Dịch giả: luongsonbac1102
Đêm tối, bên ngoài mưa lớn ào ào trút xuống, xua đi cái nắng nóng phiền người. Trong phòng, áng đèn ấm áp tỏa sáng, Hồng Đề cầm kim chỉ may lấy một bộ y phục. Y phục vốn kiểu thư sinh, nhưng do Ninh Nghị kiên quyết thiết kế lại nên biến thành một bộ y phục của một "soái ca hiệp sĩ". Lý do là Hồng Đề là nữ hiệp, nàng gả cho hắn, đương nhiên hắn cũng phải là một đại hiệp không-hề-tầm-thường rồi.
Còn đối với Hồng Đề, nàng thấy nữ hiệp và người thường cũng đâu có gì khác nhau, trong mắt nàng, có lẽ Ninh Nghị cũng chỉ như một chàng thư sinh chứ không phải "Huyết Thủ Nhân Đồ" gì đó. Sau khi hai người cưới gả, đã dọn ra ở tại mấy gian phòng bên ngoài. Đây là ý của lão nhân Lương Bỉnh Phu, sau khi thành thân nên có không gian riêng tư, tuy cũng không có mấy người ở đây, nhưng chung quy vẫn có chút bất tiện. Những người thấy chướng mắt mà vị lão nhân này nói đến bao gồm chính cả lão. Có lần bọn họ đến ăn cơm cùng lão nhân, lão lại bảo họ trở về. Hơn nữa Lương Bỉnh Phu để nàng làm trại chủ, đương nhiên cũng có được đặc quyền này.
Bởi vì nguyên nhân này, hai người chuyển đến mấy gian phòng cũ ở một tiểu bình đài (toà lầu nhỏ, cao, bằng phẳng, có thể nhìn ra được 4 phía) yên tĩnh bên sườn núi. Bên ngoài có thể quan sát được toàn bộ Thanh Mộc trại, lại không có mấy người dòm ngó đến cuộc sống của họ. Mỗi ngày tầm chạng vạng tối trở đi, nơi này chính là khoảng trời riêng của hai người.
Có ngày thì bọn họ đến ăn cơm với Lương Bỉnh Phu rồi mới trở về, có ngày lại ở nhà tự nổi lửa nấu cơm. Ninh Nghị ăn uống không quá cầu kì, mà Hồng Đề cũng không mấy khéo léo, vậy nên mỗi tối thường là Ninh Nghị xắn tay áo xuống bếp làm hai ba món ăn, Hồng Đề thì phụ trách nấu cơm, nhóm lửa, rửa chén. Tuy rằng đa phần việc nhà đều do Hồng Đề làm, nhưng nàng vẫn thấy Ninh Nghị vào bếp thì không đúng lắm, nhưng ở trong núi nhiều năm như vậy, có muốn học cũng không thể trở thành một đầu bếp giỏi được.
Nói tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách) có lẽ là không đúng lắm, bởi vì Ninh Nghị cũng nhiều khi ngang tàng, nhưng trong sinh hoạt hằng ngày lại đầu gối tay ấp, như hình với bóng. Cuộc sống tân hôn của hai đôi phu thê lúc nào cũng ngập tràn trong hạnh phúc, nếu so với gia tộc buôn vải nổi tiếng như Tô gia thì tay nghề của Hồng Đề còn thua xa, tuy nhiên khâu một đôi giày, may một bộ y phục cho nam nhân của mình, đối với người phụ nữ, là một sự thoả mãn và hạnh phúc không thể nào kể hết.
Sau bữa cơm chiều, hai người liền đi dạo xung quanh, hoặc là xuống trại thăm hỏi mấy người quen. Buổi tối sau khi lên đèn, Hồng Đề ngồi dưới ánh đèn may vá, thỉnh thoảng quay sang ngắm nhìn nam nhân bên cạnh. Có lúc đọc sách, lúc lại viết chữ. Đôi lúc hai người quay sang nói chuyện phiếm, nói về những nơi đã từng đi qua, nguyện vọng trong tương lai, đôi khi lại làm việc mà chỉ những đôi phu thê mới làm.
Bản chất Ninh Nghị vốn đã rất tùy ý phóng túng, việc hắn che dấu bản thân trong dáng vẻ ôn hòa nho nhã, chẳng qua vì đã từng trải qua biết bao chuyện, khiến mọi chuyện dần trở nên phai nhạt. Nhưng đối với người bên cạnh, hắn sẽ không trưng ra bộ dạng như vậy, có đôi khi sẽ có chút khác người đấy, thậm chí đôi lúc còn có mấy ý tưởng biến thái, Hồng Đề tính tình ôn hòa, không tránh khỏi trầm mặc nhẫn nhịn bị hắn khi dễ.
Kỳ thật trong lòng nàng cũng không hề bài xích những yêu cầu của Ninh Nghị đối với nàng, chỉ có điều trong lòng cảm thấy thẹn thùng, thẹn thùng, thật sự là rất ngượng ngùng. Ninh Nghị bảo với nàng:
- Người ta đều làm như vậy đấy.
Nàng đành học theo những người trong thành thị, đều là như vậy, thấy thật ngượng ngùng. Nhưng xung quanh đây vốn không có ai, trước mặt nam nhân của mình, dù ngượng thật đấy, nhưng đây đều là những việc mà người làm thê tử sẽ phải trải qua mà thôi.
Cứ cách một hai ngày, hai người trong đêm thường xoa bóp lục phủ bát đạo, rồi thủ thỉ tâm sự dưới ngọn đèn ấm áp, cái nóng mùa hè cũng bị xua tan. Lúc này hai người đã là phu thê, việc xoa bóp để giảm bớt sự tổn thương đối với các huyệt đạo cũng không chỉ là xoa bóp bình thường nữa, đôi khi nhấn đến một số huyệt đạo nhạy cảm của Ninh Nghị, hắn sẽ lập tức có phản ứng, nàng lại phải tiếp nhận một màn "khi dễ" nóng bỏng của hắn.
Có lúc ban đêm, Hồng Đề chuẩn bị một thùng tắm đầy nước, bảo Ninh Nghị đi tắm, hắn đâu có chịu cho nàng đi, nàng đành cởi bỏ ngoại y, để cho Ninh Nghị tháo bỏ yếm đào, cất đi, bước đến ngâm mình vào dòng nước dưới cái nhìn chằm chằm của hắn.
Ở chung một thời gian dài, Ninh Nghị thường gọi nàng là nữ hiệp, đôi khi nàng cũng thấp giọng nói lại một câu:
- Chàng cũng thật là biết bắt nạt nữ hiệp đấy...
Rồi sau đó hai gò má lại hơi ửng hồng. Nhưng mà nàng cũng chỉ có chút ngại ngùng khi Ninh Nghị cứ chăm chú nhìn mình, còn khi thân thể hai người hợp lại thành một, da thịt gần gũi, nàng lại không hề cảm thấy ngượng ngùng, mà chỉ cảm thấy đây là bổn phận phu thê mà thôi.
Những chuyện như ngày hè thoáng nắng thoáng mưa, những người sinh sống trong sơn trại, Thanh Mộc trại đang ngày một đổi mình, hay sơn lộ dần dần hình thành... đều là những chuyện nằm trong dự liệu. Trong lòng Hồng Đề cũng hiểu được, Ninh Nghị sớm muộn gì cũng trở về Biện Lương, mà Hồng Đề vẫn sẽ ở lại trông coi trại của mình. Tương lai của hai người chỉ sợ bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều. Cũng là bởi vì chuyện này, Hồng Đề may những bộ y phục, làm những đôi giày cho hắn một cách trân trọng nhất. Mà Hồng Đề cũng chỉ có thể ngượng ngùng, không thể kháng cự mà chấp nhận đủ loại yêu cầu của Ninh Nghị, thật là quá đáng đó, nhưng những việc khiến người ta xấu hổ này, một phần cũng là vì nguyên nhân ấy.
Đôi lúc tỉnh dậy giữa đêm khuya, Ninh Nghị nghĩ đến những điều này liền mở miệng xin lỗi Hồng Đề. Nếu có thể, hắn thậm chí muốn ở lại đây mãi mãi, ở lại nơi sơn trại đã từng xảy ra chiến loạn, ở bên người con gái trải qua bao cơ cực khổ đau, người con gái vừa ngoan cường vừa dịu dàng này. Mà quay đầu nhìn lại, hắn đối với mỗi người bên cạnh mình, có thể tưởng tượng ra được, nếu không có thê tử Tô Đàn Nhi, hắn có thể sẽ nhàn cư (sống an nhàn) cùng Vân Trúc đấy, nếu chỉ có Tô Đàn Nhi, hắn có thể sẽ an tâm cùng nàng xử trí ổn thỏa mọi chuyện trong nhà, nếu gặp Lưu Tây Qua sớm một chút, hắn có thể cùng nàng quản lý Bá Đao doanh, hoặc là lưu lạc chân trời góc bể, mọi ân oán đều rửa sạch. Còn nếu Hồng Đề đưa hắn đến Thanh Mộc trại sớm một chút, hắn có lẽ đã yên vị ở đây rồi. Mà trong chuyện này, còn có cả Thiền Nhi, Cẩm Nhi... vân vân.
Đương nhiên, nếu cứ nghĩ như vậy, hắn cũng có thể gặp được những nữ tử khác khiến hắn động lòng. Nam nhân luôn có tính trăng hoa, nếu đặt bản thân vào tương lai, hắn nên lấy hay nên bỏ, phải cân nhắc giữa sự mất mát và niềm hạnh phúc khi có được, đương nhiên dưới sự bành trướng của đồng tiền và thế lực, chỉ có thể thỏa mãn nhục dục mà đâu thể tìm thấy ái tình. Nếu tình cảm đã là như vậy, hắn có thể mặc nhiên danh chính ngôn thuận ở cùng các nàng, lại cũng chỉ có thể tự cảm nhận sự mất mát sau khi buông tay.
Trên đời này vốn chẳng có gì là tuyệt đối hoàn mỹ cả. Trong tình huống như vậy, lòng tham cũng vậy, trăng hoa cũng thế, lúc này đây chính là con đường duy nhất hắn có thể đi. Mà trong lúc này, chuyện của Vũ triều, chuyện của Kim quốc, thậm chí cả chuyện của vị Thành Cát Tư Hãn ở tận Mông Cổ xa xôi kia, hay chuyện của một Lữ Lương sơn nho nhỏ, chuyện của tướng phủ, rồi chuyện càn khôn thay đổi đều luẩn quẩn hỗn tạp vào cùng một chỗ, tương lai sẽ như thế nào, đến chính bản thân hắn còn không biết.
Cuối tháng sáu qua đi, đầu tháng bảy, thủ lĩnh đám tàn quân Liêu quốc nhận thức được sức mạnh của Thanh Mộc trại liền phái sứ giả đến cúi đầu quy thuận. Sau đó cuộc đàm phán dưới sự chỉ đạo của Ninh Nghị, sự chuẩn bị "Ẩu đả đại công kê", số lượng mộc pháo, địa lôi cũng tăng lên đáng kể, ngày một thêm đầy đủ. Mặc dù còn phải chờ đợi một thời gian nữa, nhưng kết quả chắc chắn sẽ rất tốt đẹp.
Đầu tháng bảy, mưa như trút suốt cả đêm. Hồng Đề chỉ mặc một cái yếm, được Ninh Nghị ôm vào lòng, trong lúc ngủ chợt mở to mắt, nghe được tiếng huyên náo từ viện tử xa xa truyền đến. Hai người mặc quần áo vào, lao vút ra. Sau khi tới viện tử chỗ Lương Bỉnh Phu, lão nhân đã hôn mê, ông dường như là nửa đêm muốn dậy uống nước, nhưng lại bị một cục đờm chặn cổ họng, ho hai cái liền kinh động đến Tiểu Hắc đang trông coi bên ngoài.
Hồng Đề xoa bóp ngực cho ông lão, vỗ hai cái, ông lão mới có thể nhổ được cục đờm đó ra. Mấy ngày nay, đây không phải lần đầu tiên ông lão có biểu hiện suy yếu như vậy, có đôi khi húp cháo loãng, ông cũng bị cháo loãng làm cho mắc nghẹn. Sau lần này, mỗi ngày thân thể của lão nhân chỉ có thể linh hoạt được trong hai canh giờ, đôi khi còn có thể đứng dậy chống quải trượng đi tản bộ xung quanh, có lúc chỉ có thể nằm trên ghế, cứ như vậy hôn mê hỗn loạn, khi tỉnh lại đã là hoàng hôn hôm sau.
Lương Bỉnh Phu vẫn dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt việc Hồng Đề muốn sang đây chăm sóc cho lão. Những khi đầu óc tỉnh táo, lão nhân luôn tỏ ra vui cười háo hức, quan sát tiến triển trong trại, nhìn đám trẻ nô đùa, đôi khi lại nói chuyện với mấy đứa nhóc bướng bỉnh. Lão nhân đã không còn phải mang gánh nặng của một người lãnh đạo uy nghiêm nữa rồi.
Nhưng lão lại càng thêm mong muốn được trở về thôn trang xưa.
Nhờ Hồng Đề kể rõ, Ninh Nghị kỳ thật biết thời gian Lương Bỉnh Phu ở đó trước đây thật ra cũng không lâu. Có một hôm, họ đang hóng gió dưới mái hiên, Ninh Nghị nhân cơ hội hỏi:
- Lão gia tử quen biết Đoan Vân tỉ sao?
Lão nhân nghe xong suy nghĩ một hồi, cũng không biết đang suy nghĩ gì, rồi lắc đầu cười nói:
- Không quá thân thiết.
Lại qua vài ngày nữa, dưới sự đồng ý của Hồng Đề, bọn họ rốt cục vẫn phải điều một cỗ xe ngựa tốt nhất, đi thẳng đến thôn cũ kia. Vừa mới sáng sớm, lão có vẻ rất phấn chấn, mặc một bộ quần áo thư sinh mới tinh, chỉnh tề. Nhưng lão cũng chỉ có thể phấn khích được một lát, ngồi trên xe tán gẫu với Ninh Nghị một lúc liền ngủ say. Hồng Đề ở bên, giúp lão lưu thông khí huyết. Lão nhân thỉnh thoảng ngủ, thỉnh thoảng lại bừng tỉnh, nhớ lại những ngày đầu mới đến Thanh Mộc trại, ở thôn trang cũ kia cũ kia.
Những ngôi nhà ở đây đã được xây lại, phòng ốc được hoàn thành, mọi người đã dọn vào ở, hàng rào phòng ngự đã được dựng lên. Phúc Đoan Vân vẫn đang ở đây, tuy rằng vẫn thỉnh thoảng chào hỏi vài người, nhưng cuộc sống của nàng cũng chẳng mấy tốt, cả người bẩn thỉu, trong phòng thối thối, giọng điệu khi nói chuyện với người khác khiến người ta rất chua xót.
Khi xe ngựa đến, bọn họ thấy Phúc Đoan Vân đang nói chuyện với mấy người hàng xóm, dáng vẻ rất bình thường. Lão nhân đã tỉnh lại, bình thản quan sát mọi chuyện, rồi mới bảo mở cửa xe ngựa ra. Lúc này Ninh Nghị mới biết ông thật sự không quen biết Phúc Đoan Vân.
- Ta ở Lữ Lương sơn nhiều năm như vậy có chuyện gì chưa từng gặp đâu, Đoan Vân quả là rất đáng thương... nhưng mọi người cũng đâu có khá hơn...
Ở Lữ Lương sơn nhiều năm như vậy, chuyện khiến Ninh Nghị mặt đổi sắc như Phúc Đoan Vân chẳng hạn, hoặc những bi kịch cuộc đời, lão đã gặp qua nhiều rồi, rất khó mà động lòng nữa...
Lão nhân xuống xe, đi vào gian nhà mà mình đã từng ở, phòng ốc đã đổ sụp, còn chưa bắt đầu xây dựng lại, xem ra dù trước kia lúc còn chưa đổ nát cũng chỉ là gian nhà đất có hai phòng. Lão nhân chống quải trượng đi vào, một tay có Hồng Đề đỡ, lão nhắm mắt lại hít một hơi, sau đó run rẩy đến một đoạn đất bồi cao lên cạnh đó, hai tay nắm lấy quải trượng ngồi xuống.
- Lập Hằng, Hồng Đề, các ngươi ra ngoài đi thôi, lão đầu ta muốn ngồi đây một lát.
Lão nhân phất tay, mắt nhìn sang một bên:
- Hồng Đề, đưa Ninh Nghị đến nhà con dạo một vòng đi...
Hồng Đề và Ninh Nghị đi ra ngoài, để Tiểu Hắc ở lại trông nom. Hai người cũng không đi quá xa, ngồi xuống một chỗ cách chỗ lão ngồi không xa lắm. Vừa ngồi xuống, Hồng Đề nắm lấy vạt áo Ninh Nghị, ngồi dựa vào ngực hắn, khóc thút thít không thành tiếng. Ninh Nghị vỗ về mái tóc của nàng.
- Nếu ta không đến... Lão nhân gia, có lẽ còn chống đỡ được lâu hơn chút nữa...
Là võ đạo đại tông sư, Hồng Đề cũng được, Lâm Ác Thiện cũng vậy, Chu Đồng cũng thế, những người này đều hiểu rõ về cơ thể con người như lòng bàn tay. Lão nhân mười năm qua đã dốc lòng dốc sức. Lão không phải là người thông tuệ, lại lấy tính mạng của mình để gánh vác mọi trách nhiệm, mấy năm gần đây, Hồng Đề biết lão luôn cố tỏ ra khỏe mạnh, nhưng thật ra sinh mạng lão nhân như ngọn đèn trước gió, bất kì lúc nào cũng có thể vụt tắt.
Lão nhân giờ đây không phải là bị một tai nạn hay bệnh tình ngoài ý nào làm tổn hại đến thân thể, mà là sinh mệnh đã đến thời khắc cuối cùng.
Đương nhiên, như lời Ninh Nghị nói, nếu lúc này hắn chưa đến, Lương Bỉnh Phu có lẽ còn chống đỡ được thêm mấy tháng nữa, thậm chí là nửa năm đến một năm. Nhưng sau khi Ninh Nghị đến đây, mọi chuyện trong lòng lão cuối cùng cũng được thả lỏng. Lão đã đi qua cái thời sung mãn nhất, bình tĩnh nhất. Kế tiếp, chờ đón lão là cái kết của sinh mệnh đã được định sẵn.
Hoàng hôn dần buông xuống, đỏ thẳm cả một vùng trời, bên kia, Tiểu Hắc cũng không hề phát tiếng gọi cảnh báo. Khi Ninh Nghị và Hồng Đề trở về, lão nhân đang nằm trên ghế, trong đống hoang tàn, như đang chìm trong giấc ngủ, hoặc như đang hồi tưởng lại điều gì đó. Nghe thấy thấy tiếng bước chân, lão lại mở mắt, tỉnh lại. Lão nhìn thấy hai người đến, mỉm cười, nằm ở đấy, cầm tay hai người, đặt chồng lên nhau.
Lão nhớ lại những ngày đã qua, nói những chuyện về những ngày đã qua.
- ... Kỳ thật, ta cùng sư phụ của con, không phải là quá thân thiết... Ta chỉ là một thư sinh từ vùng khác đến, sư phụ con, nàng ấy... rất tôn trọng ta, cho dù là không thân thiết lắm, bây giờ nhớ lại, ngoại trừ những việc công, nếu nói về chuyện tư thì không mấy khi nói chuyện...
- ... Nhưng ta cảm nhận được, nàng rất tin tưởng ta, ta cảm nhận được chuyện này rất rõ ràng... Nàng đôi khi cũng quan tâm đến cuộc sống của ta, Hồng Đề, con biết không, tuy rằng người trong trại thường xuyên phải chịu đói, nhưng thời gian ta ở cùng sư phụ con, lại không quá đói khổ...
- Tuy rằng nàng không hay đến lắm, việc riêng, việc công... Ta ở trong phòng, cửa bên kia... Nàng từ phía cửa bước đến, đôi khi sẽ ngồi lại một lát, uống một ngụm nước, rồi rất mau chóng rời đi. Còn ta... ta rất muốn nói chuyện thêm với nàng, vài câu thôi cũng được...
- Tư chất của ta rất kém... Mấy chuyện học hành, thi tú tài, rồi ra làm quan, chẳng làm nên chuyện gì cả. Hồng Đề, sư phụ con... Sư phụ con giao cho ta trọng trách lớn như vậy, nàng... nàng có phải là đã tin tưởng nhầm người rồi không... nàng chết một cách hồ đồ như vậy sao...
- ... A... hai người các con phải sống cho thật tốt, phải sống cho thật tốt... sống cho thật tốt, thấy hai con có thể ở bên nhau, ta thật sự rất vui...
Lão nhân nói chuyện đứt quãng, có đôi khi nhắm mắt lại, giống như là muốn lâm vào giấc ngủ say, sau đó lại mở to mắt. Lão ngẩng đầu lên trời, nhìn những vầng mây, ánh mắt cũng đã mờ mịt, không biết đang nhìn về nơi nào. Sau khi dặn dò hai người xong, lão lại an tĩnh trầm ngâm một hồi lâu, bỗng nhích người lên, như là muốn ngồi dậy, rồi lại nằm xuống.
- A, con có thấy không...
Lão nhân hạ thấp giọng xuống, ánh mắt nhìn phía xa, như là muốn quay ngược dòng trí nhớ, về một ngày kia.
- Một ngày cũng giống như hôm nay... Chúng ta gặp phải mã phỉ, ta có lẽ đã phải chết rồi... Chẳng qua, nàng lao tới, nàng cầm lấy thanh kiếm, a, a... Nàng... thật đẹp a... Ta... ta... một mực...
Giọng nói của lão nhân dừng lại tại giây phút này, ánh nắng hiu hắt của buổi chiều tịch mịch. Sinh mạng tại thời khắc này, đã vĩnh viễn rời khỏi thân xác lão nhân.
Hồng Đề bật khóc.
Trong cuộc đời của mỗi chúng ta, có đôi khi sẽ gặp một người, nàng như một luồng sáng chói lòa chiếu qua, thay đổi cả cuộc đời chúng ta.
...
Cũng giống như ngày hôm nay, một ngày tháng bảy, ở phương bắc, trong đại điện, đèn nến sáng rực. Một vị lão nhân khác, cũng đang nói chuyện với mấy người đứng bên giường.
Từ lần đột quỵ hai tháng trước, sinh mạng của vị lão nhân này cũng đã đi đến những ngày cuối.
Tộc Nữ Chân, trước khi nhà Kim xuất hiện, chẳng qua chỉ là một bộ lạc rời rạc phân tán sống ở một vùng đất giá lạnh, bọn họ sinh tồn giữa những bạch sơn hắc thuỷ, dưới sự áp bức của người Liêu, trải qua cuộc sống như những người nô lệ. Liêu quốc, năm Thiên Khánh thứ hai, Thiên Tộ Đế triệu tập tộc trưởng Nữ Chân vào triều bái, trong bữa tiệc, mệnh lệnh các tộc trưởng khiêu vũ mua vui, chỉ có tộc trưởng Nữ Chân tên là Hoàn Nhan A Cốt Đả cự tuyệt. Hai năm sau, Hoàn Nhan A Cốt Đả dùng hai ngàn năm trăm binh sĩ Nữ Chân khởi sự, trải qua trận chiến Ninh Châu, mở rộng đến ba ngàn bảy trăm người, sau đó xuất hiện ở Hà Điếm, ứng chiến với mười vạn quân Liêu, bắt đầu huyền thoại người Nữ Chân địch vạn địch, tấu vang lên khúc nhạc diệt vong cho Liêu quốc.
Lực lượng phân tán, một đời chinh chiến, một dân tộc yếu kém lâu ngày chỉ có thể làm nô lệ, dám dùng lực lượng và ý chí cực đại đứng lên, khiến dân tộc trở nên hưng thịnh, đối với người Nữ Chân mà nói, hắn đương thời không thẹn là bậc đại anh hùng, xét cả một thời đại mà nói, ông là một ngôi sao sáng, một anh hùng thời đại!
Cuộc đời ông, trong hôm nay đã đi đến điểm cuối, bên cạnh ông có con cái, có những người trong bộ tộc, Hoàn Nhan Tông Can, Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Tông Bật, Hoàn Nhan Tông Nghiêu, Hoàn Nhan Tông Tuấn Hoàn Chiến Đồ Mẫu, Hoàn Nhan Lâu Thất, Hoàn Nhan Hi Doãn, Hoàn Nhan Oát Lỗ, Ngân Thuật Khả, Từ Bất Thất, Bạt Ly Tốc Bọn họ đều ở bên người anh hùng này, đón nhận khảo nghiệm, kế thừa ngọn lửa, tạo thành một nhóm người phụ tá đỉnh cao của gia tộc Hoàn Nhan trong thời đại này.
Lang vương đã từng dẫn bọn họ thoát khỏi vòng vây băng tuyết ngập trời, tung hoành thiên hạ sắp buồn ngủ rồi, nhưng chỉ cần nơi nào còn có bọn họ, vẫn sẽ còn tinh khí ngút trời như sói xám, lan xa ngàn dặm như hổ vồ!
Toàn bộ đại điện trong không khí trang nghiêm, ông lão trên giường nói rất nhiều, mặc dù ở thời khắc như vậy, suy nghĩ của ông vẫn rất rõ ràng rành mạch, chỉ có điều thỉnh thoảng lại lâm vào trầm mặc và giấc ngủ say, đêm đến, không gian tĩnh lặng đến cực hạn, mọi người thậm chí còn nghe thấy tiếng gào rít của ngọn lửa ngoài điện. Có lúc, lão nhân mở mắt lăng lặng nhìn lên trên, như đang suy nghĩ cái gì, trong sự trầm mặc đến đáng sợ, những đứa con và các đại thần thân cận đến bên cạnh giường, nghe thấy tiếng thở trầm thấp, âm thanh suy yếu
- Đã chinh phạt xong Liêu quốc, đến lượt Vũ triều rồi
Trong bóng đêm, lời nhắn nhủ của ông rất đơn giản, nhưng lại ẩn chứa rất nhiều chuyện Những người bên giường gật đầu liên tục, rồi lắng nghe ổng căn dặn chuyện khác.
Rạng sáng hôm nay, Hoàn Nhan A Cốt Đã qua đời, người kế vị của A Cốt Đả là tứ đệ Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi, trở thành hoàng đế thứ hai của nước Kim, nắm trong tay thiên hạ.
Những cơn gió dài thổi qua ngàn dặm.
Biết được tin Hoàn Nhan A Cốt Đả cuối cùng cũng đã qua đời, trên dưới Vũ triều đều cho rằng đó là chuyện một kẻ làm quan cả họ được nhờ, kê thù đáng sợ nhất, đã rời khỏi thế giới này rồi.
...
Sau đó hai tháng, lá cây trên Lữ Lương sơn đã ngả vàng, mùa thu đến rồi. Sáng tinh mơ, thôn trang cũ kĩ kia dường như tỉnh lại sau giấc mộng dài, Phúc Đoan Vân đang ngủ mơ thì tỉnh dậy, nhìn xung quanh căn phòng mình ở.
Nàng đi ra khỏi phòng, giống như ngày xưa, đi đi lại lại quanh những căn nhà mới xây trong thôn trang, có người lúc trước chào hỏi nàng, nàng có chút lo sợ không yên mà cười, gật đầu đáp lại.
Nàng dọn dẹp phòng, giặt quần áo rồi tắm rửa. Mấy năm qua, ngoại trừ một lần đau khổ nhất trong cuộc đời, mọi chuyện nàng đều đã nhớ lại. Buổi chiều, nhìn thấy đang vẻ của nàng, cảm thấy có chút gì không đúng, mọi người trong thôn đành cưỡi ngựa đến Thanh Mộc trại báo tin cho Hồng Đề. Hôm đó đã chạng vạng tối, Hồng Đề còn chưa tới, thôn nhân thấy nàng ôm hai đầu gối, như ngày xưa vậy, ngồi ở cửa thôn, hai mắt mở to nhìn lá vàng rụng xuống, nhìn những người từ phương xa trở về, thỉnh thoảng lại mỉm cười.1
Bất chợt, nàng như là thấy cái gì đó, lộ ra một nụ cười thật tươi, đứng lên đi ra phía trước mấy bước, đưa tay lên đón những chiếc lá vàng.
Nàng ngã xuống, nằm trên mặt đất, mắt không còn mở nữa.
...
Hữu Thành, bà bà... Ta về rồi đây...
...
Thiên phong quyển động xuân nhật đích thiều quang,
Quyển động hạ nhật đích lôi vũ,
Quyển động thu nhật đích hoàng diệp,
Quyển động đông thiên đích băng tuyết,
Cổn cổn nhi lai, cổn cổn nhi thệ.
(Ngọn gió cuốn đi ánh sáng mùa xuân,
Cuốn đi sấm sét mùa hạ,
Cuốn đi lá vàng mùa thu,
Cuốn đi băng tuyết mùa đông,
Cuồn cuộn đến, rồi lại cuồn cuộn đi.)
Một thời đại đã qua rồi, trước khi một thời đại mới đến, mọi người sẽ còn phải trải qua biết bao chiến loạn, bao nhiêu đau thương, bi ai.
Bởi vì trời đất hoá lò nung.
Vạn vật như đồng thau trong chảo lửa.
Đêm tối, bên ngoài mưa lớn ào ào trút xuống, xua đi cái nắng nóng phiền người. Trong phòng, áng đèn ấm áp tỏa sáng, Hồng Đề cầm kim chỉ may lấy một bộ y phục. Y phục vốn kiểu thư sinh, nhưng do Ninh Nghị kiên quyết thiết kế lại nên biến thành một bộ y phục của một "soái ca hiệp sĩ". Lý do là Hồng Đề là nữ hiệp, nàng gả cho hắn, đương nhiên hắn cũng phải là một đại hiệp không-hề-tầm-thường rồi.
Còn đối với Hồng Đề, nàng thấy nữ hiệp và người thường cũng đâu có gì khác nhau, trong mắt nàng, có lẽ Ninh Nghị cũng chỉ như một chàng thư sinh chứ không phải "Huyết Thủ Nhân Đồ" gì đó. Sau khi hai người cưới gả, đã dọn ra ở tại mấy gian phòng bên ngoài. Đây là ý của lão nhân Lương Bỉnh Phu, sau khi thành thân nên có không gian riêng tư, tuy cũng không có mấy người ở đây, nhưng chung quy vẫn có chút bất tiện. Những người thấy chướng mắt mà vị lão nhân này nói đến bao gồm chính cả lão. Có lần bọn họ đến ăn cơm cùng lão nhân, lão lại bảo họ trở về. Hơn nữa Lương Bỉnh Phu để nàng làm trại chủ, đương nhiên cũng có được đặc quyền này.
Bởi vì nguyên nhân này, hai người chuyển đến mấy gian phòng cũ ở một tiểu bình đài (toà lầu nhỏ, cao, bằng phẳng, có thể nhìn ra được 4 phía) yên tĩnh bên sườn núi. Bên ngoài có thể quan sát được toàn bộ Thanh Mộc trại, lại không có mấy người dòm ngó đến cuộc sống của họ. Mỗi ngày tầm chạng vạng tối trở đi, nơi này chính là khoảng trời riêng của hai người.
Có ngày thì bọn họ đến ăn cơm với Lương Bỉnh Phu rồi mới trở về, có ngày lại ở nhà tự nổi lửa nấu cơm. Ninh Nghị ăn uống không quá cầu kì, mà Hồng Đề cũng không mấy khéo léo, vậy nên mỗi tối thường là Ninh Nghị xắn tay áo xuống bếp làm hai ba món ăn, Hồng Đề thì phụ trách nấu cơm, nhóm lửa, rửa chén. Tuy rằng đa phần việc nhà đều do Hồng Đề làm, nhưng nàng vẫn thấy Ninh Nghị vào bếp thì không đúng lắm, nhưng ở trong núi nhiều năm như vậy, có muốn học cũng không thể trở thành một đầu bếp giỏi được.
Nói tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách) có lẽ là không đúng lắm, bởi vì Ninh Nghị cũng nhiều khi ngang tàng, nhưng trong sinh hoạt hằng ngày lại đầu gối tay ấp, như hình với bóng. Cuộc sống tân hôn của hai đôi phu thê lúc nào cũng ngập tràn trong hạnh phúc, nếu so với gia tộc buôn vải nổi tiếng như Tô gia thì tay nghề của Hồng Đề còn thua xa, tuy nhiên khâu một đôi giày, may một bộ y phục cho nam nhân của mình, đối với người phụ nữ, là một sự thoả mãn và hạnh phúc không thể nào kể hết.
Sau bữa cơm chiều, hai người liền đi dạo xung quanh, hoặc là xuống trại thăm hỏi mấy người quen. Buổi tối sau khi lên đèn, Hồng Đề ngồi dưới ánh đèn may vá, thỉnh thoảng quay sang ngắm nhìn nam nhân bên cạnh. Có lúc đọc sách, lúc lại viết chữ. Đôi lúc hai người quay sang nói chuyện phiếm, nói về những nơi đã từng đi qua, nguyện vọng trong tương lai, đôi khi lại làm việc mà chỉ những đôi phu thê mới làm.
Bản chất Ninh Nghị vốn đã rất tùy ý phóng túng, việc hắn che dấu bản thân trong dáng vẻ ôn hòa nho nhã, chẳng qua vì đã từng trải qua biết bao chuyện, khiến mọi chuyện dần trở nên phai nhạt. Nhưng đối với người bên cạnh, hắn sẽ không trưng ra bộ dạng như vậy, có đôi khi sẽ có chút khác người đấy, thậm chí đôi lúc còn có mấy ý tưởng biến thái, Hồng Đề tính tình ôn hòa, không tránh khỏi trầm mặc nhẫn nhịn bị hắn khi dễ.
Kỳ thật trong lòng nàng cũng không hề bài xích những yêu cầu của Ninh Nghị đối với nàng, chỉ có điều trong lòng cảm thấy thẹn thùng, thẹn thùng, thật sự là rất ngượng ngùng. Ninh Nghị bảo với nàng:
- Người ta đều làm như vậy đấy.
Nàng đành học theo những người trong thành thị, đều là như vậy, thấy thật ngượng ngùng. Nhưng xung quanh đây vốn không có ai, trước mặt nam nhân của mình, dù ngượng thật đấy, nhưng đây đều là những việc mà người làm thê tử sẽ phải trải qua mà thôi.
Cứ cách một hai ngày, hai người trong đêm thường xoa bóp lục phủ bát đạo, rồi thủ thỉ tâm sự dưới ngọn đèn ấm áp, cái nóng mùa hè cũng bị xua tan. Lúc này hai người đã là phu thê, việc xoa bóp để giảm bớt sự tổn thương đối với các huyệt đạo cũng không chỉ là xoa bóp bình thường nữa, đôi khi nhấn đến một số huyệt đạo nhạy cảm của Ninh Nghị, hắn sẽ lập tức có phản ứng, nàng lại phải tiếp nhận một màn "khi dễ" nóng bỏng của hắn.
Có lúc ban đêm, Hồng Đề chuẩn bị một thùng tắm đầy nước, bảo Ninh Nghị đi tắm, hắn đâu có chịu cho nàng đi, nàng đành cởi bỏ ngoại y, để cho Ninh Nghị tháo bỏ yếm đào, cất đi, bước đến ngâm mình vào dòng nước dưới cái nhìn chằm chằm của hắn.
Ở chung một thời gian dài, Ninh Nghị thường gọi nàng là nữ hiệp, đôi khi nàng cũng thấp giọng nói lại một câu:
- Chàng cũng thật là biết bắt nạt nữ hiệp đấy...
Rồi sau đó hai gò má lại hơi ửng hồng. Nhưng mà nàng cũng chỉ có chút ngại ngùng khi Ninh Nghị cứ chăm chú nhìn mình, còn khi thân thể hai người hợp lại thành một, da thịt gần gũi, nàng lại không hề cảm thấy ngượng ngùng, mà chỉ cảm thấy đây là bổn phận phu thê mà thôi.
Những chuyện như ngày hè thoáng nắng thoáng mưa, những người sinh sống trong sơn trại, Thanh Mộc trại đang ngày một đổi mình, hay sơn lộ dần dần hình thành... đều là những chuyện nằm trong dự liệu. Trong lòng Hồng Đề cũng hiểu được, Ninh Nghị sớm muộn gì cũng trở về Biện Lương, mà Hồng Đề vẫn sẽ ở lại trông coi trại của mình. Tương lai của hai người chỉ sợ bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều. Cũng là bởi vì chuyện này, Hồng Đề may những bộ y phục, làm những đôi giày cho hắn một cách trân trọng nhất. Mà Hồng Đề cũng chỉ có thể ngượng ngùng, không thể kháng cự mà chấp nhận đủ loại yêu cầu của Ninh Nghị, thật là quá đáng đó, nhưng những việc khiến người ta xấu hổ này, một phần cũng là vì nguyên nhân ấy.
Đôi lúc tỉnh dậy giữa đêm khuya, Ninh Nghị nghĩ đến những điều này liền mở miệng xin lỗi Hồng Đề. Nếu có thể, hắn thậm chí muốn ở lại đây mãi mãi, ở lại nơi sơn trại đã từng xảy ra chiến loạn, ở bên người con gái trải qua bao cơ cực khổ đau, người con gái vừa ngoan cường vừa dịu dàng này. Mà quay đầu nhìn lại, hắn đối với mỗi người bên cạnh mình, có thể tưởng tượng ra được, nếu không có thê tử Tô Đàn Nhi, hắn có thể sẽ nhàn cư (sống an nhàn) cùng Vân Trúc đấy, nếu chỉ có Tô Đàn Nhi, hắn có thể sẽ an tâm cùng nàng xử trí ổn thỏa mọi chuyện trong nhà, nếu gặp Lưu Tây Qua sớm một chút, hắn có thể cùng nàng quản lý Bá Đao doanh, hoặc là lưu lạc chân trời góc bể, mọi ân oán đều rửa sạch. Còn nếu Hồng Đề đưa hắn đến Thanh Mộc trại sớm một chút, hắn có lẽ đã yên vị ở đây rồi. Mà trong chuyện này, còn có cả Thiền Nhi, Cẩm Nhi... vân vân.
Đương nhiên, nếu cứ nghĩ như vậy, hắn cũng có thể gặp được những nữ tử khác khiến hắn động lòng. Nam nhân luôn có tính trăng hoa, nếu đặt bản thân vào tương lai, hắn nên lấy hay nên bỏ, phải cân nhắc giữa sự mất mát và niềm hạnh phúc khi có được, đương nhiên dưới sự bành trướng của đồng tiền và thế lực, chỉ có thể thỏa mãn nhục dục mà đâu thể tìm thấy ái tình. Nếu tình cảm đã là như vậy, hắn có thể mặc nhiên danh chính ngôn thuận ở cùng các nàng, lại cũng chỉ có thể tự cảm nhận sự mất mát sau khi buông tay.
Trên đời này vốn chẳng có gì là tuyệt đối hoàn mỹ cả. Trong tình huống như vậy, lòng tham cũng vậy, trăng hoa cũng thế, lúc này đây chính là con đường duy nhất hắn có thể đi. Mà trong lúc này, chuyện của Vũ triều, chuyện của Kim quốc, thậm chí cả chuyện của vị Thành Cát Tư Hãn ở tận Mông Cổ xa xôi kia, hay chuyện của một Lữ Lương sơn nho nhỏ, chuyện của tướng phủ, rồi chuyện càn khôn thay đổi đều luẩn quẩn hỗn tạp vào cùng một chỗ, tương lai sẽ như thế nào, đến chính bản thân hắn còn không biết.
Cuối tháng sáu qua đi, đầu tháng bảy, thủ lĩnh đám tàn quân Liêu quốc nhận thức được sức mạnh của Thanh Mộc trại liền phái sứ giả đến cúi đầu quy thuận. Sau đó cuộc đàm phán dưới sự chỉ đạo của Ninh Nghị, sự chuẩn bị "Ẩu đả đại công kê", số lượng mộc pháo, địa lôi cũng tăng lên đáng kể, ngày một thêm đầy đủ. Mặc dù còn phải chờ đợi một thời gian nữa, nhưng kết quả chắc chắn sẽ rất tốt đẹp.
Đầu tháng bảy, mưa như trút suốt cả đêm. Hồng Đề chỉ mặc một cái yếm, được Ninh Nghị ôm vào lòng, trong lúc ngủ chợt mở to mắt, nghe được tiếng huyên náo từ viện tử xa xa truyền đến. Hai người mặc quần áo vào, lao vút ra. Sau khi tới viện tử chỗ Lương Bỉnh Phu, lão nhân đã hôn mê, ông dường như là nửa đêm muốn dậy uống nước, nhưng lại bị một cục đờm chặn cổ họng, ho hai cái liền kinh động đến Tiểu Hắc đang trông coi bên ngoài.
Hồng Đề xoa bóp ngực cho ông lão, vỗ hai cái, ông lão mới có thể nhổ được cục đờm đó ra. Mấy ngày nay, đây không phải lần đầu tiên ông lão có biểu hiện suy yếu như vậy, có đôi khi húp cháo loãng, ông cũng bị cháo loãng làm cho mắc nghẹn. Sau lần này, mỗi ngày thân thể của lão nhân chỉ có thể linh hoạt được trong hai canh giờ, đôi khi còn có thể đứng dậy chống quải trượng đi tản bộ xung quanh, có lúc chỉ có thể nằm trên ghế, cứ như vậy hôn mê hỗn loạn, khi tỉnh lại đã là hoàng hôn hôm sau.
Lương Bỉnh Phu vẫn dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt việc Hồng Đề muốn sang đây chăm sóc cho lão. Những khi đầu óc tỉnh táo, lão nhân luôn tỏ ra vui cười háo hức, quan sát tiến triển trong trại, nhìn đám trẻ nô đùa, đôi khi lại nói chuyện với mấy đứa nhóc bướng bỉnh. Lão nhân đã không còn phải mang gánh nặng của một người lãnh đạo uy nghiêm nữa rồi.
Nhưng lão lại càng thêm mong muốn được trở về thôn trang xưa.
Nhờ Hồng Đề kể rõ, Ninh Nghị kỳ thật biết thời gian Lương Bỉnh Phu ở đó trước đây thật ra cũng không lâu. Có một hôm, họ đang hóng gió dưới mái hiên, Ninh Nghị nhân cơ hội hỏi:
- Lão gia tử quen biết Đoan Vân tỉ sao?
Lão nhân nghe xong suy nghĩ một hồi, cũng không biết đang suy nghĩ gì, rồi lắc đầu cười nói:
- Không quá thân thiết.
Lại qua vài ngày nữa, dưới sự đồng ý của Hồng Đề, bọn họ rốt cục vẫn phải điều một cỗ xe ngựa tốt nhất, đi thẳng đến thôn cũ kia. Vừa mới sáng sớm, lão có vẻ rất phấn chấn, mặc một bộ quần áo thư sinh mới tinh, chỉnh tề. Nhưng lão cũng chỉ có thể phấn khích được một lát, ngồi trên xe tán gẫu với Ninh Nghị một lúc liền ngủ say. Hồng Đề ở bên, giúp lão lưu thông khí huyết. Lão nhân thỉnh thoảng ngủ, thỉnh thoảng lại bừng tỉnh, nhớ lại những ngày đầu mới đến Thanh Mộc trại, ở thôn trang cũ kia cũ kia.
Những ngôi nhà ở đây đã được xây lại, phòng ốc được hoàn thành, mọi người đã dọn vào ở, hàng rào phòng ngự đã được dựng lên. Phúc Đoan Vân vẫn đang ở đây, tuy rằng vẫn thỉnh thoảng chào hỏi vài người, nhưng cuộc sống của nàng cũng chẳng mấy tốt, cả người bẩn thỉu, trong phòng thối thối, giọng điệu khi nói chuyện với người khác khiến người ta rất chua xót.
Khi xe ngựa đến, bọn họ thấy Phúc Đoan Vân đang nói chuyện với mấy người hàng xóm, dáng vẻ rất bình thường. Lão nhân đã tỉnh lại, bình thản quan sát mọi chuyện, rồi mới bảo mở cửa xe ngựa ra. Lúc này Ninh Nghị mới biết ông thật sự không quen biết Phúc Đoan Vân.
- Ta ở Lữ Lương sơn nhiều năm như vậy có chuyện gì chưa từng gặp đâu, Đoan Vân quả là rất đáng thương... nhưng mọi người cũng đâu có khá hơn...
Ở Lữ Lương sơn nhiều năm như vậy, chuyện khiến Ninh Nghị mặt đổi sắc như Phúc Đoan Vân chẳng hạn, hoặc những bi kịch cuộc đời, lão đã gặp qua nhiều rồi, rất khó mà động lòng nữa...
Lão nhân xuống xe, đi vào gian nhà mà mình đã từng ở, phòng ốc đã đổ sụp, còn chưa bắt đầu xây dựng lại, xem ra dù trước kia lúc còn chưa đổ nát cũng chỉ là gian nhà đất có hai phòng. Lão nhân chống quải trượng đi vào, một tay có Hồng Đề đỡ, lão nhắm mắt lại hít một hơi, sau đó run rẩy đến một đoạn đất bồi cao lên cạnh đó, hai tay nắm lấy quải trượng ngồi xuống.
- Lập Hằng, Hồng Đề, các ngươi ra ngoài đi thôi, lão đầu ta muốn ngồi đây một lát.
Lão nhân phất tay, mắt nhìn sang một bên:
- Hồng Đề, đưa Ninh Nghị đến nhà con dạo một vòng đi...
Hồng Đề và Ninh Nghị đi ra ngoài, để Tiểu Hắc ở lại trông nom. Hai người cũng không đi quá xa, ngồi xuống một chỗ cách chỗ lão ngồi không xa lắm. Vừa ngồi xuống, Hồng Đề nắm lấy vạt áo Ninh Nghị, ngồi dựa vào ngực hắn, khóc thút thít không thành tiếng. Ninh Nghị vỗ về mái tóc của nàng.
- Nếu ta không đến... Lão nhân gia, có lẽ còn chống đỡ được lâu hơn chút nữa...
Là võ đạo đại tông sư, Hồng Đề cũng được, Lâm Ác Thiện cũng vậy, Chu Đồng cũng thế, những người này đều hiểu rõ về cơ thể con người như lòng bàn tay. Lão nhân mười năm qua đã dốc lòng dốc sức. Lão không phải là người thông tuệ, lại lấy tính mạng của mình để gánh vác mọi trách nhiệm, mấy năm gần đây, Hồng Đề biết lão luôn cố tỏ ra khỏe mạnh, nhưng thật ra sinh mạng lão nhân như ngọn đèn trước gió, bất kì lúc nào cũng có thể vụt tắt.
Lão nhân giờ đây không phải là bị một tai nạn hay bệnh tình ngoài ý nào làm tổn hại đến thân thể, mà là sinh mệnh đã đến thời khắc cuối cùng.
Đương nhiên, như lời Ninh Nghị nói, nếu lúc này hắn chưa đến, Lương Bỉnh Phu có lẽ còn chống đỡ được thêm mấy tháng nữa, thậm chí là nửa năm đến một năm. Nhưng sau khi Ninh Nghị đến đây, mọi chuyện trong lòng lão cuối cùng cũng được thả lỏng. Lão đã đi qua cái thời sung mãn nhất, bình tĩnh nhất. Kế tiếp, chờ đón lão là cái kết của sinh mệnh đã được định sẵn.
Hoàng hôn dần buông xuống, đỏ thẳm cả một vùng trời, bên kia, Tiểu Hắc cũng không hề phát tiếng gọi cảnh báo. Khi Ninh Nghị và Hồng Đề trở về, lão nhân đang nằm trên ghế, trong đống hoang tàn, như đang chìm trong giấc ngủ, hoặc như đang hồi tưởng lại điều gì đó. Nghe thấy thấy tiếng bước chân, lão lại mở mắt, tỉnh lại. Lão nhìn thấy hai người đến, mỉm cười, nằm ở đấy, cầm tay hai người, đặt chồng lên nhau.
Lão nhớ lại những ngày đã qua, nói những chuyện về những ngày đã qua.
- ... Kỳ thật, ta cùng sư phụ của con, không phải là quá thân thiết... Ta chỉ là một thư sinh từ vùng khác đến, sư phụ con, nàng ấy... rất tôn trọng ta, cho dù là không thân thiết lắm, bây giờ nhớ lại, ngoại trừ những việc công, nếu nói về chuyện tư thì không mấy khi nói chuyện...
- ... Nhưng ta cảm nhận được, nàng rất tin tưởng ta, ta cảm nhận được chuyện này rất rõ ràng... Nàng đôi khi cũng quan tâm đến cuộc sống của ta, Hồng Đề, con biết không, tuy rằng người trong trại thường xuyên phải chịu đói, nhưng thời gian ta ở cùng sư phụ con, lại không quá đói khổ...
- Tuy rằng nàng không hay đến lắm, việc riêng, việc công... Ta ở trong phòng, cửa bên kia... Nàng từ phía cửa bước đến, đôi khi sẽ ngồi lại một lát, uống một ngụm nước, rồi rất mau chóng rời đi. Còn ta... ta rất muốn nói chuyện thêm với nàng, vài câu thôi cũng được...
- Tư chất của ta rất kém... Mấy chuyện học hành, thi tú tài, rồi ra làm quan, chẳng làm nên chuyện gì cả. Hồng Đề, sư phụ con... Sư phụ con giao cho ta trọng trách lớn như vậy, nàng... nàng có phải là đã tin tưởng nhầm người rồi không... nàng chết một cách hồ đồ như vậy sao...
- ... A... hai người các con phải sống cho thật tốt, phải sống cho thật tốt... sống cho thật tốt, thấy hai con có thể ở bên nhau, ta thật sự rất vui...
Lão nhân nói chuyện đứt quãng, có đôi khi nhắm mắt lại, giống như là muốn lâm vào giấc ngủ say, sau đó lại mở to mắt. Lão ngẩng đầu lên trời, nhìn những vầng mây, ánh mắt cũng đã mờ mịt, không biết đang nhìn về nơi nào. Sau khi dặn dò hai người xong, lão lại an tĩnh trầm ngâm một hồi lâu, bỗng nhích người lên, như là muốn ngồi dậy, rồi lại nằm xuống.
- A, con có thấy không...
Lão nhân hạ thấp giọng xuống, ánh mắt nhìn phía xa, như là muốn quay ngược dòng trí nhớ, về một ngày kia.
- Một ngày cũng giống như hôm nay... Chúng ta gặp phải mã phỉ, ta có lẽ đã phải chết rồi... Chẳng qua, nàng lao tới, nàng cầm lấy thanh kiếm, a, a... Nàng... thật đẹp a... Ta... ta... một mực...
Giọng nói của lão nhân dừng lại tại giây phút này, ánh nắng hiu hắt của buổi chiều tịch mịch. Sinh mạng tại thời khắc này, đã vĩnh viễn rời khỏi thân xác lão nhân.
Hồng Đề bật khóc.
Trong cuộc đời của mỗi chúng ta, có đôi khi sẽ gặp một người, nàng như một luồng sáng chói lòa chiếu qua, thay đổi cả cuộc đời chúng ta.
...
Cũng giống như ngày hôm nay, một ngày tháng bảy, ở phương bắc, trong đại điện, đèn nến sáng rực. Một vị lão nhân khác, cũng đang nói chuyện với mấy người đứng bên giường.
Từ lần đột quỵ hai tháng trước, sinh mạng của vị lão nhân này cũng đã đi đến những ngày cuối.
Tộc Nữ Chân, trước khi nhà Kim xuất hiện, chẳng qua chỉ là một bộ lạc rời rạc phân tán sống ở một vùng đất giá lạnh, bọn họ sinh tồn giữa những bạch sơn hắc thuỷ, dưới sự áp bức của người Liêu, trải qua cuộc sống như những người nô lệ. Liêu quốc, năm Thiên Khánh thứ hai, Thiên Tộ Đế triệu tập tộc trưởng Nữ Chân vào triều bái, trong bữa tiệc, mệnh lệnh các tộc trưởng khiêu vũ mua vui, chỉ có tộc trưởng Nữ Chân tên là Hoàn Nhan A Cốt Đả cự tuyệt. Hai năm sau, Hoàn Nhan A Cốt Đả dùng hai ngàn năm trăm binh sĩ Nữ Chân khởi sự, trải qua trận chiến Ninh Châu, mở rộng đến ba ngàn bảy trăm người, sau đó xuất hiện ở Hà Điếm, ứng chiến với mười vạn quân Liêu, bắt đầu huyền thoại người Nữ Chân địch vạn địch, tấu vang lên khúc nhạc diệt vong cho Liêu quốc.
Lực lượng phân tán, một đời chinh chiến, một dân tộc yếu kém lâu ngày chỉ có thể làm nô lệ, dám dùng lực lượng và ý chí cực đại đứng lên, khiến dân tộc trở nên hưng thịnh, đối với người Nữ Chân mà nói, hắn đương thời không thẹn là bậc đại anh hùng, xét cả một thời đại mà nói, ông là một ngôi sao sáng, một anh hùng thời đại!
Cuộc đời ông, trong hôm nay đã đi đến điểm cuối, bên cạnh ông có con cái, có những người trong bộ tộc, Hoàn Nhan Tông Can, Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Tông Bật, Hoàn Nhan Tông Nghiêu, Hoàn Nhan Tông Tuấn Hoàn Chiến Đồ Mẫu, Hoàn Nhan Lâu Thất, Hoàn Nhan Hi Doãn, Hoàn Nhan Oát Lỗ, Ngân Thuật Khả, Từ Bất Thất, Bạt Ly Tốc Bọn họ đều ở bên người anh hùng này, đón nhận khảo nghiệm, kế thừa ngọn lửa, tạo thành một nhóm người phụ tá đỉnh cao của gia tộc Hoàn Nhan trong thời đại này.
Lang vương đã từng dẫn bọn họ thoát khỏi vòng vây băng tuyết ngập trời, tung hoành thiên hạ sắp buồn ngủ rồi, nhưng chỉ cần nơi nào còn có bọn họ, vẫn sẽ còn tinh khí ngút trời như sói xám, lan xa ngàn dặm như hổ vồ!
Toàn bộ đại điện trong không khí trang nghiêm, ông lão trên giường nói rất nhiều, mặc dù ở thời khắc như vậy, suy nghĩ của ông vẫn rất rõ ràng rành mạch, chỉ có điều thỉnh thoảng lại lâm vào trầm mặc và giấc ngủ say, đêm đến, không gian tĩnh lặng đến cực hạn, mọi người thậm chí còn nghe thấy tiếng gào rít của ngọn lửa ngoài điện. Có lúc, lão nhân mở mắt lăng lặng nhìn lên trên, như đang suy nghĩ cái gì, trong sự trầm mặc đến đáng sợ, những đứa con và các đại thần thân cận đến bên cạnh giường, nghe thấy tiếng thở trầm thấp, âm thanh suy yếu
- Đã chinh phạt xong Liêu quốc, đến lượt Vũ triều rồi
Trong bóng đêm, lời nhắn nhủ của ông rất đơn giản, nhưng lại ẩn chứa rất nhiều chuyện Những người bên giường gật đầu liên tục, rồi lắng nghe ổng căn dặn chuyện khác.
Rạng sáng hôm nay, Hoàn Nhan A Cốt Đã qua đời, người kế vị của A Cốt Đả là tứ đệ Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi, trở thành hoàng đế thứ hai của nước Kim, nắm trong tay thiên hạ.
Những cơn gió dài thổi qua ngàn dặm.
Biết được tin Hoàn Nhan A Cốt Đả cuối cùng cũng đã qua đời, trên dưới Vũ triều đều cho rằng đó là chuyện một kẻ làm quan cả họ được nhờ, kê thù đáng sợ nhất, đã rời khỏi thế giới này rồi.
...
Sau đó hai tháng, lá cây trên Lữ Lương sơn đã ngả vàng, mùa thu đến rồi. Sáng tinh mơ, thôn trang cũ kĩ kia dường như tỉnh lại sau giấc mộng dài, Phúc Đoan Vân đang ngủ mơ thì tỉnh dậy, nhìn xung quanh căn phòng mình ở.
Nàng đi ra khỏi phòng, giống như ngày xưa, đi đi lại lại quanh những căn nhà mới xây trong thôn trang, có người lúc trước chào hỏi nàng, nàng có chút lo sợ không yên mà cười, gật đầu đáp lại.
Nàng dọn dẹp phòng, giặt quần áo rồi tắm rửa. Mấy năm qua, ngoại trừ một lần đau khổ nhất trong cuộc đời, mọi chuyện nàng đều đã nhớ lại. Buổi chiều, nhìn thấy đang vẻ của nàng, cảm thấy có chút gì không đúng, mọi người trong thôn đành cưỡi ngựa đến Thanh Mộc trại báo tin cho Hồng Đề. Hôm đó đã chạng vạng tối, Hồng Đề còn chưa tới, thôn nhân thấy nàng ôm hai đầu gối, như ngày xưa vậy, ngồi ở cửa thôn, hai mắt mở to nhìn lá vàng rụng xuống, nhìn những người từ phương xa trở về, thỉnh thoảng lại mỉm cười.1
Bất chợt, nàng như là thấy cái gì đó, lộ ra một nụ cười thật tươi, đứng lên đi ra phía trước mấy bước, đưa tay lên đón những chiếc lá vàng.
Nàng ngã xuống, nằm trên mặt đất, mắt không còn mở nữa.
...
Hữu Thành, bà bà... Ta về rồi đây...
...
Thiên phong quyển động xuân nhật đích thiều quang,
Quyển động hạ nhật đích lôi vũ,
Quyển động thu nhật đích hoàng diệp,
Quyển động đông thiên đích băng tuyết,
Cổn cổn nhi lai, cổn cổn nhi thệ.
(Ngọn gió cuốn đi ánh sáng mùa xuân,
Cuốn đi sấm sét mùa hạ,
Cuốn đi lá vàng mùa thu,
Cuốn đi băng tuyết mùa đông,
Cuồn cuộn đến, rồi lại cuồn cuộn đi.)
Một thời đại đã qua rồi, trước khi một thời đại mới đến, mọi người sẽ còn phải trải qua biết bao chiến loạn, bao nhiêu đau thương, bi ai.
Bởi vì trời đất hoá lò nung.
Vạn vật như đồng thau trong chảo lửa.
Danh sách chương