Vũ Quyền bực bội bước khỏi phòng, đúng lúc Nhung mặc lại quần áo bước xuống từ trên tầng thượng. Cô ta đưa áo cho Vũ Quyền, tỏ vẻ ngượng ngùng nói:

– Chú Quyền… áo của chú này… chuyện sáng sớm nay… cháu không trách chú đâu… vì… thực ra… cháu cũng thích chú từ lâu rồi!

Bốp!

Một bạt tai Vũ Quyền đáp thẳng vào má Nhung. Anh quát to, mặt mũi đỏ gay:

– Mày đừng tưởng đàn bà thì tao không đánh!

Nhung ngã vật ra sàn nhà, cô ta cong người lại như con tôm, lùi người tựa lưng vào tường, nước mắt trào ra, một bên má đỏ ửng, khóe miệng rơm rớm máu.

Vũ Quyền chỉ tay vào mặt Nhung, dọa dẫm cho nó sợ mà khai thật:

– Tao không tin tao làm gì mày! Mày bẫy tao thì nói ra tao còn tha cho không tao đánh cho mày chết!

– Chú… hức hức… đàn ông như chú hèn lắm… có làm mà không có nhận… cháu hối hận vì đã tin lời chú!

Con đĩ vẫn còn già mồm. Vũ Quyền bực lắm mà không làm gì được, miệng nói vậy chứ anh cũng chẳng thể đánh nó hơn được, đành mặc kệ nó bước xuống nhà. Nhìn mặt bác Thủy anh cáu quát nhặng lên:

– Bà dạy con bà đi bẫy đàn ông thế đấy à? Giáo viên cái mẹ gì, có mà làm đĩ thì có!

– Cậu… cậu nói cái gì thế, tôi không hiểu!

– Bà hỏi con bà ấy, sáng sớm nay nó lên tầng thượng làm cái trò khỉ mẹ gì ấy, giờ bà với nó cuốn gói khỏi đây luôn đi, tôi không muốn nhìn thấy mẹ con bà ở đây nữa!

– Chú Quyền, chú ác lắm! Chú sống bạc bẽo như thế được ư? Chú cướp đời con gái của cháu, giờ chú đuổi mẹ con cháu đi, cháu… cháu hận chú, chú không phải đuổi cháu cũng đi!

Nhung tức giận quát lên, căm hờn chạy vào căn phòng sau bếp dọn quần áo. Bác Thủy ngơ ngác nhưng cũng hiểu cái Nhung nhà bác làm gì đó khiến vợ chồng Vũ Quyền lục đục. Ban nãy bác nhìn ra sân đã thấy Lan Trinh phóng xe khỏi cổng, giờ lại đến Vũ Quyền to tiếng. Bác buồn bã gật đầu, đôi mắt nhòe đi lấy tay chấm nước bước vào trong theo con gái. Một hồi hai mẹ con xách ba lô rời khỏi biệt thự nhà ông Văn. Vũ Quyền thở dài bỏ lên phòng, mặc kệ cánh cổng còn chưa khóa, anh nằm vật ra giường.

Sau tiếng gõ cửa, Vũ Thành tò mò bước vào hỏi:

– Sao thế, đuổi hai mẹ con bà ấy đi rồi à? Trinh đâu rồi? – Mẹ kiếp con khốn Nhung, nó bẫy em. Sáng nay Trinh thấy nó với em trần trùng trục ở với nhau. Đêm qua say biết mẹ gì đâu. Giờ Trinh bỏ đi rồi.

Vũ Thành nhếch miệng:

– Chắc đếch gì đã bẫy, nhìn nó ngon bỏ bà lại chẳng húp vội. Non tơ còn thơm mùi lúa.

– Cút mẹ anh đi!

Vũ Quyền ném cái gối trúng cửa, Vũ Thành cười cười kịp thời đóng lại trước khi bị ném trúng. Vũ Quyền thở dài, giờ phải tính sao đây? Chuyện này đúng là… điên mất! Tình chẳng biết có ngay không mà lý thì gian rõ rành rành. Lan Trinh làm sao tha thứ cho anh được? Chuyện Lan Trinh ngoại tình với thằng chó kia, thực ra chỉ nhìn vào mấy bức ảnh có lẽ chưa thể kết luận được. Như anh, trần truồng ở với con Nhung còn chẳng biết thế nào, có khi Trinh bị đứa nào chơi đểu như anh thôi. Trinh cũng đã giải thích mà lúc ấy anh cay quá không chịu nghe, giờ lại xảy ra cớ sự này… Lâu nay Trinh lúc nào cũng nghiêm chỉnh, tình cảm cô ấy dành cho anh cũng rất thật, có thể anh đã vội vã nghi oan cô ấy… Cô ấy nói là bị trúng thuốc mê… nếu chuyện kia đã xảy ra do thằng chó đó, dù đau lòng nhưng anh có thể nào trách cô ấy được? Kẻ khốn nạn đầy rẫy, quan trọng là trái tim cô ấy thế nào… Cô ấy đã giải thích, đã níu kéo, đã muốn anh tin cô ấy… có nghĩa cô ấy vẫn chọn anh chứ không phải thằng chó đó. Vậy mà… anh lại hành xử bồng bột quá! Giờ vướng phải chuyện con Nhung, cô ấy chẳng còn thiết tha gì nữa, anh phải tính sao đây?

Suy nghĩ một hồi, sáng nay Vũ Quyền cho công ty nghỉ, anh nghiêm túc đến nhà Lan Trinh, quyết định có phải quỳ lạy cũng muốn van xin cô ấy về với anh.

Lan Trinh về đến nhà, bấm chuông cổng ời ời gọi mẹ ra mở cổng. Cô không còn giữ được bình tĩnh để chờ đợi. Bà Loan lập cập ra mở, mới tinh mơ thế này mà con gái bà đã gọi cổng, trong bụng bà dâng ngay lo lắng. Nhìn thấy con gái mặt mũi xám xịt, cả cái vali to tướng ở ngáng chân, bà bần thần vội mở toang cổng cho con vào. Trong lòng người làm mẹ lúc này xót xa đến thắt lòng, nước mắt bà chực rơi dù chưa hỏi chuyện con cho rõ đầu rõ đuôi. Chuyện con gái bỏ về nhà đẻ xưa nay vốn không thiếu, hàng xóm xung quanh cũng thi thoảng có, mỗi khi vợ chồng trẻ có lục đục là con gái lại đòi về, rồi đằng trai lại sang đón, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Có điều bà cảm giác chuyện của con gái bà đặc biệt nghiêm trọng.

Lan Trinh hầm hầm mặt mũi, không nói không rằng xách vali lên phòng. Bà Loan run run bước theo hỏi:

– Trinh, hai đứa xảy ra chuyện gì thế con… có gì cũng phải từ từ giải quyết… con về như thế này không hay đâu con!

– Con mệt lắm, con muốn ngủ, mẹ ra cho con ngủ được không?

Lan Trinh nửa nói nửa mếu, mặt mũi đen kịt một màu. Bà Loan lo lắng lắm nhưng cũng đành nghe con gái mà đóng cửa lại. Lan Trinh nằm vật ra giường, lúc này nước mắt từ đâu bắt đầu kéo đến, cô khóc nấc lên, khóc trong căm hờn răng cắn vào môi, nước mắt chảy ướt cả gối.

Hết rồi… tất cả kết thúc rồi! Tình yêu ư? Có tình yêu giữa cô và Dương Vũ Quyền không? Đã có lúc là yêu chứ, nhưng kết cuộc vẫn là chia tay… Như mọi cuộc chia tay trên thế giới này, chỉ khác là… cuộc chia tay của hai người đã là vợ là chồng sẽ phức tạp hơn mà thôi. Có thế nào, chia tay vẫn là chia tay, không thể nhìn mặt nhau, không thể ở bên nhau được nữa. Chỉ nghĩ đến thôi, lòng cô sao đau đến thế, nước mắt cứ từ đâu kéo đến dày đặc làm cô nghẹn ngào, đến thở thôi cũng không thể thở nổi. Cô và Dương Vũ Quyền, cứ nghĩ kết hôn chỉ vì sắp đặt, sống hòa thuận bên nhau bằng lý trí, tốt với nhau vì hoàn cảnh, còn tình yêu, ngôn ngữ của trái tim sẽ chẳng thể xuất hiện… vậy mà… từ lúc nào cô đã dành cả trái tim mình cho anh, đã đau đớn đến tê liệt khi chứng kiến anh nằm ôm kẻ khác. Dương Vũ Quyền đã phản bội cô, anh đã cắm vào đầu cô một cái sừng khổng lồ mà chính cô tận mắt nhìn. Anh say thì sao? Say rượu có thể bào chữa tẩy đen thành trắng sao? Ham muốn có thế nào vẫn là ham muốn, phản bội thế nào vẫn là phản bội, cướp đời con gái nhà người ta được thì chắc chắn dục vọng phần con khốn nạn đến mức coi thường tình nghĩa trong cái đầu nửa say nửa tỉnh ấy không thể tha thứ! Chắc chắn có chết cô cũng không thể tha thứ được cho anh!

Tiếng bà Loan vang lên bên ngoài:

– Trinh, Quyền đến này con!

– Mẹ bảo anh ta về đi, con không muốn gặp!

Cánh cửa bật mở, Vũ Quyền bước vào phòng, anh quỳ xuống giữa phòng khi Lan Trinh ấm ức vùng dậy muốn đuổi anh đi. Lan Trinh uất nghẹn, hai mắt đỏ hoe chăm chăm nhìn Vũ Quyền, muốn cất tiếng đuổi anh nhưng nghẹn lại.

Vũ Quyền buông thõng hai tay, nghiêm túc nói:

– Trinh, anh xin lỗi! Anh xin em tha lỗi cho anh! Anh sai vì đã không bình tĩnh suy xét, sai vì uống rượu, sai vì để con khốn đó bày trò mà không làm gì được! Anh chỉ biết thề với em là anh không phản bội em, anh không làm gì con Nhung cả! Anh thề với em đấy! Nó bịa chuyện, em tin anh đi Trinh!

– Bịa sao? Tôi lấy cái gì để tin anh? Con Nhung là đứa con gái vốn dĩ ngoan hiền ngây thơ, nếu nói anh và nó tôi tin ai hơn thì tôi tin nó hơn anh đấy! Đàn ông các anh… toàn một lũ suy nghĩ bằng thân dưới!

Vũ Quyền vẫn quỳ bước đến gần giường, vươn tay lay lay tay Lan Trinh. Lan Trinh giật tay anh ra, cô có thế nào vẫn bị anh làm dao động, không còn gồng lên đuổi anh đi bằng được nữa. Lúc này cô bất lực, cô muốn tin anh, anh đã van xin cô, đã giải thích với cô, anh đã bỏ cái tôi của anh để níu kéo cô, cô có phải là sỏi đá đâu mà không dao động. Cô chỉ có thể nằm úp mặt vào tường, lưng quay ra ngoài không muốn tiếp chuyện với anh, nước mắt chảy cô chỉ biết lau đi, nghẹn ngào không nói được câu gì.

Vũ Quyền biết như vậy là Lan Trinh đã dịu rồi. Cô lúc nào cũng tràn ngập tình cảm, anh tự tin anh không phản bội cô, dù sáng nay chuyện gì xảy ra anh cũng không biết, có nghĩa là anh hoàn toàn vô tội. Quan trọng là, trong lòng anh, trong tim anh chỉ có cô thôi, cũng như cô, dù đêm qua có xảy ra chuyện gì, anh cũng chấp nhận tất cả. Chỉ cần, trái tim cô là của anh, còn những gì xảy ra, nếu không phải là ý thức của cô, thì anh không cần quan tâm.

– Trinh… đêm qua… dù thằng khốn kia có làm gì em, anh cũng sẽ không nghĩ đến, anh mong em cũng đối xử như vậy với anh, vì… anh chỉ có em thôi, cũng như em chỉ có anh thôi, thế có được không?

Lan Trinh im lặng. Chuyện đêm qua cô bị Thế Mạnh thừa nước đục thả câu có lẽ chẳng ai tin cô trong sạch, thậm chí chính cô còn cảm thấy ghê sợ bản thân mình, cách nhìn của Vũ Quyền như vậy cũng là đã quá thoáng rồi… Cô còn có thể đòi hỏi gì hơn nữa? Nếu như… cô không thể nào chứng tỏ bản thân trong sạch với anh, chẳng phải anh hoàn toàn có quyền vĩnh viễn dằn vặt cô, hoàn toàn có thể xua đuổi cô, ghê tởm cô sao? Thế nhưng anh đã lựa chọn nghĩ thoáng, anh đặt hạnh phúc ở bên cô cao hơn những gì tầm thường thể xác, anh cho cô một cơ hội, có thể nào… cô cũng nên cho anh một cơ hội?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện