Ở trong phòng vô cùng yên tĩnh ai cũng không dám lên tiếng, chỉ có mùi rượu lâu năm của Hoàng Trung bay thoang thoảng trong không khí, mẫu thân cảu Hoàng Tự cũng nghe tiếng mà tới, nàng nắm chặt cánh tay của Hoàng Trung mắt phượng đảo quanh nhìn về phía Dương Dung hi vọng có thể nhìn ra một chút ẩn tình trong đó.
Ngón tay như ngọc của Dương Dung chạm vào mạch môn của Hoàng Tự mày liễu của nàng khẽ nhíu lại cuối cùng Dương Dung cũng mở mắt ra nghiêm túc mà nói:
- Hoàng công tử hấp khí nạp ngực, ổn định nhịp tim công tử vì lo lắng mà tim nhảy quá nhanh, tiểu nữ không thể xem bệnh tình chính xác, càng không thể xác định phải dùng thuốc thế nào.
Hoàng Tự nghe Dương Dung nói thì nổi lên sinh cơ, hoàng Trung cũng kích động run rẩy nói:
- Tự nhi không cần phải lo lắng nghe Dương đại phu nói đi.
Trong chốc lát Hoàng Trung cũng đổi giọng nói với Dương Dung trong lòng tràn ngập hi vọng.
Khuôn mặt của Hoàng Tự càng đỏ bừng hơn, nhịp tim dưới sự khuyên bảo của Dương Dung từ từ chậm rãi hơn.
Dương Dung sau khi bắt mạch liền dẫn Hoàng Tự vào trong nhà, cởi áo ngoài của hắn xuống đặt hắn nằm ở trên giường mọi người cũng theo vào, sau đó trong sự khó hiểu của mọi người, Dương Dung bắt đầu nghiêm túc kiểm tra thân thể của hắn, tìm kiếm nguyên nhân gây bệnh.
Cuối cùng Dương Dung thu hồi động tác đứng trầm tư ở một bên không ai dám quấy rầy, một lúc sau nàng nhoẻn miệng cười, căn bệnh này ở thời kỳ này mà nói đúng là nan y nhưng với y học của thế kỷ 21 mà nói thì đây chỉ là một trò trẻ con, nàng định nói ra suy nghĩ của mình thì thấy ánh mắt của Trương Lãng, liền trầm tư nói:
- Bệnh tình của Hoàng công tử tiểu nữ đã gần như hiểu rõ.
Hoàng thị vô cùng lo lắng, lập tức ngắt lời nàng:
- Tự nhi có thể chữa khỏi không? Dương Dung cười nhạt một tiếng vô cùng tự tin nói:
- Tuyệt đối có thể nhưng tiểu nữ muốn cùng phu quân thương thảo một chút.
Dương Dung nói lời này rơi vào trong lòng Hoàng Trung khiến hắn oanh động giống như vừa tỉnh mộng.
Hoàng thị cuối cùng vì quá kích động mà tiến tới ôm lấy Hoàng Tự mà khóc, mười năm chờ mong đau khổ cuối cùng cũng không còn nữa.
Trương Lãng kéo Dương Dung ra khỏi phòng sau đó khẽ nói vào tai ngọc của nàng vài câu, Dương Dung liền hiểu ý gật đầu.
Trong lòng Trương Lãng tràn đầy khoan thai dễ chịu hắn một lần nữa bước vào trong phòng lúc tiến vào không khỏi cẩn thận vỗ vai mười tám thiết vệ khen ngợi bọn họ canh gác.
Hoàng Trung lúc này đã sớm như kiến bò trên chảo nóng, thấy Dương Dung và Trương Lãng ra ngoài một lúc lâu bây giờ bọn họ đã về cuối cùng cũng không kìm được mà tiến tới hỏi:
- Hiền khang lệ có phải đã nghĩ ra phương pháp trị liệu cho khuyển tử?
Cuối cùng Dương Dung cũng gật đầu Hoàng Trung vô cùng vui mừng kích động đến tột đỉnh.Dương Dung bắt đầu chăm chú mà nói:
- Hoàng công tử từ nhỏ đã hư nhược thể chất vốn đã kém cỏi về sau được Hoàng tiên sinh tập võ cường thân dần trở nên chuyển biến tốt đẹp tuy nhiên sau đó Hoàng tiên sinh tin lời lang băm, đã dùng thuốc mạnh kết quả không những không bổ ích mà còn dần dần tổn thương phổi khí, ho ra máu, vừa rồi tiểu nữ xem phổi của công tử thì thấy phổi sưng có mủ, thì ra phổi đã bị ung nhọt lên.
Hoàng Trung đối với bệnh tình này mới nghe lần đầu liền hiếu kỳ nói:
- Cái gì gọi là ung phổi, bệnh này rất ghê gớm sao?
Dương Dung giải thích mà nói:
- Gió nóng vào trong phổi, ẩm ướt khiến cho phổi bị ung nhọt.
Sau đó nàng nhìn qua Hoàng Tự mà nói:
- Nếu như không phải những năm nay Hoàng công tử chăm chỉ luyện võ, cường kiện thân thể thì chỉ sợ không sống tới bây giờ, ở trong giới y học có thể xem là kỳ tích.
Tâm tình của Hoàng Trung nén lại nơi cổ họng kích động không biết nói gì, tìm ra nguyên nhân bệnh cho con mình vẫn chưa tính là xong việc cần phải chữa trị.
Đầu ngón tay của Dương Dung khẽ vén mái tóc mà nói:
- Bởi vì tiểu nữ không ở Nam Dương, hơn nữa ngày mai sẽ phải lên đường cho nên chỉ có thể viết một phương thuốc, từ từ trị liệu, bởi vì bệnh này tỷ lệ phá sinh rất cao 3-5 ngày là phải xem bệnh tình, mà tiểu nữ đang có chuyện quan trọng tại thân, chỉ sợ chỉ có thể mời tiên sinh khác.
Hoàng thị vốn đang cao hứng bừng bừng, cho rằng Hoàng Tự có thể khỏi bệnh nhưng Dương Dung nói câu đó hai mắt liền ứa ra nước mắt bi thống vạn phần nói;
- Thần y cô nương nhất định phải cứu Tự nhi cho dù Hoàng gia làm trâu làm ngựa cũng không oán hận, xin cô nương khai ân.
Hoàng Trung cũng sợ hãi mấy năm nay dây là lần đầu tiên hắn đụng phải một người có thể chuẩn đoán bệnh tình co con của mình hơn nữa là có thể trị tận gốc, cho dù thế nào cũng không thể để nàng đi hắn cùng với Hoàng thị quỳ xuống mặt đất mà cầu khẩn, ai nói nam nhân dưới gối là vàng trên bái thiên địa dưới bái cao đường không tưởng được rằng Hoàng Trung lại vì nhi tử mà có thể khép nép cầu người như vậy.
Đôi mắt của Dương Dung hiện lên vẻ không đành lòng nàng kéo hai người thân thiết mà nói:- Hai vị không cần phải đa lễ như vậy lương y như từ mẫu tiểu nữ cũng sẽ tận hết khả năng không bằng như vậy đi Hoàng tiên sinh nếu như tin tiểu nữ thì để cho Hoàng công tử theo tiểu nữ đi trên đường cẩn thận kiểm tra tin rằng rất nhanh có thể chữa khỏi bệnh về nhà phụng dưỡng hai người.
Chỉ cần có thể chữa bệnh cho Hoàng Tự, vợ chồng Hoàng Trung liền đáp ứng mắt mũi ước ra nước mà cảm kích.
Đây đều là chủ ý của Trương Lãng trong nhất thời hắn không nghĩ ra cách mời Hoàng Trung vậy thì bắt tay từ Hoàng Tự, đến lúc đó lo gì Hoàng Trung không đi vào khuôn khổ.
mà Hoàng Tự cũng hưng phấn vô cùng phải biết rằng hắn lớn như vậy nhưng vẫn phải ru rú ở Nam Dương hôm nay có thể đi ra ngoài mở mang kiến thức thì hưng phấn cỡ nào, nam nhân chí ở tứ hải mong muốn làm một chuyện oanh liệt như hắn liền lập tức đồng ý.
Dương Dung trầm ngâm một lát sau đó hướng về phía Hoàng Trung muốn có bút giấy rồi nàng cẩn thận ghi lại những đồ thuốc cần phải mua rồi mỉm cười nói:
- Tối hôm nay cho uống một thang ngày mai cho uống một thang.
Hoàng Trung liên tục cảm kích thiếu chút nữa thì quỳ xuống lúc này mới đi chuẩn bị thuốc.
Trương Lãng thấy sự tình đã ổn chuẩn bị cho ngày hôm sau rời đi.
Lúc này ở bên ngoài truyền tới thanh âm của ưng vệ lạnh lùng:
- Người đến là ai mau mau dừng bước.
Bên ngoài người kia sững sờ, sau nửa ngày mới nói;
- Các hạ là ai Hán Thăng có nhà không?
Hoàng Trung nghe thanh âm biết là ai liền đại hỉ nghênh đón nói:
- Bàn công tử ngọn gió nào đưa công tử tới đây vậy?
Trương Lãng biết là hảo hữu Lưu Bàn của Hoàng Trung thì liền cất tiếng từ biệt trước khi đi cẩn thận dò xét.
Ngón tay như ngọc của Dương Dung chạm vào mạch môn của Hoàng Tự mày liễu của nàng khẽ nhíu lại cuối cùng Dương Dung cũng mở mắt ra nghiêm túc mà nói:
- Hoàng công tử hấp khí nạp ngực, ổn định nhịp tim công tử vì lo lắng mà tim nhảy quá nhanh, tiểu nữ không thể xem bệnh tình chính xác, càng không thể xác định phải dùng thuốc thế nào.
Hoàng Tự nghe Dương Dung nói thì nổi lên sinh cơ, hoàng Trung cũng kích động run rẩy nói:
- Tự nhi không cần phải lo lắng nghe Dương đại phu nói đi.
Trong chốc lát Hoàng Trung cũng đổi giọng nói với Dương Dung trong lòng tràn ngập hi vọng.
Khuôn mặt của Hoàng Tự càng đỏ bừng hơn, nhịp tim dưới sự khuyên bảo của Dương Dung từ từ chậm rãi hơn.
Dương Dung sau khi bắt mạch liền dẫn Hoàng Tự vào trong nhà, cởi áo ngoài của hắn xuống đặt hắn nằm ở trên giường mọi người cũng theo vào, sau đó trong sự khó hiểu của mọi người, Dương Dung bắt đầu nghiêm túc kiểm tra thân thể của hắn, tìm kiếm nguyên nhân gây bệnh.
Cuối cùng Dương Dung thu hồi động tác đứng trầm tư ở một bên không ai dám quấy rầy, một lúc sau nàng nhoẻn miệng cười, căn bệnh này ở thời kỳ này mà nói đúng là nan y nhưng với y học của thế kỷ 21 mà nói thì đây chỉ là một trò trẻ con, nàng định nói ra suy nghĩ của mình thì thấy ánh mắt của Trương Lãng, liền trầm tư nói:
- Bệnh tình của Hoàng công tử tiểu nữ đã gần như hiểu rõ.
Hoàng thị vô cùng lo lắng, lập tức ngắt lời nàng:
- Tự nhi có thể chữa khỏi không? Dương Dung cười nhạt một tiếng vô cùng tự tin nói:
- Tuyệt đối có thể nhưng tiểu nữ muốn cùng phu quân thương thảo một chút.
Dương Dung nói lời này rơi vào trong lòng Hoàng Trung khiến hắn oanh động giống như vừa tỉnh mộng.
Hoàng thị cuối cùng vì quá kích động mà tiến tới ôm lấy Hoàng Tự mà khóc, mười năm chờ mong đau khổ cuối cùng cũng không còn nữa.
Trương Lãng kéo Dương Dung ra khỏi phòng sau đó khẽ nói vào tai ngọc của nàng vài câu, Dương Dung liền hiểu ý gật đầu.
Trong lòng Trương Lãng tràn đầy khoan thai dễ chịu hắn một lần nữa bước vào trong phòng lúc tiến vào không khỏi cẩn thận vỗ vai mười tám thiết vệ khen ngợi bọn họ canh gác.
Hoàng Trung lúc này đã sớm như kiến bò trên chảo nóng, thấy Dương Dung và Trương Lãng ra ngoài một lúc lâu bây giờ bọn họ đã về cuối cùng cũng không kìm được mà tiến tới hỏi:
- Hiền khang lệ có phải đã nghĩ ra phương pháp trị liệu cho khuyển tử?
Cuối cùng Dương Dung cũng gật đầu Hoàng Trung vô cùng vui mừng kích động đến tột đỉnh.Dương Dung bắt đầu chăm chú mà nói:
- Hoàng công tử từ nhỏ đã hư nhược thể chất vốn đã kém cỏi về sau được Hoàng tiên sinh tập võ cường thân dần trở nên chuyển biến tốt đẹp tuy nhiên sau đó Hoàng tiên sinh tin lời lang băm, đã dùng thuốc mạnh kết quả không những không bổ ích mà còn dần dần tổn thương phổi khí, ho ra máu, vừa rồi tiểu nữ xem phổi của công tử thì thấy phổi sưng có mủ, thì ra phổi đã bị ung nhọt lên.
Hoàng Trung đối với bệnh tình này mới nghe lần đầu liền hiếu kỳ nói:
- Cái gì gọi là ung phổi, bệnh này rất ghê gớm sao?
Dương Dung giải thích mà nói:
- Gió nóng vào trong phổi, ẩm ướt khiến cho phổi bị ung nhọt.
Sau đó nàng nhìn qua Hoàng Tự mà nói:
- Nếu như không phải những năm nay Hoàng công tử chăm chỉ luyện võ, cường kiện thân thể thì chỉ sợ không sống tới bây giờ, ở trong giới y học có thể xem là kỳ tích.
Tâm tình của Hoàng Trung nén lại nơi cổ họng kích động không biết nói gì, tìm ra nguyên nhân bệnh cho con mình vẫn chưa tính là xong việc cần phải chữa trị.
Đầu ngón tay của Dương Dung khẽ vén mái tóc mà nói:
- Bởi vì tiểu nữ không ở Nam Dương, hơn nữa ngày mai sẽ phải lên đường cho nên chỉ có thể viết một phương thuốc, từ từ trị liệu, bởi vì bệnh này tỷ lệ phá sinh rất cao 3-5 ngày là phải xem bệnh tình, mà tiểu nữ đang có chuyện quan trọng tại thân, chỉ sợ chỉ có thể mời tiên sinh khác.
Hoàng thị vốn đang cao hứng bừng bừng, cho rằng Hoàng Tự có thể khỏi bệnh nhưng Dương Dung nói câu đó hai mắt liền ứa ra nước mắt bi thống vạn phần nói;
- Thần y cô nương nhất định phải cứu Tự nhi cho dù Hoàng gia làm trâu làm ngựa cũng không oán hận, xin cô nương khai ân.
Hoàng Trung cũng sợ hãi mấy năm nay dây là lần đầu tiên hắn đụng phải một người có thể chuẩn đoán bệnh tình co con của mình hơn nữa là có thể trị tận gốc, cho dù thế nào cũng không thể để nàng đi hắn cùng với Hoàng thị quỳ xuống mặt đất mà cầu khẩn, ai nói nam nhân dưới gối là vàng trên bái thiên địa dưới bái cao đường không tưởng được rằng Hoàng Trung lại vì nhi tử mà có thể khép nép cầu người như vậy.
Đôi mắt của Dương Dung hiện lên vẻ không đành lòng nàng kéo hai người thân thiết mà nói:- Hai vị không cần phải đa lễ như vậy lương y như từ mẫu tiểu nữ cũng sẽ tận hết khả năng không bằng như vậy đi Hoàng tiên sinh nếu như tin tiểu nữ thì để cho Hoàng công tử theo tiểu nữ đi trên đường cẩn thận kiểm tra tin rằng rất nhanh có thể chữa khỏi bệnh về nhà phụng dưỡng hai người.
Chỉ cần có thể chữa bệnh cho Hoàng Tự, vợ chồng Hoàng Trung liền đáp ứng mắt mũi ước ra nước mà cảm kích.
Đây đều là chủ ý của Trương Lãng trong nhất thời hắn không nghĩ ra cách mời Hoàng Trung vậy thì bắt tay từ Hoàng Tự, đến lúc đó lo gì Hoàng Trung không đi vào khuôn khổ.
mà Hoàng Tự cũng hưng phấn vô cùng phải biết rằng hắn lớn như vậy nhưng vẫn phải ru rú ở Nam Dương hôm nay có thể đi ra ngoài mở mang kiến thức thì hưng phấn cỡ nào, nam nhân chí ở tứ hải mong muốn làm một chuyện oanh liệt như hắn liền lập tức đồng ý.
Dương Dung trầm ngâm một lát sau đó hướng về phía Hoàng Trung muốn có bút giấy rồi nàng cẩn thận ghi lại những đồ thuốc cần phải mua rồi mỉm cười nói:
- Tối hôm nay cho uống một thang ngày mai cho uống một thang.
Hoàng Trung liên tục cảm kích thiếu chút nữa thì quỳ xuống lúc này mới đi chuẩn bị thuốc.
Trương Lãng thấy sự tình đã ổn chuẩn bị cho ngày hôm sau rời đi.
Lúc này ở bên ngoài truyền tới thanh âm của ưng vệ lạnh lùng:
- Người đến là ai mau mau dừng bước.
Bên ngoài người kia sững sờ, sau nửa ngày mới nói;
- Các hạ là ai Hán Thăng có nhà không?
Hoàng Trung nghe thanh âm biết là ai liền đại hỉ nghênh đón nói:
- Bàn công tử ngọn gió nào đưa công tử tới đây vậy?
Trương Lãng biết là hảo hữu Lưu Bàn của Hoàng Trung thì liền cất tiếng từ biệt trước khi đi cẩn thận dò xét.
Danh sách chương