Edit: kaylee
"Tân hôn vui vẻ."
Cuối cùng, thiên ngôn vạn ngữ, đều biến thành bốn chữ này.
Thiếu niên Dạ Nặc thật không đa sầu đa cảm giống như Kim Đế, hắn bĩu môi, nói: "Cố bảo tiêu, nam nhân bên cạnh ngươi này cũng không tệ, cho nên ta ta sẽ nhịn đau bỏ thứ yêu thích, tặng ngươi cho hắn."
Trời mới biết, ở vài năm trước, Dạ Nặc có bao nhiêu sợ hãi Thiên Bắc Dạ! Dù sao nam nhân này rất khủng bố! Bị hắn liếc mắt nhìn một cái thật giống như đao đặt ở trên cổ.
Ai bảo Cố bảo tiêu thích hắn? Cho nên, hắn cũng chỉ có thể buông tha mục tiêu cưới Cố bảo tiêu, chân thành chúc mừng bọn họ.
"Đương nhiên, Cố bảo tiêu, nếu người này bắt nạt ngươi, ngươi nhớ tìm đến ta, ta cưới ngươi."
Thiên Bắc Dạ hơi hơi híp mắt, ánh sáng nguy hiểm chợt lóe lên đáy mắt: "Chỉ sợ ngươi không có cơ hội này."
Tiểu thí hài giống như Dạ Nặc, hắn căn bản không để vào mắt.
Tới bây giờ, có thể được hắn xem là tình địch, chỉ có một mình Tử Tà.
Cũng may ngay từ đầu Tử Tà đã không tranh đoạt với hắn Cố Nhược Vân, nếu không, hắn không có tin tưởng nhất định sẽ làm cho Cố Nhược Vân lựa chọn hắn! Mà đến hiện tại, chẳng sợ Tử Tà muốn đoạt với hắn, cũng là đã quá muộn!
Dạ Nặc chậc một tiếng, bĩu môi: "Kia nhưng không nhất định."
Đương nhiên, những lời này của hắn chi là cố ý chọc giận Thiên Bắc Dạ mà thôi, ai bảo người này thông đồng Cố bảo tiêu của hắn đi rồi! Làm hại hắn từ đây về sau thành một người cô đơn.
Kỳ thực, Dạ Nặc cũng nói không rõ đối với Cố Nhược Vân đến cùng là cái cảm giác gì.
Tình yêu?
Có vẻ còn không phải.
Chỉ là năm đó hắn niên thiếu, cho rằng Cố Nhược Vân thực lực cường đại làm hắn rất có cảm giác an toàn, vì dính trụ nàng, đã nói muốn lấy nàng làm thê.
Năm đó hắn cho rằng chỉ cần Cố Nhược Vân gả cho hắn, là có thể vĩnh viễn ở bên người hắn bảo vệ hắn.
Hiện giờ nghĩ đến, suy nghĩ của niên thiếu quả thật là cực kì buồn cười!
"Người không sai biệt lắm đều đến đông đủ."
Lưu Nguyệt đi đến trước mặt mọi người, thanh thanh cổ họng, nói: "Một khi đã như vậy, thì bắt đầu đại điển thành hôn, chủ tử, ngươi trước đội khăn hỉ lên, ngươi không thấy được ở đây có rất nhiều nam nhân đều nhìn không chớp mắt sao? Ngươi còn muốn để cho hôn lễ tiếp tục sao?"
Dù sao đây là hôn lễ đầu tiên Lưu Nguyệt hắn chủ trì, cũng không muốn xảy ra sự cố ở trong này.
Cố Nhược Vân không lại nói thêm cái gì, nàng đội khăn hỉ lên trên đầu, xoay người đối mặt với phu thê Hồng Liên Lĩnh chủ phía trên cao đường.
Trên mặt Hồng Liên Lĩnh chủ sớm đã cười nở hoa, không còn có khí phách lãnh khốc như trước, đôi con ngươi đen tụ tập đầy ý cười, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nét mặt toả sáng.
"Nhất bái thiên địa!"
Lưu Nguyệt lại thanh cổ họng, cao giọng hô.
"Nhị bái cao đường!"
Sau khi nói xong, Cố Nhược Vân và Thiên Bắc Dạ cúi đầu bái phu thê Hồng Liên Lĩnh chủ.
"Tam vào..."
"Chậm đã!"
Nhưng mà, lời nói của Lưu Nguyệt còn chưa nói hết, đã bị một âm thanh mang theo tức giận đánh gãy.
Lưu Nguyệt bất mãn nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
Cùng lúc đó, những người còn lại cũng theo hắn cùng nhau nhìn về phía nữ tử đi tới từ ngoài đại điện...
Người nữ tử này đang mang thai, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tức giận, ánh mắt của nàng ta nhìn chằm chằm nữ tử được Thiên Bắc Dạ nắm ở trong tay, lòng đố kị phun ra từ đáy mắt.
Chỉ là, ánh mắt mọi người rất nhanh đã từ nữ tử trên mặt dời về phía bụng nhô lên của nàng...
Nữ nhân có thai?
Mọi người ngây ngẩn cả người.
Vì sao nữ nhân có thai này lại đến đế quốc quấy rối hôn lễ? Chẳng lẽ nàng ta vè đế hậu có quan hệ gì?
"Tân hôn vui vẻ."
Cuối cùng, thiên ngôn vạn ngữ, đều biến thành bốn chữ này.
Thiếu niên Dạ Nặc thật không đa sầu đa cảm giống như Kim Đế, hắn bĩu môi, nói: "Cố bảo tiêu, nam nhân bên cạnh ngươi này cũng không tệ, cho nên ta ta sẽ nhịn đau bỏ thứ yêu thích, tặng ngươi cho hắn."
Trời mới biết, ở vài năm trước, Dạ Nặc có bao nhiêu sợ hãi Thiên Bắc Dạ! Dù sao nam nhân này rất khủng bố! Bị hắn liếc mắt nhìn một cái thật giống như đao đặt ở trên cổ.
Ai bảo Cố bảo tiêu thích hắn? Cho nên, hắn cũng chỉ có thể buông tha mục tiêu cưới Cố bảo tiêu, chân thành chúc mừng bọn họ.
"Đương nhiên, Cố bảo tiêu, nếu người này bắt nạt ngươi, ngươi nhớ tìm đến ta, ta cưới ngươi."
Thiên Bắc Dạ hơi hơi híp mắt, ánh sáng nguy hiểm chợt lóe lên đáy mắt: "Chỉ sợ ngươi không có cơ hội này."
Tiểu thí hài giống như Dạ Nặc, hắn căn bản không để vào mắt.
Tới bây giờ, có thể được hắn xem là tình địch, chỉ có một mình Tử Tà.
Cũng may ngay từ đầu Tử Tà đã không tranh đoạt với hắn Cố Nhược Vân, nếu không, hắn không có tin tưởng nhất định sẽ làm cho Cố Nhược Vân lựa chọn hắn! Mà đến hiện tại, chẳng sợ Tử Tà muốn đoạt với hắn, cũng là đã quá muộn!
Dạ Nặc chậc một tiếng, bĩu môi: "Kia nhưng không nhất định."
Đương nhiên, những lời này của hắn chi là cố ý chọc giận Thiên Bắc Dạ mà thôi, ai bảo người này thông đồng Cố bảo tiêu của hắn đi rồi! Làm hại hắn từ đây về sau thành một người cô đơn.
Kỳ thực, Dạ Nặc cũng nói không rõ đối với Cố Nhược Vân đến cùng là cái cảm giác gì.
Tình yêu?
Có vẻ còn không phải.
Chỉ là năm đó hắn niên thiếu, cho rằng Cố Nhược Vân thực lực cường đại làm hắn rất có cảm giác an toàn, vì dính trụ nàng, đã nói muốn lấy nàng làm thê.
Năm đó hắn cho rằng chỉ cần Cố Nhược Vân gả cho hắn, là có thể vĩnh viễn ở bên người hắn bảo vệ hắn.
Hiện giờ nghĩ đến, suy nghĩ của niên thiếu quả thật là cực kì buồn cười!
"Người không sai biệt lắm đều đến đông đủ."
Lưu Nguyệt đi đến trước mặt mọi người, thanh thanh cổ họng, nói: "Một khi đã như vậy, thì bắt đầu đại điển thành hôn, chủ tử, ngươi trước đội khăn hỉ lên, ngươi không thấy được ở đây có rất nhiều nam nhân đều nhìn không chớp mắt sao? Ngươi còn muốn để cho hôn lễ tiếp tục sao?"
Dù sao đây là hôn lễ đầu tiên Lưu Nguyệt hắn chủ trì, cũng không muốn xảy ra sự cố ở trong này.
Cố Nhược Vân không lại nói thêm cái gì, nàng đội khăn hỉ lên trên đầu, xoay người đối mặt với phu thê Hồng Liên Lĩnh chủ phía trên cao đường.
Trên mặt Hồng Liên Lĩnh chủ sớm đã cười nở hoa, không còn có khí phách lãnh khốc như trước, đôi con ngươi đen tụ tập đầy ý cười, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nét mặt toả sáng.
"Nhất bái thiên địa!"
Lưu Nguyệt lại thanh cổ họng, cao giọng hô.
"Nhị bái cao đường!"
Sau khi nói xong, Cố Nhược Vân và Thiên Bắc Dạ cúi đầu bái phu thê Hồng Liên Lĩnh chủ.
"Tam vào..."
"Chậm đã!"
Nhưng mà, lời nói của Lưu Nguyệt còn chưa nói hết, đã bị một âm thanh mang theo tức giận đánh gãy.
Lưu Nguyệt bất mãn nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
Cùng lúc đó, những người còn lại cũng theo hắn cùng nhau nhìn về phía nữ tử đi tới từ ngoài đại điện...
Người nữ tử này đang mang thai, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tức giận, ánh mắt của nàng ta nhìn chằm chằm nữ tử được Thiên Bắc Dạ nắm ở trong tay, lòng đố kị phun ra từ đáy mắt.
Chỉ là, ánh mắt mọi người rất nhanh đã từ nữ tử trên mặt dời về phía bụng nhô lên của nàng...
Nữ nhân có thai?
Mọi người ngây ngẩn cả người.
Vì sao nữ nhân có thai này lại đến đế quốc quấy rối hôn lễ? Chẳng lẽ nàng ta vè đế hậu có quan hệ gì?
Danh sách chương