Cảnh Thiếu Trạch ngất xỉu, phòng khách bừa bộn nào là mảnh sành, nào là trái cây, nào là mì chương phềnh. 

Ông Cảnh nhìn nhà cửa mà tăng huyết áp, cũng suýt ngất theo con trai. Ông ta ngồi xuống ghế day trán. 

Ông ta rất mệt mỏi, dù là trụ cột nhưng cũng không kiểm soát được tình hình như con ngựa mất cương này. 

Ninh Thư nói với ông Cảnh: “Bố gọi cho bệnh viện bảo họ đến khám cho anh Thiếu Trạch đi ạ.” 

Ông Cảnh thở dài, gọi điện thoại. 

Chẳng mấy chốc y bác sĩ đã đến. Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói Cảnh Thiếu Trạch mệt mỏi quá độ, không có gì đáng lo. 

Ninh Thư thấy Cảnh Thiếu Trạch giận quá ngất xỉu, anh ta không chấp nhận được khi nghe Diệp Tích nói đồng ý đẻ hộ con của bố mẹ. 

Cảnh Thiếu Trạch được chuyển vào phòng ngủ, Ninh Thư ngồi bên trông. Diệp Tích định ở lại nhưng cô ta không có lý do cũng như thân phận để ở lại. 

Ninh Thư hỏi Diệp Tích đứng ở cửa: “Cô Diệp định đẻ thuê cho bố mẹ tôi thật sao?” 

Diệp Tích cắn môi, môi cô ta toác máu lại thêm bị bà Cảnh đánh thành ra mặt mũi hơi sưng, đọng máu bên mép. 

“Đúng rồi, tôi đồng ý đẻ thuê con cho bố mẹ Cảnh Thiếu Trạch.” Diệp Tích xấu hổ tột cùng, lòng tự trọng bị tổn thương sâu sắc khi khẳng định câu ấy với Nghê Tịnh. 

Mặc dù Nghê Tịnh không biết mối quan hệ giữa cô và Cảnh Thiếu Trạch nhưng vẫn xấu hổ, châm chích khắp mặt khi nói câu đó. 

Diệp Tích nhìn Cảnh Thiếu Trạch trên giường rồi rời đi. 

Ninh Thư ngồi trông Cảnh Thiếu Trạch tỉnh dậy. Làn da trắng trẻo căng mịn của Cảnh Thiếu Trạch tái sạm, trông như phủ thêm một lớp bụi. 

Cảm xúc ảnh hưởng nhiều đến cơ thể. 

Cảnh Thiếu Trạch ngủ ba tiếng thì tỉnh, Ninh Thư cho ống hút vào cốc nước, hỏi Cảnh Thiếu Trạch đang giương mắt nhìn trần nhà: “Anh có uống nước không?” 

Cảnh Thiếu Trạch ngồi dậy, ngậm ống hút uống nước. 

Ninh Thư nhăn mày hỏi: “Đợt trước anh có đi đông lạnh t*ng trùng mà? Chúng ta có thể đến xem t*ng trùng đông lạnh có thụ thai được không.” 

“Đúng rồi, đúng rồi…” Mắt Cảnh Thiếu Trạch vụt sáng nhưng lại tắt phụt: “Anh có vấn đề thì trước hay sau đông lạnh đều như nhau.” 

“Mình cứ kiểm tra xem sao.” Ninh Thư nói: “Lỡ như anh chỉ bị mới đây, trước kia không bị vậy thì sao?” 

Cảnh Thiếu Trạch nghe vậy vén chăn kích động định đến bệnh viện. 

Bố mẹ Cảnh Thiếu Trạch cũng đến bệnh viện cùng, Ninh Thư không đi, mấy hôm nay nóng lắm, còn lâu cô đã ra ngoài đường. 

Diệp Tích thấy Cảnh Thiếu Trạch đi vội, chần chừ mãi mới hỏi Ninh Thư: “Mọi người đi đâu vậy chị?” 

Ninh Thư nhìn khuôn mặt tím bầm của Diệp Tích, còn đâu khuôn mặt trái xoan xinh đẹp. 

Ninh Thư thấy Diệp Tích liều quá, chấp nhận chịu đủ hành hạ chỉ để cứu công ty của bố. 

Phụ nữ cũng có ưu điểm của phụ nữ, cơ thể phụ nữ là vũ khí, là nguồn vốn. 

Thật ra tình yêu của Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích hình thành từ giao dịch tiền tình đó chứ, sau này mới điểm tô là tình yêu đích thực. 

“Mọi người đến bệnh viện.” Ninh Thư nói. 

Diệp Tích thấy đối phương không muốn nói nhiều nên chỉ đành đứng ở bên cạnh. 

Ninh Thư đợi mọi người về, cô đọc thầm Chú Thanh Tâm xua đuổi cảm xúc trái chiều. 

Kinh qua quá nhiều chuyện, chứng kiến đủ loại việc, trông thấy nhiều hành động độc ác. 

Người hiến dâng linh hồn để thay đổi cuộc đời đều là những người có nỗi tủi hờn, oan khuất. Và thường thì những người gây ra tổn thương cho người uỷ thác lại là người thân yêu. 

Tình cảm là thứ khó kiểm soát nhất, là thứ vững chãi nhất nhưng cũng yếu ớt nhất, dễ bị phá hỏng, biến chất nhất. 

Gặp những chuyện này Ninh Thư cũng căm phẫn, cũng tức giận. Những cảm xúc trái chiều đó chỉ làm vẩn đục linh hồn cô, khiến cô thay đổi tính cách. 

Cô chỉ còn cách liên tục dọn dẹp những thứ ô uế trong lòng. 

Mới giữ được tâm hồn thuần tuý. 

Không lâu sau Cảnh Thiếu Trạch đã về. Về đến nhà đi thẳng một mạch lên tầng, bước lên bậc thang còn trượt chân té ngã nhưng anh ta bò dậy rất mau. 

Cảnh Thiếu Trạch nhốt mình trong phòng, không muốn gặp bất cứ ai. 

Ông Cảnh sợ Cảnh Thiếu Trạch nghĩ quẩn, định mở cửa bằng chìa khoá dự phòng thì Cảnh Thiếu Trạch mở cửa, mệt mỏi nói: “Cho con ở một mình đi, con không yếu đuối đến mức tự sát đâu.” 

Ninh Thư nhìn thấy đôi mắt Cảnh Thiếu Trạch trống rỗng, không có ánh sáng, trông tối tăm và đáng sợ hơn nhiều. 

Ông Cảnh chỉ biết thở dài nghe ý con trai. 

Nhìn là Ninh Thư biết chuyện bệnh viện không vui vẻ gì. Nhen nhóm chút hy vọng mà lại vụt tan. 

Cảnh Thiếu Trạch không bước chân ra khỏi phòng, Ninh Thư đành ngủ ở phòng ngủ khách, ăn ngon ngủ ngon mỗi ngày. 

Mỗi ngày bà Cảnh đều để thức ăn ngoài cửa, Cảnh Thiếu Trạch sẽ mở cửa lấy thức ăn, ăn xong đặt bát đũa ra ngoài. 

Trong phòng không có tiếng động, không ai biết Cảnh Thiếu Trạch làm gì trong phòng. 

Cảnh Thiếu Trạch sống trong nhung lụa, xuôi chèo mát mái từ nhỏ. Bất thình lình bị đả kích lớn nên không chịu nổi. 

Nói ra mới thấy Cảnh Thiếu Trạch không cả kiên cường bằng Nghê Tịnh. Nghê Tịnh bị bệnh tật hành hạ từ tấm bé lại còn không thể sinh con, áp lực hơn Cảnh Thiếu Trạch hiện giờ nhiều mà cô ấy đâu như Cảnh Thiếu Trạch. 

Diệp Tích cũng lo cho Cảnh Thiếu Trạch nhưng không dám thể hiện cảm xúc ra ngoài mặt. Vả lại cô còn phải chịu đựng đủ chiêu trò làm khó đến từ bà Cảnh mọi lúc mọi nơi. 

Bà Cảnh nghĩ mọi cách hành hạ, thiếu tôn trọng Diệp Tích. Nói thật là mối quan hệ giữa bà Cảnh và Diệp Tích chỉ là giao dịch, cô ta không cần phải chịu đựng như vậy. 

Chắc do đã yêu Cảnh Thiếu Trạch nên mới nhẫn nhịn để yên cho mẹ Cảnh Thiếu Trạch bắt nạt. 

Bà Cảnh không mấy quan tâm Ninh Thư. Thứ nhất là bởi Ninh Thư không chịu ngồi yên cho bắt nạt, thứ hai vì ông Cảnh luôn cảnh cáo bà ta không được làm mếch lòng Ninh Thư. 

Bây giờ Cảnh Thiếu Trạch thành ra như vậy, họ Cảnh không thể vuột mất sui gia họ Nghê. 

Họ Cảnh xrưa oai lắm còn nay rụt cánh chẳng dám làm kiêu ngạo. Nghê Tịnh không được sinh con, Cảnh Thiếu Trạch không sinh con được, hai người đã huề nhau. 

Cảnh Thiếu Trạch trốn trong phòng ngủ gần nửa tháng mới chịu ra ngoài. Biết đằng rửa mặt trước khi đi ra nên chỉ thấy gầy hơn chứ vẫn có tinh thần. 

Ninh Thư nhướng mày nhìn Cảnh Thiếu Trạch. Cảnh Thiếu Trạch ôm Ninh Thư, hít sâu nói: “Anh trở lại rồi Tịnh Tịnh.” 

“Anh sẽ không bao giờ vướng bận chuyện ấy nữa.” Cảnh Thiếu Trạch nói: “Anh còn phải sống đến răng long đầu bạc với em.” 

Ninh Thư rời khỏi lòng Cảnh Thiếu Trạch, cô quan sát anh xã nhà mình. Sau cú sốc Cảnh Thiếu Trạch bớt hăng hái nhưng thêm phần điềm tĩnh. 

Cảnh Thiếu Trạch đã thoát khỏi bóng ma tâm lý hay cây gai đã chôn sâu vào trong đáy lòng đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện