Hoàng hôn.
Kịch bản màn thứ ba rốt cuộc đã được truyền vào trong đầu của mọi người. Nhưng sự phát triển của tình tiết hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của diễn viên. Tình tiết cũng tương đối quái dị.
Nhưng dù tình tiết có như thế nào, diễn viên phải tiếp tục diễn tiếp. Bọn họ đã không còn đường lui.
Lúc này, mọi người đã tập hợp ở « Quỷ Môn quán ».
Tuy mới chỉ là hoàng hôn, nhưng bởi vì đang là mùa đông, nên bầu trời đã tối sầm chẳng khác gì đêm khuya. Trên núi lúc này gió thổi lồng lộng.
- Đã nhiều lần chúng ta mở rộng phạm vi tìm kiếm, nhưng chúng ta vẫn tìm không thấy bọn họ. Chúng ta phải làm gì bây giờ? Mọi người quay sang nhìn nhau.
- Chúng ta chẳng lẽ thật sự bị nhốt trên ngọn núi này sao?
Người mở miệng là Ngụy Tâm, cũng chính là Đổng Ỷ Lam:
- Hiện tại các trưởng bối đều không còn, cũng tức là sẽ không có người nào có thể xoá bỏ lệnh cấm này. Chúng ta không thể nào cứ sống trên núi cả đời? Chúng ta ít ra cũng phải có đối sách gì chứ!
Lúc này, người của Ngụy gia đều tập trung ở đây. Thậm chí Diệp Tưởng cũng đem « con gái » tới.
Mấy tôi tớ đều đứng thẳng hớm ở bên cạnh. Trên bàn cơm đều là những món ăn đơn giản, bởi vì là đang lúc chịu tang nên không thể ăn những món thịt cá được.
Tiếp đó đến lời thoại của Diệp Tưởng.
- Nếu cẩn thận suy nghĩ, từ khi chúng ta được sinh ra tới tận bây giờ, chúng ta rất ít khi rời khỏi ngọn núi này.
Những người còn lại đưa mắt nhìn sang Diệp Tưởng.
- Không sai.
Hai tay của Phương Lãnh chống cằm, vẻ mặt mơ màng nhớ tới những ký ức khi xưa:
- Tính ra thì tôi là người của Ngụy gia duy nhất rời khỏi ngọn núi này lâu như vậy. Người của Ngụy gia này chỉ cần dựa vào số tài sản bất động sản ở thị trấn Bạch Hà này đả đủ sống một cuộc sống không lo không nghĩ rồi. Cho nên, chúng ta gần như rất ít khi rời khỏi đây. Cho dù phải rời đi, cũng sẽ không lâu. Không......
Giọng điệu của Phương Lãnh bỗng trở nên quái dị:
- Thật ra không phải ngọn núi này mà là « Ngũ Quỷ quán ».
- Chúng ta...... hình như chẳng mấy khi rời khỏi « Ngũ Quỷ quán ». Cả đời của một người trong Ngụy gia nhất định phải canh giữ « Ngũ Quỷ quán » là chuyện mà chúng ta từ nhỏ đã được rất nhiều trưởng bối trong nhà dạy bảo. Nó đã ăn sâu vào trong óc của chúng ta. Chúng ta sẽ rất khó sống khi rời khỏi « Ngũ Quỷ quán » này quá lâu. Đây vốn là thường thức của chúng ta. Trong bảy năm nay, cho dù ở xa nơi này bao nhiêu, tôi cũng cảm thấy mình vẫn chịu ảnh hưởng của « Ngũ Quỷ quán »......Hình như nó vẫn đang kêu gọi tôi trở về......
(Thường thức : http://tratu.soha.vn/dict/v/Th%C...g_th%E1%BB%A9c)
Trở về......
Nghe nhắc tới tên của bộ phim này, mọi người đều biến sắc.
- Hay thật. Vậy anh trở về..... là vì anh bị « Ngũ Quỷ quán » kêu gọi trở về?
Lý Duy Tư cười lạnh:
- Đúng là hoang đường.
- Cậu không cảm nhận được sao, Ngụy Tự?
Phương Lãnh phản kích:
- Cậu cứ suy nghĩ kỹ càng lại đi. Từ nhỏ đến lớn chắc cậu chưa bao giờ có cảm giác này đúng không? Giống như cậu đương nhiên phải sống ở « Ngũ Quỷ quán » này đúng không? Còn nữa chắc mọi người đều biết chuyện này! Những đứa trẻ của Ngụy gia không ai được đỡ đẻ ở bệnh viện phụ sản. Mọi người đều được đỡ đẻ ở « Ngũ Quỷ quán » này.
Lý Duy Tư ngẩn ra rồi nói:
- Không phải điều kiện của bệnh viện phụ sản ở thị trấn Bạch Hà không được tốt sao? Anh có ý gì khi nhắc tới chuyện này?
- Với tài lực của Ngụy gia chúng ta không lẽ không thể tới bệnh viện nào tốt nhất trong thị trấn này sao? Cho dù tới bệnh viện lớn ở thành phố để khám cũng không có vấn đề. Nhưng mà chúng ta đều được sinh ra ở trong « Ngũ Quỷ quán », cho dù cả tôi và anh trai tôi cũng được sinh ra ở trong « Ngũ Quỷ quán » rồi.
- Đừng nói tới những chuyện xa vời như vậy được không?
Đổng Ỷ Lam vội vàng chen ngang:
- Ngụy Minh ! Em đang nói tới vấn đề xuống núi cơ mà!
- Vậy thì nói tới ngọn núi này đi. Mọi người đều biết địa thế của ngọn núi này có quan hệ và bố cục phong thuỷ của « Ngũ Quỷ quán » có liên hệ vô cùng mật thiết. Mọi người nghĩ tới điều gì khi cha tôi hạ lệnh cấm? Vì sao chúng ta không thể rời khỏi ngọn núi này?
Vì sao?
Vì sao nhỉ?
Mỗi người đều im lặng.
- Trong thời gian này tôi sẽ không vội rời đi. Tôi hy vọng mọi người suy nghĩ cho kỹ.
Sự trở về của Ngụy Minh hình như ngay từ đầu đã được số mệnh an bài. Không lẽ ở một khía cạnh nào đó, anh ta thật sự bị « Quỷ Ngục quán » ảnh hưởng sao? Không lẽ ngay từ khi sinh ra anh ta đã chịu gông cùm của « Quỷ Ngục quán »? Bảy năm trước, khi đó mới được 13 tuổi nhưng Ngụy Minh đã rời khỏi Ngụy gia. Mãi tới tận hôm nay anh ta mới trở về......
Có lẽ Ngụy Minh không trở lại là vì anh đang sợ hãi.
Anh ta sợ, sợ hãi « Ngũ Quỷ quán » !
Nhưng hiện tại anh ta vẫn trở lại nơi này.
- Em quyết định xuống núi.
Đổng Ỷ Lam vẫn tỏ ra cố chấp nói:
- Dù sao em cũng phải xuống núi kiếm cha và những vị trưởng bối khác. Nguỵ Liên cũng có chung suy nghĩ giống như em. Nếu mọi người không muốn xuống núi thì cũng đừng cản bọn em. Nếu còn không được nữa, chúng ta có thể dán thông báo tìm người. Chúng ta có thể tìm người ở thị trấn Bạch Hà để hỏi xem có người nào đã từng nhìn thấy các vị trưởng bối hay chưa. Chúng ta không thể nào lại không quan tâm tới việc họ đang ở chỗ nào đúng không? Tối nay bọn em sẽ xuống núi!
Dựa theo tình tiết kế tiếp, Đổng Ỷ Lam và Tề Tình Tình sẽ cùng nhau xuống núi. Nhưng các diễn viên đương nhiên sẽ không để hai cô gái này xuống núi. Phần tình tiết này mặc dù không được viết bằng chữ đỏ, nhưng nếu hai cô gái không xuống núi thì rất có khả năng sẽ gây ra NG.
Bọn họ đều là diễn viên mới nên không thể nào trả nổi nhiều vé chuộc cái chết như vậy.
- Vậy để anh đi cùng bọn em xuống núi vậy.
Lúc này, Diệp Tưởng rốt cục tìm được cơ hội để lên tiếng:
- Cũng không tốt chút nào khi các em muốn xuống núi mà lại không có người đi cùng.
- Em cũng đi nữa.
Bạch Vũ Sóc lập tức xung phong nhận việc. Nàng nếu đi Diệp Tưởng thì họ sẽ tạo thành 1 cặp bài trùng quỷ sai và linh môi sư nên nếu họ đi cùng nhau, hiệu quả chắc chắn sẽ rất tốt. Ở đây có Phương Lãnh tọa trấn để đề phòng chuyện không may. Còn Đổng Ỷ Lam và Tề Tình Tình đều có bỏ vé chuộc cái chết để thuê mảnh gương vỡ của Lý Duy Tư, nhưng Tình Tình trả nhiều hơn, cho nên Ôn Vũ Phàm đem mảnh gương vỡ đưa cho nàng. Ôn Vũ Phàm sẽ ở bên cạnh của Phương Lãnh trong thời gian này.
Tiếp đó, hai cô gái bắt đầu thu thập hành trang. Họ cũng mang theo chút tiền mặt. Thị trấn Bạch Hà tương đối vắng vẻ, không có ngân hàng nên đương nhiên cầm theo tiền mặt là tốt nhất. Có chuyện mà người dịch quên chưa đề cập tới là việc Ôn Vũ Phàm rất nhanh tay khi chuyển mảnh gương vỡ từ túi của nàng sang túi của Tề Tình Tình. Thời gian để hoàn thành việc này chưa tới một giây nên vé chuộc cái chết cũng không bị trừ.
Tiếp đó, bốn người đi ra ngoài .
Tất cả mọi người đều biết chuyến đi lần này vô cùng nguy hiểm. Nhưng có quỷ sai và linh môi cùng đi cũng khiến cho Đổng Ỷ Lam và Tề Tình Tình yên tâm.
Sau khi ra ngoài, bốn người đi thẳng một mạch xuống núi. Vé chuộc cái chết của Diệp Tưởng và Bạch Vũ Sóc cũng bắt đầu bị trừ khá nhiều. Khi họ càng đi xa thì họ càng phải trả nhiều vé chuộc cái chết. Khi gần tới chân núi thì vé chuộc cái chết của hai người đã bị trừ hơn 200 tấm vé chuộc cái chết.
Tiếp đó phải xem Diệp Tưởng và Vũ Sóc có thể cứu được Đổng Ỷ Lam và Tề Tình Tình hay không.
Một khi cứu được hai người này, vé chuộc cái chết được thưởng sẽ rất nhiều. Nhưng nếu thất bại,có thể còn sống lành lặn hay không cũng rất khó nói.
Thù lao danh nghĩa của Diệp Tưởng trong bộ phim này là 750 tấm vé chuộc cái chết, còn nữ nhân vật chính Vũ Sóc được trả tới 900 tấm vé chuộc cái chết.
Thù lao cao có nghĩa là phải trả nhiều vé chuộc cái chết hơn khi sử dụng. Diệp Tưởng cũng đã quen với chuyện này. Bây giờ có Vũ Sóc ở đây, nếu như quỷ hồn xuất hiện, chỉ cần Vũ Sóc có thể định vị thì Diệp Tưởng lập tức có thể giam cầm được quỷ hồn. Diệp Tưởng có đủ tự tin có thể làm được vì đây không phải là lần đầu tiên hắn bắt quỷ.
Rốt cục bốn người đang tới rất gần với địa điểm chỉ định diễn ra tình tiết.
Mọi người vô thức bước chậm dần.
Diệp Tưởng cảnh giác tới cực hạn, hai nắm tay hắn siết chặt. Tề Tình Tình đưa tay vào trong túi nắm lấy mảnh gương vỡ kia. Nàng chỉ hy vọng lực lượng của nữ quỷ đã diệt cả một khách sạn đủ mạnh, Vũ Sóc thì mở linh giác của nàng. Nàng trước đó đã đưa cho Đổng Y Lam một tấm phù lục để đề phòng chuyện không may. Hiện tại có thể nói bốn người đều đã trang bị vũ khí hạng nặng để có thể đối đầu với kẻ thù.
Trước mắt thì bọn họ đều đã được chuẩn bị chu đáo. Diệp Tưởng tuy rằng vừa mới trở thành quỷ sai không lâu, nhưng Vũ Sóc tin tưởng hắn nhất định sẽ phụ sự tin cậy của nàng, huống chi còn có mảnh gương vỡ trong « Khách sạn ma ám ». Nàng tin chắc rằng thứ này không phải là vật bị nguyền rủa bình thường nên chắc có lẽ sẽ không sao......
Nhưng Vũ Sóc không thể dẹp yên được cảm giác bất an trong lòng nàng.
Chuyện này tuyệt đối sẽ không...... đơn giản như vậy......
Vũ Sóc cũng cảnh giác tới cực hạn. Hơn nữa Vũ Sóc còn hiểu rất rõ rằng vì sự có mặt của mình và Diệp Tưởng nên tình tiết sẽ có sự thay đổi. Cho nên, tình tiết chưa chắc đã diễn ra như ban đầu. Nhưng chỉ cần hai cô gái muốn xuống núi, chắc chắn sẽ phải có chuyện gì đó diễn ra. Cho dù là bộ phim kinh dị nào cũng vậy, có một sự lựa chọn tuyệt đối sẽ gây ra tử vong - khi mà nhân vật lựa chọn phá vỡ cấm kỵ được đặt ra!
Lúc này, Vũ Sóc đi phía trước, Diệp Tưởng đi phía sau, hai cô gái thì đi ở giữa. Đổng Ỷ Lam bám sát lấy Tề Tình Tình. Đại minh tinh như nàng sắp phải thể nghiệm sự đáng sợ của phim kinh dị chân thực! Đây tuyệt đối là lần quay phim khủng bố nhất trong cuộc đời nàng !
Sau đó khi bước ngang qua một cái cây, bỗng nhiên Vũ Sóc đứng sững lại.
- Khoan... Khoan đã! Dừng lại!
Nghe được Vũ Sóc nói như vậy, ba người còn lại đều đứng lại.
- Sao vậy Dục Tô?
Diệp Tưởng ngạc nhiên hỏi.
Cái cây này......
Vũ Sóc nhìn chằm chằm vào cái cây này, giống như đó không phải là cái cây mà giống như một thứ gì đó ma quái và méo mó!
Cái cây này trong ký ức của Dục Tô chính là cái cây ở vùng lân cận của « Quỷ ngục quán », là thứ khiến nàng cảm thấy sợ hãi!
Nàng sau đó quay sang nhìn bên cạnh. Quả nhiên nàng nhìn thấy cái vũng nước đó!
Chỗ này đang là đoạn đường xuống núi. Tại sao nó lại trở thành vùng lân cận của « Quỷ Ngục quán » thế này? Không thể nào!
Hiện tượng quỷ quái này không giống như những gì sẽ diễn ra trong kịch bản ! Quả nhiên nàng không đoán sai. Bởi vì có nàng và Diệp Tưởng tham gia nên tình tiết đã có sự thay đổi kịch liệt!
-« Quỷ Ngục quán » ! Đây là rừng cây ở gần « Quỷ Ngục quán »!
- Sao?
Diệp Tưởng hoảng sợ hỏi :
- Em có nhìn lầm không? Chúng ta làm sao lại tới chỗ này được?
- Chắc chắn không sai đâu !
Vũ Sóc chỉ vào cái cây đó:
-« Quỷ ngục quán » nằm ở hướng này!
Trong phạm vi linh giác của Vũ Sóc không hề thấy bất cứ quỷ hồn nào!
Vì sao ? Vì sao nàng lại chẳng có cảm ứng gì, giống hệt như những gì đã xảy ra trong [ Khách sạn ma quái ]? Khi đó quỷ hồn trốn trong gương, còn giờ thì sao? Lần này nó đang ở chỗ nào?
Lúc này, Vũ Sóc bỗng nhiên lại cảm thấy toàn thân nàng như bị khoá lại, cảm giác như có thứ gì đó đang xâm chiếm cơ thể nàng lại kéo tới!
Mặt của nàng trở nên trắng bệch như tờ giấy. Nàng đã khó lòng mà đứng vững được!
Kịch bản màn thứ ba rốt cuộc đã được truyền vào trong đầu của mọi người. Nhưng sự phát triển của tình tiết hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của diễn viên. Tình tiết cũng tương đối quái dị.
Nhưng dù tình tiết có như thế nào, diễn viên phải tiếp tục diễn tiếp. Bọn họ đã không còn đường lui.
Lúc này, mọi người đã tập hợp ở « Quỷ Môn quán ».
Tuy mới chỉ là hoàng hôn, nhưng bởi vì đang là mùa đông, nên bầu trời đã tối sầm chẳng khác gì đêm khuya. Trên núi lúc này gió thổi lồng lộng.
- Đã nhiều lần chúng ta mở rộng phạm vi tìm kiếm, nhưng chúng ta vẫn tìm không thấy bọn họ. Chúng ta phải làm gì bây giờ? Mọi người quay sang nhìn nhau.
- Chúng ta chẳng lẽ thật sự bị nhốt trên ngọn núi này sao?
Người mở miệng là Ngụy Tâm, cũng chính là Đổng Ỷ Lam:
- Hiện tại các trưởng bối đều không còn, cũng tức là sẽ không có người nào có thể xoá bỏ lệnh cấm này. Chúng ta không thể nào cứ sống trên núi cả đời? Chúng ta ít ra cũng phải có đối sách gì chứ!
Lúc này, người của Ngụy gia đều tập trung ở đây. Thậm chí Diệp Tưởng cũng đem « con gái » tới.
Mấy tôi tớ đều đứng thẳng hớm ở bên cạnh. Trên bàn cơm đều là những món ăn đơn giản, bởi vì là đang lúc chịu tang nên không thể ăn những món thịt cá được.
Tiếp đó đến lời thoại của Diệp Tưởng.
- Nếu cẩn thận suy nghĩ, từ khi chúng ta được sinh ra tới tận bây giờ, chúng ta rất ít khi rời khỏi ngọn núi này.
Những người còn lại đưa mắt nhìn sang Diệp Tưởng.
- Không sai.
Hai tay của Phương Lãnh chống cằm, vẻ mặt mơ màng nhớ tới những ký ức khi xưa:
- Tính ra thì tôi là người của Ngụy gia duy nhất rời khỏi ngọn núi này lâu như vậy. Người của Ngụy gia này chỉ cần dựa vào số tài sản bất động sản ở thị trấn Bạch Hà này đả đủ sống một cuộc sống không lo không nghĩ rồi. Cho nên, chúng ta gần như rất ít khi rời khỏi đây. Cho dù phải rời đi, cũng sẽ không lâu. Không......
Giọng điệu của Phương Lãnh bỗng trở nên quái dị:
- Thật ra không phải ngọn núi này mà là « Ngũ Quỷ quán ».
- Chúng ta...... hình như chẳng mấy khi rời khỏi « Ngũ Quỷ quán ». Cả đời của một người trong Ngụy gia nhất định phải canh giữ « Ngũ Quỷ quán » là chuyện mà chúng ta từ nhỏ đã được rất nhiều trưởng bối trong nhà dạy bảo. Nó đã ăn sâu vào trong óc của chúng ta. Chúng ta sẽ rất khó sống khi rời khỏi « Ngũ Quỷ quán » này quá lâu. Đây vốn là thường thức của chúng ta. Trong bảy năm nay, cho dù ở xa nơi này bao nhiêu, tôi cũng cảm thấy mình vẫn chịu ảnh hưởng của « Ngũ Quỷ quán »......Hình như nó vẫn đang kêu gọi tôi trở về......
(Thường thức : http://tratu.soha.vn/dict/v/Th%C...g_th%E1%BB%A9c)
Trở về......
Nghe nhắc tới tên của bộ phim này, mọi người đều biến sắc.
- Hay thật. Vậy anh trở về..... là vì anh bị « Ngũ Quỷ quán » kêu gọi trở về?
Lý Duy Tư cười lạnh:
- Đúng là hoang đường.
- Cậu không cảm nhận được sao, Ngụy Tự?
Phương Lãnh phản kích:
- Cậu cứ suy nghĩ kỹ càng lại đi. Từ nhỏ đến lớn chắc cậu chưa bao giờ có cảm giác này đúng không? Giống như cậu đương nhiên phải sống ở « Ngũ Quỷ quán » này đúng không? Còn nữa chắc mọi người đều biết chuyện này! Những đứa trẻ của Ngụy gia không ai được đỡ đẻ ở bệnh viện phụ sản. Mọi người đều được đỡ đẻ ở « Ngũ Quỷ quán » này.
Lý Duy Tư ngẩn ra rồi nói:
- Không phải điều kiện của bệnh viện phụ sản ở thị trấn Bạch Hà không được tốt sao? Anh có ý gì khi nhắc tới chuyện này?
- Với tài lực của Ngụy gia chúng ta không lẽ không thể tới bệnh viện nào tốt nhất trong thị trấn này sao? Cho dù tới bệnh viện lớn ở thành phố để khám cũng không có vấn đề. Nhưng mà chúng ta đều được sinh ra ở trong « Ngũ Quỷ quán », cho dù cả tôi và anh trai tôi cũng được sinh ra ở trong « Ngũ Quỷ quán » rồi.
- Đừng nói tới những chuyện xa vời như vậy được không?
Đổng Ỷ Lam vội vàng chen ngang:
- Ngụy Minh ! Em đang nói tới vấn đề xuống núi cơ mà!
- Vậy thì nói tới ngọn núi này đi. Mọi người đều biết địa thế của ngọn núi này có quan hệ và bố cục phong thuỷ của « Ngũ Quỷ quán » có liên hệ vô cùng mật thiết. Mọi người nghĩ tới điều gì khi cha tôi hạ lệnh cấm? Vì sao chúng ta không thể rời khỏi ngọn núi này?
Vì sao?
Vì sao nhỉ?
Mỗi người đều im lặng.
- Trong thời gian này tôi sẽ không vội rời đi. Tôi hy vọng mọi người suy nghĩ cho kỹ.
Sự trở về của Ngụy Minh hình như ngay từ đầu đã được số mệnh an bài. Không lẽ ở một khía cạnh nào đó, anh ta thật sự bị « Quỷ Ngục quán » ảnh hưởng sao? Không lẽ ngay từ khi sinh ra anh ta đã chịu gông cùm của « Quỷ Ngục quán »? Bảy năm trước, khi đó mới được 13 tuổi nhưng Ngụy Minh đã rời khỏi Ngụy gia. Mãi tới tận hôm nay anh ta mới trở về......
Có lẽ Ngụy Minh không trở lại là vì anh đang sợ hãi.
Anh ta sợ, sợ hãi « Ngũ Quỷ quán » !
Nhưng hiện tại anh ta vẫn trở lại nơi này.
- Em quyết định xuống núi.
Đổng Ỷ Lam vẫn tỏ ra cố chấp nói:
- Dù sao em cũng phải xuống núi kiếm cha và những vị trưởng bối khác. Nguỵ Liên cũng có chung suy nghĩ giống như em. Nếu mọi người không muốn xuống núi thì cũng đừng cản bọn em. Nếu còn không được nữa, chúng ta có thể dán thông báo tìm người. Chúng ta có thể tìm người ở thị trấn Bạch Hà để hỏi xem có người nào đã từng nhìn thấy các vị trưởng bối hay chưa. Chúng ta không thể nào lại không quan tâm tới việc họ đang ở chỗ nào đúng không? Tối nay bọn em sẽ xuống núi!
Dựa theo tình tiết kế tiếp, Đổng Ỷ Lam và Tề Tình Tình sẽ cùng nhau xuống núi. Nhưng các diễn viên đương nhiên sẽ không để hai cô gái này xuống núi. Phần tình tiết này mặc dù không được viết bằng chữ đỏ, nhưng nếu hai cô gái không xuống núi thì rất có khả năng sẽ gây ra NG.
Bọn họ đều là diễn viên mới nên không thể nào trả nổi nhiều vé chuộc cái chết như vậy.
- Vậy để anh đi cùng bọn em xuống núi vậy.
Lúc này, Diệp Tưởng rốt cục tìm được cơ hội để lên tiếng:
- Cũng không tốt chút nào khi các em muốn xuống núi mà lại không có người đi cùng.
- Em cũng đi nữa.
Bạch Vũ Sóc lập tức xung phong nhận việc. Nàng nếu đi Diệp Tưởng thì họ sẽ tạo thành 1 cặp bài trùng quỷ sai và linh môi sư nên nếu họ đi cùng nhau, hiệu quả chắc chắn sẽ rất tốt. Ở đây có Phương Lãnh tọa trấn để đề phòng chuyện không may. Còn Đổng Ỷ Lam và Tề Tình Tình đều có bỏ vé chuộc cái chết để thuê mảnh gương vỡ của Lý Duy Tư, nhưng Tình Tình trả nhiều hơn, cho nên Ôn Vũ Phàm đem mảnh gương vỡ đưa cho nàng. Ôn Vũ Phàm sẽ ở bên cạnh của Phương Lãnh trong thời gian này.
Tiếp đó, hai cô gái bắt đầu thu thập hành trang. Họ cũng mang theo chút tiền mặt. Thị trấn Bạch Hà tương đối vắng vẻ, không có ngân hàng nên đương nhiên cầm theo tiền mặt là tốt nhất. Có chuyện mà người dịch quên chưa đề cập tới là việc Ôn Vũ Phàm rất nhanh tay khi chuyển mảnh gương vỡ từ túi của nàng sang túi của Tề Tình Tình. Thời gian để hoàn thành việc này chưa tới một giây nên vé chuộc cái chết cũng không bị trừ.
Tiếp đó, bốn người đi ra ngoài .
Tất cả mọi người đều biết chuyến đi lần này vô cùng nguy hiểm. Nhưng có quỷ sai và linh môi cùng đi cũng khiến cho Đổng Ỷ Lam và Tề Tình Tình yên tâm.
Sau khi ra ngoài, bốn người đi thẳng một mạch xuống núi. Vé chuộc cái chết của Diệp Tưởng và Bạch Vũ Sóc cũng bắt đầu bị trừ khá nhiều. Khi họ càng đi xa thì họ càng phải trả nhiều vé chuộc cái chết. Khi gần tới chân núi thì vé chuộc cái chết của hai người đã bị trừ hơn 200 tấm vé chuộc cái chết.
Tiếp đó phải xem Diệp Tưởng và Vũ Sóc có thể cứu được Đổng Ỷ Lam và Tề Tình Tình hay không.
Một khi cứu được hai người này, vé chuộc cái chết được thưởng sẽ rất nhiều. Nhưng nếu thất bại,có thể còn sống lành lặn hay không cũng rất khó nói.
Thù lao danh nghĩa của Diệp Tưởng trong bộ phim này là 750 tấm vé chuộc cái chết, còn nữ nhân vật chính Vũ Sóc được trả tới 900 tấm vé chuộc cái chết.
Thù lao cao có nghĩa là phải trả nhiều vé chuộc cái chết hơn khi sử dụng. Diệp Tưởng cũng đã quen với chuyện này. Bây giờ có Vũ Sóc ở đây, nếu như quỷ hồn xuất hiện, chỉ cần Vũ Sóc có thể định vị thì Diệp Tưởng lập tức có thể giam cầm được quỷ hồn. Diệp Tưởng có đủ tự tin có thể làm được vì đây không phải là lần đầu tiên hắn bắt quỷ.
Rốt cục bốn người đang tới rất gần với địa điểm chỉ định diễn ra tình tiết.
Mọi người vô thức bước chậm dần.
Diệp Tưởng cảnh giác tới cực hạn, hai nắm tay hắn siết chặt. Tề Tình Tình đưa tay vào trong túi nắm lấy mảnh gương vỡ kia. Nàng chỉ hy vọng lực lượng của nữ quỷ đã diệt cả một khách sạn đủ mạnh, Vũ Sóc thì mở linh giác của nàng. Nàng trước đó đã đưa cho Đổng Y Lam một tấm phù lục để đề phòng chuyện không may. Hiện tại có thể nói bốn người đều đã trang bị vũ khí hạng nặng để có thể đối đầu với kẻ thù.
Trước mắt thì bọn họ đều đã được chuẩn bị chu đáo. Diệp Tưởng tuy rằng vừa mới trở thành quỷ sai không lâu, nhưng Vũ Sóc tin tưởng hắn nhất định sẽ phụ sự tin cậy của nàng, huống chi còn có mảnh gương vỡ trong « Khách sạn ma ám ». Nàng tin chắc rằng thứ này không phải là vật bị nguyền rủa bình thường nên chắc có lẽ sẽ không sao......
Nhưng Vũ Sóc không thể dẹp yên được cảm giác bất an trong lòng nàng.
Chuyện này tuyệt đối sẽ không...... đơn giản như vậy......
Vũ Sóc cũng cảnh giác tới cực hạn. Hơn nữa Vũ Sóc còn hiểu rất rõ rằng vì sự có mặt của mình và Diệp Tưởng nên tình tiết sẽ có sự thay đổi. Cho nên, tình tiết chưa chắc đã diễn ra như ban đầu. Nhưng chỉ cần hai cô gái muốn xuống núi, chắc chắn sẽ phải có chuyện gì đó diễn ra. Cho dù là bộ phim kinh dị nào cũng vậy, có một sự lựa chọn tuyệt đối sẽ gây ra tử vong - khi mà nhân vật lựa chọn phá vỡ cấm kỵ được đặt ra!
Lúc này, Vũ Sóc đi phía trước, Diệp Tưởng đi phía sau, hai cô gái thì đi ở giữa. Đổng Ỷ Lam bám sát lấy Tề Tình Tình. Đại minh tinh như nàng sắp phải thể nghiệm sự đáng sợ của phim kinh dị chân thực! Đây tuyệt đối là lần quay phim khủng bố nhất trong cuộc đời nàng !
Sau đó khi bước ngang qua một cái cây, bỗng nhiên Vũ Sóc đứng sững lại.
- Khoan... Khoan đã! Dừng lại!
Nghe được Vũ Sóc nói như vậy, ba người còn lại đều đứng lại.
- Sao vậy Dục Tô?
Diệp Tưởng ngạc nhiên hỏi.
Cái cây này......
Vũ Sóc nhìn chằm chằm vào cái cây này, giống như đó không phải là cái cây mà giống như một thứ gì đó ma quái và méo mó!
Cái cây này trong ký ức của Dục Tô chính là cái cây ở vùng lân cận của « Quỷ ngục quán », là thứ khiến nàng cảm thấy sợ hãi!
Nàng sau đó quay sang nhìn bên cạnh. Quả nhiên nàng nhìn thấy cái vũng nước đó!
Chỗ này đang là đoạn đường xuống núi. Tại sao nó lại trở thành vùng lân cận của « Quỷ Ngục quán » thế này? Không thể nào!
Hiện tượng quỷ quái này không giống như những gì sẽ diễn ra trong kịch bản ! Quả nhiên nàng không đoán sai. Bởi vì có nàng và Diệp Tưởng tham gia nên tình tiết đã có sự thay đổi kịch liệt!
-« Quỷ Ngục quán » ! Đây là rừng cây ở gần « Quỷ Ngục quán »!
- Sao?
Diệp Tưởng hoảng sợ hỏi :
- Em có nhìn lầm không? Chúng ta làm sao lại tới chỗ này được?
- Chắc chắn không sai đâu !
Vũ Sóc chỉ vào cái cây đó:
-« Quỷ ngục quán » nằm ở hướng này!
Trong phạm vi linh giác của Vũ Sóc không hề thấy bất cứ quỷ hồn nào!
Vì sao ? Vì sao nàng lại chẳng có cảm ứng gì, giống hệt như những gì đã xảy ra trong [ Khách sạn ma quái ]? Khi đó quỷ hồn trốn trong gương, còn giờ thì sao? Lần này nó đang ở chỗ nào?
Lúc này, Vũ Sóc bỗng nhiên lại cảm thấy toàn thân nàng như bị khoá lại, cảm giác như có thứ gì đó đang xâm chiếm cơ thể nàng lại kéo tới!
Mặt của nàng trở nên trắng bệch như tờ giấy. Nàng đã khó lòng mà đứng vững được!
Danh sách chương