– Á!

Vũ Thành giật mình căng cứng cả người, cú tát của anh ta làm đầu Thúy Vân va vào cạnh tủ, lập tức cô ta ngất lịm.

– Này! Tỉnh lại đi! Đừng có giả vờ giả vịt!

Vũ Thành hốt hoảng lay lay người Thúy Vân. Cô ta hoàn toàn không có phản ứng. Dù đang cáu lắm nhưng Vũ Thành đành phải bế xốc Thúy Vân mềm như bún lên tay, bước vội xuống nhà.

Trong phòng Vũ Quyền, bầu không khí êm dịu chẳng liên quan gì đến sóng gió ngoài kia.

Vũ Quyền ôm Lan Trinh ngồi lại giường, nhìn mái tóc chấm vai bù xù, hai vệt móng cào ở mặt nhìn như mèo cào, anh cố nín cười nói:

– Chốc ra kia mua thuốc bôi, nhìn thế này lại tưởng chồng làm gì, bố mẹ lại xót! Cũng đanh đá gớm nhỉ? – Thế em còn chưa hả đâu! Móng em ko sắc như cái móng đỏ của nó nhưng em đá nó mấy phát vào đùi chắc nó cũng đau. Điên cả người! Muốn vả nó lật mặt từ hôm đầu tiên rồi ấy!

– Ông Thành còn lưu luyến nó thì cứ ra ngoài mà ở, nhất định cái nhà này không chứa chấp con đấy được!

– Nãy em cũng giật mình, thấy anh Thành cũng bênh người nhà, xem ra cũng không có ý định cho nó làm chị dâu đâu anh ạ.

– Ừ, ông ý hết con này đến con khác, cả công khai cả giấu như mèo giấu cứt, anh chả quan tâm, mà con này láo nhất đấy!

– Nó đẹp thì đẹp thật mà láo kinh người.

Lan Trinh lắc đầu chán nản. Vũ Quyền đứng dậy giục vợ:

– Thay quần áo đi, đi hóng gió tí nhở?

– Nghĩ đến đi chơi còn có tí phấn chấn. Chờ em chút, make-up sương sương cho xinh.

– Lúc nào chả xinh.

Vũ Quyền thả một câu. Lan Trinh chợt nóng ran cả người. Lần đầu tiên Vũ Quyền khen cô, nhất thời cô đơ mất mấy giây, sợ mình nghe nhầm ngường ngượng hỏi lại, cũng thích được nghe lại nữa.

– Chồng vừa nói gì… em không nghe rõ ý?

– Tô vẽ linh tinh làm gì? Đêm rồi ai nhìn.

Đúng là… khen người ta lại một lần cũng không chịu khen. Mà kệ, ban nãy cô nghe rõ rồi nhá! Lan Trinh bĩu môi cười, đồ ế vợ cô không thèm chấp.

Lan Trinh mặc một chiếc váy xanh suông mềm mại thêu hoa vàng, đeo chéo một chiếc túi xinh xinh. Khuôn mặt trắng trẻo thoa chút son đỏ, bên tóc mái kẹp một chiếc nơ duyên dáng. Vũ Quyền kéo eo vợ sát lại đối diện với mình, cúi xuống ngắm nhìn vợ, đôi môi anh khẽ cong lên:

– Nhìn thế này lại tưởng em gái nào mới lớn!

– Cưa sừng làm nghé tí cho xinh.

– Chốc nhớ bám lấy người ta đấy kẻo thành trẻ lạc.

– Eo ơi… đi đâu thế?

– Đi dạo phố đi bộ cho khỏe người. Mua cho cái kẹo bông.

– Xong đi xem phim nữa nhá!

– Xem phim ma đi!

– Thôi… sợ lắm, không ngủ được!

– Sợ gì, sợ thì ôm chồng là hết sợ.

Lan Trinh phì cười, lườm tên chồng dê xồm một cái. Lúc nào cũng thích đụng chạm vợ, nhưng mà, Vũ Quyền không thế cô cũng chẳng mê anh như vậy. Đúng là… bánh mì phải có pa tê!

Vũ Quyền cùng Lan Trinh xuống dưới nhà, bác Thủy vừa thấy hai người liền nói:

– Ban nãy cậu Thành đưa cái Vân vào viện đấy, hình như nó bị ngất thì phải.

– Cái Vân nó ngất thế nào hả bác? – Lan Trinh có chút lo lắng hỏi.

– Tôi cũng chẳng rõ, chỉ thấy nó nằm lả trên tay cậu Thành chẳng biết gì hết.

Lan Trinh hơi áy náy quay sang Vũ Quyền.

– Có khi nào… việc nó ngất liên quan đến em không nhỉ?

– Chả liên quan, lúc ấy nó còn khỏe như trâu, nó không húc em nữa là may rồi đấy. Kệ nó, mình đi thôi!

– Em chẳng còn tâm trạng đi ý, dù sao em với nó cũng mới ẩu đả xong, nó lại bị thế làm sao thoải mái được. Anh gọi hỏi anh Thành xem sao?

Vũ Quyền gật đầu. Anh cùng Lan Trinh ngồi lại phòng khách mới. Phòng khách mới được di chuyển sang phía đông của ngôi biệt thự vốn dĩ nhiều phòng, từ cầu thang bước xuống sẽ đi qua, nhìn thế nào cũng vẫn hòa hợp với tổng thể. Văn phòng của công ty Nhà Đẹp ở phía trước chỉ làm đẹp thêm cho ngôi biệt thự chứ không phá bỏ kiến trúc vốn có của nó.

– Anh Thành, con bé đó bị làm sao thế?

– Nó vừa tỉnh lại rồi, bác sĩ nói là nó bị động thai. Đang điên hết cả người đây!

– Anh điên à, sao lại để nó có thai thế?

Lan Trinh sững lại trước câu nói cùng sắc mặt đen lại của Vũ Quyền. Con nhỏ đáng ghét đó có thai sao? Nó là con của Vũ Thành ư?

– Thai mới có sáu tuần. Mẹ nó, nó bảo quên uống thuốc! Chính nó cũng không ngờ đấy! Đang khóc om sòm lên đây, nhức hết cả đầu!

– Anh điên mẹ rồi, bao thì đéo dùng, cứ thích sướng cơ!

Mặt Vũ Quyền đỏ gay theo cơn tức. Chuyện này… điên thật! Bắt nó bỏ thai thì không được mà lấy nhau thì chắc chắn là không ai muốn!

Tim Lan Trinh đập thình thình trong cơn khó chịu, giờ không biết Vũ Thành tính sao với cái thai nữa?

Vũ Quyền nghiêm giọng:

– Giờ anh tính thế nào?

– Bỏ chứ sao?

– Điên! Ai làm thế? Bỏ đi rồi sau này gánh nghiệp! Trẻ con có tội đéo gì?

– Thế đẻ ra rồi tao nuôi, không có cưới xin gì hết.

– Mẹ, sao lại có loại người như anh thế? Lại thêm một đứa bé khổ sở như con Diệu Anh xuất hiện, tôi muốn cho anh một trận quá!

– Đến đâu thì đến.

Vũ Thành buông một câu vô trách nhiệm rồi ngắt máy. Vũ Quyền xì một tiếng, cơn tức nghẹn dâng lên tận họng, mặt mũi anh tím đen lại.

Lan Trinh lắc đầu ngao ngán, cô nhẹ giọng bảo Vũ Quyền:

– Tình huống này đúng là… khó xử thật! Em tính thế này. Em cũng không muốn cái Vân bỏ con, em nghĩ anh Thành cần chịu trách nhiệm với nó. Hai người ấy cũng vui vẻ với nhau bao lâu còn gì, lấy nhau cũng được. Vợ chồng mình coi như không liên quan, sau này mình cũng dọn ra ngoài, chẳng gặp nó nữa.

Vũ Quyền gật đầu. Vấn đề của anh trai dù sao anh cũng không trực tiếp liên quan, chỉ là vợ chồng anh không muốn chạm mặt con nhỏ đó thì coi như không gặp nhau nữa là xong vậy.

Lan Trinh mỉm cười an ủi Vũ Quyền.

– Thôi… coi như nhà mình lại có thêm cháu, thêm em của Diệu Anh cũng vui mà. Còn anh Thành… đằng nào cũng thế, anh ấy là người trưởng thành rồi, hạnh phúc của anh ấy thì anh ấy cần nắm bắt chứ mình cũng chẳng can thiệp được.

Vũ Quyền thở dài một hơi, không muốn Lan Trinh phải bận bợi thêm chuyện không đáng, anh trấn tĩnh lại cảm xúc trong lòng, mỉm cười nói:

– Được rồi, anh đồng ý với em. Kệ ông ấy đi! Giờ mình đi dạo một tí cho thoải mái, ngày kỷ niệm mà lại vướng phải cục cứt chó, điên cả người!

– Vâng… đi thôi chồng!

Đêm đó hai người mệt nhoài sau cơn kích tình, nằm trong vòng tay Vũ Quyền, Lan Trinh nhìn đôi mắt lim dim tận hưởng của anh, khẽ nói:

– Người ta dễ có con quá anh nhỉ? Không biết mình thế nào nữa! Hay… tháng sau mình thử đi chồng!

Vũ Quyền siết chặt Lan Trinh trong lòng, cảm giác chỉ cần buông tay ra cô có thể biến mất ngay lập tức. Anh xoa lưng vợ, thì thầm trấn an bên tai cô:

– Không lo đâu, chúng ta rồi cũng sẽ thế thôi… Bác sĩ nói mình chưa nên có con lúc này, không tốt cho em. Anh sợ… sợ mất em!

Vũ Quyền khẽ run lên khi nhớ đến cảm giác tối hôm Lan Trinh bị rắn cắn. Suốt cuộc đời này anh sẽ chẳng bao giờ quên được, cảm giác sinh ly tử biệt, chỉ một chớp mắt anh sẽ vĩnh viễn mất cô, cảm giác ấy đáng sợ vô cùng vô tận.

Chẳng mấy khi nghe Vũ Quyền nói những lời như vậy, Lan Trinh cay cay sống mũi gật đầu, dụi dụi vào lồng ngực vững chãi ấm áp của chồng. Cô cũng mong được ở bên anh, chẳng muốn phải xa anh chút nào, vậy thì chờ đợi thêm một thời gian cũng đâu có gì là nghiêm trọng.

Ở nước Pháp xa xôi, bà Hiền đang nấu bữa trưa cho hai ông cháu, bỗng bà nghe có chuông z.a.lo liền lau tay vào khăn. Để cô giúp việc người Pháp làm nốt, bà gạt nút nghe.

– Mẹ đang làm gì thế?

– Thành à con? Có việc gì lại gọi mẹ thế?

– Con sắp có đứa nữa rồi. Mẹ tính thế nào?

– Cái gì… Chơi bời thế nào mà lại tòi ra đứa nữa thế hả? Cái thằng… ba mẹ đến chịu mày! Thế mẹ nó là đứa nào, thai mấy tháng rồi!

– Thai mới sáu tuần thôi.

– Có chắc nó là con mày không đấy? Bọn con gái bây giờ kinh lắm, mẹ là mẹ không ưa mấy đứa quan hệ bừa bãi thế đâu, chưa cưới xin gì mà đã lên giường chả ra làm sao cả!

– Con con chứ còn con ai, nó ở với con suốt, trùng khớp thời gian luôn.

– Thế mày tính thế nào chứ sao lại hỏi mẹ? Cưới thì cưới, con cái là quan trọng.

– Con chẳng thích cưới. Cứ để nó đẻ rồi tính. Nó thích nuôi thì để nó nuôi mà không thì con nuôi.

– Sao lại thế? Giờ hỏi nó xem có muốn cưới không, nó muốn cưới là mẹ cưới. Mày một đời vợ rồi cũng chẳng kén chọn được. Cưới về rồi liệu mà ở với nhau, như thằng Quyền đấy, một phát cưới luôn, giờ nhìn vợ chồng nó âu yếm vui vẻ bên nhau mà mẹ mừng, mày học thằng Quyền ấy cho ba mẹ được nhờ!

– Mẹ… thằng Quyền khác con khác. Con chưa hỏi con kia, chẳng thích cưới nên chẳng muốn hỏi.

– Thế nó là con nào? Yêu nhau bao lâu rồi?

– Nó là hotgirl mạng, xinh, trẻ. Năm nay mới hai mươi. Con với nó yêu nhau hai tháng nay, quen từ đợt nó sang Pháp chụp quảng cáo rồi mới cùng về Việt Nam.

– Mẹ chẳng biết hót gơn hót gủng gì hết, có bầu thì cưới cho mẹ, bỏ phải tội ra. Mày với nó cũng yêu nhau chứ có phải bóc bánh trả tiền gì đâu. Cho con Diệu Anh có thêm em. Thống nhất thế đi! Cho mẹ số của nó mẹ nói chuyện!

– Được rồi, để con nói chuyện với nó trước đã, có gì con báo cho mẹ sau.

Vũ Thành bực bội vứt điện thoại ra giường. Thúy Vân vẫn còn đang nằm ở bệnh viện treo chân, bác sĩ nói cô ta mới có thai đã gặp động nên cần tĩnh dưỡng yên vị. Hôm qua cô ta biết tin cũng có vẻ sốc lắm, khóc um lên nhưng vẫn muốn giữ con. Vũ Thành hừ một tiếng, quyết định xuống nhà đánh xe vào viện thăm cô ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện