Sau khi rời khỏi nhà cũ, Sở Thần tiếp tục bố trí tấn công chuyện làm ăn của nhà họ Lưu và nhà họ Lý.

Đừng hỏi tại sao lại có gia đình bà dì của Tĩnh Hàm, đương nhiên có liên quan đến vấn đề làm người của ông Cường và các dạy con cái của nhà họ.

Trong buổi tiệc xã giao lần trước, ông Cường đã mang Tĩnh Hàm ra chào giá như một món hàng, thấy tiếp cận anh không được bèn dâng lên cho bạn làm ăn của mình.

May mắn cô gái nhỏ không phải hạng tham tiền bán mình mà chỉ nghĩ cách thoát khỏi Tuấn nào nên không bị ông Cường lợi dụng.

Sau đó là con cái của ông ta, cô gái tên An An kia đúng là lòng lang dạ sói, mới tí tuổi đầu đã thuê người làm nhục chị họ của mình, thật không biết Tĩnh Hàm sẽ như thế nào nếu bọn nhãi kia không đưa cô vào nhầm phòng của anh.

May mắn ông trời thương xót.

Càng nghĩ càng giận, Sở Thần vung tay như sấm rền gió cuốn khiến hai gia tộc trở tay không kịp.

Nhà họ Lý.

“Cái gì, ông Vương bị bắt rồi? Tại sao?”

“Cục... cục thuế phải thanh tra xuống khảo sát?”

“Thế Kiệt cũng bị bắt?”

Loảng xoảng!

Điện thoại rơi xuống sàn, ông Phát ôm ngực ngã khụy trên sô pha.

Bà Liên vội chạy tới đỡ lấy ông ta, sau đó cho ông ta uống một viên thuốc trị đau tim.

Một lúc sau ông Phát mới dần dần hít thở thông suốt trở lại, dù vậy trên mặt ông ta vẫn lộ ra vẻ mặt đau khổ.

“Mất hết rồi, công ty mất, thằng Kiệt cũng bị bắt rồi!”

“Cái gì?”

Bà Liên vốn chưa biết chuyện, nhưng vừa nghe con trai lớn bị bắt, toàn thân bà ta đều mềm nhũn không còn sức lực.

“Tại sao lại như vậy? Nó làm gì mà bị bắt?”

Nhưng không ai trả lời bà ta, trong phòng khách chỉ còn lại tiếng gào khóc của đôi vợ chồng già.

Tuấn Hào đứng trên lầu nhìn xuống, đôi mắt lạnh lùng không cảm xúc, dường như đối với anh sống chết của nhà họ Lưu không liên quan tới mình vậy.

“Hừ, đã bắt đầu nhờ người đàn ông kia trả thù rồi sao? Em giỏi đấy, Tĩnh Hàm!”

Tin tức Lưu thị bị niêm phong điều tra vụ việc trốn thuế và nhập hàng lậu bùng nổ khắp thương trường.

Bước vào đời làm ăn có mấy ai sạch sẽ, nhưng họ sẽ giấu giếm thật kỹ hoặc tạo đường lui cho mình.

Hơn nữa dù sắp bị khui ra ánh sáng thì cũng phải có tiếng gió.

Còn đằng này đùng một cái bắt trọn ổ, hoàn toàn không cho người khác cơ hội trở tay.

Nói là nhà nước rình rập đã lâu, chi bằng nói là nhà họ Lưu đắc tội phải ông lớn nào đó nên bị đuổi giết đi.

Nhà họ Lý.

Ông Cường cau mày xem tin tức phá sản của Lưu thị.

Hai nhà cũng có hợp tác, nói Lý thị không chịu ảnh hưởng là giả, hơn nữa còn khiến ông ta cảm thấy hơi bất an.

Giống như mục tiêu đồ sát kế tiếp chính là Lý thị vậy.

Như chứng thực suy đoán của ông Cường, trợ lý hớt hải chạy vào văn phòng báo cáo:

“Không xong rồi tổng giám đốc, Trầm thị rút vốn đầu tư dự án khu đô thị X rồi.”

“Cái gì?”

Ông Cường đứng phắt dậy.

Mọi thứ đều đã chuẩn bị đầy đủ chỉ chờ thi công, Trầm thị rút vốn ngay lúc này bản thân bên đó cũng có thiệt hại, nhưng so với Lý thị thì chỉ như kiến cắn da không mấy ảnh hưởng.

Tuy nhiên Lý thị nếu mất đi đầu tư của Trầm thị thì chắc chắn sẽ tổn thất lớn.

“Phía ngài Trầm nói như thế nào? Sao lại đột nhiên rút vốn?”

Trợ lý hơi nuốt nước bọt ấp úng mãi không dám mở miệng, ông Cường tức giận lớn tiếng mắng:

“Cà lăm cái gì? Mau nói!”

Lúc này trợ lý mới ngập ngừng nói:

“Ngài ấy kêu tổng giám đốc dạy lại con cái. Còn nói... đây chỉ là cảnh cáo, nếu sếp không giải quyết thỏa đáng, Lưu thị chính là tấm gương.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện