Nể mặt Hồng Đậu, Lý Tùy Phong thu tầm mắt về, cũng thu hồi sát khí đang phát ra.

A Miên thì lại cười hì hì ôm lấy cánh tay Hồng Đậu, “Vậy tiểu cô nương đối với nô gia là tán thưởng, hay là ái mộ đây?”

“Đừng náo loạn.” Hồng Đậu nâng tay lên sờ sờ đỉnh đầu A Miên, nói: “A Miên, về sau đừng nói giỡn linh tinh với Lý công tử nữa nhé.”

“Nô gia biết.” A Miên híp mắt hơi nhếch khóe miệng, thoạt nhìn tâm tình cực kỳ sung sướng.

Không lâu sau, từ trong bóng đêm thấy hình dáng ba người đi về phía cầu, đúng là hai nam một nữ, hai nam chính là Diệp Thu Bạch và Thẩm Lạc Ngôn, nữ dĩ nhiên chính là Phượng Khuynh Liên.

Hồng Đậu nhìn thấy Phượng Khuynh Liên được “tìm về” còn có chút bất ngờ, không nghĩ tới nàng có thể quay về nhanh như vậy.

“Phượng di nương……” Hồng Đậu hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Phượng Khuynh Liên sắc mặt như thường hành lễ, “Thiếp thân không có việc gì, đã phiền phu nhân lo lắng.”

Người biết Phượng Khuynh Liên bị Du Tử Tức mang đi còn có Lý Tùy Phong nữa, hắn hỏi Thẩm Lạc Ngôn: “Các ngươi tìm được Phượng di nương ở nơi nào vậy?”

“Ngay trên đường phố cách chỗ này không xa.” Thẩm Lạc Ngôn nhìn Phượng Khuynh Liên, nói: “Chúng ta đi qua đó liền nhìn thấy Phượng di nương đang đứng một mình trên đường.”

Phượng Khuynh Liên nhìn Hồng Đậu, không nói gì.

Hồng Đậu lại vội mở miệng, “Phượng di nương, lần sau ngươi cũng đừng tùy tiện đi lại nữa nhé, cho dù ngươi có muốn mua điểm tâm, vậy cũng nên tìm thêm một người đi cùng ngươi nha.”

“…… Phu nhân nói phải.” Phượng Khuynh Liên chỉ hơi bất ngờ ngước mắt lên trong thoáng chốc, sau khi nhìn thấy ánh mắt Hồng Đậu đưa qua, nàng cũng liền biết nghe lời phải mà nói: “Lần này lạc đường, là thiếp thân không đúng, còn làm phiền Diệp Minh chủ cùng Trang chủ tới tìm thiếp thân.”

Lý Tùy Phong vốn cũng không hiểu nổi vì sao Hồng Đậu không nói ra chuyện Phượng Khuynh Liên bị Du Tử Tức bắt đi, nhưng rất nhanh hắn lại nghĩ đến, Du Tử Tức là một đại ma đầu không chuyện ác nào không làm, nếu nói Phượng Khuynh Liên đã bị hắn bắt đi, chỉ sợ sẽ có ảnh hưởng với thanh danh của Phượng di nương. Bình thường nhìn không ra Hồng Đậu cũng là một người biết suy xét vì người khác như vậy. Hiện tại Lý Tùy Phong thật ra lại không thể không hoài nghi, Hồng Đậu người này liệu có phải thật sự là đại trí giả ngu hay không.

Nhưng rất nhanh, trong lòng Lý Tùy Phong lại hoài nghi, nếu như Du Tử Tức bắt người, vậy hắn liền có thể bắt lấy Phượng Khuynh Liên uy hiếp Thẩm Lạc Ngôn, nhưng vì sao lại dễ dàng thả người đi như thế?

Hắn không tin Phượng Khuynh Liên tay trói gà không chặt lại có thể có bản lĩnh chạy thoát khỏi tay Du Tử Tức.

“Phượng di nương không việc gì là tốt rồi.” Diệp Thu Bạch nói: “Nếu như Phượng di nương xảy ra chuyện ở nơi ta quản hạt, thì cho dù Thẩm Trang chủ không tìm ta gây phiền toái, ta cũng không thể thoái thác tội của mình.”

“Người đã đủ rồi, trở về thôi.” Thẩm Lạc Ngôn dẫn đầu xoay người rời đi.

Không khí vi diệu giữa Thẩm Lạc Ngôn và Diệp Thu Bạch này…… Xem ra bọn họ vẫn chưa làm hòa được nha.

Hồng Đậu nghĩ vậy, liền mẫn cảm nhận ra có một tầm mắt đang dừng trên người mình, nàng vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy chính là Diệp Thu Bạch đang nhìn mình.

“Tiểu cô nương, chúng ta cũng đi thôi!” A Miên cười cười bước tới, chắn giữa Hồng Đậu và Diệp Thu Bạch, lại lôi kéo tay Hồng Đậu vui sướng rời đi.

Lý Tùy Phong tiến về phía trước một bước, rất đồng tình nói: “Diệp Minh chủ, đi thôi.”

Diệp Thu Bạch gật gật đầu, cũng bước chân đi.

Trở lại Võ Lâm Minh thì trời đã khuya, đoàn người đều vội vàng tạm biệt nhau ở cửa, liền trở về phòng mình nghỉ ngơi, không có ai muốn nói quá nhiều lời khách sáo với những người khác. Tối nay, ai cũng đều mang nhiều tâm tư, nên đã định trước rằng sẽ ngủ không quá an ổn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện