa trong lòng lập đại kế thống nhất thiên hạ cho Nguyên Hạo. Từ sau đó, phàm là chuyện nước Hạ tiến công Đại Tống, người lãnh quân có thể khác nhau, nhưng vẫn Trương Nguyên lão một tay bày kế sách.

Có lẽ trong lòng lão, khởi binh xâm phạm biên giới như vậy, chỉ là rửa nhục năm đó bị nhà Tống khinh miệt.

Nhìn thi thể chất đống trước mặt nhớ tới giấc mộng phù hoa nhiều năm trước, lão đột nhiên nghĩ:

- Tất cả ta làm, suy cho cùng có phải như mình muốn không? Hay... chỉ là một hành vi khí phách.

Bầu trời có tiếng chim hót truyền đến, cắt đứt dòng suy nghĩ của Trương Nguyên. Lão lắc đầu, cưỡng ép mình không nghĩ ngợi nhiều nữa, liếc xéo Dã Lợi Trảm Thiên bên cạnh, cuối cùng không nhịn được nói:

- La Hầu Vương, theo ngài thấy, lúc nào Địch Thanh sẽ tới? Lời vừa ra khỏi miệng, thì cảm thấy rất có vấn đề. Dã Lợi Trảm Thiên là người mù, lão nói cái gì theo ngài thấy, Dã Lợi Trảm Thiên sẽ buồn bực không?

Đột nhiên có phần bi ai, lão bây giờ lo trước lo sau, kiêng kỵ quá nhiều, không còn ý chí phong phát, tùy ý làm bậy như ngày trước. Chẳng lẽ người đều như vậy, già rồi, quyền vị cao rồi, suy nghĩ trái ngược lại nhiều hơn sao?

Nếu bây giờ có một ngời tới trước mặt lão, như năm đó chỉ vào mũi lão quát mắng “thay tên đổi họ, có phải vì quan cao lộc hậu không?” Lão đối mặt thế nào, phải chăng lão có khí phách của Nguyên Hạo năm đó, cười bỏ qua, hay bừng bừng biến sắc chém người đó trước mặt?

Câu hỏi sớm đã hỏi, Dã Lợi Trảm Thiên cũng từng trả lời. Trương Nguyên vốn cho rằng giống như ngày thường, không có được đáp án, không ngờ thần sắc Dã Lợi Trảm Thiên đột nhiên có phần quái dị, chậm rãi nói:

- Chờ một chút...

Giữa lúc Dã Lợi Trảm Thiên nói, từ từ nhắm hai mắt, hình như đang nghe cái gì.

Trương Nguyên ngẩn ra, không hiểu phải đợi cái gì. Nhìn khuôn mặt của Dã Lợi Trảm Thiên chìm trong ánh mặt trời, tựa như đang hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp chói chang. Trong lòng nghĩ ngợi, lão tuy là Trung thư lệnh, nhưng trong trực giác người mù này trước giờ không có để lão vào mắt.

Thoáng có chút bật cười, Trương Nguyên thầm nghĩ rằng Dã Lợi Trảm Thiên nếu là mù lòa, đương nhiên sẽ không để lão vào mắt. Đợi hồi lâu, Trương Nguyên đang có chút không nhẫn nại được, Dã Lợi Trảm Thiên thở dài nói:

- Địch Thanh, sắp đến rồi!

Trương Nguyên líu lưỡi, nhất thời ngược lại không biết tại sao Dã Lợi Trảm Thiên khẳng định như vậy?

Dã Lợi Trảm Thiên biết rõ sự khó hiểu của Trương Nguyên, thản nhiên nói:

- Trung lệnh đại nhân bây giờ nói nhiều nghe thì ít, là gần đây có rất nhiều thứ nghe không được, nhìn thấy cũng không để trong lòng.

Trương Nguyên hơi rùng mình, cho rằng Dã Lợi Trảm Thiên nói là chuyện triều đình, cẩn trọng nói:

- Không biết La Hầu Vương nghe được gì?

Trong mắt Trương Nguyên, Dã Lợi Trảm Thiên chính là quái nhân.

Dã Lợi Trảm Thiên thân là La Hầu Vương, nhưng vốn ở bộ A Tu La. Bộ A Tu La vốn cũng là đồ phản bội, người vào đó, xem như là chết. Nhưng Dã Lợi Trảm Thiên không chỉ không chết, ngược lại dựa vào bản lĩnh làm tới vị trí Long bộ cửu vương, phải nói là một dị số. Nhưng quá khứ của Dã Lợi Trảm Thiên, không có người nào biết.

Trương Nguyên cũng không biết.

Người này bản thân giống như trong sương mù dày đặc, y giúp Nguyên Hạo đông chinh tây phạt, tới bây giờ cũng không nắm quyền lợi gì. Nguyên Hạo xem Dã Lợi Trảm Thiên như thế nào, Dã Lợi Trảm Thiên phải chăng là có lời oán hận?

Lúc Trương Nguyên suy xét vấn đề này, để ý biểu hiện của Dã Lợi Trảm Thiên.

Khóe miệng Dã Lợi Trảm Thiên đột nhiên có phần mỉa mai, nhắm mắt lại chậm rãi nói:

- Ta nghe được tiếng gió.

Trương Nguyên có chút khẩn trương, truy hỏi:

- Tiếng gió gì? Tiếng gió, tiếng gió của triều đình? Dã Lợi Trảm Thiên nói như vậy, có phải ám chỉ lão gì không? Từ xưa đế vương tối kỵ công cao cái chủ. Trương Nguyên lão tới ngày nay, bộc lộ tài năng, tuy nói Nguyên Hạo có đại lượng, có dã tâm, có khí phách, không ứng phó thuộc hạ có công như lão, nhưng chuyện đời khó liệu...

Dã Lợi Trảm Thiên cười, chìa tay vẽ trong không trung nói:

- Tiếng gió gì? Cái này ngược lại khó giải thích. Xuân ấm áp thế này, tiếng gió cũng là dịu dàng, Trung thư lệnh một lòng chinh phạt, chẳng lẽ cũng không cảm giác được gì sao?

Trương Nguyên ngẩng ra, nửa hồi lâu mới nói:

- Ngài nói gió của bầu trời?

Có chút nghi thần nghi quỷ buồn cười chính mình, nghe Dã Lợi Trảm Thiên nói:

- Gió trong bầu trời, cũng có thể truyền chút tin tức.

Trương Nguyên chau mày, chần chờ nói:

- Thứ cho lão phu không hiểu, vẫn xin La Hầu Vương giải thích rõ.

Cuối cùng Dã Lợi Trảm Thiên mở mắt, hai con mắt màu trắng xám nhìn chằm chằm Trương Nguyên nói:

- Trong tiếng gió xen lẫn tiếng hoan hô.

Trương Nguyên nhìn thấy con ngươi của Dã Lợi Trảm Thiên ngập đầy sát ý, trong lòng hơi lạnh, ngẩng đầu nhìn qua. Dù sao lão cũng là Trung thư lệnh, cũng tự ỷ vào tài hoa, không muốn mọi chuyện truy hỏi người bên cạnh, ngưng thần nghĩ ngợi, liền nói:

- Bây giờ gió này là từ phía thành Tế Yếu thổi tới, nói như vậy tiếng hoan hô cũng là từ phía thành Tế Yếu truyền tới, thật sự có tiếng hoan hô?

Lão tuy nghe không được, nhưng biết lỗ tai của người mù đều rất đặc biệt, càng huống hồ kẻ trước mắt này là cực phẩm trong người mù?

Tại sao có tiếng hoan hô?

Trương Nguyên nghĩ tới đây, sắc mặt thay đổi. Tại sao bọn họ hoan hô, có phải vì đã nhận được tin Địch Thanh sắp đến?

Dã Lợi Trảm Thiên lạnh lùng nói:

- Ngoại trừ cái này ra, thực sự ta không nghĩ tới hoàn cảnh bọn họ thế này còn có lý do gì hoan hô.

Trương Nguyên thầm nghĩ, người mù này quả thật có mấy phần bản lĩnh, lại xét kỹ động tĩnh của đối thủ như vậy, chẳng trách người mù này có thể được nguyên soái phong làm cửu vương. Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi:

- Thành Tế Yếu đã thành cô thành, cho dù sau núi đều có quân ta phong tỏa, nếu có người vào thành Tế Yếu, tuyệt thoát không khỏi tai mắt chúng ta. Bọn chúng làm sao có thể biết tin tức Địch Thanh sắp đến.

Dã Lợi Trảm Thiên nói:

- Người ngựa tuy thoát không khỏi tai mắt của Trung lệnh thư, nhưng có bồ câu đưa thư, Trung thư lệnh lại không thấy được.

Trương Nguyên nghiêm nghị, ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ nhìn thấy mây trôi xa tắp, trời xanh dài rộng, không có bồ câu gì. Đột nhiên nghĩ tới lúc nãy nghe được chim hót, chỉ là lão tâm sự trùng trùng, hoàn toàn không có để ý. Thì ra lúc nãy chim bay tới chính là chim bồ câu truyền tin.

Vừa nghĩ tới đây, Trương Nguyên lại nghiêm nghị cung kính Dã Lợi Trảm Thiên, trầm ngâm nói:

- Địch Thanh đã tới rồi, nhưng hắn muốn đánh chúng ta trở tay không kịp, do đó cũng không hành động thiếu suy nghĩ. Hắn sợ người trong thành Tế Yếu chờ tới tuyệt vọng, cho nên lại phái bồ câu truyền tin. Nếu người trong thành hoan hô nhảy nhót, có nghĩa là biết Địch Thanh sắp dụng binh tới. Nếu đã như vậy, chúng ta không thể không đề phòng.

Nói tới đây, Trương Nguyên có nhận thức mới với Dã Lợi Trảm Thiên. Lúc đầu Nguyên Hạo bảo Dã Lợi Trảm Thiên đến giúp lão, lão còn không đồng ý, không ngờ chính là người mù này còn thấy chuẩn xác hơn tất cả mọi người.

- Trung thư lệnh quả nhiên thông minh.

Dã Lợi Trảm Thiên không đậm không nhạt nói.

Trương Nguyên đỏ mặt, lời nói khen ngợi lão không biết đã nghe bao nhiêu, nhưng câu khen ngợi này như cho lão một cái bạt tai. Nhưng lão dù sao kinh nghiệm lão luyện, chỉ làm như không có nghe thấy, còn sớm đã truyền lệnh xuống, lệnh quân Hạ gia tăng phòng ngự trong phạm vi mấy chục dặm, lại lệnh quân Hạ xung quanh vừa có tin tức, lập tức thông truyền.

Trương Nguyên biết Địch Thanh sẽ đến, ngược lại phấn chấn.

Bất luận quân Hạ, người Tống, đều xem Địch Thanh giống như thiên thần. Trương Nguyên biết giằng co tác chiến như vậy, không biết khi nào mới kết thúc. Lúc này mới ôm lấy ý so cao thấp với Địch Thanh, sau đó công kích Địch Thanh, tây bắc sẽ không còn người chống đối lại bọn họ.

Về tới lều trung quân, Trương Nguyên chưa kịp ngồi xuống, thì có binh sĩ đến bẩm báo nói:

- Trung lệnh đại nhân, Bàn Nhược Vương, Một Tàng Ngộ Đạo tới tham kiến.

Trương Nguyên chau mày, mấy ngày trước Nguyên Hạo đã có lệnh truyền đạt, nói để Một Tàng Ngộ Đạo tới hiệp trợ Trương Nguyên tác chiến. Lại nói, Một Tàng Ngộ Đạo có yêu cầu gì, nhất định thỏa mãn vô điều kiện.

Trương Nguyên thân ở địa vị cao đã lâu, làm sao không biết ở đây có ý tước binh quyền của lão? Trong lòng không hờn giận, thầm nghĩ Nguyên Hạo căn dặn như vậy, chẳng lẽ là thật sự có lòng nghi kỵ với lão?

Lúc chờ Bàn Nhược vương vào, Trương Nguyên thấy sắc mặt này bình thản, nhất thời nhìn không rõ tình hình, lại thấy khuôn mặt tiểu nhân đắc chí của Một Tàng Ngoa Bàng, càng chau mày lại.

Bàn Nhược Vương dù sao nắm giữ Hoành Sơn nhiều năm, nếu nói dụng binh, khả năng trợ lực lớn. Nhưng Một Tàng Ngoa Bàng chỉ dựa vào muội muội Một Tàng thị được sủng ái thì nghênh ngang không xem ai ra gì, quả thật làm Trương Nguyên chướng mắt. Bàn Nhược vương dẫn Một Tàng Ngoa Bàng đến, lại là muốn làm gì?

Một Tàng Ngoa Bàng gần như không có nhìn thấy sự chán ghét của Trương Nguyên, ngược lại tới gần cợt nhã nói:

- Trung lệnh đại nhân, tiểu nhân hữu lễ.

Trương Nguyên miễn cưỡng thi lễ, xoay về hướng Bàn Nhược Vương, có chút lãnh đạm nói:

- Bàn Nhược Vương, Ngột Tốt có chỉ bảo lão phu nghe theo căn dặn của Bà Nhược vương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện