Khi Lan Trinh thay quần áo bước ra, cô bé Diệu Anh đã lơ mơ dụi mắt trên tay bác giúp việc. Vũ Quyền cầm khăn lau mái tóc ngắn ngủn bước lại, nhìn cô cháu gái mơ màng, anh hất hàm:
– Cô nghĩ thế nào? – Con bé mệt rồi, để lúc khác vậy ạ.
Vũ Quyền gật đầu, không nói thêm câu gì bỏ vào trong biệt thự. Lan Trinh mỉm cười nhìn bé Diệu Anh gà gật, cô chào bác giúp việc ra về.
Vừa về đến nhà, bố mẹ Lan Trinh đã hí hửng dò hỏi, cứ như mừng đón nguyên thủ quốc gia trở về.
– Trinh, chiều nay dạy bơi cho con bé thế nào hả con?
– Cũng bình thường, bé ngoan dạy được mẹ ạ.
– Ừ… thế còn… có ấn tượng gì khác nữa không con?
Lan Trinh đã nghi nghi, lúc này cô không còn nghi ngờ nữa, dài giọng:
– Bố mẹ muốn đuổi con đi rồi đấy à?
– Con bé này… bố mẹ chỉ muốn tìm một nơi êm ấm cho mày thôi, cứ lông ba lông bông, già rồi ai thèm nữa? Sau hai lăm là đàn bà xuống giá lắm con ạ. Lúc này phải quyết ngay đi con!
Bà Loan khuyên nhủ con gái. Ông Dũng gật đầu chêm vào:
– Bác Văn cũng kén chọn lắm đấy, chẳng qua bác ấy quý bố nên mới thích con, chứ không thì nhà mình không có cửa với con trai bác ấy đâu.
– Bố cứ làm như bố với bác ấy thích là được ý, thế bố với bác ấy lấy nhau đi!
Lan Trinh bực bội bỏ lên trên phòng. Đến bữa cơm cô vẫn mặt nặng mày nhẹ khiến hai ông bà hơi chột dạ. Bà Loan nhấm nháy chồng, ông Dũng e hèm:
– Có ở đâu con cái lại cãi bố cãi mẹ chem chẻm thế hả?
– Ở cái nhà này chứ ở đâu hả bố. Bố mẹ chẳng bảo bố mẹ là bạn con à?
Ông Dũng hơi hối hận vì ngày xưa từng dạy con theo phong cách ấy, giờ muốn chỉnh cũng không được.
– Con cái đặt đâu, cha mẹ ngồi đấy!
Ý… lộn. Bà Loan tròn mắt, giật áo chồng. Ông Dũng nhận ra mình lỡ lời, lập tức sửa lại:
– Cha mẹ đặt đâu, con cái ngồi đấy!
– Bây giờ là thế kỷ 21 văn minh máy bay tên lửa vù vù rồi bố mẹ ạ. Bố mẹ xuyên không giúp con đi!
Bà Loan nhẹ giọng tỉ tê, phụ nữ bao giờ cũng mạnh ở khoản này:
– Con xem… anh Quyền nhà bác Văn có điểm nào không tốt? Bố mẹ với nhà bác Văn định để hai đứa gặp mặt nghiêm túc nhưng mà nó không hay, phải gặp như thế mới tự nhiên, hai đứa cũng dễ hiểu nhau hơn. Con thấy rồi đúng không, anh Quyền con bác Văn vừa đẹp trai lại vừa nghiêm chỉnh, là kiến trúc sư tài năng tốt nghiệp tận Mỹ. Ngôi nhà bác ấy đang ở cũng là một tay anh ấy thiết kế đấy, cứ phải gọi là đẹp mê ly!
– Được rồi, con đồng ý là anh ta tốt, nhưng anh ta và con chẳng có liên quan gì cả mẹ ạ.
– Không liên quan là không liên quan thế nào, hai ông bố là hai ông bạn thân, hai bà mẹ cũng thích nhau, hai đứa chưa vợ chưa chồng chưa người yêu giống nhau, không liên quan rành rành thì còn cái gì liên quan nữa hả con?
Nghe vợ nói mà ông Dũng cũng thấy độ liên quan phải đến 99%. Lan Trinh lắc nhẹ đầu bất lực:
– Anh ta không thích con và con cũng không thích anh ta. Lý do như thế đã đủ chưa hả mẹ?
– Ô hay, có ai bắt hai đứa phải thích nhau ngay đâu. Quan trọng là hai đứa đều ế. Chỉ cần thế là đủ!
– Con mà ế à? Mẹ không biết bọn con trai theo con xếp hàng dài ra mà con còn chưa duyệt đấy!
– Không chồng không vợ không người yêu tức là ế!
Bà Loan quả quyết khẳng định, với con gái bà cứ phải đánh phủ đầu như vậy.
– Mẹ này…
Lan Trinh hậm hực, cô và nốt bát cơm. Bà Loan ngọt ngào nói tiếp:
– Con cứ nghĩ cho kỹ đi, hai bên bố mẹ chỉ cần hai đứa gật đầu một cái là tổ chức đám cưới ngay!
– Mới gặp có một lần, làm sao con quyết cái gì được, anh ta cũng thế thôi! Bố mẹ cứ làm như cưới chạy bầu không bằng!
– Quan trọng là gặp rồi, quyết được!
Ông Dũng nghiêm giọng, thái độ của nóc nhà là phải vậy, không thể để hai người phụ nữ trong nhà xem thường mình được.
Lan Trinh nghe bố nghiêm giọng như thế, cô biết không thể cãi được gì nữa. Tỏ thêm thái độ giận dỗi, cũng vừa ăn xong bát cơm, cô liền đặt đũa xuống bàn:
– Con ăn no rồi, chốc bố mẹ ăn xong con xuống rửa bát, giờ con lên phòng đây!
Bà Loan nhìn theo con gái, quay sang chồng e dè:
– Mình… ép dầu ép mỡ… chứ ép duyên thì cũng không hay lắm mình nhỉ?
– Ơ cái bà này, ép cho nó thành đôi sướng nó chứ sướng ai? Với cả mình cho nó quyết cơ mà, có phải bắt nó bằng được đâu! Mình chỉ ép nó quyết thôi!
– Ừ… tôi thấy nó lưỡng lự quyết có nghĩa là có hi vọng đấy ông ạ. Chứ nó mà không thích thật thì nó đã la oai oái lên rồi!
Hai ông bà nhìn nhau cười đầy ẩn ý. Quả này… đám cưới đứa con gái duy nhất của ông bà sắp đến thật rồi!
Tuần tiếp theo Lan Trinh sang Malaysia dự giải đấu giao hữu, tuy không có huy chương nhưng đem về một ít tiền thưởng. Cô mua mấy thứ về làm quà, không quên quà cho cô bé Diệu Anh. Mới gặp mà Lan Trinh đã thích con bé rồi. Dù sao việc dạy bơi này cô đã nhận lời, con bé cũng ngoan ngoãn học, không có lý do gì chỉ vì chuyện kết đôi kia mà cô nghỉ dạy con bé cả.
Buổi tối trước khi về nước, Lan Trinh đang video call với mẹ, tự nhiên lại có người lạ kết bạn zalo. Tắt video call rồi, Lan Trinh ngạc nhiên khi thấy người kết bạn là Vũ Quyền. Dương Vũ Quyền, tên đầy đủ của anh ta. Avatar của anh ta là ảnh diễn viên điện ảnh nổi tiếng Lý Tiểu Long. Tim cô chợt nhảy lên một nhịp. Anh ta kết bạn với cô làm gì?
Lan Trinh tò mò xem phần tin nhắn chờ, Vũ Quyền gửi tin: “Cô còn ở Malai đấy à? Bao giờ về?”
Cũng xem như là có quan hệ, Lan Trinh nhận lời mời kết bạn, lạch cạch trả lời:
“Vâng, sáng mai tôi về.”
“Về cưới.”
AAAAA… Lan Trinh suýt thì hét lên qua điện thoại nhưng cô kịp thời ngăn lại. Mặt mũi nóng ran, cô lập tức gõ lại:
“Cưới? Cưới ai?”
“Còn hỏi?”
Mẹ kiếp! Dương Vũ Quyền cứ làm như cô nhận lời cưới anh ta luôn không bằng? Mới gặp có một lần, anh ta cũng bị ép quyết như cô sao? Mà cũng có nghĩa là… anh ta đã đồng ý rồi!
Trời đất ơi, đúng là động vật yêu bằng thân dưới, là tình yêu qua vẻ bề ngoài đây mà. Anh ta chẳng thèm biết cô ra sao, mới nhìn cái vẻ bề ngoài của cô là quyết luôn. Hôm trước Lan Trinh đã thấy cái thứ đáng ghét đó nhô lên ở quần anh ta dưới làn nước trong vắt, cô phải đánh ánh mắt đi nơi khác, phải cố lắm mới không đỏ mặt gây nghi ngờ. Thế rồi, đùng một phát, anh ta quyết luôn. Vậy có nghĩa là… câu trả lời chỉ còn ở cô thôi sao?
Lan Trinh cố gắng trấn tĩnh, đau đầu động não. Cô phải quyết sao đây? Cô mới gặp Vũ Quyền một lần. Đánh giá công bằng thì anh ta rất được. Nếu từ chối, liệu cô có tiếc anh ta không nhỉ? Thế còn nếu đồng ý, liệu sau này cô có hối hận không? Ai da, sao ông trời… không, chính xác là tại sao Dương Vũ Quyền lại đặt cô vào tình huống này? Chưa có đủ thông tin đầu vào mà đã bắt phải xuất kết quả đầu ra là sao?
Hít một hơi, Lan Trinh quyết định… tung đồng xu Malai cô giữ làm kỷ niệm. Nếu kết quả là mặt số, cô sẽ đồng ý. Nếu là mặt hình, cô sẽ từ chối. Mẹ ơi, sao cuộc đời cô lại trở thành canh bạc thế này!
Hồi hộp run run, chưa kịp tung đồng xu thì đã có người đập một phát sau lưng làm đồng xu rơi khỏi tay Lan Trinh lăn vèo vào chân ghế sofa:
– Hù… chị Trinh, chị đang làm gì đấy, sao không đi chơi ngắm phố?
Lan Trinh từng đi du lịch ở đây với bố mẹ nên cô không lạ, cô cười cười, mặt mũi đỏ lên hỏi:
– Dung này, chị hỏi thật nhá. Nếu bây giờ, có người vừa gặp em một lần đã muốn lấy em làm vợ thì em nghĩ sao?
– Eo… có người được cầu hôn kìa!
Mặt Lan Trinh bỗng đỏ lên. Cầu hôn khỉ khô gì? Cô nghiêm giọng:
– Chị đang hỏi em nghiêm túc mà!
– Thực ra ý, em nghĩ người mà gặp một lần đã muốn lấy mình thì có thể rơi vào một số trường hợp. Nếu mình có gì đó hơn họ, ví dụ như tiền bạc vật chất… thì có thể họ muốn lợi dụng ở mình. Còn trường hợp mà mình không có gì để họ lợi dụng cả, thì đó là vì… họ rất rất thích mình. Haha…
Lan Trinh gật gù… cũng có lý. Dương Vũ Quyền đâu có lợi dụng được gì ở cô, vậy tức là… anh ta rất rất thích cô sao? Thôi… bỏ đi!
– Cảm ơn em. Mà bao giờ em với thằng Tuấn cưới thế? Chị thấy hai đứa yêu nhau cũng mấy năm rồi!
Thùy Dung làm mặt hơi buồn đáp lời:
– Em cũng chẳng biết là bao giờ, hỏi anh ấy thì anh ấy cứ bảo từ từ… có khi lại để bầu rồi cưới ý chị ạ.
Lan Trinh hơi sững lại. Người ta yêu nhau mấy năm, đụng đến kết hôn lại lần lữa. Còn Dương Vũ Quyền, chỉ vì một câu quyết cưới hay không cưới, mà lựa chọn cưới luôn.
– Thôi… chị không đi chơi thì em rủ cái Huệ đi vậy. Cứ ở nhà làm bà già cô đơn đi bà chị nhá!
Thật muốn nhéo cho nó một cái mà! Cô chỉ là lớn tuổi nhất trong đội tuyển thôi chứ có phải già gì đâu! Cơ mà… lớn tuổi nhất lại chưa có ai, chúng nó cười đằng sau lưng cô. Hừm!
Căn phòng khách sạn yên tĩnh trở lại, Lan Trinh khều đồng xu ra ngoài. Lần này sẽ không còn ai ngăn cản cô quyết định được nữa!
Lan Trinh nhắm mắt tung đồng xu ra giường. Kết quả… là mặt hình! Tức là, cô sẽ từ chối Dương Vũ Quyền? Tại sao… cảm giác lại không vui như kiểu cuộc đời không như ý vậy. Thôi, đổi lại đi. Mặt hình là đồng ý, mặt số là từ chối. Cứ quyết thế đi!
– Cô nghĩ thế nào? – Con bé mệt rồi, để lúc khác vậy ạ.
Vũ Quyền gật đầu, không nói thêm câu gì bỏ vào trong biệt thự. Lan Trinh mỉm cười nhìn bé Diệu Anh gà gật, cô chào bác giúp việc ra về.
Vừa về đến nhà, bố mẹ Lan Trinh đã hí hửng dò hỏi, cứ như mừng đón nguyên thủ quốc gia trở về.
– Trinh, chiều nay dạy bơi cho con bé thế nào hả con?
– Cũng bình thường, bé ngoan dạy được mẹ ạ.
– Ừ… thế còn… có ấn tượng gì khác nữa không con?
Lan Trinh đã nghi nghi, lúc này cô không còn nghi ngờ nữa, dài giọng:
– Bố mẹ muốn đuổi con đi rồi đấy à?
– Con bé này… bố mẹ chỉ muốn tìm một nơi êm ấm cho mày thôi, cứ lông ba lông bông, già rồi ai thèm nữa? Sau hai lăm là đàn bà xuống giá lắm con ạ. Lúc này phải quyết ngay đi con!
Bà Loan khuyên nhủ con gái. Ông Dũng gật đầu chêm vào:
– Bác Văn cũng kén chọn lắm đấy, chẳng qua bác ấy quý bố nên mới thích con, chứ không thì nhà mình không có cửa với con trai bác ấy đâu.
– Bố cứ làm như bố với bác ấy thích là được ý, thế bố với bác ấy lấy nhau đi!
Lan Trinh bực bội bỏ lên trên phòng. Đến bữa cơm cô vẫn mặt nặng mày nhẹ khiến hai ông bà hơi chột dạ. Bà Loan nhấm nháy chồng, ông Dũng e hèm:
– Có ở đâu con cái lại cãi bố cãi mẹ chem chẻm thế hả?
– Ở cái nhà này chứ ở đâu hả bố. Bố mẹ chẳng bảo bố mẹ là bạn con à?
Ông Dũng hơi hối hận vì ngày xưa từng dạy con theo phong cách ấy, giờ muốn chỉnh cũng không được.
– Con cái đặt đâu, cha mẹ ngồi đấy!
Ý… lộn. Bà Loan tròn mắt, giật áo chồng. Ông Dũng nhận ra mình lỡ lời, lập tức sửa lại:
– Cha mẹ đặt đâu, con cái ngồi đấy!
– Bây giờ là thế kỷ 21 văn minh máy bay tên lửa vù vù rồi bố mẹ ạ. Bố mẹ xuyên không giúp con đi!
Bà Loan nhẹ giọng tỉ tê, phụ nữ bao giờ cũng mạnh ở khoản này:
– Con xem… anh Quyền nhà bác Văn có điểm nào không tốt? Bố mẹ với nhà bác Văn định để hai đứa gặp mặt nghiêm túc nhưng mà nó không hay, phải gặp như thế mới tự nhiên, hai đứa cũng dễ hiểu nhau hơn. Con thấy rồi đúng không, anh Quyền con bác Văn vừa đẹp trai lại vừa nghiêm chỉnh, là kiến trúc sư tài năng tốt nghiệp tận Mỹ. Ngôi nhà bác ấy đang ở cũng là một tay anh ấy thiết kế đấy, cứ phải gọi là đẹp mê ly!
– Được rồi, con đồng ý là anh ta tốt, nhưng anh ta và con chẳng có liên quan gì cả mẹ ạ.
– Không liên quan là không liên quan thế nào, hai ông bố là hai ông bạn thân, hai bà mẹ cũng thích nhau, hai đứa chưa vợ chưa chồng chưa người yêu giống nhau, không liên quan rành rành thì còn cái gì liên quan nữa hả con?
Nghe vợ nói mà ông Dũng cũng thấy độ liên quan phải đến 99%. Lan Trinh lắc nhẹ đầu bất lực:
– Anh ta không thích con và con cũng không thích anh ta. Lý do như thế đã đủ chưa hả mẹ?
– Ô hay, có ai bắt hai đứa phải thích nhau ngay đâu. Quan trọng là hai đứa đều ế. Chỉ cần thế là đủ!
– Con mà ế à? Mẹ không biết bọn con trai theo con xếp hàng dài ra mà con còn chưa duyệt đấy!
– Không chồng không vợ không người yêu tức là ế!
Bà Loan quả quyết khẳng định, với con gái bà cứ phải đánh phủ đầu như vậy.
– Mẹ này…
Lan Trinh hậm hực, cô và nốt bát cơm. Bà Loan ngọt ngào nói tiếp:
– Con cứ nghĩ cho kỹ đi, hai bên bố mẹ chỉ cần hai đứa gật đầu một cái là tổ chức đám cưới ngay!
– Mới gặp có một lần, làm sao con quyết cái gì được, anh ta cũng thế thôi! Bố mẹ cứ làm như cưới chạy bầu không bằng!
– Quan trọng là gặp rồi, quyết được!
Ông Dũng nghiêm giọng, thái độ của nóc nhà là phải vậy, không thể để hai người phụ nữ trong nhà xem thường mình được.
Lan Trinh nghe bố nghiêm giọng như thế, cô biết không thể cãi được gì nữa. Tỏ thêm thái độ giận dỗi, cũng vừa ăn xong bát cơm, cô liền đặt đũa xuống bàn:
– Con ăn no rồi, chốc bố mẹ ăn xong con xuống rửa bát, giờ con lên phòng đây!
Bà Loan nhìn theo con gái, quay sang chồng e dè:
– Mình… ép dầu ép mỡ… chứ ép duyên thì cũng không hay lắm mình nhỉ?
– Ơ cái bà này, ép cho nó thành đôi sướng nó chứ sướng ai? Với cả mình cho nó quyết cơ mà, có phải bắt nó bằng được đâu! Mình chỉ ép nó quyết thôi!
– Ừ… tôi thấy nó lưỡng lự quyết có nghĩa là có hi vọng đấy ông ạ. Chứ nó mà không thích thật thì nó đã la oai oái lên rồi!
Hai ông bà nhìn nhau cười đầy ẩn ý. Quả này… đám cưới đứa con gái duy nhất của ông bà sắp đến thật rồi!
Tuần tiếp theo Lan Trinh sang Malaysia dự giải đấu giao hữu, tuy không có huy chương nhưng đem về một ít tiền thưởng. Cô mua mấy thứ về làm quà, không quên quà cho cô bé Diệu Anh. Mới gặp mà Lan Trinh đã thích con bé rồi. Dù sao việc dạy bơi này cô đã nhận lời, con bé cũng ngoan ngoãn học, không có lý do gì chỉ vì chuyện kết đôi kia mà cô nghỉ dạy con bé cả.
Buổi tối trước khi về nước, Lan Trinh đang video call với mẹ, tự nhiên lại có người lạ kết bạn zalo. Tắt video call rồi, Lan Trinh ngạc nhiên khi thấy người kết bạn là Vũ Quyền. Dương Vũ Quyền, tên đầy đủ của anh ta. Avatar của anh ta là ảnh diễn viên điện ảnh nổi tiếng Lý Tiểu Long. Tim cô chợt nhảy lên một nhịp. Anh ta kết bạn với cô làm gì?
Lan Trinh tò mò xem phần tin nhắn chờ, Vũ Quyền gửi tin: “Cô còn ở Malai đấy à? Bao giờ về?”
Cũng xem như là có quan hệ, Lan Trinh nhận lời mời kết bạn, lạch cạch trả lời:
“Vâng, sáng mai tôi về.”
“Về cưới.”
AAAAA… Lan Trinh suýt thì hét lên qua điện thoại nhưng cô kịp thời ngăn lại. Mặt mũi nóng ran, cô lập tức gõ lại:
“Cưới? Cưới ai?”
“Còn hỏi?”
Mẹ kiếp! Dương Vũ Quyền cứ làm như cô nhận lời cưới anh ta luôn không bằng? Mới gặp có một lần, anh ta cũng bị ép quyết như cô sao? Mà cũng có nghĩa là… anh ta đã đồng ý rồi!
Trời đất ơi, đúng là động vật yêu bằng thân dưới, là tình yêu qua vẻ bề ngoài đây mà. Anh ta chẳng thèm biết cô ra sao, mới nhìn cái vẻ bề ngoài của cô là quyết luôn. Hôm trước Lan Trinh đã thấy cái thứ đáng ghét đó nhô lên ở quần anh ta dưới làn nước trong vắt, cô phải đánh ánh mắt đi nơi khác, phải cố lắm mới không đỏ mặt gây nghi ngờ. Thế rồi, đùng một phát, anh ta quyết luôn. Vậy có nghĩa là… câu trả lời chỉ còn ở cô thôi sao?
Lan Trinh cố gắng trấn tĩnh, đau đầu động não. Cô phải quyết sao đây? Cô mới gặp Vũ Quyền một lần. Đánh giá công bằng thì anh ta rất được. Nếu từ chối, liệu cô có tiếc anh ta không nhỉ? Thế còn nếu đồng ý, liệu sau này cô có hối hận không? Ai da, sao ông trời… không, chính xác là tại sao Dương Vũ Quyền lại đặt cô vào tình huống này? Chưa có đủ thông tin đầu vào mà đã bắt phải xuất kết quả đầu ra là sao?
Hít một hơi, Lan Trinh quyết định… tung đồng xu Malai cô giữ làm kỷ niệm. Nếu kết quả là mặt số, cô sẽ đồng ý. Nếu là mặt hình, cô sẽ từ chối. Mẹ ơi, sao cuộc đời cô lại trở thành canh bạc thế này!
Hồi hộp run run, chưa kịp tung đồng xu thì đã có người đập một phát sau lưng làm đồng xu rơi khỏi tay Lan Trinh lăn vèo vào chân ghế sofa:
– Hù… chị Trinh, chị đang làm gì đấy, sao không đi chơi ngắm phố?
Lan Trinh từng đi du lịch ở đây với bố mẹ nên cô không lạ, cô cười cười, mặt mũi đỏ lên hỏi:
– Dung này, chị hỏi thật nhá. Nếu bây giờ, có người vừa gặp em một lần đã muốn lấy em làm vợ thì em nghĩ sao?
– Eo… có người được cầu hôn kìa!
Mặt Lan Trinh bỗng đỏ lên. Cầu hôn khỉ khô gì? Cô nghiêm giọng:
– Chị đang hỏi em nghiêm túc mà!
– Thực ra ý, em nghĩ người mà gặp một lần đã muốn lấy mình thì có thể rơi vào một số trường hợp. Nếu mình có gì đó hơn họ, ví dụ như tiền bạc vật chất… thì có thể họ muốn lợi dụng ở mình. Còn trường hợp mà mình không có gì để họ lợi dụng cả, thì đó là vì… họ rất rất thích mình. Haha…
Lan Trinh gật gù… cũng có lý. Dương Vũ Quyền đâu có lợi dụng được gì ở cô, vậy tức là… anh ta rất rất thích cô sao? Thôi… bỏ đi!
– Cảm ơn em. Mà bao giờ em với thằng Tuấn cưới thế? Chị thấy hai đứa yêu nhau cũng mấy năm rồi!
Thùy Dung làm mặt hơi buồn đáp lời:
– Em cũng chẳng biết là bao giờ, hỏi anh ấy thì anh ấy cứ bảo từ từ… có khi lại để bầu rồi cưới ý chị ạ.
Lan Trinh hơi sững lại. Người ta yêu nhau mấy năm, đụng đến kết hôn lại lần lữa. Còn Dương Vũ Quyền, chỉ vì một câu quyết cưới hay không cưới, mà lựa chọn cưới luôn.
– Thôi… chị không đi chơi thì em rủ cái Huệ đi vậy. Cứ ở nhà làm bà già cô đơn đi bà chị nhá!
Thật muốn nhéo cho nó một cái mà! Cô chỉ là lớn tuổi nhất trong đội tuyển thôi chứ có phải già gì đâu! Cơ mà… lớn tuổi nhất lại chưa có ai, chúng nó cười đằng sau lưng cô. Hừm!
Căn phòng khách sạn yên tĩnh trở lại, Lan Trinh khều đồng xu ra ngoài. Lần này sẽ không còn ai ngăn cản cô quyết định được nữa!
Lan Trinh nhắm mắt tung đồng xu ra giường. Kết quả… là mặt hình! Tức là, cô sẽ từ chối Dương Vũ Quyền? Tại sao… cảm giác lại không vui như kiểu cuộc đời không như ý vậy. Thôi, đổi lại đi. Mặt hình là đồng ý, mặt số là từ chối. Cứ quyết thế đi!
Danh sách chương