Tiếng động rầm rì ngoài hiên bỗng nhiên im lặng.

Nghe tiếng vài tiếng bước chân đã đi ra, cửa phòng ngủ có chút đổ nát cuối cùng cũng mở ra một khe, Trần Hà nhô đầu ra ngoài một chút nhìn, bên ngoài chỉ có Phạm Hồng Vũ cùng một người nữa ngồi hút thuốc, còn lại không thấy ai cả.

Trần Hà liền hướng Phạm Hồng Vũ mở nụ cười gượng gạo.

Tóc rối bời, dường như vô cùng xấu hổ, tuy rằng Trần Hà có thân hình quyến rũ, nhưng lúc này không thấy có gì quyến rũ.

Khóe miệng Phạm Hồng Vũ nhếch lên.

Không phải hắn cười châm biếm Trần Hà, chính là châm biếm Lục Cửu vì trong thời khắc quan trọng này lại có biểu hiện như thế. Nếu người đầu tiên nhô đầu ra xem xét tình huống là Lục Cửu thì Phạm Hồng Vũ có thể đánh giá anh ta khác, người đàn ông làm được thì có thể chịu trách nhiệm được.

Hiện tại xem ra Lục Cửu không thể nào đảm đương được.

Từ đầu đến cuối đều chỉ có Trần Hà xông ra ngoài trước, gọi điện thoại cầu cứu Phạm Hồng Vũ chính là cô, giờ ra xem tình huống thế nào cũng là cô. Quan trọng trong thời điểm quyết định, Lục Cửu vẫn làm con rùa rút cổ không chịu lộ diện.

Chỉ có thể hiểu được tính cách của một người mới có thể áp dụng phương pháp hữu hiệu nhất.

Đấy chính là đúc kết kinh nghiệm quý báu trong nhiều năm công tác của hắn.

Trần Hà nhanh chóng thụt đầu vào, theo phản xạ dường như cảm thấy có chút không đúng, nên không chốt cửa, tiếp đến vài giây đồng hồ, cửa phòng mở ra, Lục Cửu đi ra âu phục giầy da khá chỉnh tề.

Phạm Hồng Vũ đứng dậy mỉm cười gật đầu.

Lục Cửu bỗng nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ, hắn không nghĩ trong thời khắc quan trọng lại chính mình phải cầu cứu tên trẻ tuổi kia, đương nhiên, xấu hổ cũng là chuyện thường. Dù sao trong tình hình như thế đối mặt với Phạm Hồng Vũ cũng không thể nào không xấu hổ được, dù Lục Cửu có bản lĩnh đến thế nào, cũng không thể giải quyết tình huống đó được.

- Chủ tịch huyện Phạm, cám ơn....

Lục Cửu nhanh chóng bước lên, cầm chặt tay Phạm Hồng Vũ, nói nhanh, hai má đỏ bừng.

Trần Hà đứng bên cạnh cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt vào nhau, hai má đỏ bừng, trong lòng nhảy loạn hận không thể tìm lỗ mà chui xuống. Trong ngày thường, cô ở Ủy ban Nhân dân huyện như là một đại quản gia, trên thực tế lúc nào cũng mang trọng trách "mật báo" cho Lục Cửu, bí mật đối đầu với Phạm Hồng Vũ, không ngờ khi đại họa ập đến, thì người đầu tiên cô nghĩ cứu viện không phải ai khác mà chính là Phạm Hồng Vũ.

Cũng không biết lúc ấy trong lòng nghĩ thế nào liền điện thoại cho Phạm Hồng Vũ.

Phạm Hồng Vũ cũng không làm cô thất vọng, nhanh chóng chạy đến, làm tình thế ổn định lại, người đàn ông trẻ tuổi này, dù bình thường hay trong tình thế khẩn cấp cũng đều biểu hiện năng lực siêu phàm, làm cho người ta không thể không thán phục.

Phạm Hồng Vũ đưa cho Lục Cửu một điếu thuốc, châm cho y, hắn nói:

- Bí thư, chị dâu mệt nên đã nghỉ ngơi, Bí thư Tiêu Hàn Nguyệt đang làm công tác tư tưởng, tôi có đề nghị thế này..

- Cậu cứ nói....

Lục Cửu nói vậy hơi nhìn Phạm Hồng Vũ, kèm theo là thái độ ngưỡng mộ, nên cảm ơn Phạm Hồng Vũ, ít nhất cũng có thái độ biết ơn.

Chuyện này xử lý tốt, ơn huệ của Phạm Hồng Vũ đối với y không nhỏ, mà "đại ân đại đức" này chính là cứu vớt sinh mạng y.

- Chỗ Bí thư Đàm, anh cần phải giải thích,... Mà tốt nhất là anh đi cùng chị dâu.

Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói.

Trần Hà vừa mới khôi phục là sắc mặt, lại nhợt nhạt lo lắng.

May Trần Hà là người thông minh, đa tài trí, cũng chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy. Đương nhiên, bình thường cô không thể nào tưởng tưởng ra được cảnh tượng này, nhưng nó đó xảy ra, việc nên xử lý cần phải xử lý, nên xử lý thế nào là tốt nhất? Hơn nữa Quan Tú Lệ cũng Dương Hòa An cùng nhau có mặt, thật sự điều này khiến người ta không thể nào dự liệu được.

Lục Cửu thì không đa sầu đa cảm như Trần Hà, nhiều người đàn ông khi làm chuyện này sẽ không công nhận, chối đây đảy, còn Lục Cửu thì không như thế cũng không phải lo lắng cho Trần Hà, anh ta chỉ nghĩ làm thế nào để vượt qua cửa ải này, mà muốn làm điều đó cần hướng đến Đàm Khải Hoa cầu kiến, trong lòng y có chút lo sợ.

Chuyện này nhất định bị Đàm Khải Hoa mắng chết.

Còn dẫn theo Quan Tú Lệ đi.

Thấy Quan Tú Lệ điên lên như thế nên Lục Cửu cũng lo lắng, lúc này y xuất hiện trước mặt cô ta có lẽ cô ta sẽ "thiến" mất. Thường thì không nói nhưng ghen lên vô cùng lợi hại, không sợ vạch áo cho người xem lưng, hiện giờ cũng đã mất mặt rồi, làm sao có thể không chế được? Thấy Lục Cửu do dự, Phạm Hồng Vũ nghiêm túc đứng lên trầm giọng nói:

- Bí thư Lục, chuyện này không thể để qua đêm, phải lập tức xử lý, thư ký Tiêu cũng không thể phong tỏa khách sạn hoài được, tin tức sẽ lan nhanh... Tin tưởng chị dâu sẽ hiểu được lí lẽ, anh hãy xin lỗi chị ấy, nói thật khéo vào có thể cô ấy sẽ tha thứ.

Chuyện hôm nay thấy có chuyện kì lạ, hắn cùng Tiêu Hàn Nguyệt đều chạy đến, áp dụng nhiều biện pháp, thời gian càng lâu càng khó làm đạo lý như vậy Lục Cửu cũng biết đến, nếu chuyện này xảy ra với người khác, Lục Cửu đưa ra biện pháp chưa chắc thua kém Phạm Hồng Vũ nhưng chuyện này xảy ra với y nên trong đầu rối rắm hoảng loạn.

Lục Cửu nhanh chóng rít vài hơi khói, đem mẫu thuốc lá dùng sức thật dài phun ra một hơi, như đã hạ quyết tâm nói:

- Được, tôi sẽ đi xin lỗi cô ấy.

- Dạ, chị dâu ở phòng nghỉ, Lôi Minh chờ ở cửa sẽ dẫn đường cho anh.

Lục Cửu nhanh chóng xoay người lại, ánh mắt nhìn trên người Trần Hà, dường như nhớ ra chuyện gì, nhìn Phạm Hồng Vũ thấp giọng nói:

- Chủ tịch huyện...

Phạm Hồng Vũ biết y lo lắng chuyện gì, vội vàng gật đầu.

Trong mắt Lục Cửu lại hiện lên thần sắc cảm kích vô cùng, không do dự đi nhanh ra cửa.

Lục Cửu vừa ra khỏi cửa, người Trần Hà mềm nhũn, rốt cuộc cũng không duy trì được, ngã người ra ghế dựa, thân thể cuộn tròn, hai tay ôm đầu khóc rống lên, run lẩy bẩy.Tiếng khóc bị dồn nén, cắn môi, không dám nói gì. Vì như thế càng làm cho người ta nghe khó chịu.

Phạm Hồng Vũ không ngăn cản cô, để tùy ý cô khóc.

Lo lắng sợ hãi như vậy nên cần có thời gian để giải tỏa, nếu không khóc chỉ sợ cô không chịu nổi.

Phạm Hồng Vũ hút xong điếu thuốc, cầm lấy khăn giấy trên bàn đưa cho Trần Hà.

- Cám ơn...

Trần Hà nghẹn ngào, rút ra hai tờ khăn, xoa xoa nước mắt, ngẩn đầu lên yên lặng nhìn Phạm Hồng Vũ, hai mắt đỏ bừng, nước mắt không ngừng chảy.

Bỗng nhiên, Trần Hà "phù phù" một tiếng, hai gối mềm nhũn, quỳ rạp người trước mặt Phạm Hồng Vũ.

- Chủ tịch huyện Phạm, tôi biết, tôi thật sự xin lỗi, tôi đã có lỗi với cậu rất nhiều.... Nhưng, xin cậu, cậu hãy tha thứ cho tôi....

Phạm Hồng Vũ nhướng mày, hắn ta thật sự không có thói quen nhìn người khác quỳ xuống trước mặt hắn, nhất lại là phụ nữ. Nhưng hắn không vội vàng đỡ Trần Hà dậy, chỉ yên lặng đứng đó, không lên tiếng.

-Tôi xin cậu, xin cậu giúp tôi...

Trần Hà thấy Phạm Hồng Vũ không lên tiếng, cô dập đầu xuống thảm nghe "thùm thụp", cho thấy cô đập đầu khá mạnh.

- Cô nói đi

Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói, giọng nói thản nhien, như trước vẫn không đỡ Trần Hà dậy. Đối với người phụ nữ này, Phạm Hồng Vũ vẫn duy trì sự đề phòng, Trần Hà chính là người của Lục Cửu điều này không phải hắn không biết, chỉ vì không có chuyện gì nên không cần thiết lật ra thôi.

- Chủ tịch huyện Phạm, tôi xin cậu, xin cậu hãy điều tôi đi nơi khác, tôi không còn mặt mũi ở lại huyện Vân Hồ này....

Nói xong Trần Hà lại khóc nấc lên.

Trần Hà đúng là người sợ mất thể diện, dù có khá nhiều người sau lưng nói cô cùng Lục Cửu có quan hệ bất chính, nhưng chỉ nói sau lưng, trước mặt họ rất cung kính, nịnh bợ cô. Hiện tại chuyện đã thế này, đã bắt quả tang thì không còn là nói sau lưng nữa, họ sẽ nhắm thẳng vào mặt cô mà gọi "kỹ nữ" "hồ ly tinh".

Chuyện này quả thật Trần Hà không thể nào chịu nổi.

- Chủ tịch huyện Phạm, tôi biết cậu nhất định có biện pháp, cũng chỉ có cậu có biện pháp cứu tôi, cầu xin cậu giúp tôi....Tôi, sau này tôi nhất định báo đáp cậu, dù cho cậu bảo tôi làm gì tôi cũng làm.

- Cô đứng lên trước đi.

- Chủ tịch huyện Phạm...

- Đứng lên!

Giọng nói Phạm Hồng Vũ trở nên nghiêm khắc.

Trần Hà sợ đến mức người run lên, vội vàng đứng lên, dùng tay đỡ ghế dựa, cố gắng đứng vững, đầu cúi thấp không dám nhìn Phạm Hồng Vũ.

- Hiện tại nói về chuyện này còn hơi sớm, trước tiên hãy nói chuyện với anh Dương đi, chuyện này còn chưa xử lý được, ai dám giúp cô điều động được?

Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói, giọng nói có vẻ hối hả.

- Tôi đi xử lý.

Trần Hà nói, như có vẻ nắm chắc phần thắng.

Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:

- Cô định xử lý thế nào?

- Ly hôn...

Trần Hà nói, dường như ý thức được nói thế không đúng, vội vàng chỉnh lại nói:

- Tôi vốn cùng anh ta không hợp nhau, mấy năm nay sống với nhau cũng vì đứa nhỏ....Còn sợ ảnh hưởng không tốt, hiện tại trong tình trạng này cũng chỉ có thể ly hôn.

Những lời nói thật như thế, lúc này trước mặt Phạm Hồng Vũ, Trần Hà không dám nói nửa câu lừa dối, nếu chuyện này có chút giả dối, giả bộ ngớ ngẩn để lừa Phạm Hồng Vũ thì thật sự chỉ còn nước chết mà thôi.

Phạm Hồng Vũ trầm ngâm một chút nói:

- Xử lý thế nào thì cũng là quan hệ của cô và anh ấy, chuyện trong nhà cô tôi không thể can thiệp được. Nhưng tôi nhắc nhở cô một câu, Trần Hà, hôm nay Dương Hòa An không giống với Dương Hòa An trước kia, cô phải chuẩn bị tâm lý, ly hôn có thể làm cho anh ta bị kích động hơn.

- Tôi biết..... Cám ơn Chủ tịch huyện Phạm nhắc nhở, nếu anh ta muốn đánh, tôi sẽ để anh ta đánh...

Trần Hà cười khổ một tiếng, mang theo nổi buồn ai oán.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện